Cam Cam! Mami Của Con Lại Giận Rồi!
Chương 23: Tức Giận
Ngọc Thuỳ
11/11/2023
Mang theo sự tức giận mà lao nhanh như một tên lửa, hắn dừng xe trước cửa quán bà Lê rồi ôm bé Cam vào trong lòng, cảm nhận được mùi hương và hơi ấm quen thuộc của ba bé nhanh chóng nín khóc.
"Con trai ngoan, ba đến rồi đây!"
Lý Cao Minh nhẹ nhàng dỗ dành, thấy con khóc mà trong lòng hắn không khỏi xót xa nhưng cũng kèm theo sự tức giận với Lưu Triều Hân, ánh mắt khi nghĩ đến cô liền sắc như một mũi giáo nhọn.
"Này con, ta hỏi thật nhé, bộ con keo kiệt với vợ con lắm hay sao vậy?"
Bà Lê cũng không có ý định sẽ hỏi chuyện này vì bà đã hứa với cô sẽ không nói với hắn nhưng vì thấy cô rất lạ, gặp thêm cả hai cũng là vợ chồng với nhau có cả một đứa con mà cháu trai bà keo kiệt thì cũng rất khó hiểu.
Lý Cao Minh nghe hỏi thì lắc đầu, số tiền mỗi ngày hắn cho cô đều dư dả thì làm gì có chuyện keo kiệt, huống hồ hắn còn chưa để hai mẹ con phải tốn thiếu một thứ gì, muốn gì có đó lại còn nhiều hơn thế nữa kia mà.
Bà Lê thấy hắn lắc đầu thì cũng không im lặng, bà đơn giản chỉ hỏi như vậy chứ không nhắc gì đến chuyện cô vay mượn bà, đó là chuyện riêng gia đình của cô nên bà cũng tôn trọng mà không mang ra nói người này người kia.
"Nếu không còn chuyện gì thì con xin phép về nhà ạ!"
Mặc dù vẫn còn hoài nhưng hắn cũng không muốn nán lại quán của bà Lê quá lâu nên đành gác chuyện này sang một bên, tay ôm bé Cam tay kia cầm vô lăng nhưng tốc độ thì không hề giảm chậm.
Lý Cao Minh vẫn nhớ rõ chuyện đêm qua giữa hai người, cô đã liên tục hứa với hắn trong cơn dục vọng vậy mà hắn lại tưởng chừng đó là nghiêm túc, cô lại dám làm trái lại lời hứa thật khiến hắn điên tiết.
Bên này, Lưu Triều Hân nằm ngủ mấy tiếng đồng hồ rồi cũng tỉnh dậy, đầu óc quay vòng mà nhìn xung quanh căn phòng ngủ. Chẳng có một bóng người.
Cô nheo mắt vì ánh đèn làm chói mắt cô, chậm bước từng bước chậm rãi đi xuống nhà. Mọi người nhìn thấy cô thì mừng rỡ, Vĩnh Hải cầm một ly nước đưa đến cho cô, đỡ cô ngồi xuống ghế.
"Phu nhân tỉnh rồi."
"Ừm, cảm ơn các cậu rất nhiều."
Cầm ly nước trên tay, cô không quên nói lời cảm ơn những người đã giúp cô ngày hôm nay. Nếu không có bọn họ chắc bây giờ nơi cô nằm không phải là nhà nữa mà chắc là giường bệnh tại bệnh viện rồi.
"Phu nhân này, người kia với cô đã xảy ra chuyện gì vậy, tại sao ông ta lại muốn đánh cô?"
Vĩnh Hải thắc mắc, cậu thấy giữa hai người họ có gì đó không bình thường nhưng nhìn dáng vẻ muốn giấu giếm của Lưu Triều Hân làm cậu càng thêm tò mò.
Thấy nhiều người im lặng đợi lời cô nói, Lưu Triều Hân thở dài, mối quan hệ của cô và những người kia là gì thì cô cũng không rõ nữa, không biết nên gọi như thế nào mới chính xác.
"Tôi không quen ông ta, ông ta muốn kiếm chuyện với tôi!"
Lưu Triều Hân đã nói dối, cô không muốn bất kỳ ai tìm hiểu sâu vào mối quan hệ của cô và những người đó nên đành nói dối. Cô cũng rất muốn lời nói dối này trở thành sự thật, cô không muốn nhận bọn họ làm người quen.
"Nhưng tôi rất biết ơn các cậu đã đến giúp tôi, tôi nghĩ lần sau ông ta sẽ không còn dám kiếm chuyện với tôi nữa."
Vĩnh Hải không nói gì mà chỉ im lặng. Trong lúc mọi người đang nói chuyện với nhau thì tiếng động cơ xe từ bên ngoài vang lên, tất cả mọi người nhận ra Lý Cao Minh đã về đến.
Vĩnh Hải cũng nhanh chóng đứng dậy rồi gọi những người kia đến, cậu ta nhìn cô rồi nói.
"Xin phép chúng tôi về trước, phu nhân giữ gìn sức khỏe nhé!"
Nói rồi bọn họ bước đến cánh cửa, cùng lúc mở ra liền nhìn thấy hắn cùng bé Cam, không ai nói với ai lời nào mà nhìn theo ánh mắt cũng biết hắn đang tức giận. Bọn họ chỉ có thể rời đi càng nhanh càng tốt.
Đến khi căn nhà chỉ còn lại một gia đình ba người, Lưu Triều Hân nhìn bé Cam trên tay hắn thì giật mình nhớ ra bản thân đã quên mất lúc sáng đã nhờ bà Lê trông hộ.
Nhìn Lý Cao Minh, cô cũng biết chuyện lén lút đi ra ngoài đã bị phát hiện, khuôn mặt giận dữ hắn để con ngồi xuống ghế an toàn rồi tiến đến chỗ cô. Một khoảng cách khá xa nhưng đối với người có đôi chân dài như vậy thì cũng là có vài bước chân.
"Lưu Triều Hân! Từ khi nào cô xem nhẹ lời nói của tôi quá vậy, hay là làm vợ tôi rồi muốn ra gì thì làm hả!"
Lý Cao Minh tức giận ép cô vào tường, hai tay chống hai bên không để đường cho cô thoát. Lưu Triều Hân nghe hắn hét vào mặt mình rùng mình sợ hãi.
"Tôi.. xin lỗi!"
"Xin lỗi? Cô làm mẹ cái kiểu gì mà con mình cũng quên vậy hả, thằng bé khóc từ sáng đến giờ còn cô thì ở đâu vậy? Cô lén lút sau lưng cô đi ra ngoài làm gì hả, tiền với cô vậy vẫn chưa đủ hay sao?"
Nhìn Lý Cao Minh tức giận, cô mới biết hắn đã bực bội đến cỡ nào vì đây là lần đầu tiên hắn mất bình tĩnh với cô,trong mắt cô hắn là người điềm đạm, lạnh lùng nhưng giờ đây hắn như một người khác.
Rất đáng sợ..
"Anh bình tĩnh lại đi, nghe tôi nói đã!"
Lưu Triều Hân sợ thật rồi, chỉ vừa mới tỉnh dậy mà hắn đã làm cô sợ đến cứng người thì này. Nhưng mọi chuyện cô cũng đâu muốn như vậy, cô đâu muốn quên con mình mà là sự cố, cô kiệt sức mà ngất thôi.
Lời nói của cô với Lý Cao Minh lúc này chẳng lọt vào tai, trong khi hắn đang bực tức thì làm gì cô kêu hắn bình tĩnh lại được.
"Còn không mau lên tiếng! Định dùng nước mắt với tôi đấy à, vô dụng thôi. Nghe nói cô ra ngoài kiếm một tên đàn ông đấy à, đúng là nhục nhã quá mà!"
Lưu Triều Hân ngỡ ngàng mở to mắt, tại sao hắn lại biết chuyện này hay là có người đã báo cho hắn biết nhưng lời nói của hắn thật sự làm cô thấy tổn thương, thậm chí nó còn đau hơn những lời sỉ nhục của bà Nhung nữa kìa.
Cô không hiểu tại sao nhưng bây giờ trái tim cô lại nhói lên khi nghe hắn nói như vậy, một cảm giác khó chịu khiến đôi mắt cô rưng rưng từng giọt lệ mà nhìn hắn.
"Cô có định nói chuyện không đấy, định im lặng đến khi nào!"
Thấy cô không chịu lên tiếng, Lý Cao Minh lại càng tức giận hơn vì cảm thấy bị coi thường, từng câu từng chữ như hét vào mặt cô. Trái tim cô cũng bị những câu nói của hắn mà làm cho nhói lên, lần đầu tiên cô cảm nhận được trái tim cô đang đau.
"Lưu Triều Hân! Cô..ưm!"
Lý Cao Minh vừa mở miệng nói chưa được bao nhiêu chữ liền bị Lưu Triều Hân nhón chân lên choàng cổ kéo xuống hôn vào môi, cô cũng không biết lý do tại sao mình lại làm như vậy nhưng cơ thể cô lại mách bảo cô phải hôn hắn.
Hắn cũng không khỏi ngạc nhiên khi bị cô bất ngờ hôn lấy, hai bàn tay vì bị kéo xuống mà giữ lấy vòng eo của cô làm điểm tựa. Cơn tức giận như một ngọn lửa bùng phát lại bị cô dập tắt trong một hành động.
Cả hai nhắm mắt lại cảm nhận nụ hôn của nhau, trái tim cô lại đập liên hồi trong vòng tay của hắn, một cảm giác mới lạ như một dòng nước chảy vào trong tim cô khiến cô chìm sâu vào nó.
Như một dòng nước dập tắt ngọn lửa trong lòng, Lý Cao Minh mặc dù đang rất tức giận với cô nhưng lại bị cô kéo vào nụ hôn sâu, hắn cũng không hiểu bản thân sao lại phối hợp cùng cô chứ nếu là người khác, người khiến hắn tức giận thì nãy giờ hắn đã cho lên gặp ông bà rồi.
Nhưng với cô, hắn lại chỉ muốn la mắng chứ không muốn làm bị thương cô. Một người khiến hắn tức giận vì đủ chuyện nhưng trong lòng lại chỉ muốn chửi mắng chứ không muốn làm gì khác, hắn cũng không biết nên gọi đây là gì.
Cảm giác gì đây nữa nhưng khi hôn cô, hắn lại cảm thấy rất thích..
"Con trai ngoan, ba đến rồi đây!"
Lý Cao Minh nhẹ nhàng dỗ dành, thấy con khóc mà trong lòng hắn không khỏi xót xa nhưng cũng kèm theo sự tức giận với Lưu Triều Hân, ánh mắt khi nghĩ đến cô liền sắc như một mũi giáo nhọn.
"Này con, ta hỏi thật nhé, bộ con keo kiệt với vợ con lắm hay sao vậy?"
Bà Lê cũng không có ý định sẽ hỏi chuyện này vì bà đã hứa với cô sẽ không nói với hắn nhưng vì thấy cô rất lạ, gặp thêm cả hai cũng là vợ chồng với nhau có cả một đứa con mà cháu trai bà keo kiệt thì cũng rất khó hiểu.
Lý Cao Minh nghe hỏi thì lắc đầu, số tiền mỗi ngày hắn cho cô đều dư dả thì làm gì có chuyện keo kiệt, huống hồ hắn còn chưa để hai mẹ con phải tốn thiếu một thứ gì, muốn gì có đó lại còn nhiều hơn thế nữa kia mà.
Bà Lê thấy hắn lắc đầu thì cũng không im lặng, bà đơn giản chỉ hỏi như vậy chứ không nhắc gì đến chuyện cô vay mượn bà, đó là chuyện riêng gia đình của cô nên bà cũng tôn trọng mà không mang ra nói người này người kia.
"Nếu không còn chuyện gì thì con xin phép về nhà ạ!"
Mặc dù vẫn còn hoài nhưng hắn cũng không muốn nán lại quán của bà Lê quá lâu nên đành gác chuyện này sang một bên, tay ôm bé Cam tay kia cầm vô lăng nhưng tốc độ thì không hề giảm chậm.
Lý Cao Minh vẫn nhớ rõ chuyện đêm qua giữa hai người, cô đã liên tục hứa với hắn trong cơn dục vọng vậy mà hắn lại tưởng chừng đó là nghiêm túc, cô lại dám làm trái lại lời hứa thật khiến hắn điên tiết.
Bên này, Lưu Triều Hân nằm ngủ mấy tiếng đồng hồ rồi cũng tỉnh dậy, đầu óc quay vòng mà nhìn xung quanh căn phòng ngủ. Chẳng có một bóng người.
Cô nheo mắt vì ánh đèn làm chói mắt cô, chậm bước từng bước chậm rãi đi xuống nhà. Mọi người nhìn thấy cô thì mừng rỡ, Vĩnh Hải cầm một ly nước đưa đến cho cô, đỡ cô ngồi xuống ghế.
"Phu nhân tỉnh rồi."
"Ừm, cảm ơn các cậu rất nhiều."
Cầm ly nước trên tay, cô không quên nói lời cảm ơn những người đã giúp cô ngày hôm nay. Nếu không có bọn họ chắc bây giờ nơi cô nằm không phải là nhà nữa mà chắc là giường bệnh tại bệnh viện rồi.
"Phu nhân này, người kia với cô đã xảy ra chuyện gì vậy, tại sao ông ta lại muốn đánh cô?"
Vĩnh Hải thắc mắc, cậu thấy giữa hai người họ có gì đó không bình thường nhưng nhìn dáng vẻ muốn giấu giếm của Lưu Triều Hân làm cậu càng thêm tò mò.
Thấy nhiều người im lặng đợi lời cô nói, Lưu Triều Hân thở dài, mối quan hệ của cô và những người kia là gì thì cô cũng không rõ nữa, không biết nên gọi như thế nào mới chính xác.
"Tôi không quen ông ta, ông ta muốn kiếm chuyện với tôi!"
Lưu Triều Hân đã nói dối, cô không muốn bất kỳ ai tìm hiểu sâu vào mối quan hệ của cô và những người đó nên đành nói dối. Cô cũng rất muốn lời nói dối này trở thành sự thật, cô không muốn nhận bọn họ làm người quen.
"Nhưng tôi rất biết ơn các cậu đã đến giúp tôi, tôi nghĩ lần sau ông ta sẽ không còn dám kiếm chuyện với tôi nữa."
Vĩnh Hải không nói gì mà chỉ im lặng. Trong lúc mọi người đang nói chuyện với nhau thì tiếng động cơ xe từ bên ngoài vang lên, tất cả mọi người nhận ra Lý Cao Minh đã về đến.
Vĩnh Hải cũng nhanh chóng đứng dậy rồi gọi những người kia đến, cậu ta nhìn cô rồi nói.
"Xin phép chúng tôi về trước, phu nhân giữ gìn sức khỏe nhé!"
Nói rồi bọn họ bước đến cánh cửa, cùng lúc mở ra liền nhìn thấy hắn cùng bé Cam, không ai nói với ai lời nào mà nhìn theo ánh mắt cũng biết hắn đang tức giận. Bọn họ chỉ có thể rời đi càng nhanh càng tốt.
Đến khi căn nhà chỉ còn lại một gia đình ba người, Lưu Triều Hân nhìn bé Cam trên tay hắn thì giật mình nhớ ra bản thân đã quên mất lúc sáng đã nhờ bà Lê trông hộ.
Nhìn Lý Cao Minh, cô cũng biết chuyện lén lút đi ra ngoài đã bị phát hiện, khuôn mặt giận dữ hắn để con ngồi xuống ghế an toàn rồi tiến đến chỗ cô. Một khoảng cách khá xa nhưng đối với người có đôi chân dài như vậy thì cũng là có vài bước chân.
"Lưu Triều Hân! Từ khi nào cô xem nhẹ lời nói của tôi quá vậy, hay là làm vợ tôi rồi muốn ra gì thì làm hả!"
Lý Cao Minh tức giận ép cô vào tường, hai tay chống hai bên không để đường cho cô thoát. Lưu Triều Hân nghe hắn hét vào mặt mình rùng mình sợ hãi.
"Tôi.. xin lỗi!"
"Xin lỗi? Cô làm mẹ cái kiểu gì mà con mình cũng quên vậy hả, thằng bé khóc từ sáng đến giờ còn cô thì ở đâu vậy? Cô lén lút sau lưng cô đi ra ngoài làm gì hả, tiền với cô vậy vẫn chưa đủ hay sao?"
Nhìn Lý Cao Minh tức giận, cô mới biết hắn đã bực bội đến cỡ nào vì đây là lần đầu tiên hắn mất bình tĩnh với cô,trong mắt cô hắn là người điềm đạm, lạnh lùng nhưng giờ đây hắn như một người khác.
Rất đáng sợ..
"Anh bình tĩnh lại đi, nghe tôi nói đã!"
Lưu Triều Hân sợ thật rồi, chỉ vừa mới tỉnh dậy mà hắn đã làm cô sợ đến cứng người thì này. Nhưng mọi chuyện cô cũng đâu muốn như vậy, cô đâu muốn quên con mình mà là sự cố, cô kiệt sức mà ngất thôi.
Lời nói của cô với Lý Cao Minh lúc này chẳng lọt vào tai, trong khi hắn đang bực tức thì làm gì cô kêu hắn bình tĩnh lại được.
"Còn không mau lên tiếng! Định dùng nước mắt với tôi đấy à, vô dụng thôi. Nghe nói cô ra ngoài kiếm một tên đàn ông đấy à, đúng là nhục nhã quá mà!"
Lưu Triều Hân ngỡ ngàng mở to mắt, tại sao hắn lại biết chuyện này hay là có người đã báo cho hắn biết nhưng lời nói của hắn thật sự làm cô thấy tổn thương, thậm chí nó còn đau hơn những lời sỉ nhục của bà Nhung nữa kìa.
Cô không hiểu tại sao nhưng bây giờ trái tim cô lại nhói lên khi nghe hắn nói như vậy, một cảm giác khó chịu khiến đôi mắt cô rưng rưng từng giọt lệ mà nhìn hắn.
"Cô có định nói chuyện không đấy, định im lặng đến khi nào!"
Thấy cô không chịu lên tiếng, Lý Cao Minh lại càng tức giận hơn vì cảm thấy bị coi thường, từng câu từng chữ như hét vào mặt cô. Trái tim cô cũng bị những câu nói của hắn mà làm cho nhói lên, lần đầu tiên cô cảm nhận được trái tim cô đang đau.
"Lưu Triều Hân! Cô..ưm!"
Lý Cao Minh vừa mở miệng nói chưa được bao nhiêu chữ liền bị Lưu Triều Hân nhón chân lên choàng cổ kéo xuống hôn vào môi, cô cũng không biết lý do tại sao mình lại làm như vậy nhưng cơ thể cô lại mách bảo cô phải hôn hắn.
Hắn cũng không khỏi ngạc nhiên khi bị cô bất ngờ hôn lấy, hai bàn tay vì bị kéo xuống mà giữ lấy vòng eo của cô làm điểm tựa. Cơn tức giận như một ngọn lửa bùng phát lại bị cô dập tắt trong một hành động.
Cả hai nhắm mắt lại cảm nhận nụ hôn của nhau, trái tim cô lại đập liên hồi trong vòng tay của hắn, một cảm giác mới lạ như một dòng nước chảy vào trong tim cô khiến cô chìm sâu vào nó.
Như một dòng nước dập tắt ngọn lửa trong lòng, Lý Cao Minh mặc dù đang rất tức giận với cô nhưng lại bị cô kéo vào nụ hôn sâu, hắn cũng không hiểu bản thân sao lại phối hợp cùng cô chứ nếu là người khác, người khiến hắn tức giận thì nãy giờ hắn đã cho lên gặp ông bà rồi.
Nhưng với cô, hắn lại chỉ muốn la mắng chứ không muốn làm bị thương cô. Một người khiến hắn tức giận vì đủ chuyện nhưng trong lòng lại chỉ muốn chửi mắng chứ không muốn làm gì khác, hắn cũng không biết nên gọi đây là gì.
Cảm giác gì đây nữa nhưng khi hôn cô, hắn lại cảm thấy rất thích..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.