Cam Cam! Mami Của Con Lại Giận Rồi!
Chương 106: Vui Vẻ Trong Nghiêm Túc.
Ngọc Thuỳ
23/01/2024
Trong căn phòng làm việc, điều hòa vẫn đang bật nhưng hai cơ thể lại nóng rực đến bực bội, mồ hôi chảy xuống ướt đẫm mái tóc ngắn. Lý Cao Minh vuốt ngược mái tóc lên rồi hôn xuống cơ thể cô.
Lưu Triều Hân bị hắn ép phải ngồi lên người khiến vật kia đâm sâu vào trong cơ thể cô, hơi thở đã mất đi sự ổn định ban đầu mà thay vào đó là những tiếng rên đứt đoạn, một tay báu vào vai săn chắc, tay kia chống lên cơ bụng của hắn làm điểm tựa.
"Um.. dừng lại đi anh à.. đây đang ở chỗ làm mà!"
Lưu Triều Hân khó khăn nói thành lời, việc phải ngồi lên hắn khiến cô cảm nhận đủ cơn đau và khoái cảm từ thân dưới mang lại nhưng trong lòng cô vẫn thấp thỏm một nỗi lo vì dù sao nơi này cũng là công ty chứ không phải ở nhà, cô sợ sẽ có người mở cửa vào và thấy. Cô rất ngại.
Lý Cao Minh nghe thấy thì cười nhẹ, hắn chậm rãi hôn vào trán của cô rồi lên tiếng.
"Không sao đâu, em ở bên anh mà tâm trí của em đặt ở đâu vậy hả?"
"A..ưm."
Sau câu hỏi của hắn là một cái nhấn mạnh khiến cô bất ngờ mà rên lên một tiếng thật to, nhìn khuôn mặt xinh đẹp lẫn vào trong cơn hoan ái lại quyến rũ làm sao, ở bên cạnh cô hắn vẫn cảm thấy mình cho cô chưa đủ thì đi hơn một tuần lại càng khiến hắn thấy nhớ nhung khuôn mặt và cơ thể này hơn.
"Lý Cao Minh! Anh đúng là đáng ghét mà!"
Lưu Triều Hân bị hành hạ mà không nhịn được liền lên tiếng chửi mắng, hắn nghe người kia gọi thẳng họ tên nhưng không thấy bực bội mà trong lòng lại càng thích thú hơn vì vốn dĩ hắn thích như vậy mà.
Không ai biết trong căn phòng đó xảy ra chuyện gì vì căn phòng có cách âm. Cả ba người đàn ông đứng ở hành lang buồn chán mà nói chuyện với nhau, thứ họ nói giờ không chỉ còn là công việc nữa mà còn có thêm chuyện tình yêu.
Vĩnh Hải là người thường xuyên chứng kiến những cảnh ngọt ngào của Lý Cao Minh và Lưu Triều Hân nên anh biết rất rõ tình yêu bao bọc hai người như thế nào.
Tuy anh không yêu ai và cũng chưa từng thích ai nhưng anh có thể nhìn ra được Lưu Triều Hân là một người con gái đáng để yêu thương và bên cạnh.
Cô là một người phi thường khi cô có thể thay đổi được trật tự trong băng đảng. Băng đảng của Lý Cao Minh trước rất nghiêm túc không bao giờ đùa giỡn hay trêu ghẹo một ai, mỗi khi họ xuất hiện đều trồng như những khúc gỗ, tảng băng lạnh không cảm xúc vì họ quá là nghiêm túc.
Nhưng từ khi băng đảng này có một người gọi danh phu nhân, bọn họ dần được thả lỏng hơn nên ai cũng thoải mái với nhau. Mọi người cũng nói chuyện với nhau nhiều hơn và cùng được sống với cảm xúc của mình, để nói thì cô mang một năng lượng tích cực rất tốt, một thứ mà băng đảng của bọn họ đã đánh mất từ lâu.
Chỉ cần nghĩ đến Lưu Triều Hân anh đều muốn khen cô thật nhiều, anh không phải nịnh nọt lố lăng mà chính anh cũng thấy rõ được điều mà cô mang lại cho băng đảng, cô tuy có lúc trông giống một đứa trẻ luôn cần được bảo vệ nhưng khi gặp một chuyện gì đó cô lại rất trưởng thành và điểm đạm, mặc dù có những lần cô vượt quá cảm xúc của chính mình.
Vĩnh Hải đã gặp qua rất nhiều cô gái nhưng chưa một người nào anh thấy vui vẻ như Lưu Triều Hân, cô khiến anh thấy thoải mái hơn bao giờ hết, trong lòng thì nghĩ rất nhiều nhưng ngoài mặt anh cũng chỉ nói một vài câu ngắn gọn mà thôi.
"Chúng ta có thể tìm được một người như phu nhân nữa không?"
Chí Tinh cũng có suy nghĩ giống Vĩnh Hải, để đánh giá cô thì một tờ giấy trắng vẫn chưa đủ, cả một băng đảng lớn như được bước vào một thế giới mới nơi có đầy sự vui vẻ và năng lượng không bao giờ cạn do cô tạo ra.
Việt Nguyên và Vĩnh Hải nghe Chí Tinh hỏi thì trầm tư suy nghĩ, một người như cô không phải là một người hoàn hảo nhưng khi ở cạnh lại không thấy muộn phiền, cô hiểu và cảm thông rất tốt, cô tuy nhỏ tuổi hơn một số người trong băng đảng nhưng cô lại có một lối suy nghĩ trưởng thành.
Điển hình là Vĩnh Hải, Việt Nguyên, Chí Tinh là ba người trong số những người lớn tuổi hơn cô. Ban đầu họ nghĩ phu nhân là một người kiêu ngạo hoặc vô cùng phiền phức, ổn ào nhưng cô không như vậy, cô khiến họ thấy được sự ổn định và mặt trưởng thành của cô nên lần đầu tiên gặp mặt cả ba đều có ấn tượng tốt với cô.
Suy nghĩ được một lúc, Việt Nguyên là người lên tiếng đầu tiên trả lời cho câu hỏi của Chí Tinh.
"Tôi nghĩ sẽ rất khó để chúng ta tìm được một người thứ hai như vậy. Phu nhân không phải người hoàn hảo nhưng chưa chắc gì chúng ta sẽ lại nhìn thấy một người khiến ông chủ hạnh phúc ngoài gia đình của ông chủ!"
"Cũng đúng nhỉ, đúng là khó khăn quá đi mất. Gặp phu nhân rồi tôi thấy tiêu chuẩn của mình cao hơn một chút nữa rồi!"
Chí Tinh cũng tán thành với câu nói của Việt Nguyên. Dù sao có một Lưu Triều Hân cũng đã đủ rồi.
"Thì bởi vì tiêu chuẩn cao nên cậu mới ế đến giờ này đấy, hạ thấp xuống đi cho người ta còn chạm đến nữa!"
Bầu không khí đang lắng xuống liền bị Vĩnh Hải kéo lên, ánh mắt như lưỡi dao bén nhìn Vĩnh Hải.
"Gì nữa đây?"
Vĩnh Hải bị Chí Tinh nhìn liền lùi hai bước rồi lên tiếng.
"Bộ dạo này ở đây cậu bị đống tài liệu kia làm khờ rồi hả? Tỉnh lại đi thằng ông nội!"
"Ờ, ông nội cảm ơn!"
Vĩnh Hải vẫn không định bỏ tính trêu đùa của mình mà vẫn cố chấp trêu chọc Chí Tinh, cậu ta bị anh trêu chọc lần nữa liền nóng máu, bàn tay siết chặt lại hình nắm tay, anh thấy tình hình có vẻ không ổn liền vội chạy đi.
"Thằng kia đứng lại!"
Chí Tinh nào buông tha cho kẻ muốn trêu chọc mình, tính cách Chí Tinh là như vậy, cậu ta sẽ không bỏ qua một ai.
Việt Nguyên nhìn hai người họ bắt đầu đuổi bắt nhau mà bật cười trong sự bất lực, sớm rồi cái băng đảng này sẽ bị Lưu Triều Hân làm cho biến thành cái nhà trẻ mất nhưng như vậy cũng vui, bọn họ cũng không còn nhỏ nữa nên cũng phải hưởng thụ thời gian lúc nào vui được thì vui thôi.
Việt Nguyên chỉ đứng yên nhìn theo màn đuổi bắt của hai người đàn ông to xác kia, Chí Tinh và Vĩnh Hải được đào tạo rất khắt khe nên sức lực rất bền bỉ khiến họ chạy mãi cũng không thấy đuối sức.
"Đúng thật là bó tay các cậu mà!"
Lưu Triều Hân bị hắn ép phải ngồi lên người khiến vật kia đâm sâu vào trong cơ thể cô, hơi thở đã mất đi sự ổn định ban đầu mà thay vào đó là những tiếng rên đứt đoạn, một tay báu vào vai săn chắc, tay kia chống lên cơ bụng của hắn làm điểm tựa.
"Um.. dừng lại đi anh à.. đây đang ở chỗ làm mà!"
Lưu Triều Hân khó khăn nói thành lời, việc phải ngồi lên hắn khiến cô cảm nhận đủ cơn đau và khoái cảm từ thân dưới mang lại nhưng trong lòng cô vẫn thấp thỏm một nỗi lo vì dù sao nơi này cũng là công ty chứ không phải ở nhà, cô sợ sẽ có người mở cửa vào và thấy. Cô rất ngại.
Lý Cao Minh nghe thấy thì cười nhẹ, hắn chậm rãi hôn vào trán của cô rồi lên tiếng.
"Không sao đâu, em ở bên anh mà tâm trí của em đặt ở đâu vậy hả?"
"A..ưm."
Sau câu hỏi của hắn là một cái nhấn mạnh khiến cô bất ngờ mà rên lên một tiếng thật to, nhìn khuôn mặt xinh đẹp lẫn vào trong cơn hoan ái lại quyến rũ làm sao, ở bên cạnh cô hắn vẫn cảm thấy mình cho cô chưa đủ thì đi hơn một tuần lại càng khiến hắn thấy nhớ nhung khuôn mặt và cơ thể này hơn.
"Lý Cao Minh! Anh đúng là đáng ghét mà!"
Lưu Triều Hân bị hành hạ mà không nhịn được liền lên tiếng chửi mắng, hắn nghe người kia gọi thẳng họ tên nhưng không thấy bực bội mà trong lòng lại càng thích thú hơn vì vốn dĩ hắn thích như vậy mà.
Không ai biết trong căn phòng đó xảy ra chuyện gì vì căn phòng có cách âm. Cả ba người đàn ông đứng ở hành lang buồn chán mà nói chuyện với nhau, thứ họ nói giờ không chỉ còn là công việc nữa mà còn có thêm chuyện tình yêu.
Vĩnh Hải là người thường xuyên chứng kiến những cảnh ngọt ngào của Lý Cao Minh và Lưu Triều Hân nên anh biết rất rõ tình yêu bao bọc hai người như thế nào.
Tuy anh không yêu ai và cũng chưa từng thích ai nhưng anh có thể nhìn ra được Lưu Triều Hân là một người con gái đáng để yêu thương và bên cạnh.
Cô là một người phi thường khi cô có thể thay đổi được trật tự trong băng đảng. Băng đảng của Lý Cao Minh trước rất nghiêm túc không bao giờ đùa giỡn hay trêu ghẹo một ai, mỗi khi họ xuất hiện đều trồng như những khúc gỗ, tảng băng lạnh không cảm xúc vì họ quá là nghiêm túc.
Nhưng từ khi băng đảng này có một người gọi danh phu nhân, bọn họ dần được thả lỏng hơn nên ai cũng thoải mái với nhau. Mọi người cũng nói chuyện với nhau nhiều hơn và cùng được sống với cảm xúc của mình, để nói thì cô mang một năng lượng tích cực rất tốt, một thứ mà băng đảng của bọn họ đã đánh mất từ lâu.
Chỉ cần nghĩ đến Lưu Triều Hân anh đều muốn khen cô thật nhiều, anh không phải nịnh nọt lố lăng mà chính anh cũng thấy rõ được điều mà cô mang lại cho băng đảng, cô tuy có lúc trông giống một đứa trẻ luôn cần được bảo vệ nhưng khi gặp một chuyện gì đó cô lại rất trưởng thành và điểm đạm, mặc dù có những lần cô vượt quá cảm xúc của chính mình.
Vĩnh Hải đã gặp qua rất nhiều cô gái nhưng chưa một người nào anh thấy vui vẻ như Lưu Triều Hân, cô khiến anh thấy thoải mái hơn bao giờ hết, trong lòng thì nghĩ rất nhiều nhưng ngoài mặt anh cũng chỉ nói một vài câu ngắn gọn mà thôi.
"Chúng ta có thể tìm được một người như phu nhân nữa không?"
Chí Tinh cũng có suy nghĩ giống Vĩnh Hải, để đánh giá cô thì một tờ giấy trắng vẫn chưa đủ, cả một băng đảng lớn như được bước vào một thế giới mới nơi có đầy sự vui vẻ và năng lượng không bao giờ cạn do cô tạo ra.
Việt Nguyên và Vĩnh Hải nghe Chí Tinh hỏi thì trầm tư suy nghĩ, một người như cô không phải là một người hoàn hảo nhưng khi ở cạnh lại không thấy muộn phiền, cô hiểu và cảm thông rất tốt, cô tuy nhỏ tuổi hơn một số người trong băng đảng nhưng cô lại có một lối suy nghĩ trưởng thành.
Điển hình là Vĩnh Hải, Việt Nguyên, Chí Tinh là ba người trong số những người lớn tuổi hơn cô. Ban đầu họ nghĩ phu nhân là một người kiêu ngạo hoặc vô cùng phiền phức, ổn ào nhưng cô không như vậy, cô khiến họ thấy được sự ổn định và mặt trưởng thành của cô nên lần đầu tiên gặp mặt cả ba đều có ấn tượng tốt với cô.
Suy nghĩ được một lúc, Việt Nguyên là người lên tiếng đầu tiên trả lời cho câu hỏi của Chí Tinh.
"Tôi nghĩ sẽ rất khó để chúng ta tìm được một người thứ hai như vậy. Phu nhân không phải người hoàn hảo nhưng chưa chắc gì chúng ta sẽ lại nhìn thấy một người khiến ông chủ hạnh phúc ngoài gia đình của ông chủ!"
"Cũng đúng nhỉ, đúng là khó khăn quá đi mất. Gặp phu nhân rồi tôi thấy tiêu chuẩn của mình cao hơn một chút nữa rồi!"
Chí Tinh cũng tán thành với câu nói của Việt Nguyên. Dù sao có một Lưu Triều Hân cũng đã đủ rồi.
"Thì bởi vì tiêu chuẩn cao nên cậu mới ế đến giờ này đấy, hạ thấp xuống đi cho người ta còn chạm đến nữa!"
Bầu không khí đang lắng xuống liền bị Vĩnh Hải kéo lên, ánh mắt như lưỡi dao bén nhìn Vĩnh Hải.
"Gì nữa đây?"
Vĩnh Hải bị Chí Tinh nhìn liền lùi hai bước rồi lên tiếng.
"Bộ dạo này ở đây cậu bị đống tài liệu kia làm khờ rồi hả? Tỉnh lại đi thằng ông nội!"
"Ờ, ông nội cảm ơn!"
Vĩnh Hải vẫn không định bỏ tính trêu đùa của mình mà vẫn cố chấp trêu chọc Chí Tinh, cậu ta bị anh trêu chọc lần nữa liền nóng máu, bàn tay siết chặt lại hình nắm tay, anh thấy tình hình có vẻ không ổn liền vội chạy đi.
"Thằng kia đứng lại!"
Chí Tinh nào buông tha cho kẻ muốn trêu chọc mình, tính cách Chí Tinh là như vậy, cậu ta sẽ không bỏ qua một ai.
Việt Nguyên nhìn hai người họ bắt đầu đuổi bắt nhau mà bật cười trong sự bất lực, sớm rồi cái băng đảng này sẽ bị Lưu Triều Hân làm cho biến thành cái nhà trẻ mất nhưng như vậy cũng vui, bọn họ cũng không còn nhỏ nữa nên cũng phải hưởng thụ thời gian lúc nào vui được thì vui thôi.
Việt Nguyên chỉ đứng yên nhìn theo màn đuổi bắt của hai người đàn ông to xác kia, Chí Tinh và Vĩnh Hải được đào tạo rất khắt khe nên sức lực rất bền bỉ khiến họ chạy mãi cũng không thấy đuối sức.
"Đúng thật là bó tay các cậu mà!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.