Cam Cam! Mami Của Con Lại Giận Rồi!
Chương 12: Quản Lý Nhà Hàng
Ngọc Thuỳ
11/11/2023
Nhìn chiếc tã đầy màu vàng mà hai người lớn đứng yên tại chỗ, tuy ai cũng đã lớn nhưng lại không có kinh nghiệm thay tã cho con vì những lúc thay tã điều có bà Lê ở bên cạnh hướng dẫn như ba mẹ lại không nhớ được gì.
Lưu Triều Hân quay sang nhìn hắn rồi lên tiếng.
"Anh biết thay tã không?"
Lý Cao Minh cũng giống cô, thà kêu hắn đi làm mấy chuyện tay chân còn hơn vì hắn không nhớ cách thay tã cho con.
"Tôi không, cô không biết sao?"
Cả hai ai cũng không biết, nhìn miếng tã một lúc rồi hắn có quyết định sẽ lên mạng xem hướng dẫn, đúng thật là máy tính ngoài dùng để làm việc ra thì cũng là một người hỗ trợ chăm sóc con hiệu quả.
Một đoạn video hướng dẫn trước mặt, cả hai cùng nhau phối hợp thay tã cho con, đầu tiên là dùng tay ướt lau đi những phần dính trên da của bé. Lưu Triều Hân nhẹ nhàng từng chút một để không làm bé bị đau.
Tiếp theo là dùng một miếng tã mới đã thay thế miếng tã cũ, sau khi đặt bé Cam nằm lại vị trí cũ, cả hai một người đọc theo hướng dẫn còn một người thì thực hành. Một công đoạn tưởng chừng như đơn giản nhưng lại mất 15 phút cho công việc này của vợ chồng trẻ lần đầu chăm con.
"Cuối cùng cũng xong!"
Cả hai cùng lúc thở phào, Lưu Triều Hân ngồi xuống bên cạnh bé con vẫn đang liên tục mút tay, nhẹ nhàng bế bé ôm vào lòng, chắc lại đòi nữa rồi.
"Tôi đi ra ngoài chút đã."
Lý Cao Minh cũng nhìn ra bé con đã đói, hắn lên tiếng nói xong rồi cũng nhanh chóng quay người rời đi. Vừa nãy hắn vừa nhận được tin nhắn từ đám đàn em, hắn lại phải đến thăm nhà hàng một chuyến.
Nhà hàng nơi đột lót nhưng cuộc giao dịch bất hợp pháp nhằm qua mắt những con chó sói ngoài kia, một tên đàn ông xăm hình kín người vẻ mặt cau có đập bàn liên tục, dáng người to lớn đứng đối chất với một tên đàn em của Lý Cao Minh.
"Một chỗ to lớn thế này mà coi thường khách hàng đó sao? Ông chủ của mấy người làm ăn kiểu gì vậy, tại sao hàng tôi mua về lại là hàng giả. Rốt cuộc chuyện này là sao!"
Gã ta vẫn không ngừng hét lớn, tên đàn em nhíu mày nhìn ông ta. Đây đã là lần thứ hai ông ta đến đây gây chuyện với bọn họ, camera đã quay lại quá trình trao đổi những lần giao dịch của bên cậu và gã ta nhưng gã ta lại cứ không muốn nhìn vào màn hình máy tính.
Vẫn cứ khăn khăn bọn họ là người sai. Cậu là người giao dịch với gã ta cũng không muốn lên tiếng đáp lời vì cậu biết điều này rất vô dụng, dù có giải thích hay khuyên nhủ gã ta vẫn cứ la hét lên.
"Sao! Các cậu không trả lời được chứ gì, mau đền tiền ngay cho tôi!"
"Này, lớn tiếng như vậy đủ rồi đó!"
Một giọng nói lớn phát ra từ sau lưng, người quản lý dưới trướng Lý Cao Minh xuất hiện, anh ta là Tử Kỳ, một trong những người được Lý Cao Minh tin tưởng giao quyền quản lý nhà hàng và những cuộc giao dịch ngầm bên trong.
"Anh Tử Kỳ!"
Tên đàn em thấy anh thì cúi đầu, Tử Kỳ nhẹ xua tay ý bảo người kia im lặng, anh từ tốn đi đến trước mặt gã ta.
"Chào anh, tôi là quản lý của chỗ nào. Theo như tôi được biết thì anh cho rằng cuộc giao dịch giữa bên tôi và anh đang có sự gian lận dối trá đúng không? Và theo như tôi nhớ thì đây là lần thứ hai anh đến khiếu nại bên tôi rồi."
"Đúng vậy, cậu là quản lý thì mau giải quyết chuyện này đi, nếu không đàng hoàng thì không yên với tôi đâu!"
Gã đàn ông thấy Tử Kỳ đến thì nhịn cơn giận trong lòng xuống, ông ta không để ý đến hành động của mình mà dùng tay chỉ thẳng vào mặt anh rồi buông lời đe dọa.
Tử Kỳ bình tĩnh hạ tay gã xuống, đối với việc khách hàng đổi trắng thay đen anh gặp qua rất nhiều rồi. Vì vậy người này đối với anh không là gì cả, việc của anh là quản lý tốt mọi thứ kia mà.
"Bình tĩnh đi, tôi còn chưa nói xong kia mà. Món hàng mà anh đem trả lại rất đắt tiền, anh dùng gì để kiểm định rằng nó là hàng giả, hay là để chúng tôi chiết xuất lại camera xem lúc rời khỏi nhà hàng anh đã làm gì nhé?"
"Ý cậu là tôi đổi trắng thay đen sao?"
"Tôi tất nhiên là không có ý đó nhưng anh cũng nên nhớ luật mà bên chúng tôi tạo ra, ông chủ của chúng ta là người cẩn thận. Và nếu anh muốn hạ thấp uy tín của ông chủ tôi thì thật đáng tiếc vì sẽ chẳng ai biết được điều đó đâu!"
Dứt câu là tiếng vỗ tay như ra hiệu một điều gì đó, tên đàn em hiểu ý liền lấy một khẩu súng từ sau thắt lưng chĩa thẳng vào đầu của gã ta, nhất thời khiến mọi hành động của gã cứng đơ người, gã ta còn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo từ khẩu súng mang lại.
"Cậu.. cậu làm gì đấy, tôi là khách hàng bên cậu đó! Chĩa súng vào tôi như thế thật vô lễ!"
"Vậy sao? Những kẻ có suy nghĩ vượt lên chúng tôi thì chúng tôi không xem đó là khách hàng đâu, giấu thì phải giấu cho kỹ vào một chút, nét diễn còn đơ quá đó!"
"Mày!"
Tử Kỳ biết mình đã nói trúng vào tim đen của gã ta, tên đàn ông này anh đã để ý từ lần đầu tiên vào giao dịch, hành động mờ ám đã khiến anh chú ý từ lâu. Chỉ là không ngờ phải đích thân nhờ đến ông chủ, hiện tại thì chắc có lẽ là ông chủ sẽ không thể đáp kịp lúc để gã ta nhìn thấy nữa rồi.
"Nên nhớ, chỗ này là đất sống của bọn tôi muốn quậy thì không dễ dàng vậy đâu, lao vào hang sói trước tiên phải biết loài sói như thế nào. Hiểu chứ?"
"Còn lại, cậu biết mình phải làm gì rồi đúng chứ?"
"Vâng, tôi hiểu rồi!"
Nói rồi, Tử Kỳ lướt qua tên đàn ông kia rồi rời khỏi phòng, trong căn phòng đó sẽ chẳng ai biết chuyện gì đang xảy ra thì mọi thứ đều tối đen như mực, cả căn phòng đều được cách âm rất tốt.
Tử Kỳ xuống ra từ bóng tối thì nhìn thấy Lý Cao Minh đang ngồi trên ghế, dáng ngồi toát lên vẻ quyền lực, anh không nhanh không chậm đi đến cúi đầu rồi lên tiếng.
"Chào ông chủ, tôi vừa giải thích xong anh ta rồi!"
"Tốt, làm việc nhanh chóng vậy tôi rất hài lòng. Dạo gần đây phu nhân các cậu vừa mới sinh em bé nên sức khỏe vẫn chưa bình phục, tạm thời tôi giao quyền quản lý lại cho cậu. Khi mọi thứ ổn định trở lại, tôi sẽ quay lại sau!"
"Vâng ạ, tôi sẽ cố gắng hết sức!"
Tử Kỳ làm việc cho hắn từ rất lâu nên khi nhận được sự tin tưởng của hắn thì càng vui mừng trong lòng.
"À đúng rồi ông chủ, hôm trước chúng tôi nghe tin phu nhân vừa đẻ được một bé trai thì chúng tôi cũng có mua một ít quần áo cho em bé, tôi và mọi người mong phu nhân sẽ thích món quà này!"
Như nhớ ra điều gì đó, Tử Kỳ nhanh chóng đi đến một góc đem một túi đồ lớn đưa cho hắn, là những bộ quần áo do chính tay đám đàn em lựa chọn với nhiều kích cỡ khác nhau, mặc dù chưa gặp mặt em bé nhưng ai cũng vui mừng cho hắn vì lên được chức ba.
Lý Cao Minh nhận món quà này, hắn đáp.
"Cảm ơn các cậu!"
Mọi thứ trong nhà hàng không có gì thay đổi nữa, Lý Cao Minh cũng nhanh chóng lên xe quay trở về nhà với bé Cam, ghế ngồi phụ giờ đây chứa một túi quần áo lớn, chỉ dành cho trẻ em nhưng lại nhiều vô kể.
Lưu Triều Hân ở trong nhà chơi đùa với con cho bớt thời gian, nghe tiếng động cơ ở dưới nhà thì cũng biết hắn đã về. Nhìn trên tay hắn là một túi đồ lớn, cô ngạc nhiên lên tiếng.
"Anh mua chúng hết sao?"
"Không, là đàn em tôi tặng cho Cam, bọn họ mong cô sẽ thích nó!"
"Thật sao? Trông dễ thương quá đi mất, Cam mặc vào sẽ rất dễ thương, đúng không con trai yêu?"
Bé Cam tuy vẫn chưa biết nói nhưng cũng bày tỏ cảm giác bằng mọi cách có thể, Lưu Triều Hân say mê ngắm nhìn những bộ quần áo mà mỉm cười, những bộ đồ tí hon nhưng đầy đủ màu sắc, không phải vì bà Lê nói con còn non nên chưa thể mặc những bộ đồ mát mẻ thì cô đã nhanh chóng thay đồ cho bé rồi.
"Cô có vẻ thích chúng nhỉ?"
Lý Cao Minh thấy cô vẫn cứ liên tục mỉm cười nhìn những món quần áo, hắn không nhịn được mà lên tiếng hỏi.
"Ừm, thật ra tôi rất thích những món đồ dành cho trẻ con, nào là đồ chơi hay quần áo tôi đều rất thích!"
"Vậy thì ngày mai chúng ta đến trung tâm thương mại mua đồ chơi cho con đi!"
Lời đề nghị của hắn khiến cô có hơi ngạc nhiên, từ sau khi đẻ bé Cam ra thì cô chưa từng bước ra khỏi nhà dù là nửa bước nhưng nay hắn lại tự động mời cô đi cùng.
Mặc dù trong lòng có hơi thắc mắc nhưng rồi những suy nghĩ vớ vẩn cũng bị cô vứt ra sau đầu, dù sao cũng là mua đồ cho con kia mà, cô vui vẻ gật đầu đồng ý.
"Được chứ!"
Nghe cô nói vậy, hắn cũng không nói gì thêm mà quay sang chơi đùa cùng Cam, con tuy chưa có cười nhưng lại cứ mỉm cười khi nhìn thấy hắn.
"Con trai cưng của ba!"
Lưu Triều Hân quay sang nhìn hắn rồi lên tiếng.
"Anh biết thay tã không?"
Lý Cao Minh cũng giống cô, thà kêu hắn đi làm mấy chuyện tay chân còn hơn vì hắn không nhớ cách thay tã cho con.
"Tôi không, cô không biết sao?"
Cả hai ai cũng không biết, nhìn miếng tã một lúc rồi hắn có quyết định sẽ lên mạng xem hướng dẫn, đúng thật là máy tính ngoài dùng để làm việc ra thì cũng là một người hỗ trợ chăm sóc con hiệu quả.
Một đoạn video hướng dẫn trước mặt, cả hai cùng nhau phối hợp thay tã cho con, đầu tiên là dùng tay ướt lau đi những phần dính trên da của bé. Lưu Triều Hân nhẹ nhàng từng chút một để không làm bé bị đau.
Tiếp theo là dùng một miếng tã mới đã thay thế miếng tã cũ, sau khi đặt bé Cam nằm lại vị trí cũ, cả hai một người đọc theo hướng dẫn còn một người thì thực hành. Một công đoạn tưởng chừng như đơn giản nhưng lại mất 15 phút cho công việc này của vợ chồng trẻ lần đầu chăm con.
"Cuối cùng cũng xong!"
Cả hai cùng lúc thở phào, Lưu Triều Hân ngồi xuống bên cạnh bé con vẫn đang liên tục mút tay, nhẹ nhàng bế bé ôm vào lòng, chắc lại đòi nữa rồi.
"Tôi đi ra ngoài chút đã."
Lý Cao Minh cũng nhìn ra bé con đã đói, hắn lên tiếng nói xong rồi cũng nhanh chóng quay người rời đi. Vừa nãy hắn vừa nhận được tin nhắn từ đám đàn em, hắn lại phải đến thăm nhà hàng một chuyến.
Nhà hàng nơi đột lót nhưng cuộc giao dịch bất hợp pháp nhằm qua mắt những con chó sói ngoài kia, một tên đàn ông xăm hình kín người vẻ mặt cau có đập bàn liên tục, dáng người to lớn đứng đối chất với một tên đàn em của Lý Cao Minh.
"Một chỗ to lớn thế này mà coi thường khách hàng đó sao? Ông chủ của mấy người làm ăn kiểu gì vậy, tại sao hàng tôi mua về lại là hàng giả. Rốt cuộc chuyện này là sao!"
Gã ta vẫn không ngừng hét lớn, tên đàn em nhíu mày nhìn ông ta. Đây đã là lần thứ hai ông ta đến đây gây chuyện với bọn họ, camera đã quay lại quá trình trao đổi những lần giao dịch của bên cậu và gã ta nhưng gã ta lại cứ không muốn nhìn vào màn hình máy tính.
Vẫn cứ khăn khăn bọn họ là người sai. Cậu là người giao dịch với gã ta cũng không muốn lên tiếng đáp lời vì cậu biết điều này rất vô dụng, dù có giải thích hay khuyên nhủ gã ta vẫn cứ la hét lên.
"Sao! Các cậu không trả lời được chứ gì, mau đền tiền ngay cho tôi!"
"Này, lớn tiếng như vậy đủ rồi đó!"
Một giọng nói lớn phát ra từ sau lưng, người quản lý dưới trướng Lý Cao Minh xuất hiện, anh ta là Tử Kỳ, một trong những người được Lý Cao Minh tin tưởng giao quyền quản lý nhà hàng và những cuộc giao dịch ngầm bên trong.
"Anh Tử Kỳ!"
Tên đàn em thấy anh thì cúi đầu, Tử Kỳ nhẹ xua tay ý bảo người kia im lặng, anh từ tốn đi đến trước mặt gã ta.
"Chào anh, tôi là quản lý của chỗ nào. Theo như tôi được biết thì anh cho rằng cuộc giao dịch giữa bên tôi và anh đang có sự gian lận dối trá đúng không? Và theo như tôi nhớ thì đây là lần thứ hai anh đến khiếu nại bên tôi rồi."
"Đúng vậy, cậu là quản lý thì mau giải quyết chuyện này đi, nếu không đàng hoàng thì không yên với tôi đâu!"
Gã đàn ông thấy Tử Kỳ đến thì nhịn cơn giận trong lòng xuống, ông ta không để ý đến hành động của mình mà dùng tay chỉ thẳng vào mặt anh rồi buông lời đe dọa.
Tử Kỳ bình tĩnh hạ tay gã xuống, đối với việc khách hàng đổi trắng thay đen anh gặp qua rất nhiều rồi. Vì vậy người này đối với anh không là gì cả, việc của anh là quản lý tốt mọi thứ kia mà.
"Bình tĩnh đi, tôi còn chưa nói xong kia mà. Món hàng mà anh đem trả lại rất đắt tiền, anh dùng gì để kiểm định rằng nó là hàng giả, hay là để chúng tôi chiết xuất lại camera xem lúc rời khỏi nhà hàng anh đã làm gì nhé?"
"Ý cậu là tôi đổi trắng thay đen sao?"
"Tôi tất nhiên là không có ý đó nhưng anh cũng nên nhớ luật mà bên chúng tôi tạo ra, ông chủ của chúng ta là người cẩn thận. Và nếu anh muốn hạ thấp uy tín của ông chủ tôi thì thật đáng tiếc vì sẽ chẳng ai biết được điều đó đâu!"
Dứt câu là tiếng vỗ tay như ra hiệu một điều gì đó, tên đàn em hiểu ý liền lấy một khẩu súng từ sau thắt lưng chĩa thẳng vào đầu của gã ta, nhất thời khiến mọi hành động của gã cứng đơ người, gã ta còn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo từ khẩu súng mang lại.
"Cậu.. cậu làm gì đấy, tôi là khách hàng bên cậu đó! Chĩa súng vào tôi như thế thật vô lễ!"
"Vậy sao? Những kẻ có suy nghĩ vượt lên chúng tôi thì chúng tôi không xem đó là khách hàng đâu, giấu thì phải giấu cho kỹ vào một chút, nét diễn còn đơ quá đó!"
"Mày!"
Tử Kỳ biết mình đã nói trúng vào tim đen của gã ta, tên đàn ông này anh đã để ý từ lần đầu tiên vào giao dịch, hành động mờ ám đã khiến anh chú ý từ lâu. Chỉ là không ngờ phải đích thân nhờ đến ông chủ, hiện tại thì chắc có lẽ là ông chủ sẽ không thể đáp kịp lúc để gã ta nhìn thấy nữa rồi.
"Nên nhớ, chỗ này là đất sống của bọn tôi muốn quậy thì không dễ dàng vậy đâu, lao vào hang sói trước tiên phải biết loài sói như thế nào. Hiểu chứ?"
"Còn lại, cậu biết mình phải làm gì rồi đúng chứ?"
"Vâng, tôi hiểu rồi!"
Nói rồi, Tử Kỳ lướt qua tên đàn ông kia rồi rời khỏi phòng, trong căn phòng đó sẽ chẳng ai biết chuyện gì đang xảy ra thì mọi thứ đều tối đen như mực, cả căn phòng đều được cách âm rất tốt.
Tử Kỳ xuống ra từ bóng tối thì nhìn thấy Lý Cao Minh đang ngồi trên ghế, dáng ngồi toát lên vẻ quyền lực, anh không nhanh không chậm đi đến cúi đầu rồi lên tiếng.
"Chào ông chủ, tôi vừa giải thích xong anh ta rồi!"
"Tốt, làm việc nhanh chóng vậy tôi rất hài lòng. Dạo gần đây phu nhân các cậu vừa mới sinh em bé nên sức khỏe vẫn chưa bình phục, tạm thời tôi giao quyền quản lý lại cho cậu. Khi mọi thứ ổn định trở lại, tôi sẽ quay lại sau!"
"Vâng ạ, tôi sẽ cố gắng hết sức!"
Tử Kỳ làm việc cho hắn từ rất lâu nên khi nhận được sự tin tưởng của hắn thì càng vui mừng trong lòng.
"À đúng rồi ông chủ, hôm trước chúng tôi nghe tin phu nhân vừa đẻ được một bé trai thì chúng tôi cũng có mua một ít quần áo cho em bé, tôi và mọi người mong phu nhân sẽ thích món quà này!"
Như nhớ ra điều gì đó, Tử Kỳ nhanh chóng đi đến một góc đem một túi đồ lớn đưa cho hắn, là những bộ quần áo do chính tay đám đàn em lựa chọn với nhiều kích cỡ khác nhau, mặc dù chưa gặp mặt em bé nhưng ai cũng vui mừng cho hắn vì lên được chức ba.
Lý Cao Minh nhận món quà này, hắn đáp.
"Cảm ơn các cậu!"
Mọi thứ trong nhà hàng không có gì thay đổi nữa, Lý Cao Minh cũng nhanh chóng lên xe quay trở về nhà với bé Cam, ghế ngồi phụ giờ đây chứa một túi quần áo lớn, chỉ dành cho trẻ em nhưng lại nhiều vô kể.
Lưu Triều Hân ở trong nhà chơi đùa với con cho bớt thời gian, nghe tiếng động cơ ở dưới nhà thì cũng biết hắn đã về. Nhìn trên tay hắn là một túi đồ lớn, cô ngạc nhiên lên tiếng.
"Anh mua chúng hết sao?"
"Không, là đàn em tôi tặng cho Cam, bọn họ mong cô sẽ thích nó!"
"Thật sao? Trông dễ thương quá đi mất, Cam mặc vào sẽ rất dễ thương, đúng không con trai yêu?"
Bé Cam tuy vẫn chưa biết nói nhưng cũng bày tỏ cảm giác bằng mọi cách có thể, Lưu Triều Hân say mê ngắm nhìn những bộ quần áo mà mỉm cười, những bộ đồ tí hon nhưng đầy đủ màu sắc, không phải vì bà Lê nói con còn non nên chưa thể mặc những bộ đồ mát mẻ thì cô đã nhanh chóng thay đồ cho bé rồi.
"Cô có vẻ thích chúng nhỉ?"
Lý Cao Minh thấy cô vẫn cứ liên tục mỉm cười nhìn những món quần áo, hắn không nhịn được mà lên tiếng hỏi.
"Ừm, thật ra tôi rất thích những món đồ dành cho trẻ con, nào là đồ chơi hay quần áo tôi đều rất thích!"
"Vậy thì ngày mai chúng ta đến trung tâm thương mại mua đồ chơi cho con đi!"
Lời đề nghị của hắn khiến cô có hơi ngạc nhiên, từ sau khi đẻ bé Cam ra thì cô chưa từng bước ra khỏi nhà dù là nửa bước nhưng nay hắn lại tự động mời cô đi cùng.
Mặc dù trong lòng có hơi thắc mắc nhưng rồi những suy nghĩ vớ vẩn cũng bị cô vứt ra sau đầu, dù sao cũng là mua đồ cho con kia mà, cô vui vẻ gật đầu đồng ý.
"Được chứ!"
Nghe cô nói vậy, hắn cũng không nói gì thêm mà quay sang chơi đùa cùng Cam, con tuy chưa có cười nhưng lại cứ mỉm cười khi nhìn thấy hắn.
"Con trai cưng của ba!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.