Cầm Đế

Chương 18: Cầm hoán minh thuyết ( phần 1 )

Đường Gia Tam Thiểu

06/04/2013



Diệp Âm Trúc nói : “ Một lần trị liệu không đủ . Ta cần phải đả thông kinh mạch nàng ấy nhiều lần nữa bằng tử trúc châm thì phần kinh mạch bị thương tổn mới có thể phục hồi lại được . Sau đó , cơ thể Hải Dương sẽ dần dần bài trừ dư độc từ bên trong ra . Ta nghĩ phải qua mười lần thí châm thì mới phát sinh biến hóa rõ ràng . Còn về sự phục hồi đạt đến mức nào , ta cũng không dám chắc , nhưng ít ra dung mạo của nàng ấy cũng phục hồi lại được bảy phần “ .

Nhìn dáng điệu mệt mỏi của Diệp Âm Trúc , Hương Loan đột nhiên phát hiện : thần âm hệ có một nam đệ tử như hắn quả thật vô cùng vinh dự , hơn nữa nhìn hắn còn rất đáng yêu . Ánh mắt hắn trong sáng như hài tử , khiến Hương Loan càng thểm sinh hảo cảm trong long với hắn . “ Ta thay mặt Hải Dương cảm ơn ngươi . Bất luận có thành công hay không , chúng ta đều cảm kích ngươi đã toàn lực trợ giúp “ .

Diệp Âm Trúc mỉm cười , lúc này , cảm giác mệt mỏi tăng lên mãnh liệt , khiến hắn chỉ muốn đi ngủ ngay tức khắc : “ Không cần cảm ơn đâu . Ta không muốn thấy Hải Dương học tả vì chuyện vết thương mà đau khổ suốt đời . Hương Loan học tả , ngươi cứ yên tâm , ta nhất định có khả năng trị liệu cho nàng . Giờ ngươi hãy chú ý tới Hải Dương nhé , chất lỏng màu đen đang chảy ra chính là độc tố trong cơ thể nàng , lần này thanh trừ sẽ khiến nàng cảm giác thoải mái một chút . Giờ ta phải đi đây “ .

“ Ngươi có cần nghỉ ngơi một chút rồi mới đi không ? “ . Hương Loan vội hỏi .

Diệp Âm Trúc lắc đầu , hắn cắn lưỡi , lấy cơn đau để giúp mình tính táo một chút rồi bước đi đến phía cửa . Nhìn thân ảnh của Diệp Âm Trúc rời đ , Hương Loan nở một nụ cười tán thưởng : “ Diệp Âm Trúc , ngươi quả là một nam tử kiên cường “ .

“ Âm Trúc , ngươi sao vậy ? “ . Tô Lạp ở bên ngoài vội đỡ lấy Diệp Âm Trúc , giật mình hỏi hắn .

“ Không có gì , chỉ là có chút mệt mỏi thôi . Chúng ta về đi “ .

Tô Lạp tha nhẹ một tiếng , nói : “ Ngươi đấy ! Ta thật không biết rốt cuộc ngươi là loại quái vật gì . Coi như ta phục ngươi rồi “ . Vừa nói , hắn vừa khoát cánh tay của Diệp Âm Trúc lên vai , nhằm hướng khu hỗn hợp túc xá mà đi . Trong ánh mắt của hắn toát lên những tia yêu thương vô hạn , chỉ vì trong bóng đêm mông lung , lại thểm tinh thần Diệp Âm Trúc tiêu hao quá nhiều nên cũng không nhận ra . Gió đêm mát mẻ , làm cho người ta có cảm giác thoải mái , dễ chịu . Tâm tình Diệp Âm Trúc lúc này so với ngọn gió còn muốn khinh khoái ( nhẹ hơn ) . Trước khi trị liệu cho Hải Dương , hắn chưa từng dồn toàn bộ sức lực , tinh thần để quyết tâm làm một việc gì . Việc ngày hôm nay đã khiến hắn hiểu ra rất nhiều điều , hơn nữa cái cảm giác bản thân làm được một việc tốt thật thống khoái . Nụ cười tự nhiên xuất hiện trên khóe miệng , cảm thụ làn gió thu mát mẻ , hắn phát hiện bản thân ngày càng gắn bó với Mễ lan học viện .

Trong khi đó , tại thần âm hệ túc xá : “ A ! Ta sao lại như vậy “ . Hải Dương đã tỉnh lại . Bên ngoài vẫn là màn đêm sâu thẳm , Hương Loan đnag ngồi bên cạnh , dung khăn lau chùi thân thể nàng .



“ Cảm thấy thoải mái hơn chưa ? “ . Hương Loan ân cần hỏi thăm .

Hải Dương sửng sốt một chút , lúc này mới nhớ lại những chuyện vừa phát sinh , có chút thống khổ hỏi : “ Hắn đi rồi à ? “ .

Hương Loan gật đầu . Hải Dương than nhẹ một chút , ánh mắt trở về trạng thái lạnh như băng : “ Ta đã biết cả đời này vốn không có cơ hội phục hồi lại dung mạo , đáng lẽ không nên phiền toái tới hắn . Hắn quả là một con người rất tốt “ .

Hương Loan mỉm cười : “ Ta còn tưởng ngươi muốn nói không nên để hắn đi khi đã nhìn thấy cơ thể của ngươi cơ “ .

Hải Dương đỏ mặt , vội phản bác : “ Tỷ sao lại nói như vậy ? Chẳng lẽ tỷ không nhìn ra hắn không giống với người thường sao ? Phàm là nam đệ tử , người nào chứng kiến vết sẹo trên mặt ta đều kính nhi viễn chi . Chỉ có mình hắn là không khinh thường ta , cho ta cảm giác thoải mái “ .

Hương Loan cười nói : “ Xem ra Diệp Âm Trúc đã thật sự làm trái tim ngươi rung động rồi “ .

Hải Dương sắc mặt hơi đổi , lắc đầu nói : “ Tỷ tỷ , ngươi đừng có nói lung tung . Âm Trúc đúng là một người tốt , nhưng giữa chúng ta không có chuyện ấy . Ngươi biết cả đời này ta không nghĩ đến chuyện nam nữ rồi mà “ .

Hương Loan hỏi lại : “ Tại sao lại không ? Chẳng lẽ ngươi đã quên lời thề của ngươi khi còn bé sao ? Khi đó ngươi nói , nếu có nam nhân nào trị được vết thương trên mặt ngươi thì bất luận hắn là ai , gia cảnh thế nào , bao nhiêu tuổi , ngươi cũng sẽ nguyện ý lấy hắn để báo đáp . Hiện tại đã có một người vừa anh tuấn , vừa tài cao ở trươc mặt , ngay cả ta cũng có chút hâm mộ ngươi đấy “ .

“ Tỷ tỷ , ngươi … “ . Đột nhiên Hải Dương như ý thức được cái gì , nhìn Hương Loan bằng ánh mắt khác thường , run run giọng hỏi : “ Tỷ nói … tỷ nói hắn thành công rồi à ? “ .

Hương Loan lấy một cái gương đồng đưa cho Hải Dương , mỉm cười nói : “ Ngươi tự xem đi “ .

Run rẩy tiếp nhận cái gương , Hải Dương phải thật vất vả mới có thể ổn định lại tâm trạng của mình , lúc ấy mới dàm nhìn hình ảnh của chính mình trong gương . Nàng thấy vết sẹo trên mặt vẫn chưa biến mất , tâm trạng không khỏi có chút thất vọng nhưng đã nhanh chóng tan biến bởi Hải Dương đã phát hiện sự biến đổi trên gương mặt mình . Vốn vết sẹo màu đỏ thẫm nay đã trở thành màu phấn hồng , nhìn đã bớt ghê hơn , hơn nữa vùng da thịt bị tổn thương dường như đã có cảm giác trở lại .



“ Cảm giác ? Ta đã có cảm giác trở lại sao ? “ . Hải Dương kinh hãi nhìn gương mặt của mình trong gương , giơ tay vuốt ve khuôn mặt của chính mình . Nàng bị thương từ khi còn bé , nửa gương mặt đã hoàn toàn không có cảm giác từ rất lâu rồi . Mười bảy năm ! Đây là những cảm giác đầu tiên trên khuôn mặt của nàng sau mười bảy năm , dù là rất nhỏ nhưng đã tạo mầm mống hy vọng mãnh liệt trong lòng nàng .

Hương Loan nói : “ Đừng hỏi ta là hắn đã làm như thế nào , ta cũng không biết nữa . Lúc ấy động tác của hắn rất nhanh . Ta chỉ nhìn ra là sau khi xong việc hắn rất mệt ,đến dứng còn không xong nữa . Hắn nói vết thương trên mặt ngươi còn phải trị nhiệu thểm nhiều lần nữa , ước chừng khoảng mười lần thì dung mạo ngươi sẽ khôi phục được bảy , tám phần . Ngươi nói xem ngươi có định thực hiện lời hứa từ nhỏ với hắn không ? “ .

Hải Dương trầm lặng không nói , đếm nay đối với nàng mà nói nhất định sẽ là một đêm thức trắng .

Sáng hôm sau , khi những tia mặt trời đầu tiên của buổi sớm mai rọi vào cửa sổ của ký túc xá thì cũng là lúc Diệp Âm Trúc tỉnh dậy . Tối hôm quan hắn đã rất mệt mỏi , vậy mà bây giờ toàn thân cảm thấy cực kì sung sức . Nắm chặt tay , hắn không nhịn được lầm nhẩm trong miệng : “ Năng lượng đã phục hồi hoàn toàn rồi . Tốt lắm . Mà đây cũng không phải là lần đầu tiên “ .

“ Âm Trúc , mau dậy rửa mặt rồi đi ăn cơm thôi “ . Tô Lạp đã chuẩn bị bữa sáng xong xuôi , có lẽ do hôm qua kiếm được một công việc cực tốt nên bữa sáng hôm nay nhìn thịnh soạn hơn hẳn .

“ Tô Lạp , hôm nay hình như có thịt gà hay sao mà thơm quá vậy ? “ . Diệp Âm Trúc ngửi hương thơm từ bữa sáng đã không nhịn được bước đến , nhưng nhìn lại Tô lạp đang trừng mắt nhìn , hắn chỉ còn cách đi rửa mặt . Trong lòng hắn cho ràng Tô Lạp đúng là quản gia tốt nhất , ít nhất cũng đã khiến hắn bất đắc dĩ đi rửa mặt .

“ Có gà hay không thì ngươi cũng mau đi rửa mặt đi “ . Tô Lạp tức giận hừ một tiếng . Nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn có thể đoán là hắn không nghỉ ngơi đêm qua .

Diệp Âm Trúc kinh ngạc hỏi : Nhìn ngươi kìa . Chẳng lẽ ngươi dậy từ nửa đêm ư ? Nếu vậy thì ngươi cũng khỏe quá a ! “ .

Tô Lạp thản nhiên trả lời : “ Ngươi cho rằng ai cũng lười biếng giống ngươi , ngủ đến giữa trưa mới dậy . Mau tới ăn sáng đi “ .

Ngồi xuống bàn ăn , Diệp Âm Trúc đột nhiên nhớ tới mấy hôm trước mình đã vô ý nói với hắn rằng hồi bé mình rất thích ăn thịt gà … Chẳng lẽ Tô Lạp hắn …

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cầm Đế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook