Cam Cam! Mami Của Con Lại Giận Rồi!
Chương 83: "Tôi Nhớ Em Rồi!"
Ngọc Thuỳ
23/01/2024
Khi cánh cửa căn phòng khép lại, Quyền Trúc nhanh chân chạy đến bên cạnh cô, nhìn những tờ giấy trên tay cô. Quyền Trúc chậm rãi dò hỏi.
"Mọi chuyện sao rồi phu nhân, bà ta.?"
"Tôi nhờ cô một chuyện nhé, sau khi tôi đi cô vào trong phòng thả bà ta ra nhé. Đưa bà ta vào lại thành phố, ở một nơi nào đó dễ thu hút được sự chú ý của cảnh sát nhất có thể thì cứ để bà ta lại!"
Không đợi Quyền Trúc hỏi hết câu thì Lưu Triều Hân đã lên tiếng dặn dò, số giấy tờ cô cần đã được ký gọn gàng vào rồi thì cũng đã đến lúc thả bà ta khỏi căn phòng giam với bốn bức tường này rồi.
Và cô cũng sẽ không để cảnh sát phải lần mò tìm kiếm bà Nhung đến tận nơi này, khi cô đưa đơn kiện lên tòa thì cảnh sát cũng đã bắt đầu công cuộc tìm người bà
Nhung nhưng chắc chẳn họ sẽ không thể tìm được.
Nỗ lực tìm kiếm cũng phải có kết quả chứ, nếu để cảnh sát đến đây thì không chỉ có một mình bà Nhung bị bắt mà trong đó còn có cô và những người khác. Bây giờ cô đã là phu nhân của Lý Cao Minh, cô đã trở thành một phần trong những người phạm tội rồi nên cô cũng khá lo lắng cho sự an toàn của nơi này.
Mặc dù Quyền Trúc không hiểu được tâm tư suy nghĩ của cô nhưng vẫn mơ hồ mà đồng ý làm theo những gì cô nói. Khi cô rời khỏi biệt thự thì cũng là lúc Quyền Trúc bắt đầu làm nhiệm vụ của mình.
Lưu Triều Hân giờ đã khoác lên người một vỏ bọc nhằm che mắt cảnh sát không khác gì Lý Cao Minh hay những người khác, và cô lại càng phải diễn giỏi vai diễn là người bị hại thì kế hoạch của cô mới thật sự thành công.
"Rất nhanh thôi, chúng ta sẽ gặp nhau tại tòa thôi dì à!"
Khuôn mặt cô đã không còn dáng vẻ hiền thảo như lúc nãy nữa mà liền trở nên nghiêm túc đến lạ thường. Chiếc xe không chở cô về thẳng nhà mà đưa cô đến nơi làm việc của Lý Cao Minh.
"Phu nhân, ông chủ có bảo tôi sau khi đưa cô đến biệt thự kia xong thì chở cô đến nơi này, ông chủ có việc cần nói với phu nhân ạ!"
"Vậy sao? Cảm ơn cậu!"
Đôi mắt cô đảo quanh một vòng rồi mỉm cười bước xuống xe, cô để lại một lời cảm ơn rồi đi thẳng vào trong. Hôm nay cô ăn mặc đơn giản, kín đáo không phô trương và cũng khá lạc lõng với những bộ trang phục của những người cấp dưới của hắn tại sảnh.
Nhưng cô cũng không quan tâm mà chậm rãi bước vào thang máy, chiếc điện thoại vừa hay lại vang lên ngay khi cửa thang máy đóng lại. Nhìn tên người gọi, cô khẽ mỉm cười rồi nhấc máy nghe.
"Em nghe!"
"Em đã về chưa?"
"Gì chứ, không phải anh bảo em đến nơi làm việc của anh sao? Em đang đến đây này!"
Lưu Triều Hân nhíu mày nhìn số tàng đang chuyển, cô sắp đến phòng làm việc của hắn rồi mà hắn hỏi câu gì nghe lạ quá.
"Tôi nhớ mà em đừng giận, chỉ là tôi không biết em đã rời khỏi biệt thự kia hay chưa nên mới hỏi thôi chứ em đến chỗ tôi làm lúc nào mà chả được, tôi luôn chào đón em mà!"
"Khéo miệng!"
Nghe cô nói hắn bật cười, thật ra là hắn có nhìn thấy qua thông qua camera ở đại sảnh nhưng cũng vì nhớ giọng của cô nên mới gọi điện thoại chọc ghẹo, nghe được giọng của cô mà lòng hắn cũng vui lây.
Lưu Triều Hân cũng bật cười theo giọng cười của hắn, thang máy cũng đã mở thì cô cũng bước vào hành lang đi đến phòng của hắn. Khi gần đến thì cuộc điện thoại cũng kết thúc vì điện thoại lúc này đã không còn hữu ích nữa.
Và rồi khi cánh cửa phòng mở ra, người đàn ông của cô đang đứng trước mặt cô mà giang rộng vào tay ra để chào đón cô. Lưu Triều Hân bật cười nhưng cũng vội chạy đến xà vào lòng hắn, vòng tay hắn gọn ôm cơ thể cô trong lòng.
Đã khá lâu rồi hai người không để gần nhau như bây giờ, cũng vì cả hai đều có công việc phải giải quyết nên thời gian dành cho nhau cứ ít dần đi. Hôm nay coi như là may mắn một chút khi hai người đã có thể dành ra một chút thời gian để ở bên nhau.
"Nhớ em quá!"
Lý Cao Minh cùng cô đi đến chiếc ghế xoay ở trung tâm phòng làm việc, hắn không ngần ngại mà để cô tự nhiên ngồi lên đùi mình, hai tay choàng qua cổ hắn cô cười nói.
"Nói nhớ em mà anh còn không chịu về nhà, con anh nó lớn rồi đó mà ông bô cứ đi miết! Riết nó không thèm gọi một tiếng ba nữa đó!"
"Thôi thì sau chuyện này tôi bù lại cho em và con nhé? Chứ bây giờ tôi bận quá rồi, không thể về được!"
Hắn cũng đành chịu trận chứ cũng không biết phải làm gì, thời gian gọi cho cô rất ít mà nhiều khi vừa gọi vừa làm việc đến tận đêm, cô ngủ mà hắn vẫn còn thức mà công việc thì vẫn cứ còn liên miên không hết được.
Lưu Triều Hân không phải không hiểu mà là vì cô ghét nên cô mới nói như vậy chứ cô cũng bận tối mặt, buông con trai ra thì lại là đống giấy tờ kiện tụng cho chuyện sắp tới, não của cô như muốn nổ tung vì không thể chứa nổi quá nhiều thông tin nữa.
"Không sao, nhưng mà anh ít ngủ, mắt anh đã có quầng thâm rồi đó!"
Giờ thì cô mới để ý đến khuôn mặt có hơi khác của hắn, đôi mắt vẫn vậy nhưng dưới bọng mắt lại xuất hiện hai quầng thâm đen nói lên việc hắn ít ngủ mà thành ra như vậy. Khuôn mặt đẹp trai của hắn có quầng thâm thì thật xấu xí, cô không thích một chút nào.
Bàn tay đang sờ lên mặt của cô bị tay hắn giữ lại, khuôn mặt nghiêm túc nhìn cô khiến cô đứng nhìn vài giây rồi liền ngơ ngác.
"Sao vậy?"
"Cũng đã lâu rồi chúng ta chưa đụng chạm."
"Anh, ý anh là?"
Lưu Triều Hân nhíu mày suy nghĩ, theo như cách hẳn nói thì cô cũng dần được khai sáng mà hiểu rõ hơn về hàm ý trong câu nói của hẳn, một người đàn ông trên ba mươi mà vẫn còn hứng thú với những chuyện đó sao. Cô thật sự không thích điều đó một tí nào.
"Không được đầu!"
"Tại sao?"
"Đây là nơi làm việc, em đến đây đâu phải để anh làm vậy đâu chứ, con còn ở chỗ dì Lê đó, thời gian đâu mà.".
Chụt!"
Nghe cô nói hắn đanh mặt rồi cúi đầu hôn xuống hôn cô một cái, môi chạm môi tạo ra âm thanh nhỏ chỉ hai người nghe. Cô bị hành động bất ngờ của hắn làm cho ngơ ngác, lời đang nói cũng dừng lại không thể nói tiếp được nữa.
"Em đúng là dễ thương mà!"
Lý Cao Minh bật cười trước biểu cảm của cô, không đợi cô kịp định thần thì một lần nữa hắn cúi đầu xuống hôn vào môi cô, lần này không nhanh cũng không chậm để kéo dài nụ hôn khi cô vẫn chưa kịp hiểu.
Thật sự đã rất lâu rồi hai người chưa đụng chạm nhau nên trong lòng hắn có phần nóng bức khi gặp cô, đối với sinh lý của một người đàn ông thì thường sẽ mạnh mẽ ở tuổi ba mươi vì vậy mà không khó để hiểu được tâm lý lúc này của hắn như thế nào.
Lưu Triều Hân cũng chỉ nhỏ hơn hắn vài tuổi nên cũng nắm được một chút sinh lý của hắn nhưng chỉ là không ngờ hắn lại muốn hành sự ở nơi này, dù trong lòng đã chắc chắn đáp án nhưng chỉ là hôn thôi mà, cô vẫn sẽ chấp nhận nụ hôn này khi ở nơi đây.
Bàn tay trắng nõn khẽ dùng lực siết nhẹ cổ hắn về phía mình, cô cũng bắt đầu phối hợp với hắn hơn khi mà nụ hôn của hai người được hòa thành một tạo ra những tiếng chóp chép chói tay. Nhìn từ đối diện cũng chỉ còn thấy tấm lưng của hắn chỉ không còn nhìn thấy khuôn mặt của cô ở đâu ngoài đôi bàn tay vẫn ghì chặt cổ hắn.
"Mọi chuyện sao rồi phu nhân, bà ta.?"
"Tôi nhờ cô một chuyện nhé, sau khi tôi đi cô vào trong phòng thả bà ta ra nhé. Đưa bà ta vào lại thành phố, ở một nơi nào đó dễ thu hút được sự chú ý của cảnh sát nhất có thể thì cứ để bà ta lại!"
Không đợi Quyền Trúc hỏi hết câu thì Lưu Triều Hân đã lên tiếng dặn dò, số giấy tờ cô cần đã được ký gọn gàng vào rồi thì cũng đã đến lúc thả bà ta khỏi căn phòng giam với bốn bức tường này rồi.
Và cô cũng sẽ không để cảnh sát phải lần mò tìm kiếm bà Nhung đến tận nơi này, khi cô đưa đơn kiện lên tòa thì cảnh sát cũng đã bắt đầu công cuộc tìm người bà
Nhung nhưng chắc chẳn họ sẽ không thể tìm được.
Nỗ lực tìm kiếm cũng phải có kết quả chứ, nếu để cảnh sát đến đây thì không chỉ có một mình bà Nhung bị bắt mà trong đó còn có cô và những người khác. Bây giờ cô đã là phu nhân của Lý Cao Minh, cô đã trở thành một phần trong những người phạm tội rồi nên cô cũng khá lo lắng cho sự an toàn của nơi này.
Mặc dù Quyền Trúc không hiểu được tâm tư suy nghĩ của cô nhưng vẫn mơ hồ mà đồng ý làm theo những gì cô nói. Khi cô rời khỏi biệt thự thì cũng là lúc Quyền Trúc bắt đầu làm nhiệm vụ của mình.
Lưu Triều Hân giờ đã khoác lên người một vỏ bọc nhằm che mắt cảnh sát không khác gì Lý Cao Minh hay những người khác, và cô lại càng phải diễn giỏi vai diễn là người bị hại thì kế hoạch của cô mới thật sự thành công.
"Rất nhanh thôi, chúng ta sẽ gặp nhau tại tòa thôi dì à!"
Khuôn mặt cô đã không còn dáng vẻ hiền thảo như lúc nãy nữa mà liền trở nên nghiêm túc đến lạ thường. Chiếc xe không chở cô về thẳng nhà mà đưa cô đến nơi làm việc của Lý Cao Minh.
"Phu nhân, ông chủ có bảo tôi sau khi đưa cô đến biệt thự kia xong thì chở cô đến nơi này, ông chủ có việc cần nói với phu nhân ạ!"
"Vậy sao? Cảm ơn cậu!"
Đôi mắt cô đảo quanh một vòng rồi mỉm cười bước xuống xe, cô để lại một lời cảm ơn rồi đi thẳng vào trong. Hôm nay cô ăn mặc đơn giản, kín đáo không phô trương và cũng khá lạc lõng với những bộ trang phục của những người cấp dưới của hắn tại sảnh.
Nhưng cô cũng không quan tâm mà chậm rãi bước vào thang máy, chiếc điện thoại vừa hay lại vang lên ngay khi cửa thang máy đóng lại. Nhìn tên người gọi, cô khẽ mỉm cười rồi nhấc máy nghe.
"Em nghe!"
"Em đã về chưa?"
"Gì chứ, không phải anh bảo em đến nơi làm việc của anh sao? Em đang đến đây này!"
Lưu Triều Hân nhíu mày nhìn số tàng đang chuyển, cô sắp đến phòng làm việc của hắn rồi mà hắn hỏi câu gì nghe lạ quá.
"Tôi nhớ mà em đừng giận, chỉ là tôi không biết em đã rời khỏi biệt thự kia hay chưa nên mới hỏi thôi chứ em đến chỗ tôi làm lúc nào mà chả được, tôi luôn chào đón em mà!"
"Khéo miệng!"
Nghe cô nói hắn bật cười, thật ra là hắn có nhìn thấy qua thông qua camera ở đại sảnh nhưng cũng vì nhớ giọng của cô nên mới gọi điện thoại chọc ghẹo, nghe được giọng của cô mà lòng hắn cũng vui lây.
Lưu Triều Hân cũng bật cười theo giọng cười của hắn, thang máy cũng đã mở thì cô cũng bước vào hành lang đi đến phòng của hắn. Khi gần đến thì cuộc điện thoại cũng kết thúc vì điện thoại lúc này đã không còn hữu ích nữa.
Và rồi khi cánh cửa phòng mở ra, người đàn ông của cô đang đứng trước mặt cô mà giang rộng vào tay ra để chào đón cô. Lưu Triều Hân bật cười nhưng cũng vội chạy đến xà vào lòng hắn, vòng tay hắn gọn ôm cơ thể cô trong lòng.
Đã khá lâu rồi hai người không để gần nhau như bây giờ, cũng vì cả hai đều có công việc phải giải quyết nên thời gian dành cho nhau cứ ít dần đi. Hôm nay coi như là may mắn một chút khi hai người đã có thể dành ra một chút thời gian để ở bên nhau.
"Nhớ em quá!"
Lý Cao Minh cùng cô đi đến chiếc ghế xoay ở trung tâm phòng làm việc, hắn không ngần ngại mà để cô tự nhiên ngồi lên đùi mình, hai tay choàng qua cổ hắn cô cười nói.
"Nói nhớ em mà anh còn không chịu về nhà, con anh nó lớn rồi đó mà ông bô cứ đi miết! Riết nó không thèm gọi một tiếng ba nữa đó!"
"Thôi thì sau chuyện này tôi bù lại cho em và con nhé? Chứ bây giờ tôi bận quá rồi, không thể về được!"
Hắn cũng đành chịu trận chứ cũng không biết phải làm gì, thời gian gọi cho cô rất ít mà nhiều khi vừa gọi vừa làm việc đến tận đêm, cô ngủ mà hắn vẫn còn thức mà công việc thì vẫn cứ còn liên miên không hết được.
Lưu Triều Hân không phải không hiểu mà là vì cô ghét nên cô mới nói như vậy chứ cô cũng bận tối mặt, buông con trai ra thì lại là đống giấy tờ kiện tụng cho chuyện sắp tới, não của cô như muốn nổ tung vì không thể chứa nổi quá nhiều thông tin nữa.
"Không sao, nhưng mà anh ít ngủ, mắt anh đã có quầng thâm rồi đó!"
Giờ thì cô mới để ý đến khuôn mặt có hơi khác của hắn, đôi mắt vẫn vậy nhưng dưới bọng mắt lại xuất hiện hai quầng thâm đen nói lên việc hắn ít ngủ mà thành ra như vậy. Khuôn mặt đẹp trai của hắn có quầng thâm thì thật xấu xí, cô không thích một chút nào.
Bàn tay đang sờ lên mặt của cô bị tay hắn giữ lại, khuôn mặt nghiêm túc nhìn cô khiến cô đứng nhìn vài giây rồi liền ngơ ngác.
"Sao vậy?"
"Cũng đã lâu rồi chúng ta chưa đụng chạm."
"Anh, ý anh là?"
Lưu Triều Hân nhíu mày suy nghĩ, theo như cách hẳn nói thì cô cũng dần được khai sáng mà hiểu rõ hơn về hàm ý trong câu nói của hẳn, một người đàn ông trên ba mươi mà vẫn còn hứng thú với những chuyện đó sao. Cô thật sự không thích điều đó một tí nào.
"Không được đầu!"
"Tại sao?"
"Đây là nơi làm việc, em đến đây đâu phải để anh làm vậy đâu chứ, con còn ở chỗ dì Lê đó, thời gian đâu mà.".
Chụt!"
Nghe cô nói hắn đanh mặt rồi cúi đầu hôn xuống hôn cô một cái, môi chạm môi tạo ra âm thanh nhỏ chỉ hai người nghe. Cô bị hành động bất ngờ của hắn làm cho ngơ ngác, lời đang nói cũng dừng lại không thể nói tiếp được nữa.
"Em đúng là dễ thương mà!"
Lý Cao Minh bật cười trước biểu cảm của cô, không đợi cô kịp định thần thì một lần nữa hắn cúi đầu xuống hôn vào môi cô, lần này không nhanh cũng không chậm để kéo dài nụ hôn khi cô vẫn chưa kịp hiểu.
Thật sự đã rất lâu rồi hai người chưa đụng chạm nhau nên trong lòng hắn có phần nóng bức khi gặp cô, đối với sinh lý của một người đàn ông thì thường sẽ mạnh mẽ ở tuổi ba mươi vì vậy mà không khó để hiểu được tâm lý lúc này của hắn như thế nào.
Lưu Triều Hân cũng chỉ nhỏ hơn hắn vài tuổi nên cũng nắm được một chút sinh lý của hắn nhưng chỉ là không ngờ hắn lại muốn hành sự ở nơi này, dù trong lòng đã chắc chắn đáp án nhưng chỉ là hôn thôi mà, cô vẫn sẽ chấp nhận nụ hôn này khi ở nơi đây.
Bàn tay trắng nõn khẽ dùng lực siết nhẹ cổ hắn về phía mình, cô cũng bắt đầu phối hợp với hắn hơn khi mà nụ hôn của hai người được hòa thành một tạo ra những tiếng chóp chép chói tay. Nhìn từ đối diện cũng chỉ còn thấy tấm lưng của hắn chỉ không còn nhìn thấy khuôn mặt của cô ở đâu ngoài đôi bàn tay vẫn ghì chặt cổ hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.