Cầm Đế

Chương 107: Hồi môn của Hải Dương – 300 tử thần (hạ)

Đường Gia Tam Thiểu

06/04/2013



Trong nhất thời, tiếng rên thảm đây đó vang lên, hai trăm ngươi bên phía Áo Lợi Duy Lạp, bao gồm bản thân hắn trong đó,không hề ngoại lệ bị đánh đau ngã xuống đất, hoàn toàn mất đi năng lực chiến đấu.

Diệp Âm Trúc ánh mắt đảo một vòng, quyết định then chốt thắng bại trường đấu khí này rơi vào trên người của một trăm trọng kiếm chiến sĩ, chỉ thấy đám trọng kiếm chiến sĩ thích khách đã ngồi xuống mặt đất, đều bày ra hình dạng tu luyện đấu khí, đối với cục diện trên chiến trường không hề quan tâm, đó là một loại tín nhiệm, đối với chiến hữu tuyệt đối tín nhiệm, trong đầu lóe tia linh quang, Diệp Âm Trúc đã minh bạch, chẳng trách tử sắc công kích kia của bọn họ bá đạo vậy, thì ra lại là dốc toàn lực liều lĩnh một kích ah!

-Ngươi đã nhìn ra được gì?

Âm thanh Tây Đa Phu tại bên tai Diệp Âm Trúc.

-Ý chí chiến đấu cường đại, phong cách chiến đấu thiết huyết vô tình, cùng với sát khí lẫm nhiên.

Diệp Âm Trúc không do dự hồi đáp.

Tây Đa Phu thản nhiên nói:

-Chỉ có trải qua rèn giũa, tôi luyện trong máu lửa (nguyên tác là ‘ma luyện thép và máu’) mới có thể đúc thành chân chính cương thiết hùng sư. Bởi vì bồi dưỡng ra đám người thanh niên này, mười lăm năm trước ta đã bắt đầu chuẩn bị, từ trong Mễ Lan Đế Quốc chọn lựa ra ba ngàn nam hài nhi điều kiện thân thể tốt nhất, bọn họ đa phần là cô nhi. Trải qua mười lăm năm huấn luyện mới có kết quả hôm nay. Đáng tiếc, chân chính còn lại của ba ngàn người chỉ có ba trăm người trước mắt. Những người khác đều đã hy sinh trong các loại chiến đấu. Cái chết của họ mới đúc nên một chi cương thiết hùng sư này. Mặc dù số lượng chỉ có ba trăm, đấu khí bất quá hoàng cấp, nhưng ta có lòng tin, bọn họ có thể so sánh với bất kì một chi quân đội nào trên đại lục, trong tình huống bằng về số lượng đủ để đánh lui bất kì địch nhân nào.

Ba ngàn biến thành ba trăm, từ trong miệng của Tây Đa Phu bình tĩnh nói ra như vậy, nhưng trong lòng Diệp Âm Trúc lướt qua một bức họa diện mặt tàn khốc của chiến tranh. Tôi luyện trong máu lửa, cái giá phải trả chính là sinh mệnh ah! Hoàng cấp đấu khí nhìn qua tựa hồ như không có gì cường đại, đám hắc thiết chiến sĩ này cùng là hoàng cấp trung giai nhưng chiến ý và sát khí của họ khiến cho đối thủ cao hơn họ một, hai giai vô pháp chiến thắng. Lúc mà ba trăm người hợp thủ ở một chỗ, rõ ràng đối mặt với bên phía một cá thể thực lực cường đại Áo Lợi Duy Lạp, lại với thành tích bên mình không tổn thất một người, đã thu hoạch được thắng lợi sau cùng.

Diệp Âm Trúc trầm mặc, trong suy nghĩ của hắn, kết quả một tràng chiến đấu vừa rồi đối với hắn mà nói tịnh không chỉ là bề mặt biểu hiện đơn giản như vậy. Hắn nghĩ đến Cầm Thành, đồng thời cũng minh bạch thứ Tây Đa Phu muốn dạy cho mình, binh quý tinh nhi bất tại đa (binh cần giỏi không cần đông).

-Quy trận.

Tây Đa Phu nhàn nhạt nói.

Ba trăm hắc thiết tinh duệ trong nháy mắt tụ lại một chỗ, nguyên bổn ánh mắt cuồng nhiệt dưới đầu khôi đã lại biến trở về bình tĩnh, động tác chỉnh tề như một, bao gồm cả một trăm trọng kiếm chiến sĩ vốn đang nghĩ ngơi trong đó, tất cả mọi người đẩy nhanh tốc độ tập hợp thành đội hình như trước, lạnh lùng đứng ở đó, không có tơ hào một tia âm thanh dư thừa, trong doanh địa chỉ còn lại tiếng rên rỉ bên phía bị đánh ngã là Áo Lợi Duy Lạp chiến sĩ và ma pháp sư bọn họ.

-Sau khi chi bộ đội này đựơc kiến thành. Ta cho bọn họ một phiên hiệu là Tử Thần Tam Bách (300 tử thần).

Trong tai Diệp Âm Trúc lại một lần nữa vang lên âm thanh của Tây Đa Phu, nhưng lần này là thông qua truyền âm mà đến.

-Làm Mễ Lan Đế Quốc nguyên soái, ta có tước vị công tước. Tử Thần Tam Bách không hề thuộc bất kì một quân đoàn nào, bọn họ là tư binh của ta, cũng là một chi tư binh duy nhất, chỉ nghe mệnh lệnh từ một người là ta, nếu sau khi kết thúc tại trường bài vị chiến ngươi có thể bảo chứng mỗi người bọn họ đều bình an trở về. Vậy sau khi bọn họ trở về thì ta sẽ đem chi Tử Thần Tam Bách này chuyển tặng cho ngươi.

-Tặng cho cháu?



Diệp Âm Trúc xém chút kinh hô thốt ra thành lời, may mắn là tâm chí hắn kiên định, nhưng trong ánh mắt của hắn đã tràn đầy kinh ngạc.

Ba trăm người,mặc dù đây chỉ có ba trăm người, nhưng trong mắt của Diệp Âm Trúc,bọn họ thậm chí so với một quân đoàn còn mạnh hơn. Đó là kết tinh tâm huyết mười lăm năm của Tây Đa Phu ah! Diệp Âm Trúc phát hiện tim mình đập nhanh hơn, ba trăm chiến sĩ này đối với hắn mà nói, không chỉ là một chi sức mạnh cường đại đồng thời cũng là ba trăm sĩ quan tốt nhất. Thực lực của Tinh Linh tộc mặc dù không tệ nhưng bọn họ xét cho cùng không phải nhân loại, không thể chân chính hiểu rõ tình hình của nhân loại. Nếu mình tại Mễ Lan Thành kia bốn ngàn binh sĩ do Tử Thần Tam Bách này đến huấn luyện mà nói, cần không đến vài năm, bản thân chắc chắn sẽ có một chi lực lượng chân chính tinh nhuệ.

Tây Đa Phu nhìn Diệp Âm Trúc.

-Ngươi có lòng tin đem bọn họ bình an trở về không? Người khác ta mặc kệ, nhưng Tử Thần Tam Bách là kỳ vọng lớn nhất của ta. Ba trăm người này có thể từ trong ba ngàn người cuối cùng sống sót được, không chỉ là vì sự xuất sắc của bổn thân bọn họ, đồng thời bọn họ cũng đều giống như chúng ta, sở hữu tóc đen mắt đen.

Tóc đen mắt đen, Đông Long huyết mạch. Tây Đa Phu không biết trải qua bao nhiêu khó khăn kiến lập nên một chi quân đội như vậy nhưng ông nguyện ý giao cho mình. Diệp Âm Trúc mặc dù đã minh bạch ý của ông,n hưng thực sự khó mà lí giải.

-Là bởi vì Hải Dương, nếu không phải Hải Dương có lẽ lần này ta còn có sự chọn lựa khác. Nhưng ngươi đã muốn dẫn Hải Dương cùng đi tham gia thất quốc thất long bài vị chiến thì ta cũng phải phái ra bọn họ, có lẽ ngươi không tin, sự thành lập Tử Thần Tam Bách chính là vì để bảo hộ Hải Dương, nên bọn họ cũng là của hồi môn của Hải Dương. Bọn họ sẽ là lực lương vĩnh viễn thủ hộ ở kế bên Hải Dương.

Nhìn Tây Đa Phu,Diệp Âm Trúc đột nhiên nhận ra vị nguyên soái khuôn mặt băng lãnh cương nghị này lại còn có một bộ mặt tình cảm ấm áp. Hải Dương thật là có một vị gia gia tốt.

-Cháu không thể hướng người bảo chứng.

Diệp Âm Trúc ngẫm nghĩ rồi nói.

-Sao?

Tây Đa Phu nhíu nhíu mày.

-Ngươi đối với bản thân mình không có lòng tin sao?

Diệp Âm Trúc lắc đầu nói:

-Không. Bởi vì cháu không biết rằng sẽ đối mặt với địch nhân trình độ cường đại đến mức nào. Hiện giờ hướng ngài bảo chứng chỉ là lời hứa suông mà thôi. Cháu chỉ có thể nói cháu sẽ hết sức toàn lực mà làm.

Trong mắt Tây Đa Phu toát ra một tia mục quang hân thưởng.

-Được. Vậy ta sẽ chờ đợi xem thành tích của ngươi. Đi đi, chúng ta cần đi thu thập tàn cục. Số hai trăm người chọn lựa ra mặc dù thiên phú không tệ nhưng luận về chiến đấu lực bọn họ còn kém quá xa. Thực lực tuyệt không chỉ bày ra một phương diện là đấu khí. Cho dù là có đấu khí lam cấp như Áo Lợi Duy Lạp, từ trong Tử Thần Tam Bách của ta mặc cho ngươi lựa chọn ra ba người, dưới tình huống không phải trả giá sinh mạng cũng có thể hạ gục hắn.

Ba hoàng cấp hạ gục một lam cấp? Diệp Âm Trúc thực sự có chút khó mà tin được.



-Tây Đa Phu gia gia, nếu như đấu khí không phải là nhân tố chân chính quyết định chiến đấu lực của võ sĩ, vậy cái gì mới phải?

Tây Đa Phu thấp giọng nói:

-Dũng khí-Trí tuệ-Chiến ý-Sát khí-Quyết tâm. Những cái đó mới là năm đại yếu tố chân chính trên chiến trường. Một cao thủ đấu khí nhưng hèn nhát, đối mặt một người thực lực không bằng mình nhưng lúc đánh nhau có chiến ý phong cuồng và sát khí, thì sẽ như thế nào? Mà đối thủ này còn sở hữu trí tuệ và quyết tâm thẳng tiến không lùi, lại sẽ như thế nào?

Lời nói của Tây Đa Phu rất đơn giản, cũng rất trực tiếp nhưng lại giống như là một quả trọng chùy đã khua mở ra một cánh cổng lớn khác trong lòng Diệp Âm Trúc. Hít thật sâu vào một hơi không khí có chút nóng rực, Diệp Âm Trúc sắc mặt nghiêm túc cung kính nói:

-Đã thụ giáo.

Lúc này, Tây Đa Phu đã dẫn Diệp Âm Trúc và Á Tu Tư đi đến trung ương doanh, nhìn người bên phía Áo Lợi Duy Lạp, âm thanh lạnh lùng nói:

-Đứng lên.Ta cho các ngươi một phút, trong một phút còn có ngừơi không đứng lên, hôm nay sẽ không có bữa trưa và bữa tối. Ba phút còn có người không đứng lên thì không xứng gia nhập chiến đội này.

Trong lời nói của ông chỉ có một có một loại ngữ khí, đó chính là không được phép nghi ngờ.

Người đầu tiên đứng lên là Áo Lợi Duy Lạp, Tinh Lam chiến khải giúp hắn giảm nhẹ đại bộ phận chấn đãng lực. Mặc dù thân thể bị đánh bay nhưng vẫn không buông mộc kiếm, đối với một chiến sĩ mà nói, nhất là trọng kiếm chiến sĩ, kiếm tương đương với một nửa sinh mệnh của hắn. Giãy dụa từ trên mặt đất đứng lên, Áo Lợi Duy Lạp có chút khó khăn đi tới trước mặt Tây Đa Phu.

-Nguyên soái, ta đã phục. Ta nguyện ý trở thành một tiểu binh phổ thông nhất trong số những chiến sĩ này.

Tây Đa Phu hướng Áo Lợi Duy Lạp gật đầu.

-Ngươi không có thua, chiến thuật của ngươi trong lúc vội vàng cũng xem như được, không hỗ xuất thân từ Tử La Lan gia tộc, ngươi tịnh không có làm mất thanh danh của gia gia ngươi.

Hai trăm người có thể được lựa chọn ra, tự nhiên đều có điểm hơn người, nội trong một phút, trừ các ma pháp sư thân thể thực sự yếu ớt ra, một trăm năm mươi chiến sĩ đều dựa vào mộc kiếm hoặc mộc côn trong tay miễn cưỡng đứng lên. Nhưng chỉ là sắc mặt của bọn họ lúc này đều đã thay đổi. Ngạo khí trước đó đã sớm tiêu thất, chỉ còn lại có các loại thần sắc phức tạp, có phẫn nộ, có kinh ngạc, nhưng lại không có một người nào không phục.

Tây Đa Phu lộ ánh mắt sắc sảo từ trên người một trăm năm mươi chiến sĩ này đảo qua.

-Các ngươi trong những người đồng tuổi đều rất xuất sắc. Nhưng mà ta hôm nay có thể nói cho các ngươi biết rằng, các ngươi còn chưa phải là một chiến sĩ chân chính, càng không phải một chiến sĩ tiêu chuẩn. Bởi vì đa số người trong các ngươi đều không có trải qua khảo nghiệm thiết và huyết. Các ngươi càng không biết phối hợp đoàn đội. Đẳng cấp lục cấp trở lên thì rất giỏi lắm sao? Ta có thể cho các ngươi biết, xem như dưới tình huống một đối một, các ngươi cũng không thể nào chiến thắng ba trăm chiến sĩ phía sau ta. Chỉ có trên chiến trường chân chính mới có thể rèn ra cường giả chân chính. Ta hy vọng các ngươi có thể nhớ kĩ những lời ta đã nói hôm nay. Từ bây giờ trở đi, các ngươi tiến hành nghỉ ngơi. Sáng sớm mai, kể cả ma pháp sư, sẽ tiến hành thời gian một tháng huấn luyện, đó sẽ là sự tu luyện các ngươi chưa bao giờ thể nghiệm qua. Bây giờ giải tán. Áo Lợi Duy Lạp, Diệp Âm Trúc hai người các ngươi theo ta.

Nói xong, Tây Đa Phu đầu cũng không quay lại hướng phòng doanh kế bên đi tới.

Đế quốc nguyên soái, đây chính là năng lực và uy nghi của đế quốc nguyên soái, bất luận là Diệp Âm Trúc hay là Áo Lợi Duy Lạp, lúc này trong lòng trỗi dậy chỉ có kính trọng và bội phục sâu sắc.

Á Tu Tư trên mặt toát ra vẻ tươi cười, hắn đã sớm quen với tác phong vị lão bằng hữu của mình, cũng không nói thêm gì, tay phải vừa khua, một cái quần thể trị liệu ma pháp quang minh hệ đã bay đến trên thân người của đám ngươi trẻ tuổi thụ thương. Thực lực của cửu cấp Ngân Long thật kinh khủng, chỉ trong chốc lát, kèm theo cảm giác sảng khoái, thân thể của đám chiến sĩ trẻ tuổi và ma pháp sư đã khôi phục hơn phân nửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cầm Đế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook