Chương 18: Cầm hoán minh thuyết ( phần 1 )
Đường Gia Tam Thiểu
06/04/2013
Diệp Âm Trúc nói : “ Một lần trị liệu không đủ . Ta cần phải đả thông kinh mạch nàng ấy nhiều lần nữa bằng tử trúc châm thì phần kinh mạch bị thương tổn mới có thể phục hồi lại được . Sau đó , cơ thể Hải Dương sẽ dần dần bài trừ dư độc từ bên trong ra . Ta nghĩ phải qua mười lần thí châm thì mới phát sinh biến hóa rõ ràng . Còn về sự phục hồi đạt đến mức nào , ta cũng không dám chắc , nhưng ít ra dung mạo của nàng ấy cũng phục hồi lại được bảy phần “ .
Nhìn dáng điệu mệt mỏi của Diệp Âm Trúc , Hương Loan đột nhiên phát hiện : thần âm hệ có một nam đệ tử như hắn quả thật vô cùng vinh dự , hơn nữa nhìn hắn còn rất đáng yêu . Ánh mắt hắn trong sáng như hài tử , khiến Hương Loan càng thểm sinh hảo cảm trong long với hắn . “ Ta thay mặt Hải Dương cảm ơn ngươi . Bất luận có thành công hay không , chúng ta đều cảm kích ngươi đã toàn lực trợ giúp “ .
Diệp Âm Trúc mỉm cười , lúc này , cảm giác mệt mỏi tăng lên mãnh liệt , khiến hắn chỉ muốn đi ngủ ngay tức khắc : “ Không cần cảm ơn đâu . Ta không muốn thấy Hải Dương học tả vì chuyện vết thương mà đau khổ suốt đời . Hương Loan học tả , ngươi cứ yên tâm , ta nhất định có khả năng trị liệu cho nàng . Giờ ngươi hãy chú ý tới Hải Dương nhé , chất lỏng màu đen đang chảy ra chính là độc tố trong cơ thể nàng , lần này thanh trừ sẽ khiến nàng cảm giác thoải mái một chút . Giờ ta phải đi đây “ .
“ Ngươi có cần nghỉ ngơi một chút rồi mới đi không ? “ . Hương Loan vội hỏi .
Diệp Âm Trúc lắc đầu , hắn cắn lưỡi , lấy cơn đau để giúp mình tính táo một chút rồi bước đi đến phía cửa . Nhìn thân ảnh của Diệp Âm Trúc rời đ , Hương Loan nở một nụ cười tán thưởng : “ Diệp Âm Trúc , ngươi quả là một nam tử kiên cường “ .
“ Âm Trúc , ngươi sao vậy ? “ . Tô Lạp ở bên ngoài vội đỡ lấy Diệp Âm Trúc , giật mình hỏi hắn .
“ Không có gì , chỉ là có chút mệt mỏi thôi . Chúng ta về đi “ .
Tô Lạp tha nhẹ một tiếng , nói : “ Ngươi đấy ! Ta thật không biết rốt cuộc ngươi là loại quái vật gì . Coi như ta phục ngươi rồi “ . Vừa nói , hắn vừa khoát cánh tay của Diệp Âm Trúc lên vai , nhằm hướng khu hỗn hợp túc xá mà đi . Trong ánh mắt của hắn toát lên những tia yêu thương vô hạn , chỉ vì trong bóng đêm mông lung , lại thểm tinh thần Diệp Âm Trúc tiêu hao quá nhiều nên cũng không nhận ra . Gió đêm mát mẻ , làm cho người ta có cảm giác thoải mái , dễ chịu . Tâm tình Diệp Âm Trúc lúc này so với ngọn gió còn muốn khinh khoái ( nhẹ hơn ) . Trước khi trị liệu cho Hải Dương , hắn chưa từng dồn toàn bộ sức lực , tinh thần để quyết tâm làm một việc gì . Việc ngày hôm nay đã khiến hắn hiểu ra rất nhiều điều , hơn nữa cái cảm giác bản thân làm được một việc tốt thật thống khoái . Nụ cười tự nhiên xuất hiện trên khóe miệng , cảm thụ làn gió thu mát mẻ , hắn phát hiện bản thân ngày càng gắn bó với Mễ lan học viện .
Trong khi đó , tại thần âm hệ túc xá : “ A ! Ta sao lại như vậy “ . Hải Dương đã tỉnh lại . Bên ngoài vẫn là màn đêm sâu thẳm , Hương Loan đnag ngồi bên cạnh , dung khăn lau chùi thân thể nàng .
“ Cảm thấy thoải mái hơn chưa ? “ . Hương Loan ân cần hỏi thăm .
Hải Dương sửng sốt một chút , lúc này mới nhớ lại những chuyện vừa phát sinh , có chút thống khổ hỏi : “ Hắn đi rồi à ? “ .
Hương Loan gật đầu . Hải Dương than nhẹ một chút , ánh mắt trở về trạng thái lạnh như băng : “ Ta đã biết cả đời này vốn không có cơ hội phục hồi lại dung mạo , đáng lẽ không nên phiền toái tới hắn . Hắn quả là một con người rất tốt “ .
Hương Loan mỉm cười : “ Ta còn tưởng ngươi muốn nói không nên để hắn đi khi đã nhìn thấy cơ thể của ngươi cơ “ .
Hải Dương đỏ mặt , vội phản bác : “ Tỷ sao lại nói như vậy ? Chẳng lẽ tỷ không nhìn ra hắn không giống với người thường sao ? Phàm là nam đệ tử , người nào chứng kiến vết sẹo trên mặt ta đều kính nhi viễn chi . Chỉ có mình hắn là không khinh thường ta , cho ta cảm giác thoải mái “ .
Hương Loan cười nói : “ Xem ra Diệp Âm Trúc đã thật sự làm trái tim ngươi rung động rồi “ .
Hải Dương sắc mặt hơi đổi , lắc đầu nói : “ Tỷ tỷ , ngươi đừng có nói lung tung . Âm Trúc đúng là một người tốt , nhưng giữa chúng ta không có chuyện ấy . Ngươi biết cả đời này ta không nghĩ đến chuyện nam nữ rồi mà “ .
Hương Loan hỏi lại : “ Tại sao lại không ? Chẳng lẽ ngươi đã quên lời thề của ngươi khi còn bé sao ? Khi đó ngươi nói , nếu có nam nhân nào trị được vết thương trên mặt ngươi thì bất luận hắn là ai , gia cảnh thế nào , bao nhiêu tuổi , ngươi cũng sẽ nguyện ý lấy hắn để báo đáp . Hiện tại đã có một người vừa anh tuấn , vừa tài cao ở trươc mặt , ngay cả ta cũng có chút hâm mộ ngươi đấy “ .
“ Tỷ tỷ , ngươi … “ . Đột nhiên Hải Dương như ý thức được cái gì , nhìn Hương Loan bằng ánh mắt khác thường , run run giọng hỏi : “ Tỷ nói … tỷ nói hắn thành công rồi à ? “ .
Hương Loan lấy một cái gương đồng đưa cho Hải Dương , mỉm cười nói : “ Ngươi tự xem đi “ .
Run rẩy tiếp nhận cái gương , Hải Dương phải thật vất vả mới có thể ổn định lại tâm trạng của mình , lúc ấy mới dàm nhìn hình ảnh của chính mình trong gương . Nàng thấy vết sẹo trên mặt vẫn chưa biến mất , tâm trạng không khỏi có chút thất vọng nhưng đã nhanh chóng tan biến bởi Hải Dương đã phát hiện sự biến đổi trên gương mặt mình . Vốn vết sẹo màu đỏ thẫm nay đã trở thành màu phấn hồng , nhìn đã bớt ghê hơn , hơn nữa vùng da thịt bị tổn thương dường như đã có cảm giác trở lại .
“ Cảm giác ? Ta đã có cảm giác trở lại sao ? “ . Hải Dương kinh hãi nhìn gương mặt của mình trong gương , giơ tay vuốt ve khuôn mặt của chính mình . Nàng bị thương từ khi còn bé , nửa gương mặt đã hoàn toàn không có cảm giác từ rất lâu rồi . Mười bảy năm ! Đây là những cảm giác đầu tiên trên khuôn mặt của nàng sau mười bảy năm , dù là rất nhỏ nhưng đã tạo mầm mống hy vọng mãnh liệt trong lòng nàng .
Hương Loan nói : “ Đừng hỏi ta là hắn đã làm như thế nào , ta cũng không biết nữa . Lúc ấy động tác của hắn rất nhanh . Ta chỉ nhìn ra là sau khi xong việc hắn rất mệt ,đến dứng còn không xong nữa . Hắn nói vết thương trên mặt ngươi còn phải trị nhiệu thểm nhiều lần nữa , ước chừng khoảng mười lần thì dung mạo ngươi sẽ khôi phục được bảy , tám phần . Ngươi nói xem ngươi có định thực hiện lời hứa từ nhỏ với hắn không ? “ .
Hải Dương trầm lặng không nói , đếm nay đối với nàng mà nói nhất định sẽ là một đêm thức trắng .
Sáng hôm sau , khi những tia mặt trời đầu tiên của buổi sớm mai rọi vào cửa sổ của ký túc xá thì cũng là lúc Diệp Âm Trúc tỉnh dậy . Tối hôm quan hắn đã rất mệt mỏi , vậy mà bây giờ toàn thân cảm thấy cực kì sung sức . Nắm chặt tay , hắn không nhịn được lầm nhẩm trong miệng : “ Năng lượng đã phục hồi hoàn toàn rồi . Tốt lắm . Mà đây cũng không phải là lần đầu tiên “ .
“ Âm Trúc , mau dậy rửa mặt rồi đi ăn cơm thôi “ . Tô Lạp đã chuẩn bị bữa sáng xong xuôi , có lẽ do hôm qua kiếm được một công việc cực tốt nên bữa sáng hôm nay nhìn thịnh soạn hơn hẳn .
“ Tô Lạp , hôm nay hình như có thịt gà hay sao mà thơm quá vậy ? “ . Diệp Âm Trúc ngửi hương thơm từ bữa sáng đã không nhịn được bước đến , nhưng nhìn lại Tô lạp đang trừng mắt nhìn , hắn chỉ còn cách đi rửa mặt . Trong lòng hắn cho ràng Tô Lạp đúng là quản gia tốt nhất , ít nhất cũng đã khiến hắn bất đắc dĩ đi rửa mặt .
“ Có gà hay không thì ngươi cũng mau đi rửa mặt đi “ . Tô Lạp tức giận hừ một tiếng . Nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn có thể đoán là hắn không nghỉ ngơi đêm qua .
Diệp Âm Trúc kinh ngạc hỏi : Nhìn ngươi kìa . Chẳng lẽ ngươi dậy từ nửa đêm ư ? Nếu vậy thì ngươi cũng khỏe quá a ! “ .
Tô Lạp thản nhiên trả lời : “ Ngươi cho rằng ai cũng lười biếng giống ngươi , ngủ đến giữa trưa mới dậy . Mau tới ăn sáng đi “ .
Ngồi xuống bàn ăn , Diệp Âm Trúc đột nhiên nhớ tới mấy hôm trước mình đã vô ý nói với hắn rằng hồi bé mình rất thích ăn thịt gà … Chẳng lẽ Tô Lạp hắn …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.