Chương 236: Binh phạt Bắc Cương. (phần 1)
Đường Gia Tam Thiểu
07/04/2013
Áo Lợi Duy Lạp vẫn không chút tức giận:
- Ngươi không biết rằng gia gia đã từng nhận xét long kỵ binh có thể nói là vương bài trong vương bài của Phương Bắc quân đoàn chúng ta. Thôi, không nói về vấn đề này nữa. Trong các quân đoàn chủ lực của Thú nhân tộc, trọng yếu nhất và cũng có sức chiến đấu cực mạnh là Sư nhân, Hổ nhân và Hùng nhân. Ba quân đoàn này lần lượt thuộc về Lôi thần bộ lạc, Chiến thần bộ lạc và Sở La Môn hoàng tộc. Lực chiến đấu cực kỳ cường hãn, nhất là Lôi thần bộ lạc với năm vạn sư nhân tạo thành Hoàng kim quân đoàn, dũng mãnh vô cùng. Sức chiến đấu không hề kém só với Long kỵ binh của chúng ta, hơn nữa số lượng lại nhiều. Bạch Hổ quân đoàn của Chiến thần bộ lạc, thực lực của không kém bao nhiêu, chỉ kém chút ít so với Hoàng kim quân đoàn. Đây là hai đại quân đoàn cùng với Bạo Hùng quân đoàn của Sở La Môn bộ lạc được xưng tụng là Tam đại hoàng gia quân đoàn của Thú nhân tộc.
Nghe Áo Lợi Duy Lạp nói xong, Tử bĩu môi ra vẻ khinh thường:
- Bọn họ mà là hoàng gia cái gì, chẳng qua chỉ là đám sai vặt láu cá mà thôi.
Áo Lợi Duy Lạp vẫn nói tiếp:
- Dĩ nhiên, Tam đại hoàng gia quân đoàn này sao mà so sánh được với Bỉ mông cự thú. Chỉ là, Bỉ mông cự thú số lượng quá ít, quan trọng nhất là không có người lãnh đạo. Tuy thực lực bản thân cường đại nhưng việc cấp dưỡng cho Bỉ mông cự thú cũng tiêu tốn rất nhiều, đó cũng chính là lý do tại sao đại đa số Bỉ mông gia nhập liên minh bộ lạc.
Tử thở dài một tiếng:
- Hai bộ lạc cũng hơn 100 vạn binh ở Bắc cương. Xem ra lần này chúng ta chiến đấu cũng không đơn giản rồi. Cổ Đế, ta trở lại đây. Lúc trước ngươi sát hại cả nhà ta bây giờ đã đến lúc trả giá rồi đó.
Biên giới phía Bắc Mễ Lan đế quốc.
Nguyên soái Mã Nhĩ Đế Ni vừa mới nhận được tin của Áo Lợi Duy Lạp đưa tới. Đã cẩn thận đọc đi đọc lại phong thư đến lần thứ ba, trong mắt vị Nguyên soái này toát lên vẻ hưng phấn khó có thể che dấu.
- Cái gì đến rốt cuộc cũng đến. Thú nhân tộc, có lẽ đã đến lúc các ngươi gặp nạn rồi. Người đâu!! .
- Dạ, nguyên soái đại nhân.
Mã Nhĩ Đế Ni trầm giọng ra lệnh:
- Truyền lệnh của ta, Phương Bắc quân đoàn số 3, số 6, hai tập đoàn quân chỉnh đốn quân ngũ, tùy thời xuất phát cùng lúc. Dùng ma pháp tín tức lệnh cho Quân bộ hậu cần, trong thời gian ngắn nhất chuyển một lượng quân nhu gấp hai so với trước kia đến đây.
- Rõ.
Sau khi Mễ Lan và Lam Địch Á Tư đình chiến một thời gian, Thú nhân tộc cũng yên lặng dưỡng thương, tạm thời đình chỉ mọi cuộc tấn công vào Mễ Lan. Tuy chiến tranh chỉ mới có 2 năm, nhưng trên chiến trường kéo dài mấy trăm dặm này đã ngã xuống không biết bao nhiêu sinh mạng. Nhưng bất kỳ bên nào khi công đến thành lũy của đối phương đều phải lui về. Thú nhân không giỏi công thành, mà Phương Bắc quân đoàn vừa công kích địch nhân vừa phải đối mặt với Lôi thần chi chuy, cấm ma lĩnh vực khiến ma pháp sư không cách nào phát huy thực lực. Song phương không ngừng giao chiến, Phương Bắc quân đoàn đã có hơn bảy vạn tướng sĩ đã vĩnh viễn nằm lại trên chiến trường này. Trong khi đó số lượng binh sĩ thú nhân tử trận đã lên đến gấp đôi nhân loại. Chiến trường này có thể nói là nơi tanh máu khốc liệt nhất, là nơi được mệnh danh lò xay thịt.
Quân đòan tinh nhuệ nhất của Mễ Lan đế quốc chính là Phương Bắc quân đoàn. Mặc dù quân dự bị không ngừng tăng viện nhưng số lượng tử vong của binh lính cũng khiến cho Mã Nhĩ Đế Ni thống khổ vô cùng. Đây là những binh lính do đích thân hắn bồi dưỡng rèn luyện, mỗi người có thể xem như là khúc ruột của hắn. Nhưng chiến tranh quá tàn khốc vô tình, cho dù thân là Nguyên soái hắn cũng chỉ biết đau đớn chấp nhận.
Đại quân của Cầm thành sẽ tới, nhưng cuộc chiến đẫm máu này sẽ không vì sự xuất hiện của họ mà chấm dứt. Đã lâu lắm rồi Mã Nhĩ Đế Ni không có dịp hưng phấn như vậy, đối với thực lực của Cầm Thành, hắn không bao giờ nghi ngờ. Không tin kẻ khác còn được nhưng tin tức do đứa cháu yêu xuất sắc nhất của mình, Áo Lợi Duy Lạp, đem tới chẳng lẽ hắn còn chưa tin? Sở dĩ hắn quyết định điều binh khiển tướng là do ba lý do, trong đó nguyên nhân chính yếu là do tin tức mới đến khiến hắn hết sức rúng động. Cầm Thành dựa vào lực phòng ngự siêu cường và đông đảo cường giả hợp lực đánh tan tác cuộc tấn công của Long tộc. Gần ngàn cự long tổn thất hơn phân nữa, số lượng hàng phục lên đến hơn hai trăm. Cầm Thành không một ai tử trận, chỉ bị thương hơn một ngàn người.
Trong thư Áo Lợi Duy Lạp chỉ viết đơn giản 1 câu nhưng đủ khiến cho bệnh tim của Mã Nhĩ Đế Ni suýt nữa tái phát. Vài ngày trước, đoàn trưởng Ma pháp sư đoàn của Phương Bắc Quân đoàn Mã Đặc Lạp Kỳ đã báo cáo, phía Cầm Thành xuất hiện ma pháp ba động cực kỳ mãnh liệt, thậm chí ảnh hưởng đến ma pháp của bọn họ. Ma pháp ba động này từ đâu mà đến, bây giờ câu trả lời đã rõ ràng trước mắt mọi người. Đó là ảnh hưởng từ cuộc đại chiến giữa Cầm Thành và Long tộc.
Chống lại cả Long tộc, đó là thực lực cỡ nào? Ngay cả Mã Nhĩ Đế Ni là một Tử tinh long kỵ tướng, hắn biết rất rõ về sức mạnh đáng sợ của Cự long. Gần một ngàn Cự long trưởng thành, cho dù cả Phương Bắc Quân đoàn của mình đứng lên cũng vô phương kháng cự lại tấn công ma pháp của bọn họ. Rốt cuộc Cầm Thành làm thế nào mà chống đỡ được?
Tin tức này được Mã Nhĩ Đế Ni phong tỏa nghiêm ngặt. Bây giờ cả quân doanh cũng chỉ có hắn và Mã Đặc Lạp Kỳ hai người ta biết, ngươi biết mà thôi. Ngay lúc này, hai huynh đệ bọn họ tim vẫn đập liên hồi như trống dồn, có thể cùng tác chiến với đội quân đã đánh bại Long tộc thì cái ngày Thú nhân tộc bị diệt đã không còn xa vời nữa rồi. Nhất là trong đại quân của Cầm Thành còn có vua của Thú nhân tộc, Tử tinh Bỉ Mông.
- Nhị đệ, đối với lực chiến đấu của Cầm Thành, ngươi thấy thế nào?
Tuy trong lòng đã biết chắc chắn về sự kinh khủng của Cầm Thành nhưng vì quá hưng phấn, Mã Nhĩ Đế Ni vẫn không kìm được, bất giác hỏi Mã Đặc Lạp Kỳ.
Mã Đặc Lạp Kỳ xoa xoa tay, vị Tử cấp đại ma đạo sư này hưng phấn cũng không kém so với huynh trưởng của mình:
- Cần gì phải nói nữa, Đại ca, Cầm Thành lúc trước chỉ có mấy ngàn người ở phía đông, hóa giải được tấn công của Phật La Quốc, nghe nói còn chiếm được một số lượng lớn tài phú của Phật La quý tộc. Cứ theo lời của Áo Lợi Duy Lạp, thì lần này lực lượng Cầm Thành tăng viện cho chúng ta không đơn giản là mấy ngàn người. Bốn quân đoàn bộ binh chủ lực khoảng sáu vạn người, Quân đoàn Kỵ binh gần một vạn, và vạn quân đoàn át chủ bài của Cầm Thành, Bỉ mông cự thú và Tử thần long lang. Với sức chiến đấu như vậy, ta tuyệt đối tin tưởng không kém hai tập đoàn quân cường đại mà người chuẩn bị cho cuộc chiến chút nào. Nhưng bọn hắn cường đại đến mức nào thì chỉ có thể kiểm nghiệm trên chiến trường mà thôi.
Mã Nhĩ Đế Ni gật gật đầu:
- Nhị đệ, rất nhiều năm nay ta đã chờ mong việc này. Nói thật, ta rất hy vọng Diệp Âm Trúc có thể ghé qua Thánh Quang thành.
Mã Đặc Lạp Kỳ thở dài một hơi, nói :
- Người thanh niên này chính là một truyền kỳ. Nói cho cùng, nếu chúng ta có thể đối xử với hắn khác đi 1 chút, có lẽ…
Mã Nhĩ Đế Ni phất tay áo, ra ý Mã Đặc Lạp Kỳ không cần nói tiếp:
- Bây giờ cũng không muộn. Ít nhất, hắn và Áo Lợi Duy Lạp quan hệ rất tốt. Ta đã quyết định khi Cầm Thành đại quân đến Thánh Quang Thành, ta sẽ tuyên bố tước vị của Tử La Lan gia tộc sẽ do Áo Tạp Phúc Kế thừa.
Nghe Mã Nhĩ Đế Ni nói, Mã Đặc Lạp Kỳ nhất thời kinh hãi thất sắc:
- Đại ca, sao lại có thể như vậy? Áo Lợi Duy Lạp mới là người xuất sắc nhất trong đám hậu bối, người làm vậy sẽ khiến hắn đau lòng mất. Áo Tạp Phúc mặc dù cũng rất xuất sắc, nhưng so với Áo Lợi Duy Lạp còn kém hơn nhiều. Áo Lợi Duy Lạp hẳn là đã tiến vào Tử cấp sơ giai. Đại ca, chuyện này quan hệ đến tương lai của Tử La Lan gia tộc, người không thể khinh suất quyết định. Bây giờ toàn bộ gia tộc đã công nhận Áo Lợi Duy Lạp sẽ là tộc trưởng tương lai. Nếu thay đổi sợ rằng khiến gia tộc bất ổn.
Mã Nhĩ Đế Ni đáp:
- Ta chính là vì gia tộc nên mới quyết định như vậy. Ngươi chẳng lẻ không nhìn ra nguyên do hay sao. Bây giờ Cầm Thành đang rơi vào tình thế mưa gió phủ vây, tương lai chỉ có 2 con đường. Ta hỏi ngươi, Cầm Thành căn bàn là gì?
Không nghĩ tới việc Mã Nhĩ Đế Ni đột nhiên nói sang chuyện khác, Mã Đặc Lạp Kỳ buột miệng trả lời:
- Dĩ nhiên là dị tộc và Đông Long đế quốc rồi.
Mã Nhĩ Đế Ni gật gật đầu nói tiếp:
- Trước kia quả là như vậy, nhưng từ khi chúng ta chuyển hai trăm vạn hậu duệ của Đông Long vào Cầm Thành, Cầm Thành căn bản đã trở thành của Đông Long bát tông. Đương nhiên về mặt này Cầm Thành giải quyết rất tốt, Áo Lợi Duy Lạp đã nói trong thư, bây giờ các tộc trong Cầm Thành hoàn tòan dung hợp, không hề phân chia. Ngay cả Đông Long đế quốc đều khôi phục, Đông Long bát tông lại xưng danh, điểm này ta rất bội phục Diệp Âm Trúc.
Mã Đặc Lạp Kỳ ngạc nhiên đáp:
- Chuyện đó và chuyện người quyết định Áo Tạp Phúc trở thành người thừa kế tước vị gia tộc đâu có gì liên quan?
Mã Nhĩ Đế Ni chậm rãi nói:
- Đương nhiên là có. Căn cơ của Cầm Thành nếu là người Đông Long nhất định sẽ khiến Pháp Lam nổi giận. Ngươi có nhớ lần trước chúng ta đã đánh nhau với Cầm Thành không? Nếu không phải Pháp Lam ra lệnh, chúng ta cần gì phải khai chiến với Cầm Thành. Nói cách khác giữa Cầm Thành và Pháp Lam vì Đông Long nên không thể nào hóa giải được mâu thuẫn. Sớm muộn gì song phương cũng sẽ đánh nhau một trận.
Mã Đặc Lạp Kỳ trong lòng thất kinh:
- Pháp Lam phong bế mười năm, lúc này mới hơn hai năm. Nói như vậy, Cầm Thành chỉ còn tồn tại được tám năm nữa mà thôi?
Mã Nhĩ Đế Ni cười lạnh một tiếng:
- Nguyên lai ta cũng nghĩ như vậy, nhưng bây giờ xem ra, mọi chuyện cũng không phải đơn giản. Đầu tiên, Pháp Lam thật sự có thể hủy diệt Cầm Thành hay không? Trước kia có lẽ ta sẽ đồng ý vấn đề này. Nhưng từ khi Cầm Thành có thể đẩy lui Long tộc mà không chết một người, có thể thấy Cầm Thành không dễ đối phó. Nếu cho bọn hắn thời gian tám năm để phát triển, thì hươu chết về tay ai cũng còn chưa biết. Tiếp theo, Pháp Lam lần này tuyên bố phong bế mười năm nhưng căn cứ theo tin tức của chúng ta, Ám tháp tháp chủ từng xuất hiện tại Lam Địch Á Tư đế quốc nhưng lại bị Diệp Âm Trúc dẫn theo tứ đại thần thú đánh lui. Đã có người của Pháp Lam trong lúc phong bế xuất hiện, vậy lần này Pháp Lam cũng không phải phong bế hoàn toàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.