Chương 171: Cầm Thành, chiến tranh đích vị trí sổ (phần3)
Đường Gia Tam Thiểu
07/04/2013
Diệp Âm Trúc a a cười nói:” ta có thể giải thích tại sao ngươi bất mãn. Cách Lạp Tây Tư, ta cũng không hy vọng sau này ngươi vì nguyên nhân linh hồn chi hỏa mà ở cùng một chỗ với chúng ta, mà là hy vọng mọi người chúng ta có thể đồng tâm hiệp lực. Lâu ngày không cho người ăn uống gì là ta không đúng, ta hướng ngươi xin lỗi”.
Cách Lạp Tây Tư sắc mặt thoáng vui vẻ một chút. “ Cầm đế đại nhân người bảo ta làm gì cũng được, nhưng ngay cả cơm cũng không cho ta ăn no, còn có thể trông cậy ta được việc gì ? Thể lực của ta từ sau khi rời khỏi băng quyển ít nhất giảm hai phần ba, đã rât lâu không có tiêu hao lớn như vậy, ngươi nhìn bụng ta thì biết, năng lượng bản thân tiêu hao lớn như vậy không có đủ thực vật bổ sung làm sao có thể chịu nổi a!”
Diệp Âm Trúc nhìn thân hình to lớn của Cách Lạp Tây Tư, nói: “ Được rồi, ngươi cũng đừng ấm ức nữa. Như vậy đi, ta cam đoan với ngươi. Bắt đầu từ bây giờ, mỗi ngày ta đều cho ngươi ăn no, hơn nữa là ăn no đến nổi không thể nào no hơn được nữa. Như vậy người còn ý kiến gì nữa không ?”
Nghe Diệp Âm Trúc nói, Cách Lạp Tây Tư nhãn tình liền sáng lên, bộ dạng suy đồi lúc đầu không còn thấy đâu nữa. “ Là thực sao Cầm đế đại nhân ? Chỉ cần ngươi cho ta ăn no, ngoài việc đó ra việc gì ta cũng có thể làm tốt. Ta cũng biết phàm ăn là khuyết điểm. Nhưng đây lại là đặc điểm của Chiến Tranh cự thú chúng ta, ta cùng tên Minh kia không giống nhau, thân thể hắn có một lượng lớn thành phần là nham thạch. Nhiều lúc chỉ cần một tảng đá với vật chất đặc thù là đủ năng lượng rồi, nhưng Chiến Tranh cự thú chúng ta không giống vậy. Nhất thiết phải ăn đại lượng vật thực mới được. Năng lượng trong cơ thể ta hiện tại duy trì được tối đa ba đến bốn phần bộ dáng, ngươi không tìm ta, ta cũng sẽ tìm người đây. Nếu tiếp tục không cho ta ăn no nữa, ít nhất cũng là no một nữa, ta chỉ sợ không nhịn được sẽ xuống tay với mọi người bên cạnh. Mùi vị của tay gấu là món ta rất thích”.
Diệp Âm Trúc trừng mắt nhìn Cách Lạp Tây Tư một cái, “ Chẳng lẽ ngươi đã quên ta đã nói gì sao ? Được rồi, ngươi đừng có quấy nhiễu ta nữa. Sau khi trời tối. Ngươi hãy cùng ta đi một chuyến, ta sẽ dẫn ngươi đi ăn cơm. Cam đoan sẽ cho ngươi ăn no, có muốn không ăn cũng không được.
Cách Lạp Tây Tư sờ sờ xuống bụng, cực kỳ hưng phấn nói: “ Cần gì chờ đến tối, Cầm đế đại nhân chúng ta bây giờ lập tức đi liền đi.
Diệp Âm Trúc lắc lắc đầu, nói : “ Không nhất thiết phải đợi tới tối mới được”.
Mà đêm yên lặng phủ xuống, Diệp Âm Trúc đem Cầm thành hỗn biên quân đoàn giao cho Áo Lợi Duy Lạp cùng Diệp Hồng Nhạn tạm thời chỉ huy, sau khi mật nghị một chút. Lúc này mới âm thầm mang theo Chiến Tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư, Sơn Lĩnh cự nhân Minh cùng với Tử lặng lẽ rời khỏi quân đoàn, hướng phương hướng của mình mà đi.
Tam đại thần thú tốc độ cực nhanh, bọn họ mặc dù đều không thể phi hành, nhưng bằng vào lực lượng siêu cường, nhảy từng bước trên mặt đứng với tốc độ nhanh như thiểm điện. Diệp Âm Trúc dễ dàng hơn nhiều, dựa vào Hồng Linh huyễn hóa thành song dực triển khai ra sau lưng, chỉ cần dùng một ít đấu khí của chính mình chuyển qua cho Hồng Linh là có thể bảo trì bình ổn tốc độ phi hành, nhẹ nhàng lướt trên đầu tam đại thần thú. Nương bóng đêm. Một người ba thú di chuyển theo một phương dần dần đi xa.
Trong tam đại thần thú lúc này tốc độ nhanh nhất phải nói đến Cách Lạp Tây Tư, hắn cũng không có xảo ngôn. Ban ngày chưa ăn no, thể lực của hắn quả thực tiêu hao không nhỏ. Nhưng vừa nghĩ đến một lúc nữa sẽ được ăn, tốc độ của hắn liền tăng lên, vượt lên phía trước mặt của Tử và Minh.
Chỉ một lát công phu, mười dặm đường xẹt qua dưới chân một người ba thú, Cách Lạp Tây Tư ngẩng đầu hướng Diệp Âm Trúc trên không trung hỏi: “ Cầm đế đại nhân, ngươi không phải nói sẽ dẫn ta đi ăn cơm sao ? Đã đi lâu như vậy, như thế nào lại không thấy vật thực để ăn ?”
Diệp Âm Trúc hướng Cách Lạp Tây Tư ra dấu im lặng. “ Nói nhỏ thôi, sắp tới địa phương ngươi có thể ăn cơm rồi”.
Xa xa, đã thấy một phiến hỏa đăng nối liền, chiều dài ánh sáng của hỏa đăng kéo dài chừng mười dặm, mắt nhìn không thấy điểm cuối,
Lúc này trời mới vừa tối, mặc dù còn cách bên kia một khoảng nhưng thanh âm hỗn tạp của giác mã cùng người vẫn truyền tới. Nương theo khói bếp bay lên, tựa bộ dáng như là lúc đang nấu cơm.
Diệp Âm Trúc bảo tam đại thần thú đình chỉ cước bộ, chính mình cũng thu liễm song dực do Hồng Linh biến hóa ra hạ xuống mặt đất
.
“ Hẳn là nơi này rồi, hảo đại trận hình”. Diệp Âm Trúc trên mặt toát ra một tia mỉm cười, âm thầm tán thán tin tức của ác điểu Đức Lỗ Y mang đến quả thực chuẩn xác, vị trí này cùng với tin tức mang đến tựu không có chút sai lệch.
Chiến Tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư có chút tò mò hỏi : “ Cầm đế đại nhân, đây là nơi nào ?”
Diệp Âm Trúc thấp giọng nói : “ đây là chúng ta đã tiến vào Phật La vương quốc cảnh nội, các ngươi xem, phiến đại doanh này được bao bọc trong hai tòa núi cao gần hai trăm thướt, trên hai tòa núi dày đặc các tháp canh, đủ để quan sát mọi phương địch nhân. Quân đội thủ hộ vượt quá năm vạn người. Nếu nơi này không phải là hậu cần quân đội tiếp tế thì các người nghĩ tại sao Phật La vương quốc lại trọng thị như thế ?”
Cách Lạp Tây Tư lắc lắc đầu nói : “ Ta mặc kệ nơi này là địa phương nào. Cầm đế đại nhân, ta chỉ biết bây giờ ta đã không nhin được, ngươi sẽ không phải để cho ta ăn thịt người chứ, hắc hắc “
Diệp Âm Trúc nói : “ Đương nhiên không phải”
Tử trong mắt hiện lên một đạo tử mang. “ Vừa rồi ngươi nói hậu cần tiếp tế quân đội. Chẳng lẽ đây là hậu cần tiếp tế tuyến của Phật La vương quốc ?”
Diệp Âm Trúc gật gật đầu, nói : “ Đúng vậy, nơi này chính là nơi trữ lương thực lớn nhất của năm mươi vạn đại quân Phật La đang xâm nhập Mễ Lan, các người xem, công sự phòng ngự nơi này tuyệt không phải ngày một, ngày hai là có thể hoàn thành, nếu ta đoán không lầm nơi này hẳn là một cái trạm tiếp tế trung chuyển của Phật La vương quốc làm để sử dung khi tiến công Mễ Lan đế quốc, cùng với Đông Phong thành của chúng ta cũng giống nhau, chỉ là Phật La không có thành thị mà thôi. Chỉ là kiến thiết một cái doanh trại này, không phải vì Phật La không có khả năng kiến thiết một cái tiếp tế trạm tại thành thị. Mà là bọn họ xem thường Mễ Lan đế quốc phương đông quân đoàn, dám chắc bọn họ cho rằng Mễ Lan đế quốc phương đông quân đoàn không có đủ thực lực để gây tổn hại cho họ, cho nên mới thành lập trạm trung chuyển này tại giữa biên giới hai nước, như vậy cũng có thể tiến hành tiếp tế nhanh hơn, duy trì tiếp tế cho năm mươi vạn đại quân, đó là một số lượng lớn như thế nào a ? Cách Lạp Tây Tư, ngươi nói bấy nhiêu lương thực có đủ cho ngươi ăn không chứ ?”
“ Đủ rồi, đủ rồi”. Cách Lạp Tây Tư hưng phấn hô to một tiếng. Hắn song nhãn tựa như lưỡng đạo hoàng sắc tinh hạch phóng quang sáng rực. nước miếng trên miệng suýt nữa chảy ra, nhấc chân định lao tới.
“ Ngươi làm gì vậy ?” Diệp Âm Trúc giữ chặt bả vai của Cách Lạp Tây Tư.
Cách Lạp Tây Tư, nói: “ Cầm Đế đại nhân, ngươi không phải nói để cho ta ăn tất cả lương thực của bọn họ sao ? Chúng ta còn chờ gì nữa, trực tiếp tiến vào là được”.
Diệp Âm Trúc lắc đầu, mỉm cười nói : “ ngươi không phải đã nói không còn bao nhiêu thể lực sao ? Đã như thế, ta như thế nào có thể để cho ngươi hao phí thể lực được. Ngươi ngay lập tức là có thể ăn cơm ngay, còn không làm cho ngươi tiêu hao một chút thể lực nào.
Cách Lạp Tây Tư kinh ngạc, nói : “ Còn có chuyện tốt như thế sao ?”
Diệp Âm Trúc lật tay hiện ra một khỏa sinh mạng trữ tồn phấn hồng sắc bảo thạch. Lại đây, các người cùng tới đây đi. Ta bây giờ sẽ mang các ngươi đi”.
Tử gật gật đầu, tam đại thần thú hóa thành tam đạo quang mang, dung nhập vào trong bảo thạch.
Sau khi tam đại thần thú biến mất trong sinh mang trữ tồn bảo thạch. Nơi này chỉ còn lại một mình Diệp Âm Trúc. Hắn ngước đầu nhìn sắc trời phía trước. Khóe miệng lộ ra một tia lãnh tiếu. Song chưởng đồng thời sáng lên, nhờ tử trúc đấu khí của hắn áp chế xuống nên lưỡng đạo quang mang chói mắt này mới không khuếch tán. Trong chốc lát thân ảnh của Diệp Âm Trúc đã biến mắt tại chỗ. Chỉ để lại một hắc sắc huyệt động khó có người chú ý tới. Từ thời khắc này, Cầm thành chính thức hướng Phật La vương quốc triển khai hành động quân sự.
Quả đúng như Diệp Âm Trúc phán đoán, phiến doanh trại này đúng là trung tâm hậu cần tiếp tế của đại quân Phật La vương quốc, ngoại trừ Lam Địch Á Tư đế quốc nếu nói nước nào khát vọng Mễ Lan bị diệt nhất, nhất đị là nước đã phản bội minh ước Phật La vương quốc, trong các nước trong đại lục, cùng Mễ Lan biên thùy tiếp giáp nhiều nhất chính là Phật La, người Phật La cũng biết nếu sau trận chiến này mà phía Lam Địch Á Tư không giành được thắng lợi cuối cùng, thì Mễ Lan đế quốc nhất định sẽ không buông tha cho bọn họ.
Bởi vậy vì lần chiến tranh này Phật La vương quốc đã dốc hết tất cả. Tập trung tất cả năm mươi vạn quân tinh nhuệ hướng đông tuyến phát động thế công mãnh liệt. Đồng thời cũng tập trung đại lượng vật tư tích trữ trong cả nước. Ngoại trừ đáp ứng Lam Địch Á Tư cung ứng vật tư cho thú nhân tộc, Phật La vương quốc còn thành lập một hậu cần quân đoàn chuyên việc tiếp tế, do hai mươi vạn chiến sĩ vận chuyển lương thảo cung cấp không gián đoạn để duy trì cho năm mươi vạn đại quân ở tiền tuyến.
Vận chuyển đại quy mô vật tư hiển nhiên là rất phức tạp, do để thuận lợi cho việc vận chuyển vật tư ra tiền tuyến, nên trước khi chiến tranh bắt đầu thì trung tâm tiếp tế hậu cần này đã thành lập rồi. Phía sau không ngừng cung cấp vật tư đến nơi này rồi từ nơi này vận chuyển ra tiền tuyến.
Lúc này ngoại trừ mười vạn hậu cần binh sĩ đang vận chuyển vật tư ra tiền tuyến. Còn lại mười vạn binh lính hậu cần tiếp tế đều tập trung tại phiến trung tâm hậu cần tiếp tế này.
Trong lúc chiến tranh, hậu cần tiếp tế là việc trọng yếu nhất. Điểm này Phật La thống soái hiển nhiên phi thường hiểu rõ. Cho nên tại hạch tâm hậu cần tiếp tế này, doanh trại này là mô phỏng Lâm Thì yếu tắc (đây là nói về một yếu tắc đó mà, giống như lôi thần chi chuy yếu tắc) mà kiến thành. Hai bên là hai tòa khâu lăng cao gần hai trăm thước trở thành tấm bình phong thiên nhiên, tại phía trước cùng phía sau là dùng hỗn hợp thổ thạch và mộc sách mà kiến tạo nên tường thành. Thường xuyên có năm vạn quân chính quy đóng ở nơi này. Dựa vào địa hình hiểm trợ ma phòng thủ. Đừng nói Mễ Lan đế quốc không dễ dàng công kích tới nơi này, cho dù thực sự có tới, sợ rằng cả Mễ Lan phương đông quân đoàn cũng không có khả năng trong thời gian ngắn mà có thể đột phá được quân phòng thủ ở nơi này. Đối với Phật La thống soái mà nói, nơi này không thể nghi ngờ đúng là thành đồng vách sắt.
Bởi vì hậu phương vững chắc, nên Phật La thống soái mới không băn khoăn hướng Mễ Lan đế quốc phát động chiến tranh toàn diện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.