Cầm Đế

Chương 135: Giải thưởng thần khí (phần 1)

Đường Gia Tam Thiểu

06/04/2013



Hải Dương hiển nhiên đã nhìn thấu tâm tư lúc này của Diệp Âm Trúc,nàng nhẹ nhàng đi tới kéo tay hắn khẽ nói:

-Âm Trúc,chúng ta đã biết hết mọi chuyện.Phật La vương quốc thật là đê tiện.Các chiến sĩ sẽ không đổ máu oan uổng.Chờ khi chúng ta về đến Mễ Lan nhất định sẽ bắt bọn người Phật La đó phải trả một cái giá thích đáng.Tất cả các chiến sĩ đã hy sinh,ngoài 43 ma pháp sư ra thì còn lại đều đã được hỏa táng,tro cốt của họ đều đã được thu lại.Chúng ta sẽ đưa tro cốt của bọn họ về Mễ Lan để họ được yên nghỉ.Tất cả bọn họ đều là những anh hùng của Mễ Lan

Âm Trúc cười buồn,nắm chặt tay Hải Dương,

-Anh hùng thì sao?Anh hùng một khi mất đi tính mạng thì còn có ý nghĩa gì?Mễ Lan quá ồn ào hoàn toàn không thích hợp để họ yên nghỉ,ta sẽ đưa bọn họ về Cầm thành chôn cất trên Bố Luân Nạp sơn,không khí ở đó rất yên tĩnh,là nơi tốt nhất để họ yên nghỉ,đi thôi theo ta đến đó.

Khi Diệp Âm Trúc đến bên ngoài Pháp Lam thánh thành,liền phát hiện ở đó chỉ còn lại 500 tử thần chiến sĩ,những người khác của lục quốc đều không thấy,hắc phượng hoàng cũng mất tăm mất tích.

-Bọn họ đâu?

Âm Trúc lạnh lẽo nhìn xung quanh

Diệp Hồng Nhạn và Áo Lợi Duy Lạp là hai người đầu tiên ra đón tiếp,trong mắt bọn họ đều tràn ngập sự kính phục,nhìn thấy dáng điệu mệt mỏi của Âm Trúc , Áo lợi Duy Lạp vội bước nhanh lên trước 2 bàn tay mạnh mẽ giữ chặt 2 bả vai Âm Trúc nói

-Âm Trúc làm tốt lắm

Diệp Âm Trúc khẽ thở dài

-Đều là lỗi của ta làm liên lụy bao nhiêu huynh đệ phải chết,thắng thì cũng có gì hay chứ

Diệp Hồng Nhạn đứng ở một bên nói

-Những người khác của lục quốc đều đã bỏ đi cả,họ đi rất nhanh giống như là cấp tốc rời đi vậy,Người Lam Địch Á Tư là đi nhanh nhất,Hắc Phượng Hoàng vừa quay về một cái là bọn họ liền bỏ đi ngay

Diệp Âm Trúc hơi ngạc nhiên

-Chả lẽ bọn họ không cần thần khí nữa sao?dù là nước yếu nhất thì cũng vẫn có thể mang thần khí về cơ mà



Diệp Hồng Nhạn lắc đầu không hiểu nói

-Chuyện này thì ta cũng không hiểu,có lẽ bọn họ có chuyện quan trọng hơn so với việc lấy thần khí

-Không,không có chuyện nào quan trọng hơn việc có được thần khí.Trừ quán quân cuối cùng ra thì tất cả các nước đã tham gia trận chiến thất quốc thất long bài vị và cả Long thành nữa đều không có tư cách lấy được thần khí ở đây.Thần khí sẽ do quán quân lần lượt lấy ra một năm,sau đó sẽ phải sứ giả đến Pháp Lam để tiến hành truyển chọn.Anh Hùng.Các vị đều là anh hùng của Mễ Lan,Mễ Lan trong cuộc chiến sắp tới nhờ có các vị mà chiếm thế thượng phong rồi.

Do quá xúc động mà giọng nói của lão pháp sư như run lên.Hội trưởng công hội ma pháp sư Mễ Lan bước những bước dài vội vã đi đến bên cạnh Âm Trúc,phía sau là Hương Loan công chúa đang mơ màng nhìn Âm Trúc,nàng sớm đã nghẹn ngào không cất nên lời rồi.

Nguyệt Huy đi đến trước mặt Âm Trúc ôn tồn nói

-Âm Trúc,đã để ngươi phải chịu khổ rồi. Ngươi là anh hùng của đế quốc,sau khi trở về bệ hạ nhất định sẽ phong thưởng cho ngươi.Các ngươi vì đế quốc đã không tiếc hết thảy ngay cả tuổi thanh xuân cũng không màng.Những chiến sĩ đã hi sinh vì đế quốc lần này sẽ được đế quốc mai táng với nghi lễ cao nhất,họ sẽ không chết uổng phí,hình ảnh của họ sẽ mãi khắc ghi trong tâm trí của người dân Mễ Lan.

Diệp Âm Trúc khẽ gật đầu,việc duy nhất hắn có thể làm bây giờ là chấp nhận hiện thực.

Pháp Lam thánh thành mở rộng cửa.Lần này,12 vị thánh kỵ sĩ từ bên trong đi ra,bọn họ không có ai cưỡi ngựa tất cả chia thành 2 hàng dọc nghiêm túc đứng chờ ở trước cổng thành.

Người cuối cùng từ trong cổng thành cả người một màu trắng sữa mang theo ánh mắt thuần khiết đi ra đó chính là Quang Minh thánh nữ Mã Lệ Na ,nàng tiến đến trước mặt mọi người hành lễ

-Xin chúc mừng Mễ Lan đế quốc cùng Ngân Long thành đã giành được chiến thắng cuối cùng.Sau đây xin mời đại diện của Mễ Lan đế quốc và Ngân Long thành cùng với đại diện của những người đã tham chiến đi vào nhận phong thưởng.

Vừa nói xong,mỹ nhân có sắc đẹp động lòng người đó liền đứng sang một bên nhưng ánh mắt nàng vẫn quay ra nhìn Âm Trúc mấy cái.Nếu xét về dung mạo mà nói thì chỉ có khí tức băng lãnh của Hắc Phượng Hoàng mới có thể so sánh với thần thái của nàng.Nếu nói Hắc Phượng Hoàng giống như một ngọn núi băng triệu năm lạnh lẽo khó gần,thì nàng chính là ánh mặt trời rực rỡ đến cả thần thánh cũng không chạm tới được.Băng lãnh và nồng cháy,2 thái cực lại toát ra trên người của 2 tuyệt thế mỹ nhân.( trời ơi tôi đi chết đây!!!!!-lời của Aqua).

Âm Trúc khẽ gật đầu,thấp giọng nói

-Nguyệt Huy tiền bối,Áo Lợi Duy Lạp,Hương Loan công chúa,3 người ngay sau đây sẽ theo ta vào trong thành.Những người khác nghiêm túc đứng tại đây chờ,Hồng Nhạn ngươi truyền lệnh cho 2 đại đội kỵ binh đế quốc đến đây tập hợp.Đợi chúng ta sau khi lấy được thần khí sẽ lập tức rời khỏi đây.À còn nữa,ngươi ở chỗ kỵ binh chiến sĩ thay áo giáp và vũ khí cho họ.Hải Dương,nàng cũng chờ ở đây,dùng Bồi Nguyên Tĩnh Tâm khúc giúp các chiến sĩ của chúng ta trị thương.

Diệp Hồng Nhạn và Âm Trúc trao đổi ánh mắt với nhau, Hồng Nhạn khẽ gật đầu,dường như là đã thấu hiểu đượcsuy nghĩ của Âm Trúc.

Hải Dương cũng ngoan ngoãn nhẹ nhàng bỏ tay Âm Trúc ra,tiến sang bên cạnh ngồi xuống.Ánh mắt của nàng rất dịu dàng,Diệp Âm Trúc giống như là trời của nàng,lời của Diệp Âm Trúc chính là mệnh lệnh tối cao đối với nàng.Nhưng dưới ánh mắt dịu dàng của nàng,những lời nói đó dường như mang theo một chút buồn,cảm giác của con gái thật là tinh tế.Từ sau trận chiến thất quốc thất long bài vị, nàng phát hiện thấy tâm tư của Âm Trúc có chút thay đổi nhưng đó lại là những thay đổi mà nàng thật sự không hi vọng chúng xuất hiện.



Diệp Âm Trúc lại không hề để ý đến một chút biến hóa trên khuôn mặt của Hải Dương.Từ sau khi hắn xác định được mối quan hệ với Hải Dương đã sớm coi nàng là người của mình,hắn đã quá quen thuộc với sự nhu thuận của Hải Dương,lại thêm gần đây xảy ra không ít chuyện khiến hắn có vẻ hơi một chút xao nhãng đối với Hải Dương.

Vốn dĩ,Âm Trúc căn bản không có quyền ra lệnh cho công chúa đế quốc cùng hội trưởng công hội ma pháp sư nhưng dường như trong lời nói của hắn có một uy lực vô hình nên không thấy có ai phản đối,Hương Loan công chúa trong mắt long lanh lệ quang cúi đầu đi đến phía sau hắn,đoàn người lũ lượt tiến vào trong thành.Pháp Lam thánh thành vốn rất yên tĩnh,cũng không vì chuyện cuộc chiến thất quốc thất long bài vị kết thúc mà thêm náo nhiệt,không hiểu vì lí do gì,Âm Trúc có cảm giác toàn thành này so với lúc trước hắn tới càng tĩnh lặng hơn,ngay cả những cửa tiệm bán đồ ma pháp sư ở xung quanh cũng không thấy mấy tiệm mở cửa.

Hoàng hôn dần buông,bóng người lúc này càng trở nên dài hơn,từng tia mệt mỏi không ngừng xâm chiếm trên cơ thể của Âm Trúc,ngay cả hắn cũng không biết mình đã ở trong trạng thái đó bao nhiêu lâu,hoàn cảnh không ngừng thay đổi,liên tục phải đối phó với thiên tai cùng với sự công kích của kẻ thù,thân là một chủ soái bản thân hắn đã phải gánh chịu sự mất mát không chỉ trên cơ thể mà cả trên tinh thần.Một chút sai sót trong kế hoạch cũng sẽ dẫn đến sự nguy hiểm rất lớn với toàn quân.Mặc dù hắn đã cố gắng hết sức,nhưng hiện thực vẫn không giống như con người có thể tưởng tượng,tổn thất nặng nề của quân sĩ đối với hắn là một đả kích quá lớn.Trận chiến đã kết thúc,tinh thần nhất thời không còn phải tập trung cao độ như trước thì bất chợt cảm giác mệt mỏi ùa đến,việc Âm Trúc muốn làm nhất lúc này là đọc tiểu thuyết để hắn có thể chìm đắm vào trong ánh đèn vào sách,có thể tìm một nơi yên tĩnh trong thành ngủ một giấc.Đương nhiên,hắn biết rõ rằng điều đó là không thể.

Mọi người được Quang Minh thánh nữ Mã Lệ Na đưa đến trước Quang Minh tháp,so với lần trước đến trước tòa tháp to lớn này cũng không có khác biệt gì cả,nếu có thì chỉ là đến dưới sự bảo hộ của 12 vị thánh kỵ sĩ và cũng chỉ có đám 4 người bọn họ mà thôi.

Tiến vào Quang Minh tháp dưới thánh quang của 12 thánh kỵ sĩ,đây là lần thứ 2 bọn họ tiến vào trong Quang Minh tháp.Trong Quang Minh tháp lúc này chỉ có Quang Minh tháp chủ Áo Bố Lai Ân,còn lại 6 vị tháp chủ khác không thấy có mặt.

Đây là lần đâu tiên Áo Lợi Duy Lạp đến đây,với mọi thứ xung quanh hắn đều cảm thấy rất tò mò,không riêng gì hắn đến cả Âm Trúc đối với 7 vị tháp chủ của Pháp Lam đều rất kính phục.Những cái khác thì không nói,chỉ riêng pháp trận dùng làm không gian diễn ra cuộc chiến thất long thất bài vị,đặc thù của nó không phải là thần chú thông thường có thể so sánh được.Hoàn cảnh môi trường cùng mọi sự vật bên trong trập pháp đó đều hết sức chân thực,các tình huống xảy ra dẫn đến các tai nạn đều giống như thật,để làm được như thế thì cần một lực lượng ma pháp lực to lớn đến mức nào đây?Pháp Lam thất tháp có bề dày lịch sử kiến lập trên đại lục hàng ngàn năm,quả thực là bất cứ thế lực nào cũng không dám cùng so sánh.

-Các vị dũng sĩ của Mễ Lan đế quốc và Ngân Long thành,rất hoan nghênh các vị đã đến đây.Thực lực của các vị đã chứng minh sự cường đại của Mễ Lan đế quốc,hiện tại các vị đã có thể tiến hành chọn lựa thần khí.Ngân Long thành 2 kiện,Mễ Lan đế quốc 2 kiện.Đương nhiên,còn có giải thưởng đặc biệt là thanh Áo Cổ Tư Đô chi kiếm.

Áo Bố Lai Ân trên miệng lúc nào cũng có nụ cười,nhưng sự thâm trầm trong mắt ông ta thì không phải ai cũng có thể nhận ra,cánh tay vừa phất lên 15 kiện thần khí liền xuất hiện trong không trung,ánh sáng lấp lánh của bảo vật tỏa ra xung quanh,đồng thời trong không trung cũng xuất hiện một chiếc bàn lớn,15 kiện thần khí ngay ngắn xếp trên đó,quang mang lấp lánh thiểm diệu.

Trong lúc ánh mắt của mọi người hoàn toàn bị mấy kiện thần khí kia thu hút thì Âm Trúc lúc này lại không có phản ứng gì,ngồi dựa vào tường,lừ đừ trông như người sắp ngủ gật.Hắn bây giờ rất mệt mỏi,mấy kiện thần khí kia đối với hắn dường như chẳng có ý nghĩa gì to lớn cho lắm.

Ánh mắt của Hương Loan công chúa và Ly Sát đều đổ dồn về phía Âm Trúc, Ly Sát ngượng ngập nói

-Âm Trúc,mấy người chọn thần khí trước đi,thẳng thắn mà nói thì trong trận quyết đấu vừa rồi ta cũng không tốn nhiều công sức gì lắm,nay tự nhiên được nhận 2 kiện thần khí quả thực là trong lòng có chút hổ thẹn.

Diệp Âm Trúc sốc lại tinh thần ,cười cười nói

-Làm sao có thể nói như vậy được?Ngươi đừng quên ta cũng là người của Ngân Long thành,ta dốc sức chiến đấu không phải là Ngân Long thành chúng ta dốc sức chiến đấu sao?

Li Sát nghe Âm Trúc nói như vậy không giấu nổi sự hoan hỉ hiện lên trong ánh mắt,Âm Trúc đã thừa nhận hắn cũng là một thành viên của Ngân Long thành,lại có riêng một tư cách vào nhận thưởng thần khí,nàng làm sao mà không vui mừng cho được.

Hương Loan công chúa cũng mỉm cười nói

-Đúng là như vậy,trong trận chiến thất quốc thất long bài vị sở dĩ chúng ta giành được chiến thắng là nhờ có Âm Trúc,hắn là người Ngân Long thành cho nên Ly Sát tỷ tỷ à,phải để mấy người chọn lựa thần khí trước thì mới đúng đó!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cầm Đế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook