Cầm Đế

Chương 232: Cầm Đế 12 nhạc phường – Quần thể trị liệu (phần 2)

Đường Gia Tam Thiểu

07/04/2013



Nàng không hận Cầm Thành sát thương tộc nhân của mình, dù sao đi nữa, khi trận chiến này bắt đầu, nàng trong lòng đã hiểu rõ, một trận này căn bản đối với nàng không hề có khái niệm thắng lợi.

Bất luận là Long tộc hay Cầm Thành chiến thắng, đều là việc nàng không hề muốn chứng kiến, nhưng nàng lại không có cách nào ngăn cản sự việc này phát sinh.

Giờ phút này, khi tất cả mọi chuyện đều đã chấm dứt, Ly Sát trong lòng mặc dù ban đầu có chút không tình nguyện đáp ứng yêu cầu của Diệp Âm Trúc. Nhưng giờ không hiểu tại sao, trong lòng nàng lại sinh ra một cảm giác thoải mái dễ dàng.

Mắt thấy hai người rơi xuống đất, mấy đạo thân ảnh vọt tới đỡ , người thứ nhất tới trước mắt Diệp Âm Trúc chính là người có tốc độ nhanh nhất - Tô Lạp,

“Ta không việc gì, chỉ là có chút cơ thể suy nhược mà thôi. “ Hít sâu một hơi, Diệp Âm Trúc mỉm cười trìu mến nhìn Tô Lạp. Hắn không muốn Tô Lạp lo lắng. Đồng thời, với thực lực của mình bây giờ, hon nữa còn có hiệu quả từ Thần nguyên ma pháp bào, ma pháp lực cùng đấu khí tiêu hao mặc dù nhanh nhưng tốc độ khôi phục lại cũng phi thường tốt.

“Ly Sát tỷ, cảm ơn ngươi ! “ Tô Lạp chuyển hướng quay sang bên cạnh nói với Ly Sát. Ly Sát chỉ lắc đầu, trầm ngâm nghiêm mặt không đáp lời.

Diệp Âm Trúc mỉm cười nói: “ Vừa rồi Ly Sát đã đáp ứng ta, từ bây giờ nàng ta chính thức gia nhập Cầm Thành, sau này mọi người chính là người cùng một phe rồi. “

Ly Sát trừng mắt liếc Diệp Âm Trúc một cái nhưng cũng không phản bác lại lời hắn.

Trong sân, một đội chiến sĩ Cầm Thành dần dần tiến tới, tập hợp thành hàng ngũ chỉnh tề. Một thân ảnh đẹp đẽ phiêu phiêu lướt tới. Chính là người lúc nãy phát huy tác dụng tối quan trọng cho trận thắng, Tinh linh Nữ vương cũng là Pháo đài Nữ vương, An Nhã.



Diệp Âm Trúc không chú ý lắm đến An Nhã, hướng về Tử đang chạy tới, nói: “ Tử. Cách Lạp Tây Tư cùng Minh tình huống thế nào? Vừa rồi ta cảm giác được bọn họ lúc bị Long tộc vây công tựa hồ là bị trúng thương. “

Tử gật gật đầu: “ Bọn họ chẳng sao đâu. Lực phòng ngự kinh khủng của Chiến tranh cự thú với Sơn lĩnh cự nhân đâu cần ngươi lo lắng quá như vậy? Nếu không phải số lượng Long tộc quá đông, ta nghĩ muốn thương tổn bọn họ thật không dễ dàng. Chỉ cần nghỉ ngơi chút thôi là khỏe lại. “ Diệp Âm Trúc cười nói: “ Ta sợ không phải là sợ bọn họ xảy ra chuyện gì, mà là lo lắng hôm nay bọn họ không tham dự tiệc mừng hôm nay. Long tộc đã mang lễ vật tới đây. Hôm nay là ngày thành hôn của ta, cũng là ngày bắt đầu cuộc sống mới . Ta hy vọng mỗi một huynh đệ tỷ muội thành viên Cầm Thành đều có thể chia sẽ với ta niềm vui này. “

Tử nở nụ cười, loại nụ cười phát ra từ sâu thẳm nội tâm này vốn rất ít xuất hiện trên khuôn mặt của Tử Tinh Bỉ Mông. Huynh đệ thân thiết nhất của mình kết hôn, lấy người hắn yêu thương nhất, hắn cũng vì Diệp Âm Trúc mà cảm thấy cao hừng lây.

An Nhã mỉm cười nói: “ Đúng vậy, Long tộc mặc dù tới quấy rầy hôn lễ của Âm Trúc nhưng bọn chúng cũng mang lại một phần hậu lễ rồi. Cuộc vui của chúng ta còn chưa hoàn toàn chấm dứt đâu mà. “

Diệp Âm Trúc mặc dù mắt không thấy gì nhưng tổn thất do Long tộc gây ra đối với Cầm Thành hắn có thể mường tượng rất rõ ràng. Đài làm lễ kết hôn đã bị san phẳng thành bình địa. Toàn bộ mặt đất trong sân đều bị lún tới năm thước có dư. Những chỗ bị Long tức oanh tạc có khi tạo thành các hố sâu hơn mười thước. Long tộc trận chiến này mặc dù tổn thất thảm trọng nhưng trung tâm Cầm Thành này cũng hứng chịu cơn thịnh nộ cuồng bạo của bọn chúng. Toàn bộ kiến trúc đều trở nên hoang vu tàn tạ như vừa trải qua một trận động đất, nơi nơi đều thấy phế tích và dấu vết của phá hoại.

Diệp Âm Trúc cũng có thể cảm thấy tâm tình của An Nhã, phẫn nộ cùng bi thương tràn ngập. Dù sao , Cầm Thành này toàn bộ phần lớn đều là cố gắng của An Nhã chỉ huy xây dựng, có thể nói là tâm ý của An Nhã dồn vào việc kiến thiết nơi này. Lúc này , nàng nhìn thấy thành quả vất vả mấy năm của mình bị hủy hoại, hóa thành phế tích, như thế nào lại không làm trong lòng nàng một trận đau khổ được.

Tô Lạp kéo tay chính mình, Diệp Âm Trúc đi tới trước mặt An Nhã: “ An Nhã tỷ tỷ, hôn lễ vừa rồi coi như đã hoàn thành, cũng không cần tiếp tục nữa. Bất quá, hôm nay là ngày bắt đầu cuộc sống mới của ta, nhất định phải ăn mừng thật lớn mới được. Bây giờ Long tộc đã lui, cho dù là cho vàng bọn chúng cũng tuyệt không dám trở lại nơi này nữa. Hôm nay để cho toàn bộ quân dân chiến sĩ Cầm Thành ăn mừng lớn một chuyến. Trung tâm Cầm Thành của chúng ta mặc dù bị hủy vào tay Long tộc nhưng chúng ta dù sao cũng còn có thể gây dựng lại được, với món hậu lễ lần này Long tộc mang tặng cho chúng ta, cho dù là kiến thiết lại thêm mười khu trung tâm thành vẫn còn có dư. Tỷ tỷ không cần khổ sở làm gì, ta tin rằng không lâu sau đây, Cầm Thành lại một lần nữa phồn vinh trở lại.”

An Nhã thở dài một tiếng: “ Hôm nay vốn là ngày đại hỉ của ngươi, ta cũng không nên nói ra điều này. Nhưng trải qua cuộc tập kích lần này của Long tộc, ta chợt hiểu được. Trước kia , cách kiến thiết Cầm Thành của chúng ta có điểm không tốt. Lần này tái kiến trúc xem ra phải kĩ càng hơn một chút mới được. “

Diệp Âm Trúc gật đầu, hắn tự nhiên hiểu được ý tứ của An Nhã, khu trung tâm của Cầm Thành trong dãy núi Bố Luân Nạp thật sự quá rõ ràng. Chỉ cần địch nhân từ không trung tập kích hoặc là trinh sát, mục tiêu đầu tiên lọt vào tầm ngắm tự nhiên là khu thành thị trung tâm này. Mảnh đất này bằng phẳng, địa thế trống trải, diện tích lại lớn, cơ hồ là mảnh đất bằng duy nhất trong dãy núi Bố Luận Nạp. Trong lần kiến thiết Cầm Thành ngày trước, dĩ nhiên chiếm ưu thế trở thành khu thành thị trung tâm của cả Cầm Thành.

Đối với tình thế bình thường mà nói, kiến thiết như vậy không thể nghi ngờ là phương pháp hợp lý nhất, nhưng hiện giờ đối với tình cảnh của Cầm Thành, loại phương pháp này xem ra không thích hợp. Long tộc công kích một trận, tất nhiên Cầm Thành đủ sức đánh trả nhưng khu trung tâm thành bị phá hủy gần như toàn bộ. Vì vậy ảnh hưởng đến cảnh quan chung của Cầm Thành. Do vậy An Nhã mới nói điều đó với Diệp Âm Trúc.

Diệp Âm Trúc gật đầu nói: “ An Nhã tỷ tỷ, không bằng như thế này đi. Bây giờ thời gian cũng còn sớm, phiền tỷ dẫn dắt mọi người, trước tiên thu dọn chiến trường, trị liệu cho chiến sĩ thương binh, Thống kê tổn thất cùng thu hoạch thắng lợi của quân mình, đồng thời cũng thông báo cho toàn bộ các quân đoàn bộ binh ở đây. Nói cho bọn họ rằng tối nay ở ngay tại chỗ này, Cầm Thành mở đại tiệc, tất cả mọi người đều tham dự. Vấn đề tỷ nói ta cũng hiểu được chút ít. Theo ta tính toán, từ tình huống phát sinh ngày hôm nay, chúng ta có 3 vấn đề lớn cần giải quyết. Vấn đề đầu tiên, chính là số lượng toàn phương vị Ma đạo pháo vẫn còn chưa đủ, hơn nữa phân bố cũng chưa đều, vấn đề này phải cần Địa tinh bộ lạc cùng các Đại sư Ải nhân tộc tốn nhiều thời gian tu bổ nghiên cứu xem có cách nào cải thiện tình hình. Nhìn vào tình huống trận chiến hôm nay, có thể thấy toàn phương vị Ma đạo pháo trên phương diện phòng ngự có tác dụng vô cùng trọng yếu. Có thể nói cũng là mấu chốt quyết định thành bại của trận chiến này. Chúng ta nên để cho Ải nhân tộc Đại sư cùng công nhân của loài người chú tâm hơn nữa vào việc chế tạo Ma đạo pháo nhằm ngày càng nâng cao khả năng phòng ngự của Cầm Thành. Làm cho bất kì kẻ địch nào cũng không dám tùy ý bén mảng đến bầu trời Cầm Thành nữa. “ An Nhã đáp: “ Được, ta sẽ tìm Cổ Lỗ trưởng lão cùng Lỗ Đặc Tư an bài theo ý đệ . “



Diệp Âm Trúc nói: “ Chuyện thứ hai, tỷ tỷ hẳn cũng thấy, khu trung tâm của Cầm Thành chúng ta chính là điểm yếu nhất của hệ thống phòng ngự. Không bằng cứ để bình dân bá tánh an cư trong dãy núi, đồng thời tiến hành đào núi làm thạch động lấy chỗ ở. Nếu có địch nhân tập kích, bình dân Cầm Thành trước hết là có thể tránh né thiệt hại nhờ vào núi non bảo vệ. Sau đó cũng có thể bố trí phòng ngự lợi dụng vào địa thế của dãy núi Bố Luân Nạp. Đợi khi nào Cầm Thành chúng ta tại Long Khi Nỗ Tư đại lục không còn địch thủ, lúc đó sẽ lại trùng tu khu thành trung tâm. Về phần khu đất trống này bây giờ, chỉ cần lấy đất san phẳng lại, biến khu này thành đại giáo trường của Cầm Thành, dùng để luyện binh cũng có tác dụng không nhỏ. “

Ánh mắt An Nhã đảo qua một vòng khu thành trung tâm tàn tạ, hiện lên một tia thống khổ: “ Được, xem ra cũng chỉ có cách như vậy. Bất quá , ta vẫn tin tưởng, vùng trời của Cầm Thành sau này nhất định trở thành vùng tuyệt đối không thể xâm phạm của cả Long Khi Nỗ Tư đại lục. Đến ngày đó, cũng là ngày chúng ta trùng tu khu trung tâm thành thị của Cầm Thành này . “

Vốn xưa nay ít nói, Tử đứng bên cạnh cũng đột ngột lên tiếng: “ Muội nói không sai, phần hậu lễ Long tộc mang đến, đủ đền bù cho tổn thất của chúng ta. Ta tin rằng ngày mà muội nhắc đến cũng sẽ còn cách không xa nữa đâu . “

An Nhã đưa mắt nhìn Tử, bọn họ đều hiểu ý Tử muốn nhắc đến trong lời nói, chính là chỉ việc Pháp Lam công kích. Nếu Cầm Thành ngay cả Pháp Lam công kích còn có thể ngăn cản, vậy còn ai có thể công hãm Cầm Thành được đây?

“Âm Trúc, mọi thứ đã chuẩn bị hoàn hảo, chàng cùng mọi người đến đây đi. “ Thanh âm ôn nhu của Hải Dương truyền đến, nàng cưỡi trên người Tuyết Long Báo phiêu dật, nhẹ nhàng không một tiếng động hạ xuống cách người Diệp Âm Trúc không xa.

Diệp Âm Trúc mơ hồ đoán được Hải Dương nói đến việc chuẩn bị điều gì, hướng về Tử đứng bên cạnh nói: “ Tử, ngươi mang theo Cách Lạp Tây Tư và Minh, chúng ta cùng đi. “ Trong Cầm Thành thứ gì nhiều nhất, không nghi ngờ gì đó chính là núi non. Trên núi có hang động, có khi là do thiên nhiên hình thành, có khí là do bàn tay con người đúc tạo. Lúc này tại một tòa sơn động to lớn, hơn 30 Bỉ Mông cự thú dưới sự dẫn dắt của ba đầu Hoàng Kim Bỉ Mông đang dàn trận thế, có thể xem là hoàn mỹ phòng ngự.

Toà sơn động này rất lớn, cho dù là trong dãy núi Bố Luân Nạp cũng là cực kì hiếm thấy. Bên trong động rộng lớn mà thoáng mát, lại thêm có hệ thống thông gió và ánh sáng do Địa tinh bộ lạc Đại sư nghiên cứu lắp đặt, bây giờ hang động mà dân Cầm Thành cư trú có thể nói là đông ấm hạ mát, một chút cảm giác ẩm thấp cũng không hề tồn tại, cũng bởi vì nguyên nhân như thế mà đại đa số bình dân Cầm Thành mới có thể yên tâm mà định cư trong vùng núi non.

Cầm Thành tài phú rất nhiều, bình dân Cầm Thành thậm chí hầu như đã quên từ đóng thuế nghĩa là gì, bọn họ chỉ cần cố gắng nỗ lực sẽ thu lại hồi báo không nhỏ, toàn bộ thuế đều được miễn giảm, hơn nữa đã là cư dân Cầm Thành thì thực phẩm không phải tốn tiền mua. Toàn bộ thực phẩm cũng như nhu yếu phẩm đều do Cầm Thành thống nhất cung cấp. Là cư dân Cầm Thành, chỉ cần cố gắng ra sức nỗ lực tham gia hoạt động của thành, đãi ngộ tuyệt không thua kém gì một quý tộc cấp thấp của bất kì quốc gia nào trên Đại lục. Đương nhiên người già và trẻ em không nằm trong chế độ này. Toàn bộ người già và trẻ em đều được Cầm Thành nuôi dưỡng vô điều kiện.

Ba tháng trước, Đông Long học viện đã thành lập. Viện trưởng chính là Vị Minh thái thượng trưởng lão đảm nhiệm, phó viện trưởng là An Nhã. Có thể truyền dạy tất cả sở trường tập hợp từ toàn bộ cường giả các tộc.

Ý tưởng thành lập học viện do Diệp Âm Trúc đề xuất, hắn tốt nghiệp từ Mễ Lan ma vũ học viện, đã sớm nhận thức được tầm quan trọng của trường học với sự phát triển của trẻ em. Tại Cầm Thành, bất luận là chủng tộc nào đều có tư cách tiến vào học viện tham gia học tập rèn luyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cầm Đế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook