Cầm Đế

Chương 271: Đã trễ thế này, nàng muốn đi đâu ? (phần 1)

Đường Gia Tam Thiểu

06/04/2013



Sắc trời càng ngày càng trở nên tăm tối, mặc dù đã vào đầu mùa xuân, nhưng Cực Bắc Hoang Nguyên vẫn còn rất lạnh.

Khe khẽ giật mình, An Kỳ cuộn mình trong lồng ngực Tử từ từ mở hai mắt, vẻ mệt mỏi trong mắt khó có thể che dấu, nhưng vẻ thỏa mãn và thư thái càng nhiều hơn.

Mắt mở to chớp chớp, một giọt ngước mắt trong suốt theo lông mi thon dài chậm rãi chảy xuống.

Ngày đó, khi nàng đi, nàng cố ý kích động Tử sau khi đi, nàng đã lợi dụng tình huynh đệ của Tử và Diệp Âm Trúc, nàng chỉ hy vọng sau khi chính mình rời đi, Tử sẽ bởi vì việc này mà nhanh chóng quên nàng.

Dần dần rời xa Cực Bắc Hoang Nguyên, An Kỳ bước đi như chạy trốn, ở trong lòng nàng, thân ảnh tử sắc kia không ngừng chiếm trọn trong đầu nàng.

Nàng không cam lòng, nhưng cũng không dám, nàng luôn hy vọng có thể ở lại bên người Tử giống như Tô Lạp, Hải Dương đi theo Diệp Âm Trúc vậy.

Nhưng là nàng không thể, nàng biết chính mình là một kẻ tội nhân, cho nên nàng phải ra đi.

Ba ngày sau, An Kỳ đến được pháo đài Lôi Thần Chùy, nàng đột nhiên nhớ ra một chuyện, nàng nhớ lại, biết tội ác của chính mình nhưng trên thân thể vẫn còn thứ quý giá nhất tồn tại, đó là trinh tiết.

Cho nên, nàng đã trở lại, nàng đã sống mà không được yêu, mà thứ trân quý cuối cùng này nàng muốn giữ lại chính là Nam nhân mà nàng yêu.

Dưới tác dụng của niềm tin này, nàng quên đi tất cả những thứ khác, chạy trở về, cẩn thận thay đổi trang phục sau đó đi tới phủ đệ của Tử, với thực lực của nàng không ngờ lại bị phát hiện rất dễ dàng, gặp lại được Tử, tình yêu say đắm mãnh liệt trong lòng nàng khó có thể ức chế, nhưng nàng vẫn còn thủy chung tự nói với chính mình, tới là đem đến cho hắn thứ quý giá nhất của mình, sau đó cứ như vậy mà chấm dứt hết thảy, cho nên nàng không nói bất cứ điều gì, hết thảy đều đã xảy ra lúc trước rồi.

Lúc này, trong lòng An Kỳ ngoại trừ cảm thấy thỏa mãn mãnh liệt là sự trống trải vô tận

Kết thúc rồi sao, hết thảy cứ như vậy mà kết thúc sao ? Vừa rồi, những điều tốt đẹp đã rời xa, chính mình như vậy cũng phải rời khỏi nơi này, rời xa hắn, bỏ đi tất cả những gì đang có.

Lặng lẽ, An Kỳ từ trong cánh tay to lớn của Tử đi ra, giống như một người vừa mới lập gia đình, tiểu thê tử cú như vậy mà kéo chăn đắp lên thân hình hùng tráng, cẩn thận bước xuống giường, nhẹ nhàng không phát ra một chút tiếng động.

Đột nhiên, nàng khẽ cau mày, hạ thân đau đớn làm nàng ngay cả đi lại đều trở nên có chút khó khăn, vội vận chuyển Đấu Khí trong cơ thể, lúc này mới bớt được vài phần thống khổ, cẩn thận hướng ra phía ngoài nhẹ nhàng đi tới.

Ra khỏi phòng ngủ, nàng một mình đứng trong sân, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đêm nay khí trời trở nên thoáng mát, trời đầy sao đang chiếu sáng mặt đất, nhưng không cách nào làm cho nàng cảm nhận được một tia ấm áp, chỉ có gió rét đầu xuân. Chỉ là trong lòng nàng bây giờ so với nhiệt độ ngoại giới thì lại càng thêm lạnh giá.

“Tử, xin lỗi, ta phải đi, hãy quên ta đi”

Chính tay nàng khép chặt cửa phòng lại, nhìn thoáng qua một chút, tự dưng nước mắt không ngừng chảy xuống, dưới tác dụng của Đấu Khí, An Kỳ bay lên trời, thao túng hết thảy lực lượng chính mình dùng tốc độ nhanh nhất hướng bên ngoài pháo đài Lôi Thần Chi Chuy bay đi.

Đêm lạnh lẽo, những giọt nước mắt trong suốt tại không trung sẽ rất nhanh biến thành những hạt băng rơi xuống, An Kỳ cố nén bi thương trong lòng, nàng không thể ở bên cạnh Tử, nàng phải đi xa, thật xa, tìm một địa phương không có người nào đó, tìm một chỗ cho mình nằm xuống kết thúc cuộc sống này,

Nàng cũng không có bay về thế giới loài người mà bay về phía Cực Bắc Hoàng Nguyên ở nơi sâu nhất, nơi này nàng đã chuẩn bị cho chính mình chết tại đây, tại phiến hoang vu nơi sâu trong Cực Bắc Hoang Nguyên này để làm cho chính linh hồn mình cảm thấy yên tĩnh, có thể nhìn thấy lãnh địa mà hắn thống trị.

Pháo đại Lôi Thần Chi Chuy từ từ nhỏ lại, trái tim An Kỳ cũng ngày càng trở nên lạnh buốt, trong lúc nàng chuẩn bị tìm kiếm chỗ để mình mai táng, đột nhiên một thanh âm hùng hậu sát bên người nàng vang lên.

“Đã muộn thế này, nàng muốn đi đâu ?”

Nghe thấy giọng nói đó, cả người An Kỳ khẽ run lên, quay ngoắt người lại, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.



Thân hình cao lớn đang cách sau lưng nàng mấy thước, thân trên cởi trần, mái tóc màu tím tung bay, trong con mắt thân thúy của Tử mang theo vẻ ấm áp và ôn nhu, cũng có một tia nhàn nhạt trách cứ.

“ Chàng ….”

An Kỳ nhìn hắn, trong cổ họng như có cái gì chặn ngang, cũng không nói ra lời nữa.

“Theo ta trở về” Tử lẳng lặng nhìn nàng, không chút trách cứ, trong giọng nói phát ra chỉ thấy một sự ôn nhu, nếu có Ma Thú ở chỗ này, bọn họ tuyệt đối không thể tin, Tử đế lạnh lùng quả quyết mà lại có ôn nhu như thế.

Lắc đầu, như muốn mình thêm quyết tâm, An Kỳ khó khăn nói ra một chữ :

”Không”

“Theo ta trở về”

Tử tha thiết nói.

An Kỳ lắc đầu, nước mắt lã chã rơi giống như diều dứt dây bay trong không trung:”Chàng đi, Chàng đi đi, ta và Chàng đã kết thúc rồi, ta không còn thương Chàng nữa, ta ghét Chàng, Chàng đi tìm Diệp Âm Trúc đi, tìm người huynh đệ của Chàng đi, ta không thương Chàng nữa, không thương Chàng, không thương Chàng, Chàng biến đi, biến đi thật xa.”

Tử bình tĩnh nói :

“ nàng không thương ta ?” vậy nàng tại sao lại phải quay trở lại ? vừa rồi hết thảy vừa rồi đều là ………”

“ Không vì sao cả, chỉ là ta cao hứng, ta có dục vọng, tùy tiện muốn tìm người phát tiết, không được sao ?”

Vẻ mặt An Kỳ chợt trở nên lạnh lùng, gạt hết nước mắt trên mặt, sắc mặt lạnh như băng nhìn Tử.

Tử nhẹ nhàng lắc đầu

”Nàng là đang dối gạt ta, nàng còn đang dối gạt chính mình? Nếu như nàng thật sự chỉ là muốn tìm người phát tiết dục vọng, như vậy ta để cho nàng phát tiết cả đời một đời, dục vọng của nàng cũng chỉ có thể hướng ta mà phát tiết.”

An Kỳ phát hiện, ở trước mặt nam nhân này, vẻ lạnh lùng mà mình cố gắng đạt được cũng tan chảy rất dễ dàng, nàng biết, nếu còn như vậy, sợ rằng trái tim mình sẽ thần phục.

“Chàng đi đi, ai nói nhất định phải cùng Chàng phát tiết, Chàng đi đi, đi đi !” nước mắt ….rốt cuộc một lần nữa chảy xuống.

Tử nhìn nàng, vẻ lạnh lùng, ánh mắt ôn nhu, hai thứ hoàn toàn trái ngược không ngừng làm trái tim An Kỳ rung động.

“ Ngày đó, nàng từng hỏi ta, nếu như nàng cùng Diệp Âm Trúc cùng gặp phải việc nguy hiểm đến tính mạng, ta sẽ cứu người nào. Hảo, bây giờ ta sẽ cho nàng câu trả lời của ta.”

An Kỳ sửng sốt một chút, nhìn Tử, trong mắt nàng, những giọt nước mắt cũng đã ngừng rơi .

Tử nghiêm túc nói:

”Ta sẽ cứu Âm Trúc, bởi vì hắn là huynh đệ của ta, không có hắn cũng không có ta như ngày hôm nay.”



An Kỳ lạnh lùng nhìn hắn:

”Ta biết Chàng sẽ lại nói như vậy, Chàng đi đi. Trở lại pháo đại Lôi Thần Chi Chuy của Chàng đi, quay trở về bên cạnh huynh đệ của Chàng đi.”

Tử khẽ nói:

”Có thể nghe ta nói hết đã được không ! ta cứu Âm Trúc, tất cả là vì tình huynh đệ giữa hai chúng ta, nhưng nàng là nữ nhân của ta, là thê tử của ta, bởi vì không thể cứu nàng mà để cho nàng chết đi, ta sẽ không thương tâm, nhưng là ta sẽ chết theo nàng, nàng có biết, ta luôn luôn là một Bỉ Mông bá đạo nhất, nếu lúc đầu đã nhận định nàng, cho dù nàng có chạy trốn tới Địa ngục, ta cũng sẽ không bỏ qua, liền có thế tới bên nàng”

Tử sẽ không nói lời tâm tình nào, nhưng là câu trả lời của hắn lúc này hơn bất cứ lời tâm tình nào, làm cho lòng An Kỳ xao động. nàng muốn dùng vấn đề này mà làm khó Tử nhưng lại nhận được một đáp án như vậy, cứu huynh đệ, cùng thê tử chết. Trước mắt An Kỳ đã trở thành một mảng mơ hồ, phòng tuyến cuối cùng trong lòng nàng gần như trong phút chốc cũng đã sụp đổ tan tành.

“Tử”

Một tiếng nói nghẹn ngào, thân hình mềm mại phảng phất như đã tìm được nơi tránh gió, nhảy một cái tới bộ ngực trần cường tráng kia. Giờ phút này, An Kỳ mới hiểu được Nam nhân trước mắt này đã yêu mình đến cỡ nào.

“Ngốc à, hạnh phúc đã tới, khóc cái gì ?”

Tử nhẹ nhàng ôm lấy nàng, nhẹ nhàng trấn an người mình yêu

An Kỳ khóc nói

” Chàng còn không rõ sao, chúng ta không thể ở cùng một chỗ, Chàng là huynh đệ tốt của Âm Trúc, Chàng là một phần tử của Cầm Thành. Chàng lại là hoàng giả của Bỉ Mông, là hoàng giả của Thú nhân mà ta lại chỉ là một kẻ tội nhân. Ta căn bản không có cách nào tha thứ cho chính mình về tất cả những việc đã gây ra. Tộc nhân của ta cũng sẽ không tha thứ cho ta, trừ khi……ta chết, ta không có biện pháp nào khác, Chàng biết không ? Ta lúc nào cũng muốn được ở bên cạnh Chàng. Vĩnh viễn ở cùng một chỗ với Chàng. Có thể sinh cho Chàng thật nhiều thật nhiều Hài tử. Nhưng chính là ta làm không được, ta thật sự là làm không được ! Tử, xin Chàng, buông tha cho ta, để cho ta đi thôi, cả đời này có thể được Chàng yêu ta. Ta thấy đã đủ rồi. Ta đã sống suốt mấy trăm năm nhưng cho tới tận hôm nay ta mới hiểu hết được ý nghĩa của sinh mạng.”

Tử khẽ thở dài một tiếng, nói:

”Thực ra, ta đã sớm đoán được trong lòng nàng có điều e ngại. nàng nhất định rất kỳ quái vì sao nàng lặng lẽ như vậy mà ra đi nhưng ta lại có thể phát hiện. Bởi vì, chuyện như thế này cũng từng xuất hiện trên người Âm Trúc. Khi ta đêm nay chứng kiến hành vi của nàng, lúc ấy ta cũng đã nghĩ đến nàng không chỉ đơn giản đến cùng ta đoàn tụ như vậy. Nếu nàng là nữ nhân của ta, như vậy mọi tội nghiệt trước kia của nàng cũng là tội nghiệt của ta. Một người nam nhân, nếu như không thể thay nữ nhân của mình gánh vác tất cả, như vậy không xứng đứng mà đi tiểu”

“Tử”

An Kỳ phát hiện chính mình lại không có cách nào giãy ra khỏi ngực Tử. Cánh tay hắn rất mạnh mẽ, chẳng những ôm chặt lấy thân thể mình. Mà hắn còn bá đạo dùng sức cấm thế tất cả mọi hành động của mình.

Cúi đầu xuống khẽ đặt một nụ hôn lên trán An Kỳ:

” Hãy để cho ta thay nàng giải quyết tất cả đi !” vừa nói, Tử xoay người lại, cứ như vậy mà bay nhanh về phủ đệ của mình.

An Kỳ đang luống cuống, trái tim nàng đang khủng hoảng:

” Tử, Chàng muốn làm gì ?”

Tử mỉm cười nói:

”Thay nàng trả lại những tội nghiệt trước kia. để cho nàng có thể an tâm ở bên ta, làm thê tử của ta.”

Tiếng nói vừa dứt, hắn tăng tốc, giống như một viên lưu tinh rất nhanh bay về phía pháo đài Lôi Thần Chi Chuy.

An Kỳ vẫn muốn giãy dụa thoát khỏi cánh tay ấy, nhưng một điểm khí lực nàng cũng không thể có, nàng muốn tìm biện pháp muốn ngăn cản Tử, nhưng là trái tim của Tử đã quyết định như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cầm Đế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook