Chương 87: Hợp tác kiến thành (phần 1)
Đường Gia Tam Thiểu
06/04/2013
-Tử Tinh nhất tộc?
An Nhã kinh ngạc nhìn Diệp Âm Trúc, từ trong giọng nói của Diệp Âm Trúc, nàng đã nghe ra điều gì
-Ngươi đã biết thân phận của hắn hay chưa?
Diệp Âm Trúc gật đầu nói
-Đúng vậy, ta cùng Tử mới từ Cực Bắc Hoang Nguyên trở về. Hắn còn ở bên ngoài. An Nhã tỷ tỷ, ngươi trước tiên nói cho ta biết, ngươi làm như thế nào trùng kiến tinh linh tộc, chúng ta tái quyết định làm như thế nào kiến thiết Cầm thành.
Hắn trước tiên phải xác định ý nghĩ của An Nhã, mới có thể chánh thức cùng nàng hợp tác, đúng vậy, chính là hợp tác. Muốn Bố Luân Nạp sơn mạch trở thành căn cơ thuộc về chính mình, bằng năng lực của mình thì không có khả năng. Mà Tử cùng An Nhã hiển nhiên đều có thể cung cấp sự trợ giúp tốt nhất cho mình. Nhưng điều quan trọng là không ảnh hưởng lợi ích của nhau. Về phía bên Tử, Diệp Âm Trúc không có gì lo lắng, nhưng hắn cùng An Nhã biết nhau trong một thời gian cũng không dài, mà trọng trách của An Nhã so với Tử cũng không dễ dàng gì. Vì sự phát triển sau này, đầu tiên phải xác định phương hướng hợp tác cho song phương mới được.
An Nhã nghe nói đến Tử, một chút do dự trong lòng lập tức tan biến, đứng lên, đi tới phía dưới hạt châu tỏa ánh sáng xanh biếc. Trầm giọng nói:
-Âm Trúc, ngươi còn nhớ tại sao An Kỳ đến tìm ta không?
Diệp Âm Trúc suy nghĩ một chút nói:
-Hình như là vì một cái hạt giống gì đó.
An Nhã gật đầu nói:
-Đúng vậy, đó là tượng trưng cho tinh linh tộc sanh mệnh chủng loại. Ta đã từng nói với ngươi, mẫu thân ta trước khi qua đời phát hiện An Kỳ có điều không bình thường, cho nên đem sanh mệnh chủng loại giao cho ta. Chỗ của ngươi bây giờ chính là chỗ chứa sanh mệnh chủng bên trong.
-A?
Diệp Âm Trúc kinh ngạc nói:
-An Nhã tỷ tỷ, ngươi nói cây đại thụ này chính là sanh mệnh chủng loại sao? Ta còn tưởng nó
Ánh mắt hắn nhìn về phía cây npj tràn ngập tánh mạng năng lượng địa mặc hạt châu màu xanh biếc.
An Nhã nói:
-Không, cái này chỉ là sanh mệnh chủng lọai hạch tâm. Chánh thức sanh mệnh chủng loại chính là gốc viễn cổ chi thụ ở đây. Mấy Trăm năm qua, ta trải qua mấy trăm năm cố gắng, trợ giúp sanh mệnh chủng loại hấp thụ không biết bao nhiêu tự nhiên nguyên lực mới bồi dưỡng nó mọc lên được. Mọc ra rễ, phát triển thành một gốc cây sanh mệnh cổ thụ. Lại trải qua không ngừng cố gắng, sau khi đến Cầm thành, lợi dụng tất cả thực vật bừng bừng sinh cơ của Bố Luân nạp sơn mạch trợ giúp sanh mệnh cổ thụ tiến hóa thành viễn cổ chi thụ như bây giờ.
-Tiến hóa? Cây cũng có tiến hóa sao? Vậy không phải cùng ma thú giống nhau hay sao.
Diệp Âm Trúc nhìn bích lục chung quanh, cảm thụ sanh mệnh khí tức nơi này, đối với tinh kinh tộc dân không khỏi nhịn được tò mò.
An Nhã mỉm cười nói:
-Đương nhiên có thể tiến hóa. Ngươi phải biết rằng, sanh mệnh chủng loại là nguồn suối của tinh linh tốc chúng ta. Không có sanh mệnh chủng loại, địa vị tinh linh nữ vương của An Kỳ cũng không có bền vững đâu. Tinh linh sâm lâm của chúng ta vốn mất đi sanh mệnh chủng loại mà mất dần sự sống. Ngày đó mẫu thân đưa sanh mệnh chủng loại cho ta chính là muốn ta trùng kiến tinh Linh tộc a! Tại ta không cách nào đánh lại tỷ tỷ, đoạt lại tinh linh sâm lâm, ta chỉ có thể đi tìm một chỗ khác. Để làm cho tinh linh sâm lâm trùng hiện, để làm cho tinh linh tộc chúng ta một lần nữa có được ngôi nhà của chính mình. Âm Trúc, ta yêu cầu không cao, tại trong quá trình kiến thiết Cầm thành, thông qua viễn cổ chi thụ hiện tại, tinh linh tộc chúng ta có thể là cho thực vật nơi này phát triển rất nhanh, từ từ bằng vào năng lực đặc biệt của tinh linh tộc, chiêu lãm càng nhiều tộc nhân tản lạc bên ngoài đến, làm cho tinh linh tộc được trùng kiến trong tay ta. Đương nhiên là khi Cầm thành đủ lực lượng thì ta chỉ hy vọng ngươi đem một hai ngọn núi trong Bố Luân Nạp sơn mạch cho chúng ta, làm thành ngôi nhà mới của chúng ta. Sau này chúng ta cần sự bảo hộ của ngươi, sự bảo hộ của Cầm thành cho đến vĩnh viễn.
Diệp Âm Trúc gật đầu nói:
-An Nhã tỷ tỷ. ý tứ của ngươi chính là mong muốn ta có thể giúp ngươi bảo vệ tinh linh tộc nhân sao?
An Nhã nói:
-Đúng vậy, ta tin tưởng vào tiềm lực của ngươi, mặc dù hiện nay thực lực cùng thế lực của ngươi còn chưa đủ, nhưng đây chỉ là tình huống trước mắt. Ta sống cũng đã hơn bốn trăm năm, ta tin tưởng vào ánh mắt của chính mình. Ta cũng tin tưởng ánh mắt của Tử tinh nhất tộc. Chúng ta sẽ không nhìn lầm. Không lâu trong tương lai, đại danh của Cầm thành nhất định sẽ truyền đi khắp đại lục. Có lẽ, trong tương lai, địa vị Cầm thành thậm chí có thể so sánh với Pháp Lam thất tháp. Cho nên ta hy vọng ta cùng tộc nhân của ta có thể sau này được sự bảo vệ của ngươi. Ngươi phải hứa với ta. Đây không chỉ là ngươi cùng ta hứa hẹn mà là lời hứa hẹn sau này trong tương lai với tử tôn cùng với cả gia tộc cùng tinh linh tộc chúng ta.
Diệp Âm Trúc nói:
-Chỉ là một hai ngọn núi thôi sao?
An Nhã nói:
-Đúng vậy, tinh linh tộc nhân của chúng ta vốn rất thưa thớt. Tại Bố Luân Nạp sơn mạch này, nếu kiến thiết hoàn hảo, ít nhất có thể sinh tồn hơn một ngàn vạn nhân loại. Nhưng mà số lượng tinh linh tộc nhân chúng ta không vượt qua con số mười vạn, cho nên một hai toàn núi rộng chừng hơn ba ngàn thước cùng thực vật trong đó đã là quá đủ rồi. Đương nhiên, vì lời hứa hẹn này, chúng ta tinh linh tộc nhất định toàn tâm toàn ý giúp ngươi kiến thiết Cầm thành. Nếu lúc các ngươi gặp phải cường địch là lúc chúng ta, cũng là một phần tử của Cầm thành, trợ giúp các ngươi chống bọn xâm nhập. Đơn giản mà nói, ta sẽ trở thành một tiểu lãnh chủ dưới sự lãnh đạo của ngươi ở Cầm thành. Dùng sự bảo vệ trong tương lai đổi với sự trợ giúp của chúng ta ngay bây giờ, đối với chúng ta mà nói thì lợi ích chỉ có thể thấy được trong tương lại, nhưng đối với ngươi thì bây giờ ngay lập tức có thể nhìn thấy lợi ích. Nếu ngươi không đồng ý, ta có thể lập tức mang tộc nhân của chúng ta cùng sanh mệnh chủng loại rời khỏi nơi này.
Khí tức của An Nhã có chút bất an, nàng đang chờ Diệp Âm Trúc trả lời, câu trả lời này quan hệ đến tương lai của nàng cùng với Tinh linh tộc.
Diệp Âm Trúc trên mặt toát ra vẻ tươi cười:
-Tinh linh tộc, một dân tộc xinh đẹp và hòa bình. Cũng là một dân tộc ưu nhã mà tinh xảo. Có thể cùng dân tộc như vậy trọn đời trở thành minh hữu, là vinh hạnh của ta, cũng là vinh hạnh của Cầm Thành. An Nhã tỷ tỷ, ta đáp ứng ngươi. Khẩu thuyết vô bằng, chúng ta lập khế ước làm chứng đi.
An Nhã kinh hãi nhìn kỹ, Diệp Âm Trúc trịnh trọng giơ tay phải cuả chính mình lên, quang mang chợt lóe, Nặc Khắc Hi chi kiếm được khống chế một cách xảo diệu hướng đầu ngón tay cắt nhẹ một cái, máu tươi lập tức chảy ra.
-Ta, Cầm thành lĩnh chủ Diệp Âm Trúc, tại thiên địa chứng kiến lập lời thề này. Bắt đầu từ hôm nay, Tinh linh nữ vương An Nhã cùng tinh linh tộc nhân của nàng, vĩnh viễn trở thành một bộ phận của Cầm Thành. Chỉ cần các nàng nguyện ý, có thể sanh sống ở bất cứ chỗ nào ở trong Cầm thành, được sự bảo hộ vĩnh viễn của Cầm Thành. Lời thề này theo chi huyết mạch của ta mà truyền thừa, trọn đời không thay đổi.
Thanh âm trầm bổng của Diệp Âm Trúc vừa dứt thì hồng quang bay lên trời, tại không trung ngưng kết thành một cái khế ước độc nhất.
An Nhã không chút do dự tiếp theo chú ngữ của Diệp Âm Trúc:
-Ta, sanh mệnh chủng loại thủ hộ, An Nhã. dưới sư chứng kiến của tự nhiên chi thần, cùng tinh linh tộc tương lai khởi thệ, nguyện gia nhập Cầm thành, vĩnh viễn trở thành một bộ phận của Cầm thành. Vì sự kiến thiết của Cầm thành cống hiến ra hết toàn bộ lực lượng của Tinh Linh tộc. Hiệp trợ mọi chủng tộc trong Cầm thành, chịu sự điều khiển của lĩnh chủ, trọn đời không thay đổi. Nếu như tộc của ta làm chuyện gì có hại cho Cầm thành. Nguyện bị tự nhiên chi thần xử lí. Lời thề nguyền này truyền thừa theo huyết mạch của ta trọn đời không thay đổi.
Trên không trung hạt châu nọ đột nhiên bắn ra một đạo quang ảnh rơi vào trên tay An Nhã, An Nhã cắn ngón tay, một giọt Tinh Linh vương tộc huyết mạch dung nhập vào đó. Trong phút chốc, quang mang đại phóng. Hai đạo khế ước tại không trung hòa nhập với nhau. Diệp Âm Trúc cùng An Nhã đồng thời xuất ra một tia linh hồn khí tức thuộc về mình, trong nháy mắt rót vào trong đó.
Đây là một cái bình đẳng khế ước, thuộc về bình đẳng thệ ngôn, một khi vi phạm lời thề, người lập thệ cùng huyết mạch thừa kế đều bị khế ước trừng phạt.
Quang mang chợt lóe, hai khối bích phù huyết sắc lưu chuyển rơi vào trong tay của Diệp Âm Trúc cùng với An Nhã. Đây là hỗn hợp lời thề của hai người, cũng là chứng kiến nội dung lời thề của bọn họ. Không cần bọn họ có ý khống chế, hai đạo bích phù nhập vào tay, theo huyết sắc lưu chuyển vào trong huyết mạch, trong nháy mắt biến mất không thấy đâu, đồng thời cũng theo huyết mạch của bọn họ mà truyền thừa cho các đời sau.
Cũng bởi vì lời hứa hẹn này, trong hơn ngàn năm lịch sử sau này, thủy chung không có một vị tinh linh vương giả nào có thể xưng trí tuệ chi vương với Tinh Linh nữ vương An Nhã. Người nào có thể so sánh với sự suy tính sâu xa của AN Nhã đây?
Hai người nhìn nhau, trong lúc đó cuối cùng một tia thệ ước trong không trung cũng đã biến mất. Có lẽ bởi vì quá mức hưng phấn, An Nhã thậm chí lộ ra nụ cười tinh nghịch của một tiểu cô nương.
-Lĩnh chủ đại nhân, theo như khế ước đã ký kết, người có phải là nên an bài chức vị cho ta chứ nhỉ?
Diệp Âm Trúc cười nói:
-An Nhã tỷ tỷ, ngươi muốn có chức vụ gì?
An Nhã hì hì cười nói:
-Đương nhiên phải chức vụ quan trọng, nếu không danh bất chánh ngôn bất thuận.
Nói đến đây, mặt nàng đột nhiên đỏ lên.
Diệp Âm Trúc cũng không chú ý đến vẻ ngượng ngùng của An Nhã, cười nói:
-Vậy từ bây giờ bắt đầu, tỷ chính là Cầm thành đại tổng quản, chức vị này là hợp lí nhất.
-Tổng quản thì tổng quản, nếu mọi người hợp tác, ngươi cũng phải gọi Tử và đồng bọn tới, chúng ta cùng thương lượng một chút nên kiến thiết nhà của chúng ta như thế nào.
- Tốt.
Diệp Âm Trúc thông qua linh hồn liên lạc hướng tới Tử phát ra một đạo tin tức, dưới sự hướng dẫn của An Nhã, Tử cũng đến được bên trong viển cổ chi thụ.
Tiến vào viễn cổ chi thụ, Tử cũng không khỏi than thầm, sinh mệnh khí tức ở đây thật là mạnh mẽ. Hắn mới chỉ là lần đầu tiên thấy An Nhã, nhìn diện mạo nàng cùng An Kỳ giống nhau đến bảy phần, ánh mắt Tử không khỏi có vài phần quái dị.
- Mời ngồi,Tử Tinh nhất tộc tôn quý.
An Nhã rất chính thức hướng Tử hành lễ, Tinh Linh cũng là một dân tộc viễn cổ, tự nhiên biết Tử Tinh Bỉ Mông tại thời viễn cổ cường đại cỡ nào. Lần đầu tiên chánh thức nhìn thấy Tử, An Nhã không khỏi đánh giá cẩn thận khuôn mặt cương ngạnh của nam tử đứng trước mặt. Nàng rõ ràng cảm giác được nam nhân này trên người tỏa ra một loại mị lực đặc thù. Cùng sự ưu nhã của Diệp Âm Trúc hoàn toàn không giống nhau, loại mị lực này của hắn là loại cương mãnh điển hình của nam hình. Trong mơ hồ, từ trên người hắn, An Nhã còn cảm giác được một tia khí tức quen thuộc.
Tử hướng An Nhã gật đầu
-Ngươi đây chính là muội muội của An Kỳ? Ta thường xuyên nghe Âm Trúc nhắc nhở tới ngươi.
An Nhã trong lòng rung động
-Ngươi biết tỷ tỷ của ta?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.