Cầm Đế

Chương 61: Hỏa Sơn đích nhãn lệ(phần 3)

Đường Gia Tam Thiểu

06/04/2013



Được thị giả hướng dẫn, Diệp Âm Trúc rất nhanh biết được khách quý được phục vụ thế nào, phương tiện giao thông ở ngọn núi này là gì.

Đối với người bình thường mà nói thì không có khả năng nhưng bọn hắn ngồi trên kiệu tre đặc chế. Kiệu tre đặt trên một hệ thống, lợi dụng tính đàn hồi, để cho hai gã thị giả chuyên môn đưa người, ngồi trên đó phi thường thoải mái, không phải đi bộ khổ cực. Diệp Âm Trúc không khỏi cảm thán, con người của Mễ Lan đế quốc thật sự là rất biết hưởng thụ a.

Núi ở đây cũng không cao, ít nhất là không thể so với núi non của Bố Luân Nạp. Trong chốc lát, thị giả đã đưa bọn họ tới giữa sườn núi.

-Mau nhìn, các ngươi mau nhìn.

Hương Loan chỉ xuống phía dưới. Theo hướng ngón tay nàng, Diệp Âm Trúc nhất thời thấy một cảnh tượng kỳ dị. Hơi nước từ trong núi tràn ngập bốc lên, mơ hồ có thể thấy phía dưới làn hơi nước có một cái hồ nhỏ ước chừng đường kính khoảng trăm thước, mặt hồ tĩnh lặng, tựa như một khối lục bảo thạch thiên nhiên thật lớn, cùng với màu trời xanh phản chiếu lẫn nhau, thật kỳ dị động lòng người, không thể nói nên lời.

-Đó là?

Diệp Âm Trúc kinh ngạc hỏi.

Hương Loan nói:

-Đó chính là Thiên Tuyền. Nếu muốn đi tới đó, chúng ta tiến ra phía sau núi có một con đường. Xem ra hôm nay không nhiều người đến đó lắm. Bên kia Thiên Tuyền không có người nào đâu. Nhiệt độ của Thiên Tuyền thấp hơn một chút so với Thánh Tuyền, hàng năm đều khoảng ba mươi tám độ. Kể cả mùa đông cũng không ngoại lệ, thật là thần kỳ.

Diệp Âm Trúc cười nói:

-Quả thật thần kỳ, ta còn là lần đầu tiên thấy ôn tuyền cơ. Không ngờ rằng còn có những nơi thú vị như vậy.

Hương Loan nói:

-Bản thân ôn tuyền cũng rất thần kỳ, không ai biết tại sao chúng lại như vậy. Nhưng ngâm mình trong ôn tuyền rất tốt đối với thân thể, đặc biệt là cho da. Nữ hài tử chúng ta càng nên ngâm mình hơn. Đương nhiên, người như ngươi và Tô Lạp tu luyện vũ kỹ như vậy mà ngâm mình cũng có chỗ tốt. Nghe nói, tu luyện đấu khí trong ôn tuyền sẽ tăng hiệu quả gấp nhiều lần. Chỉ bất quá không có nhiều ôn tuyền phù hợp lắm. Đương nhiên, Thiên Tuyền và Thánh Tuyền tuyệt đối là cực phẩm ôn tuyền, nhất là Thánh Tuyền đây. Chúng ta lập tức sẽ tới đó. Chứng kiến Thánh Tuyền, các ngươi nhất định sẽ càng thêm kinh ngạc.

Hương Loan nói không sai, chứng kiến Thánh Tuyền trước, Diệp Âm Trúc và Tô Lạp quả thật bị cảnh tượng kỳ dị trước mắt làm cho ngây cả người.

Vị trí Thánh Tuyền trên mặt đất so với Thiên Tuyền cao hơn khoảng hơn hai trăm thước, đường kính ước chừng khoảng năm mươi thước, hoàn toàn không giống Thiên Tuyền. Thánh Tuyền là ôn tuyền tất cả đều là màu đỏ, vẻ đẹp như một khối hồng bảo thạch cổ kính, e ấp mà cao quý. Vị trí của Thánh Tuyền cũng là ở đỉnh ngọn núi cao nhất, bởi vì bốn phía trống trải, không cần phải tới bên ôn tuyền mà chỉ cần ở gần biên cũng biết rằng có một địa phương tuyệt vời ở đó. Hơn nữa hơi nước nồng nặc không tan khiến cho hết thảy chung quanh dường như cũng đều trở nên mông lung.

Xuống khỏi kiệu tre, Hải Dương đi tới bên người Diệp Âm Trúc, liếc mắt nhìn hắn một cái, nói:

-Thánh Tuyền là nước mắt của núi lửa, nhiệt độ khoảng bốn mươi lăm độ, nhưng thật ra, mùa đông ở nơi này cảm giác rất tốt. Tuyết trắng nước đỏ, có rất nhiều quý tộc thích nhất hưởng thụ như vậy.

Hương Loan đi tới bên người Hải Dương, lôi kéo tay nàng, nói:

-Đi thay quần áo trước đi, ta cũng nhịn không được muốn vào ngâm mình rồi đây. Hôm nay nhất định phải ngâm mình thư giãn một hồi mới được.

Nói rồi, nàng kéo Hải Dương rời đi.

-Chờ, chờ một chút.

Tô Lạp đột nhiên vội vã gọi hai nàng lại.

Hương Loan nghi hoặc nói:

-Làm gì?

Tô Lạp thấp giọng hỏi:



-Đây là một cái đầm trong ôn tuyền, chẳng lẽ nữ hài tử các ngươi muốn ngâm mình cùng một chỗ với chúng ta sao? Thật sự là không ổn.

Hương Loan cười nhạo

-Xem ra ngươi còn lo lắng hơn cả Âm Trúc. Yên tâm đi. nơi này mặc dù nam nữ cùng ngâm mình nhưng ngay cả một chút da thịt chúng ta, ngươi cũng đừng nghĩ có thể thấy được.

không đợi Tô Lạp hỏi lại, nàng đã lôi kéo Hải Dương cười duyên chạy đi.

Tô Lạp quay đầu lại nhìn về phía Diệp Âm Trúc, Diệp Âm Trúc cũng đang đang nhìn hắn

-Âm Trúc, ta không thể xuống ngâm mình.

Diệp Âm Trúc kinh ngạc nói:

-Tại sao? Đều tới cùng nhau, cùng ngâm mình đi. Nhất định sẽ rất thoải mái đó. Đi, chúng ta cũng đi thay quần áo.

Được thị giả hướng dẫn, Diệp Âm Trúc và Tô Lạp đang lúng túng đi tới phòng thay quần áo nam giới. Hôm nay khách nhân nơi này quả nhiên rất ít, tựa hồ chỉ có bốn người bọn họ. Phòng thay quần áo hết thảy tựa hồ đều là do nham thạch điêu trác mà thành, mặc dù cũng không hoa lệ, nhưng phi thường khác biệt.

Thị giả đưa tới trước mặt hai người hai cái cái khay lớn

-Hai vị tiên sinh, có cần giúp các người thay quần áo không?

Không đợi Diệp Âm Trúc mở miệng, Tô Lạp vội vã nói:

-Không cần, chúng ta tự mình làm là được.

Nhìn cái khay trước mắt, hắn rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.

Trong khay có hai kiện quần áo màu đỏ, vừa nhìn cũng biết là rất lớn. Khăn tắm mềm nữa. Áo choàng mở phía trước và còn có cả một cái đai lưng.

Tô Lạp liếc mắt nhìn Diệp Âm Trúc một cái

-Chúng ta thay quần áo nhanh lên đi.

Vừa nói, hắn vừa vội vàng cầm một cái khay chạy vào phòng thay quần áo bên cạnh.

Diệp Âm Trúc thầm nghĩ, vừa rồi hắn còn không muốn ngâm mình, sao bây giờ lại nóng lòng như vậy. Hắn cũng tự mình cầm quần áo lánh vào một phòng thay quần áo. Quần áo của hắn rất đơn giản, trực tiếp ném vào không gian giới chỉ cũng không thành vấn đề, mà vứt bỏ luôn cũng có thể.

Áo choàng màu đỏ mặc ở trên người rất nhẹ, thấm nước tốt, chất lượng vải rất mềm, đeo đai lưng vào quả nhiên đúng như lời Hương Loan, muốn nhìn một tấc da thịt trên người cũng không thể. Nguyên nơi này là nam nữ cùng ngâm mình nên phải mặc quần áo nghiêm như vậy thật là chu đáo.

Khi Diệp Âm Trúc từ phòng thay quần áo đi ra thì Tô Lạp đã đang đợi hắn rồi, cũng mặc áo choàng màu đỏ. Tô Lạp nhìn qua tựa hồ trở nên thanh tú thêm vài phần, cúi đầu nói:

-Chúng ta đi.

Tốc độ của Hương Loan và Hải Dương còn nhanh hơn so với tưởng tượng. Khi Diệp Âm Trúc và Tô Lạp đi tới thì hai nàng đã chờ ở đó, cười cười nói nói cùng đợi bọn họ. Áo choàng đỏ rộng thùng thình căn bản lả lướt che phủ toàn bộ thân thể mềm mại hai nàng, vừa nghĩ tới bên dưới áo choàng có thể có cái gì, Diệp Âm Trúc đã không khỏi có chút đỏ mặt.

-Ta phải xuống nước đây.

Thấy bọn hắn đi ra, Hương Loan duyên dáng gọi to một tiếng, cũng không để ý tới hình tượng thục nữ, nhẹ nhàng nhảy xuống, theo bọt nước màu đỏ bắn ra, nàng đã thả người vào làn nước, nhất thời khiến cho làn hơi nước càng thêm nồng đậm.

Hải Dương trên mặt vẫn che một tầng lụa trắng như trước, động tác của nàng so với Hương Loan thì ôn nhu hơn, từ một cái thang nhỏ bên cạnh chậm rãi dung nhập vào trong ôn tuyền.



Nhìn hai cô đều đã xuống nước, Diệp Âm Trúc trong mắt hiện lên một tia cười nghịch ngợm, đột nhiên nắm lấy eo Tô Lạp, không đợi hắn phản ứng, đẩy hắn vào trong ôn tuyền.

-A –

Tô Lạp kinh hô một tiếng, cả người đã ngập trong nước, làm nước bắn tung tóe, nhất thời khiến Hải Dương và Hương Loan cách đó không xa bật cười duyên mấy tiếng.

-Diệp Âm Trúc, ngươi chết chắc rồi.

Thanh âm Tô Lạp phẫn nộ từ trong ôn tuyền truyền ra, Diệp Âm Trúc cười hắc hắc, vội vàng trượt xuống ôn tuyền, dưới làn hơi nước yểm trợ chạy trốn tới một bên.

Nhiệt độ bốn mươi lăm độ của ôn tuyền so với cơ thể người thì cao hơn một ít, dòng nước ấm áp chảy phảng phất mang theo năng lượng đặc biệt, nhiệt lưu làm mọi người dễ chịu, thoải mái, nói không nên lời.

Diệp Âm Trúc tự mình ngâm toàn bộ thân thể ở trong ôn tuyền, chỉ để lộ đầu ra bên ngoài, tránh né Tô Lạp đang "đuổi giết". Đúng lúc đó, hắn đột nhiên cảm giác bàn tay mình bị một bàn tay nhỏ bé ôn nhuận nắm lấy, quay đầu lại nhìn, đúng là Hải Dương.

Bàn tay Hải Dương thon dài mà thanh nhã, lần đầu tiên khi thấy nàng, Diệp Âm Trúc đã chú ý tới bàn tay của nàng, lúc này nàng chủ động cầm tay mình, nhưng lại ngay tại đây, trong ôn tuyền này, một cảm giác đặc biệt khác thường nhất thời dậy lên trong lòng.

Hải Dương cũng không nói gì, chỉ nắm tay Diệp Âm Trúc, lẳng lặng tựa vào bên bờ đầm của ôn tuyền bên cạnh hắn, nhưng ánh mắt nàng nhìn Diệp Âm Trúc thì vô cùng ôn nhu, phảng phất như muốn hòa tan cùng với tâm tình của hắn.

-Hải Dương.

Diệp Âm Trúc nhịn không được nhẹ giọng kêu lên.

Hải Dương hướng về phía hắn mỉm cười lắc đầu, ngón trỏ tay phải để lên miệng, làm ra một thủ thế giữ im lặng. Đôi mắt khép hờ, tựa hồ đang hưởng thụ cảm giác ấm áp của nước suối. Tay kia vẫn nắm lấy tay Diệp Âm Trúc ẩn hiện dưới làn nước.

Nước ôn tuyền rất nóng làm cho thân thể dị thường thư thái, nhưng lúc này tâm trí Diệp Âm Trúc lại còn nóng hơn, hoàn toàn khác biệt với cảnh tượng yên tĩnh xung quanh.

Hương Loan ở cách bọn họ không xa nhưng cũng không đến quấy rầy, chỉ mỉm cười ngượng ngùng nhìn Hải Dương, trong lòng âm thầm chúc phúc cho hảo tỷ muội.

-A. Tô Lạp đâu?

Trong không khí mập mờ đó, Diệp Âm Trúc ngốc trệ hồi lâu, đột nhiên nhớ tới Tô Lạp bị mình đẩy xuống nước. Theo đạo lý, lúc này hắn phải đang truy kích mới đúng. Nhưng đến bây giờ vẫn hoàn toàn không thấy bóng dáng.

Hải Dương ngẩng đầu lên, trong mắt cũng toát ra nét nghi hoặc

-Đúng vậy! Tô Lạp đâu? chẳng lẽ hắn bị ngụp rồi sao? nhưng Thánh Tuyền chỉ cao có nửa thân người thôi mà.

Buông tay ra, Diệp Âm Trúc có chút lo lắng nhìn chung quanh. Bởi vì hơi nước tràn ngập, lúc này tầm nhìn trong Thánh Tuyền rất hạn chế. Hữu chưởng đẩy ra, hoàng sắc trúc đấu khí mênh mông phát ra, đẩy hơi nước trước mặt tản ra, khiến hỏa sơn nhãn lệ trông càng thêm rõ ràng. Nhưng Diệp Âm Trúc ba người vẫn không thấy thân ảnh Tô Lạp.

-Tô Lạp, Tô Lạp ngươi ở đâu?

Diệp Âm Trúc cao giọng thét lên. Thanh âm xoay quanh đỉnh núi, không hề có tiếng vang như trước.

Lúc này, ngay cả Hương Loan và Hải Dương cũng đều cảm thấy có chút nóng nảy, Hương Loan kêu lên:

-Phục vụ sinh, phục vụ sinh đâu?

Nàng đột nhiên kinh ngạc phát hiện, chung quanh Thánh Tuyền vốn hẳn là có phục vụ sinh tùy thời chuẩn bị hầu hạ khách nhân nhưng tất cả đều không thấy ai, nơi này tựa hồ chỉ còn lại có ba người bọn họ mà thôi. Nước Thánh Tuyền vẫn nóng như trước nhưng không biết tại sao, lúc này Hương Loan trong lòng lại đột nhiên cảm thấy có chút rét lạnh, bất giác tiến lại gần Hải Dương.

Đúng lúc đó, đột nhiên, một tiếng nước bắn tung lên, một đạo thân ảnh từ Thánh Tuyền đối diện trong nước chui ra. Cũng giống với bọn họ, đều mặc áo choàng màu đỏ.

Diệp Âm Trúc trong lòng vui vẻ, tưởng Tô Lạp đùa giỡn bọn họ. Nhưng rất nhanh, hắn ý thức được rằng không đúng. Bởi vì Tô Lạp tóc màu đen. Còn người vừa hiện ra chẳng những tóc màu xanh biếc, hơn nữa còn một nữ nhân.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cầm Đế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook