Chương 214: Binh kì thôi diễn (phần2)
Đường Gia Tam Thiểu
07/04/2013
Kỳ thật binh kỳ thôi diễn là 1 loại trò chơi cực kì phức tạp, nhưng phi thường trọng yếu trong thực chiến. Dú sao tất cả đều xuất phát từ thực chiến mà ra, thậm chí còn diễn tả cả sĩ khí.Trải qua nhiều năm nghiên cứu, binh ký thôi diễn đã trở thành môn học quan trọng trong quân sự, và ngày càng gần thực chiến.Một vị thống soái vĩ đại, trước một cuộc chiến đại quy mô, đều tiến hành binh kỳ thôi diễn để đánh giá hết mức khả năng ưu thế hay yếm thế của mình và đối phương.
Diệp Âm Trúc cũng không có vội vã chọn lựa các loại binh kỳ của mình, mà lẳng lặng trầm tư suy nghĩ. Bình thường thì binh kỳ thôi diễn không tính lực lượng thống soái vào lực lượng binh kỳ, mà chỉ là người chỉ huy mà thôi. Nhưng vừa rồi Mã Tây Mạc lại tình cả lực lương thống soái vào trong lực lượng binh kỳ, vậy đối với chình mình gây ra bất lợi vô hình thật lớn.Theo quy định thi đấu thì lực lượng sổ trị mỗi người là được 2 vạn(20.000), mà bản thân mình là tử cấp ma đạo sư đã chiếm 5000. Nói cách khác, khi lựa chọn binh kỳ mình đã ít hơn người khác 5000 giá trị binh kỳ, mặc dù trong quá trình chiến đấu không ảnh hưởng gì nhiều, nhưng bản thân mình là ma vũ song tu tử cấp lực lượng, vậy nếu giảm thêm 1 lần giá trị chiến đấu, vậy thì ảnh hưởng sẽ rất lớn. Phải biết rằng, mặc dù là ma vũ song tu nhưng mình cũng chỉ có 1 người. Mặc dù Diệp Âm Trúc không để ý đến vấn đề này, nhưng tựa hồ ý của Mã Tây Mạc đưa ra là nhằm mình lâm vào thế yếu, đồng thời làm cho hắn hiểu được, chình mình đã khiến cho vị đế vương này chú ý.
- Thí sinh này, sao ngươi không lựa chọn binh kỳ? ngươi không thấy những người khác đã lực chọn xong rồi sao?
Diệp Âm Trúc đang trầm tư thì giọng trầm trầm của Mã Tây Mạc cất lên bên cạnh hỏi.
Lần đầu tiên thấy vị đế vương này gần như thế, Diệp Âm Trúc trong lòng muốn lập tức chế phục hắn, buộc hắn phải giao Tô Lạp ra. Nhưng Diệp Âm Trúc vẫn bình tĩnh hỏi:
- Thai chủ các hạ, nếu ta là thống soái, mà thân là ma vũ song tu thì trị số chiến đấu được tính nhiều ít ra sao?
Mã Tây Mạc mỉm cười, trong mắt toát ra một tia quang mang giảo hoạt, đương nhiên là không để cho Diệp Âm Trúc thấy thần sắc của mình, đoạn xoay người hướng về phía chủ tọa :
- Vậy phải coi ngươi là ma vũ song tu cấp bậc gì.
Đã tới lúc này, Diệp Âm Trúc cũng không còn muốn che dấu nữa, lạnh nhạt đáp:
- Đều cùng là tử cấp thì sao?
Mã Tây Mạc dừng bước hỏi lại:
- Ma pháp và vũ kỹ dều là tử cấp sao?
Diệp Âm Trúc điềm nhiên gật đầu.Tuy chỉ là 1 cái gật dầu đơn giản, nhưng làm chấn động toàn trường. Không chỉ những đại thần lam Địch Á Tư đang quan sát cuộc thi, mà cả những người tham gia cuộc thi ánh mắt dều trở nên quái dị, đứng bật dậy nhìn vào Diệp Âm Trúc. Ma vũ song tu mà đạt đến tử cấp chính là cường giả trong cường giả, nhưng hắn mới bao nhiêu tuổi?
Mã Tây Mạc bất động thanh sắc nói:
- Vậy là tương đương 1 vạn, tử cấp ma pháp sư và tử cấp đại chiến sư mỗi cấp bậc là 5000, nếu tình thêm ma thú khế ước thì giá trị này còn tăng lên nữa.
Diệp Âm Trúc phản đối:
- Thai chủ các hạ, ngài tình toán như vậy tựa hồ không dược công bình thì phải.Ta mặc dù ma vũ song tu nhưng không có nghĩa là 1 người tương đương 2 người, nếu tình 1 vạn có đúng hay không đối với ta có chút chèn ép?
Mã Tây Mạc mỉm cười:
- Không, cũng không nhiều, ngươi quả thật chỉ có 1 người ,nhưng là ma vũ song tu hỗ trợ lẫn nhau, thực lực phát huy so với 2 tử cấp đúng là không giống nhau, tính toán lực chiến đấu là 1 vạn ta nghĩ là hợp lý.
Diệp Âm Trúc bình tĩnh gật đầu nhìn Mã Tây Mạc:
- Tốt lắm, thai chủ các hạ, trị số này sẽ không thay đổi đúng không? ta phải bắt đầu chọn binh kỳ rồi.
Mã Tây Mạc đột nhiên thấy có gì không ổn, nhưng lại không nhìn ra điều gì trên mặt Diệp Âm Trúc, chỉ đành trả lời :
- Sẽ không thay đổi, ngươi có thể chọn lựa được rồi.
Các thi sinh nghe Mã tây Mạc dánh giá Diệp Âm Trúc đến 1 vạn như vậy đều không nhịn được thở phào trong lòng nhẹ nhõm.
Mọi người đều biết, tai binh kỳ thôi diễn, cấp bậc binh chủng càng thấp, tính giới càng cao. Ví như địa hình rừng rậm, phối với bộ binh, vậy phòng ngự lực và công kích lực dều tăng lên, mà sổ trị bộ binh tính là 2, vậy chiến đấu lực sẽ tăng gấp đôi. Nghĩa là có 2 vạn bộ binh trong rừng rậm, với sổ trị là 2, tương đương chiến đấu lực là 4 vạn. Nhưng nếu là địa cung tiễn binh, thì tại địa hình rừng rậm,chiến đấu lực cũng chỉ là 3 vạn.
Tử cấp ma pháp sư, sổ trị là 5000, tai bất cứ địa hình nào cũng nhất định tăng lực chiến đấu, nhưng đối với bản thân có sổ trị cao mà nói, có thể không để ý bất cứ địa hình nào, chuyện dó ai cũng hiểu được. Tuy nhiên, bản thân có lực lượng cường đại không có nghĩa là tính chất quyết định chiến thắng của quân đoàn. Cho nên bình thường mà nói,lựa chọn binh kỳ, ngoại trừ 1 số ít ma pháp sư, còn phải them nhiều chủng loại khác, kể cả long kỵ binh, và không vượt quá sổ trị chiến đấu 15 loại binh kỳ.
Dù sao thì đây là thi về năng lực chỉ huy quân sự mà không phải là năng lực thân thể.
Sau khi suy nghĩ, Diệp Âm Trúc cũng dựa theo vị trí của bản thân lực chọn những binh kỳ phù hợp.Tất cả mọi người đều lụa chọn xong, nhìn những binh kỳ chỉnh tề còn lại, mọi người rõ rảng đều thấy, Diệp Âm Trúc còn lại rất ít lựa chọn, thậm chí có chút đáng thương.
Trong khoảng thời gian các thí sinh chọn lựa binh kỳ, Mã Tây Mặc đã hoàn thành việc rút thăm. Sau khi kết quả rút thăm được công bố, Khắc Lôi Na vì vị trí của Diệp Âm Trúc mà bất bình. Vị trí của Diệp Âm Trúc phải đối mặt tuyệt đối là tình huống không công bình.
Diệp Âm Trúc bày binh kỳ lên sa bàn, vị trí này có thể nói là thảm thương nhất trên sa bàn. Bên trái là đầm lớn, trừ khi có binh chủng phi hành, còn không thì không cách nào tiến qua, bên phải là núi lớn, trước mặt là rừng rậm, chỉ có 1 thông đạo duy nhất không bị ảnh hưởng của rừng rậm, mà ngoài rừng rậm,cách đó không xa có 2 gã thì sinh, mặt khác, bên sườn núi cũng có 2 gã thí sinh khác. Có thể nói, Diệp Âm Trúc bất cứ từ mặt nào rời đi đều bị 2 thì sinh hợp lực công kích. Khắc Lôi Na lại ở vị trí cách Diệp Âm Trúc có thể nói là mười vạn tám ngàn dặm, muốn cứu viện cũng không có khả năng tới kịp.
Điều khiến cho Khắc Lôi Na lo lắng nhất là Diệp Âm Trúc lựa chọn 1 vạn sổ trị chiến đấu đều là kỵ binh, kể cả 3000 sổ trị dư ra đếu là long kị binh, tương đương 200 cá thể, còn thừa bao nhiêu đều là khinh kỵ binh, tổng cộng 1400, không hề có bộ binh và ma pháp sư phối hợp. Tại vị trí của Diệp Âm Trúc, với tình huống dịa thế đó, kỵ binh có tốc độ, đánh sâu vào quân địch, thực tế không phát huy tác dụng. Khắc Lôi Na thậm chí nghĩ rằng, Mã Tây Mạc đại đế khi thấy được Diệp Âm Trúc lựa chọn binh kỳ thì cố ý an bài vào khối tử địa đó.
Thần sắc Diệp Âm Trúc vẫn an định, không vì thế cục bất lợi mà sinh ra thay đổi.
- Tốt lắm, bắt đầu so tài.
Mã Tây Mạc hạ lệnh quyết đấu bắt đầu.
Tiến hành binh kỳ thôi diễn thực chất rất đơn giản, căn cứ theo thể hiệp tiến hành, mỗi ngưởi đưa ra 1 mệnh lệnh, sau đó sẽ có chấp hành giả tiến hành binh kỳ di động, vì vậy mỗi thí sinh đều có nhiều binh sĩ Lam Địch Á Tư làm binh kỳ phụ trợ giả.
Mã Tây Mạc chuyên chú nhìn vào sa bàn, trong lòng thầm nghĩ:
- Người trẻ tuổi hãy cho ta xem khả năng của ngươi, làm sao từ trong tử địa có thể hồi sinh.
Trước mặt Diệp Âm Trúc, bên ngoài phiến sâm lâm và bên kia sơn cốc, bốn gã thí sinh nhìn nhau, âm thầm có quyết định, là 1 đồi thủ trong cuộc thi, lại là cường giả tử cấp đại ma đạo sư, Diệp Âm Trúc không nghi ngờ gì là địch nhân lớn nhất của bọn hắn. Sau 1 hồi mệnh lệnh, trận thế giữa 5 người đã rõ, 4 gã đều hướng tới Diệp Âm Trúc bày trận giáp công.
Mà Diệp Âm Trúc vẫn bình tĩnh bất động tại chỗ, hắn cũng hạ 1 loạt mệnh lệnh và đứng tại chỗ chờ đợi.
Nhìn Diệp Âm Trúc chỉ huy, Mã Tây Mạc không nhịn được nhíu mày nhìn về hướng Diệp Âm Trúc .
- Chẳng lẽ hắn chỉ biết thượng đàm binh (bàn luận binh trên giấy, không biết thực chiến)
Vào lúc mọi người chuẩn bị hạ mệnh lệnh thứ 2, thì Diệp Âm Trúc đột nhiên hướng về phía Mã Tây Mặc nói:
- Thai chủ các hạ, ta có 1 yêu cầu, nếu ngài đồng ý thì ta nói, và tiếp tục tỉ thí.
Hắn cũng không phải thần, mặc dù về phương diện quân sự quả thật có tài năng, nhưng nếu là thống soái trên cửu kinh chiến tràng(chiến trường nguy hiểm) mà so sánh thì khác nhau không ít. Lúc trước tại Phất La Quốc có thể lấy được chiến tích huy hoàng chủ yếu là do hắn nắm giữ thực lực cường đại, và năng lực các binh chủng Cầm Thành quá mức biến thái. Nhưng lúc này, tại binh kỳ trước mặt ở vào nguy cảnh, nếu không có chút thủ đoạn dặc thù, Diệp Âm Trúc cũng không có biện pháp.
Mã Tây Mạc lạnh lùng nói:
- Đây là công bình thi đấu,không có bất cứ ai được ưu đãi.
Diệp Âm Trúc lạnh nhạt cười, nhìn thoáng qua bình kỳ trên sa bàn của mình:
- Thật là một trận đấu công bình a, ta có 1 yêu cầu cũng không kể là quá đáng, ta hy vọng, sau khi tràng thi đấu này chấm dứt, bất luận người nào tại đây cũng không được tiết lộ thực chấn chính của ta.
Mã Tây Mạc cực kỳ sửng sốt, hắn không nghĩ tới tại đây, lúc này Diệp Âm Trúc lại đưa ra yêu cầu như vậy, bại lộ thực thực chân chính của hắn, năng lực chỉ huy sao? hay là cái gì? trong lòng Mã Tây Mạc chợt cả kinh nhớ lại lúc bắt đầu, người trẻ tuổi này hướng đến mình yêu cầu hắn chiếm 1 vạn trị số chiến đấu sẽ không điều chỉnh.
Mã Tây Mạc bất quá cũng không do dự nhiều trả lời :
- Ta có thể cam đoan với ngươi, bất cứ kẻ nào cũng không thể tiết lộ thực lực của ngươi, nếu không vĩnh viễn sẽ là địch nhân của Lam Địch Á Tư đế quốc.
Diệp Âm Trúc lạnh nhạt cười:
- Có thể tiếp tục rồi.
Hiệp thứ 2 bắt đầu. Lúc này, bên trong, cả Diệp Âm Trúc và các binh kỳ bắt đầu di chuyển.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.