Cầm Đế

Chương 25: Bát giai đích mỹ nữ ( Phần 2 )

Đường Gia Tam Thiểu

06/04/2013



“ An Nhã , ngươi ở đây sao ? “ . Một thanh âm êm dịu vang lên từ tầng một của Phiêu lan hiên nhưng ai cũng cảm thấy bên tai mình văng vẳng âm thanh đó . Thanh âm này tựa hồ như có một loại tiết tấu đặc thù , khi nó phát ra khiến Diệp Âm Trúc cảm thấy tâm thần bị kiềm hãm , tiếng đàn trong phút chốc dừng lại .

Những khách nhân hướng ánh mắt trách cứ về phía chủ nhân của thanh âm vừa phát ra nhưng khi nhìn đến , những lời trách cứ không thể phát ra nổi bởi đó là một nữ tử , một nữ tử vô cùng xinh đẹp . Khuôn mặt nàng rất giống y hệt An Nhã , nhìn bên ngoài không thể đoán nổi tuổi , có sự thanh thuần của người con gái nhưng cũng có sự vũ mị của người phụ nữ trưởng thành . Nhưng từ nàng phát ra khí chất uy nghiêm cao quý còn hơn cả An Nhã , cho dù ở đây có không ít người xuất thân từ giới quý tộc nhưng tự thẹn không thể sánh nổi với nàng . Họ đều bị sắc đẹp cùng vẻ cao quý , uy nghiêm của nàng làm cho khiếp sợ . Bộ quần áo màu lục bó sát thân thể hoàn mỹ kết hợp với đôi mắt lục bích tạo nên vẻ đẹp lạnh lùng , khiến mọi người không dam nhìn lâu .

Nữ tử vừa nói đã đứng lên bước lên lầu ba , một số người phục vụ muốn bước ra ngăn cản nàng nhưng đều bị một lực lượng vô hình bức phải thối lui , không cách nào tới gần được . Khi nàng đi qua vị trí của Diệp Âm Trúc ngồi , khuôn mặt tỏ ra áy náy nói : “ Thật sự xin lỗi , đã quấy rầy việc diễn tấu của ngươi . Nhưng quả thực ta có việc rất gấp cần tìm An Nhã “ .

“ Không sao “ . Hai tay Diệp Âm Trúc án trên cầm huyền , đang diễn tấu lại bị người khác làm phiền khiến cảm giác của hắn rất không thoải mái nhưng bản tính hắn vốn khoáng đạt , đối phương đã nhận lỗi nên hắn cũng không suy nghĩ gì thêm .

Những khách nhân lần đầu tiên nghe được thanh âm của hắn đều cảm thấy kinh ngạc , nguyên lai thần bí cầm sư của Phiêu lan hiên lại là người còn rất trẻ .

Thanh âm của An Nhã lạnh như băng vang lên : “ Ngươi tới đây làm gì , nơi đây không chào đón ngươi . Ngươi mau đi đi “ . Khi Diệp Âm Trúc bắt đầu diễn tấu , nàng đã đứng ở thang lầu lắng nghe . Đối với nàng mà nói , đấy là thời phút thoải mái nhất , bản thân có thể thư giãn nghỉ ngơi .

“ An Nhã , chẳng lẽ chúng ta không có cách nào hào giải sao ? “ . Vừa nói , nữ tử lại tiếp tục bước lên . An Nhã cũng từ trên cao bước xuống , hai vị tuyệt thế mỹ nữ tựu như vậy tiến lại gần nhau . Trung tâm của họ chính là vị trí Diệp Âm Trúc diễn tấu .

“ Địch Đạt “ . An Nhã đột nhiên kêu một tiếng .

“ Tiểu thư “ . Địch Đạt tại lầu một khom người hành lễ .

An Nhã lạnh lùng ra lệnh : “ Đi thỉnh toàn bộ các vị khách nhân rời đi , hôm nay tất cả các chi phí đều miễn hết “ .

“ Vâng , tiểu thư “ . Địch Đạt cung kính nói . Lập tức những người phục vụ nhanh chóng bước ra thực hiện mệnh lệnh của An Nhã . Những lời An Nhã nói tự nhiên mọi người đều nghe thấy , không một ai phát ra câu oán hận , đều đứng lên ra về , mặc dù vẻ mặt thể hiện sự tiếc nuối không muốn rời đi .

Phiêu lan hiên trong chốc lát lặng yên đến đáng sợ .

Mã lão đầu tiến đến vị trí của Diệp Âm Trúc cùng hai nữ tử , hỏi : “ An Nhã tiểu thư , có cần ta hỗ trợ không ? “ .



An Nhã nhíu mày : “ Không cần , lão cũng đi đi “ .

Mã lão than nhẹ một tiếng , nhìn An Nhã thật lâu rồi mới có chút bất đắc dĩ xoay người rời đi . Bây giờ trong Phiêu lan hiên chỉ còn Diệp Âm Trúc , An Nhã , nữ tử và những người phục vụ .

“ An Kỳ , ngươi đến tìm ta làm gì ? Chúng ta chẳng phải đã đoạn tuyệt mọi quan hệ rồi sao . Chẳng lẽ ta đến Mễ lan đế quốc rồi mà ngươi cũng không chịu bỏ qua hay sao ? “ . Ánh mắt An Nhã càng trở nên lạnh lùng . Do ở rất gần nên Diệp Âm Trúc có thể cảm nhận tâm trạng nàng lúc này , dường như nàng đang cố nén sự phẫn nộ của bản thân lại , toàn thân tỏa ra khí tức lạnh như băng khiến người khác có cảm giác sợ hãi .

An Kỳ xoay người nhìn về phía cây đại thụ : “ Chúng ta thật sự không còn quan hệ sao ? Bất kể thế nào thì chúng ta vẫn là thân tỷ muội , có phải vậy không , muội muội của ta ? “ .

“ Ai là muội muội của ngươi , ngươi không xứng “ . An Nhã nổi giận quát lên một tiếng . Một cỗ áp lực vô hình từ người nàng phát ra . Diệp Âm Trúc bây giờ đã đạt đến cảnh giới kiếm đảm cầm tâm , trên người mặc nguyệt thần thủ hộ ma pháp bào , trước ngực lại có tâm linh thủ hộ giúp cho tinh thần luôn đạt trạng thái thanh tỉnh nhưng dưới áp lực khổng lồ từ An Nhã phát ra , hắn có cảm giác không thể thở nổi . Thân thể bây giờ hoàn toàn cứng ngắc , không thể cử động , không gian xung quanh dưới áp lực của An Nhã cũng bị tháp hãm , loại cảm giác thống khổ này , căn bản không thể dùng lời nào tả hết . Nhưng đấy chỉ là khí tức từ người An Nhã phát ra áp lực mà thôi !

An Kỳ tựa hồ không hề bị chút áp lực nào , một cỗ khí tức từ người nàng xuất ra không kém gì An Nhã , trên miệng nở ra một nụ cười mỉm , nói : “ Muội muội , thực lực ngươi cũng đã tiến bộ không ít . Xem ra việc ngươi bỏ nàh ra đi không hề ảnh hưởng đến việc tu luyện của ngươi . Nhưng ngươi hẳn là biết vì sao ta lại đến . Giao kiện đồ vật đó ra , sau này ta sẽ không quấy rầy ngươi nữa “ .

Dưới áp lực của An Nhã và An Kỳ , Diệp Âm Trúc có cảm giác bản thân sắp bị nghiền nát , may mà cỗ nhiệt lưu trong người lại xuất hiện mới có thể khiến hắn miễn cưỡng chống trả , không ngã xuống . Hắn tột cùng hoảng sợ , thực lực của An Nhã tỷ tỷ rốt cuộc đã đạt đến cảnh giới nào đây ? Chỉ riêng khí tức phát ra đã cường đại vô cùng rồi !

“ Ngươi nằm mơ à . An Kỳ , nơi đây không tiện động thủ , chúng ta ra ngoài thành “ . Sắc mặt An Nhã đanh hẳn lại , trong ánh mắt sự phẫn nộ càng lúc càng tăng . Nhưng nàng tựa hồ có cảm giác Diệp Âm Trúc dưới uy áp của hai người có chút thống khổ nên lo lắng nhìn thoáng qua .

Quang mang trong mắt An Kỳ chợt lóe , cười nói : “ Tốt lắm ! Chúng ta đi thôi “ . Khí tức cường đại chợt thu liễm . Đột nhiên thân thể nàng phảng phất hiện lên một ảo ảnh , Diệp Âm Trúc kinh hoàng phát hiện cả đấu khí lẫn ma pháp lực của bản thân đã bị phong ấn hoàn toàn , chưa kịp nói gì thì toàn thân đã bị lôi đi , tinh thần lâm vào trạng thái hôn mê . An Kỳ đã lôi hắn theo . Hải nguyệt thanh huy cầm rời khỏi tay Âm Trúc , rơi xuống nền nhà . Cả An Kỳ và hắn lúc này đang bay a !

“ Buông hắn ra , chuyện của chúng ta không quan hệ gì đến hắn “ . Thanh âm An Nhã phẫn nộ vang lên , ngay sau đó nàng cũng đề khí bay lên đuổi theo An Kỳ .

“ Âm Trúc “ . Tô Lạp kinh hô một tiếng , bản thân cũng động thủ lao theo . Những người chung quanh ngơ ngác đứng nhìn , sự việc vừa xảy ra nhanh như một tia chớp , không một ai có thể kịp phản ứng .

Thân thể Diệp Âm Trúc mặc dù không thể cử động nhưng đại não hắn vẫn còn tỉnh táo , thầm tự hỏi . Bay , các nàng tại sao lại có khả năng bay ? Ngay cả hai vị gia gia của mình đạt tới tử cấp rồi cũng không thể bay lượn cơ mà . Tần Thương từng nói qua , chỉ có phong hệ ma pháp sư nhờ vào ma pháp có thể tự thân bay lượn , chẳng lẽ các nàng là phong hệ ma pháp sư sao ? Tốc độ của ma pháp phi hành nhanh như vậy sao ?

Lúc này trong lòng hắn tràn ngập nghi vấn nhưng hoàn toàn không có chút lo lắng . Chung quanh cảnh vật nhanh như chớp xẹt qua , Diệp Âm Trúc không thể nhìn rõ , chỉ có thể cảm nhận mùi hương thoang thoảng từ người An Kỳ truyền đến . Mùi hương rất thơm , tựa hồ là một loại hương liệu thuần khiết lấy từ thiên nhiên , chỉ tiếc là bây giờ trên người nàng tản mát ra khí tức âm lãnh khiến vẻ đẹp ấy trở nên khiếm khuyết .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cầm Đế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook