Cầm Đế

Chương 105: Đông Long hộ pháp, Mai Hoa trưởng lão (hạ)

Đường Gia Tam Thiểu

06/04/2013



Quyền đầu mang đấu khí Tử cấp 6 giai, rõ ràng không dễ ngăn chặn như vậy, Diệp Âm Trúc biết rõ, cho dù dựa vào chính thân thể có Tử tinh huyết mạch của mình, vị tất đã có thể hoàn toàn ngăn cản một quyền này. Chỉ có đem Sinh Mạng Thủ Hộ cho Hải Dương, mới có thể đảm bảo an toàn nhất cho nàng. Nếu Sinh Mạng Thủ Hộ nằm trên người mình, vậy ngay lúc đòn công kích trí mạng đến, thân thể mình sẽ biến thành hư vô, miễn dịch mọi thứ công kích, nhưng còn Hải Dương thì sao ? Chắc chắn nàng sẽ bị quyền này nghiền cho tan nát. Diệp Âm Trúc không cho phép chuyện như vậy phát sinh, bởi vì hắn đáp ứng bảo vệ nàng, nàng là của hắn. Hắn thủy chung vẫn kiên trì không sử dụng Sinh Mạng Thủ Hộ tuyệt đối phòng ngự, chính là muốn giữ lại để ứng biến cho tình huống khẩn cấp này.

Cảm giác ôm Hải Dương trong lòng lúc này rất thật, dưới tình thế tuyệt vọng thế này, các loại ý niệm không ngừng vây quanh đầu óc hắn, nếu bản thân mình mang Sinh Mạng Trữ Tồn Bảo Thạch ở đây, nhất định cũng có thể bảo vệ Hải Dương an toàn trong đó.

Điều kiện sử dụng Sinh Mạng Trữ Tồn Bảo Thạch chính là đối phương hoàn toàn đồng ý tiến vào trong đó mới có thể phát huy hiệu quả. Hải Dương tất nhiên sẽ không cự tuyệt. Nhưng trong tình cảnh bây giờ, cho dù là có suy nghĩ gì đi nữa thì cũng là quá muộn.

Hải Dương bị Diệp Âm Trúc ôm chặt trong lòng, trong một khoảnh khắc đó, cả người như ngây dại đi, nàng ý thức được là cho dù Diệp Âm Trúc có cố gắng làm gì đi nữa cũng chẳng thể nào thay đổi cục diện trước mắt. Ánh mắt kiên định trong suốt của Diệp Âm Trúc gần ngay trước mặt nàng, ngọn lửa màu tím bùng cháy trong mắt hắn, thần thái lo lắng cùng tuyệt vọng phản ánh rõ ràng trên khuôn mặt.

Cảm giác ôm Hải Dương trong lòng thật sự rất thoải mái, thân thể mềm mại của nàng dán chặt vào ngực Diệp Âm Trúc, mùi hương thơm nhè nhẹ phảng phất trước mũi, vòng eo nhỏ nhắn lại càng tăng thêm hấp dẫn cho nàng. Đáng tiếc, bây giờ Diệp Âm Trúc đang lâm vào tuyệt cảnh, tâm tình khẩn trương cực độ, không còn tâm trạng nào thưởng thức.

Phía sau lưng cơ bắp như căng cứng, trong lòng vẫn ôm thân thể mềm mại nhỏ nhắn của Hải Dương, đợi chờ mãi vẫn không thấy đòn đánh quyết liệt giáng xuống ? Diệp Âm Trúc ngây ra một chỗ, tay vẫn ôm chặt Hải Dương, trong khoảnh khắc hoàn toàn không biết phải làm gì.

- Ây, tiểu tử thối, ngươi còn định ôm cháu gái ta đến lúc nào ?

Thanh âm trầm trầm của Tây Đa Phu từ sau lưng Diệp Âm Trúc vang lên, ngữ khí trong lời nói của vị Nguyên soái này mang theo vài phần châm chọc bỡn cợt.

- A ?

Diệp Âm Trúc lúc này mới có phản ứng, nhanh chóng buông 2 tay đang ôm chặt Hải Dương ra, ý thức xoay người lại nhưng vẫn bảo trì vị trí cũ, dùng thân thể chắn ngay trước mặt Hải Dương.

Tây Đa Phu cùng Á Tu Tư cũng đều đang đứng tại chỗ, nhìn hắn cười cười, một bên Ly Sát đứng cạnh, ánh mắt có chút kì quái, nhìn từ thần sắc trong mắt nàng. Diệp Âm Trúc dĩ nhiên thấy được cảm giác hâm mộ.

Tây Đa Phu liếc mắt nhìn Hải Dương một cái, toàn thân Hải Dương lúc này như nhũn ra, nửa tựa nửa đứng phía sau lưng Diệp Âm Trúc, nếu có ánh sáng chiếu đến chỗ đó, mọi người nhất định sẽ thấy gương mặt tươi cười của nàng đã trở nên đỏ bừng. Nhưng mà nước mắt lại lặng lẽ chảy xuôi theo khuôn mặt kiều diễm đó, từng giọt từng giọt rơi xuống đất.

- Thời gian cũng đã hết. Xem như ngươi vượt qua khảo nghiệm.

Tây Đa Phu thản nhiên nói với Diệp Âm Trúc, đi lướt qua người hắn rồi quay trở lại chính đường lúc nãy.

Á Tu Tư cười hắc hắc rồi giơ ngón cái về phía Diệp Âm Trúc tỏ ý tán thưởng:

- Tiểu tử, ngươi giỏi lắm. Bất quá ngươi quên hay là cố ý không biết. Hải Dương chính là tôn nữ mà Tây Đa Phu yêu quí nhất. Hắn làm sao có thể xuống tay với cháu gái mình được ? Ha ha ha ha ha ha ha.

Cười lớn một tràng dài, hắn cũng đi theo Tây Đa Phu, đồng thời quay trở vào chính đường.

Ly Sát trừng mắt liếc Diệp Âm Trúc một cái, hừ khẽ nói:



- Anh hùng cứu mỹ nhân à ? Ôm người ta thấy thoải mái quá hả ?

Diệp Âm Trúc nhất thời không biết nói gì, quay đầu lại nhìn Hải Dương thì thấy nàng vẫn nắm chặt cánh tay mình, ánh sáng chiếu trên khuôn mặt nàng, nhìn ánh mắt nàng cũng nói với hắn nhiều điều.

- Âm Trúc, cái vòng này thật đẹp.

Hải Dương nhìn Sinh Mạng Thủ Hộ đang đeo trên cổ tay phải của mình.

Đồ vật đã đeo cho người con gái làm sao có thể thu hồi, Diệp Âm Trúc mỉm cười nói:

- Muội thấy nó đẹp thì tặng muội đó, đây là 3 kiện ma pháp vật phẩm trang sức. Lúc đầu là Ny Na nãi nãi tặng cho ta khi ta mới nhập Thần Âm Hệ. Gia gia muội nói đúng, đối mặt với cường địch chân chính, cho dù ta có muốn bảo vệ muội đi nữa cũng không phải là chuyện dễ dàng. Ta đem 3 vật trang sức ma pháp này tặng muội, sự an toàn của muội nhất định có thể đề cao lên một bậc. (Trước kia còn ‘ta’ và ‘ngươi’ nghe hơi xa cách, bây giờ chuyển ngay sang ‘ta’ và ‘muội’ cho nó tình cảm nhỉ :) )

Vừa nói, Diệp Âm Trúc vừa lấy Tâm Linh Thủ Hộ đang đeo trên cổ mình, tháo ra rồi rất tự nhiên quàng lên trên cổ Hải Dương.

Viên bảo thạch đỏ rực trước ngực, cùng với da thịt trắng nõn của Hải Dương thật sự rất hòa hợp, Diệp Âm Trúc nhìn thấy không khỏi có chút ngất ngây:

- Còn kiện Nguyệt Thần Thủ Hộ pháp bào này vĩnh viễn không bao giờ lấm bẩn, ta tặng cho muội. Độ dài lớn nhỏ của nó cũng có thể dùng ma pháp lực điều chỉnh được nữa.

Hải Dương cũng không hề cự tuyệt, chính tay nam nhân trong lòng mình đưa mình vật gì, làm sao có lý do để cự tuyệt. Nàng hiểu được trong thời khắc này, mình chính là nữ nhân hạnh phúc nhất trong thiên hạ.

- Âm Trúc, huynh cho muội những thứ này, vậy còn huynh thế nào ?

Diệp Âm Trúc mỉm cười nói:

- Yên tâm, ta còn có đồng đẳng sinh mạng khế ước cùng với Tử, nếu gặp nguy hiểm gì, ta cũng đều có thể thông qua liên lạc tinh thần nhờ Tử triệu hồi ta về bên cạnh. Huống chi, mặc dù thực lực ta còn không đủ chiến đấu cùng cao thủ thực sự nhưng nếu chỉ là tự bảo hộ mình thì chắc không có vấn đề gì. Đi thôi, chúng ta cùng vào trong nhà đi rồi nói chuyện tiếp.

Một lần nữa tiến vào chính đường, Tây Đa Phu đã ngồi chủ vị, chỉ là sắc mặt lão trắng hơn một chút, mấy lần hứng chịu công kích từ Cao tần âm nhận do Diệp Âm Trúc phát động, ngoài ra còn bị Kim Giáp Cấm Trùng tập kích phụ trợ đủ làm cho vị Tử Cấp Đại Chiến Sư này chịu một ít thương tổn.

- Tây Đa Phu gia gia, nếu ngài nghĩ cháu không đủ khả năng mang Hải Dương cùng đi đến Pháp Lam, vậy thì để nàng ở lại đây đi thôi. Vừa rồi là cháu thua.

Diệp Âm Trúc tuyệt không phủ nhận. Ngay lúc Tây Đa Phu phát động một đòn công kích cuối cùng, hắn rõ ràng nhớ kĩ cảm giác bất an vô lực. Chính là do Tây Đa Phu hạ thủ lưu tình thì mình mới kiên trì chống cự lại được.

Tây Đa Phu nhìn Diệp Âm Trúc thật sâu, nhưng cũng không hề trả lời. Mục quang của lão ngược lại không mang cho Diệp Âm Trúc cảm giác bối rối, hắn cũng chỉ im lặng nhìn Tây Đa Phu, mắt đối mắt.

- Ta muốn cùng Diệp Âm Trúc trao đổi riêng một số việc. Á Tu Tư, đành phiền ngươi vậy.

Á Tu Tư mỉm cười nhìn lão bằng hữu lâu năm của mình gật đầu, kéo Ly Sát đang vùng vằng không muốn đi ra khỏi chính đường. Hải Dương tự nhiên cũng hiểu ý tứ của gia gia nàng, Diệp Âm Trúc đã thông qua khảo nghiệm của ông nội, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì nữa, mang theo vẻ mặt ngượng ngùng cùng cảm giác ngọt ngào trực tiếp đi thẳng vào hậu đường. Toàn bộ sảnh chính đường rộng rãi, chỉ còn lại 2 người Diệp Âm Trúc và Tây Đa Phu.



- Diệp Âm Trúc, cuối cùng ngươi là ai ?

Thanh âm Tây Đa Phu truyền ra, câu hỏi đầu tiên làm cho Diệp Âm Trúc trong lòng trầm xuống.

- Cháu là đệ tử thuộc Thần Âm Hệ của Mễ Lan ma vũ học viện, xuất xứ từ A Tạp Địch Á, những chuyện này chẳng phải Tây Đa Phu gia gia ngài đều biết rõ cả hay sao ?

Vẫn duy trì trạng thái bình tĩnh yên lặng, mặc dù không có Tâm Linh Thủ Hộ nhưng với cường độ tinh thần lực bây giờ của Diệp Âm Trúc, cho dù là Tử cấp cường giả cũng không thể dễ dàng đột phá phòng tuyến tâm linh của hắn được.

- Ma vũ hợp nhất, có thể tu luyện đến trình độ của ngươi bây giờ, nhân loại cực kì hiếm thấy. Chỉ có tinh linh tộc do trời phú là chủng tộc thân cận tự nhiên hoặc là Long tộc cường đại mới có thể làm được. Hoàng cấp đấu khí nhưng lại phát huy đến gần như uy lực Tử cấp. Dung hòa cùng ma pháp âm nhạc của ngươi, uy lực còn vượt qua cả Tử cấp sơ giai. Ngươi che dấu thật là ghê gớm a ! Ngươi có thể nào giải thích hợp lý cho ta, tại sao Hoàng cấp lại phát xuất uy lực vượt qua Lam cấp ? Ngươi hẳn là hiểu rõ, tại Pháp Lam này, chính là vi phạm quy tắc cầu vồng. Tham gia Thất quốc Thất Long Bài Vị Chiến, người đầu tiên ngươi phải lo lắng xem ra là chính bản thân ngươi mới đúng.

Nghe Tây Đa Phu nói xong, Diệp Âm Trúc không khỏi trong lòng phát lạnh, toàn thân chấn động một chặp. Đúng vậy, chính bản thân mình chỉ lo đi tới Pháp Lam, dò xét xem Pháp Lam cuối cùng là cái gì, mà lại quên mất một chuyện đơn giản nhất, cũng là việc mấu chốt nhất. Năng lực cấp bậc của Đông Long Bát Tông, trước khi tiến vào Tử cấp thì hoàn toàn ngược lại với cấp bậc của quy tắc cầu vồng. Qua mặt đám đệ tử của Mễ Lan ma vũ học viện thì tất nhiên rất dễ dàng. Nhưng khi tới Pháp Lam là nơi tập trung của đệ nhất cường giả, làm sao có thể giấu diếm được, một khi bị phát hiện tung tích của Đông Long Bát Tông, Pháp Lam làm sao bỏ qua cho mình ? Nghĩ đến đây, hắn không khỏi phát lạnh trong lòng, trên trán cũng toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Diệp Âm Trúc, Tây Đa Phu đột nhiên nở nụ cười, uy áp lúc nãy bắn ra tứ phía bỗng nhiên trong nháy mắt biến mất. Nụ cười của lão cũng làm cho khí chất lạnh lẽo như băng lúc nãy trở nên hiền lành dễ gần.

- Lão bất tử Tần Thương này thật sự là thu được đồ đệ tốt. Lão già Diệp Ly cũng sinh được đứa cháu tốt. Ta thật hâm mộ bọn họ.

- A ?

Diệp Âm Trúc ngơ ngác nhìn Tây Đa Phu, trong lúc nhất thời không biết làm thế nào tìm ra câu trả lời, tim đập trong lồng ngực trong nháy mắt gia tốc, ánh mắt trở nên lợi hại sắc bén, ở chỗ sâu thẳm linh hồn trước tiên nhanh chóng liên lạc với Tử.

Tiểu tử ngốc, không cần khẩn trương. Nếu ta muốn giết ngươi, với lực lượng của ngươi hiện giờ, căn bản không có cách gì chống cự lại. Nhìn biểu hiện năng lực của ngươi lúc nãy, hẳn là đã đạt đến Kiếm Đảm Cầm Tâm 7 giai cùng Hoàng Trúc đấu khí cấp giữa 6 giai và 7 giai. Thật sự là khó tưởng tượng a ! Trong số hậu duệ trẻ tuổi của Đông Long Bát Tông, ngươi tuyệt đối là người xuất sắc nhất.

Diệp Âm Trúc ý thức lui về sau mấy bước, kinh ngạc không hiểu nhìn Tây Đa Phu:

- Tây Đa Phu gia gia, ngài biết 2 vị gia gia của cháu ? Ngài cũng biết chuyện Đông Long Bát Tông ?

Đúng vậy, Hải Dương tóc đen mắt đen, Tây Đa Phu cũng là mắt đen tóc đen.

- Ngài cũng là …

Diệp Âm Trúc trong lòng mường tượng đã đoán ra được điều gì nhưng hắn không dám khẳng định điều mình đoán là thật.

Tây Đa Phu chậm rãi gật đầu, nói:

- Không sai, ngươi đoán không sai, ta cũng là một thành viên của Đông Long Bát Tông. Ta xuất thân Mai tông, nói ra thì mẹ ngươi phải gọi ta một tiếng đại bá. Ta là một trong Đông Long Bát Tông 4 hộ pháp trưởng lão, Mai Hoa trưởng lão.

Mai Hoa ? Diệp Âm Trúc bỗng nhiên có cảm giác tức cười. Mai Hoa trưởng lão, 4 chữ này áp dụng cho Tây Đa Phu làm cho hắn tức cười đến không thể nhịn được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cầm Đế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook