Cầm Đế

Chương 89: Hứa Hẹn Chế Tạo Ma Đạo Pháo (phần 3)

Đường Gia Tam Thiểu

06/04/2013



Tô Lạp lạnh lùng nói:

-Nếu các ngươi cũng trải qua những sự việc như các nàng ấy, sợ rằng các ngươi còn không bằng các nàng ấy bây giờ.

Diệp Âm Trúc nói:

-Nếu mọi người đều quyết định lưu lại, vậy các ngươi ở tại Cầm thành tu luyện. Nơi này là lãnh địa của ta, cũng là nhà trong tương lai của ta. Vì kiến thiết Cầm thành, ta sợ rằng phải bận trong một đoạn thời gian nữa.

Tử nói:

-Âm Trúc, mấy ngày nay chúng ta đem tộc nhân của ta tới đây đi. Lần trước ở trong Lôi Thần chi chuy pháo đài xảy ra chuyện đã khiến cho Cổ Đế hoài nghi, đem bọn họ đến đây mới an toàn nhất. Ngươi cùng An Nhã chỉ cần hảo hảo đem một ngọn núi bên ngoài cho chúng ta như vậy là đủ rồi. Chỉ cần không cho nhân loại trong Cầm thành biết đến sự tồn tại của chúng ta như vậy sẽ không gây ra khủng hoảng.

Diệp Âm Trúc gật đầu nói:

-Vậy trước khi đi tìm Ải Nhân đại sư, chúng ta hãy đưa tộc nhân của ngươi đến đây đi. Có bọn họ, phòng ngự của Bố Luân Nạp sơn mạch càng thêm chắc chắn.

Chính là có hơn 80 Bỉ Mông cự thú a! Còn có ba Băng Cực Ma Viên. Với thực lực cường đại như vậy, đủ để so sánh với chiến đấu lực của một quân đoàn. Một cái Long kỵ binh đại đội cũng vị tất là đối thủ của bọn hắn. Lực chiến đấu vô địch của Bỉ Mông không phải chỉ là có danh xưng mà thôi.

-Mọi người cũng nên đi nghỉ ngơi đi. Hồng Linh, chúng ta đi ra ngoài.

Cuốc sống khẩn trương và bận rộn đối với Diệp Âm Trúc mà nói thì quả là không thoải mái, kể từ khi chính thức tới Cầm thành, hắn mới cảm nhận được làm một lĩnh chủ thì phải khổ cực đến mức nào. Trong hai ngày thời gian, dưới sự an bày của An Nhã, dân chúng trong Cầm thành cũng đã nhân biết được vị lĩnh chủ này. Dựa theo đề nghị của Diệp Âm Trúc, hành động khai thác hoa cương nham ngừng lại, chờ cho sau khi thanh tráng niên chuyển hết nham thạch ra bên ngoài chân núi, sẽ bắt đầu tiến hành bắt đầu huấn luyện. Với thực của Tinh Linh tộc chiến sĩ tạm thời huấn luyện bọn họ không có vấn đề gì.

Hai ngày này, Diệp Âm Trúc bận rộn sử dụng truyền tống trận, thông qua truyền tống trận pháp, hắn đem toàn bộ 80 Bỉ Mông cự thú cùng với ba Băng Cực Ma Viên lại đây, an bài tại một ngọn núi trên Bố Luân Nạp sơn mạch gần cực bắn hoang nguyên.

-An Nhã tỷ tỷ, chúng ta có thể xuất phát hay chưa?

Khinh phiêu phiêu thân ảnh từ trên trời giáng xuống,

-Âm Trúc, chúng ta đi thôi. Đây là một đoạn lộ trình không ngắn đâu.

An Nhã trong bộ đồ trắng từ trên trời giáng xuống, tựa như tiên nữ không vương bụi trần kinh hồn động phách. Nàng đích thị là mỹ nữ không thể sở hữu. Cùng Lam Tinh Linh thiếu nữ Yên La nội liễm như vậy có điều không giống nhau. Nhất là nàng có huyết mạch của Tinh Linh vương tộc, càng làm cho khí chất của nàng càng thêm động lòng người.

An Nhã nhìn vẻ mặt có chút tiều tụy của Diệp Âm Trúc, yêu thương nói:

-Sỏa đệ đệ, ngươi không nên cực khổ như vậy. Kiến thiết Cầm thành chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi. Sau này còn có nhiều chuyện trọng yếu hơn nữa đang chờ ngươi đi làm.

Diệp Âm Trúc mỉm cười nói:

-Không quan hệ gì, ta còn chưa tới 20 tuổi, khổ cực một chút cũng không là gì cả. Tỷ tỷ mói chánh thức là lao lực. Đáng tiếc ta không bay được, nếu không ta có thể cùng tỷ tỷ bay đi, cũng có thể tiết kiệm không ít thời gian.



Nghe xong những lời này của hắn, An Nhã trong lòng đột nhiên nghĩ tới câu, bỉ dực song phi . Nghĩ tới đó mặt không khỏi đỏ lên.

-Không quan hệ, chúng ta đi bộ cũng sẽ không quá chậm. Thẳng thắn mà nói, thực lực của ngươi tiến bộ với tốc độ ngay cả ta cũng thấy giật mình.

-Cầm đế đại nhân, làm ơn dẫn ta đi với ngài. Dẫn ta theo là ngài có thể bay.

Hồng Linh từ phía sau Diệp Âm Trúc chui ra, vẻ mặt đầy vẻ cầu khẩn.

-Ngươi?

Diệp Âm Trúc có chút nghi hoặc nhìn Hồng Linh. Hai ngày này, ngoại trừ việc di chuyển các Bỉ Mông cự thú đến Cầm thành, hắn còn mang theo Hồng Linh đi một chuyến đến nơi phát hiện Ma Ngân cùng Kim Cương thạch. Hồng Linh tựa hồ trở nên có chút không giống như trước. Bộ lông toàn thân màu lửa đỏ phảng phất chuyển hóa thành trong suốt. Toàn thân cao thấp cũng đều tràn ngập nhàn nhạt cảm giác ấm áp. Một đôi mắt to cũng trở nên càng thêm linh động hơn so với trước. Bây giờ khi hắn hành động, tốc độ ngay cả Tô Lạp cũng có chút tự than thở là không bằng.

Hồng Linh nói:

-Cầm đế đại nhân, ta đã hoàn toàn hấp thụ khắc kim. Bây giờ ta có thể cho ngài thấy năng lực ta có được sau khi tiến hóa.

Vừa nói xong, Hồng Linh đột nhiên nhảy lên, thân thể tại không trung ngưng kết thành một đạo hồng quang trong suốt, sưu đích một tiếng trực tiếp chui vào nguyệt thần thủ hộ trên người Diệp Âm Trúc, trực tiếp dán vào trên lưng hắn.

Linh hồn liên lạc địa cảm giác trong nháy mắt câu thông, Diệp Âm Trúc đột nhiên cảm giác được trên lưng mình tự nhiên nóng lên, hai đạo khí tức năng lượng cơ hồ đồng thời từ sau lưng phóng thích ra, xuyên thấu qua nguyệt thần thủ hộ hướng ra bên ngoài mở rộng. An Nhã đứng ở phía trước mặt hắn thét ra một tiếng hét kinh ngạc, không thể nghi ngờ nhìn về phía sau lưng hắn.

Diệp Âm Trúc hạ ý thức nghiêng đầu nhìn lại, cũng bị cảnh tượng trước mắt là sợ ngây người, đó là một đôi cánh màu đỏ, bề rộng chừng nửa thước thật lớn cánh hướng thân hai bên mở rộng ra, mỗi một cây lông vũ đều là như thế trong suốt, hỏa thuộc tính nguyên tố tại trên cánh lưu động, thông qua linh hồn trong lúc đó liên lạc, Diệp Âm Trúc phát hiện, hai cánh này tựa hồ như thuộc về chính mình, có thể hòan toàn chi phối.

-Cầm Đế đại nhân cái này là năng lực ta có được sau khi tiến hóa xong, năng lực nghĩ hình. Chúng ta Xích Tinh nhất tộc vốn là dụng các loại quáng thạch để sống, cho nên, chúng ta thân thể cơ hồ tất cả đều là do Kim Chúc cấu tạo thành, tại bản thể dán vào thân thể ngài, ta có thể thông qua Kim Chúc nguyên tố biến hóa thành nhiều hình thái. Mặc dù không có năng lực công kích gì, nhưng đến khi dùng tới hẳn là có điểm tác dụng. Ví dụ như bây giờ biến thành đôi cánh, chỉ cần ngài đề khí khinh thân, sử dụng đôi cánh có thể chính mình có năng lực bay đi.

Cảnh kì đị đó làm Diệp Âm Trúc nhất thời hưng phấn không hiểu, hạ ý thức dựa theo những lời Hồng Linh nói dồn đấu khí, dưới tác dụng của đấu khí, thân thể nhất thời trở nên nhẹ nhàng hơn, sau lưng đôi cánh mở rộng ra thành đôi cánh chim màu đỏ như lửa dùng sức vỗ, mang theo thân thể hắn nhẹ nhàng bay thẳng về phía trước, trong nháy mắt đã bay lên giữa không trung.

An Nhã trên mặt toát ra một tia than thở, người nhẹ nhàng bay lên, dưới tác dụng của khổng lồ phong nguyên tố, trong chớp mắt đuổi theo Diệp Âm Trúc. Là tự nhiên Đại Ma Đạo sư, khống chế phong hệ tiến hành bay đối với nàng vô cùng dễ dàng. Bất luận là ma pháp sư hay võ sĩ, khi thực lực đạt tới ngoài tử cấp ngũ giai, đều có thể bằng vào năng lực của chính mình có thể tự do đi trong không trung, chỉ là căn cứ năng lực không giống nhau, hiệu quả phi hành cũng không giống nhau mà thôi.

Đôi cánh mà Hồng Linh huyễn hóa ra giúp cho Diệp Âm Trúc bay lên trên không tiêu hao so với An Nhã còn muốn nhỏ hơn, cảm thụ không khí trên không trung lưu động, cảm giác kì dị như vậy làm Diệp Âm Trúc không thể kiềm chế, suýt nữa hưng phấn cao hô lên một tiếng. Dù sao, hắn mới là 17 tuổi mà thôi. Đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn bay trên không gian, trước kia cũng đã từng ngồi ở trên lưng Ngân Long phi hành, nhưng đây lại là lần đầu tiên hắn tự mình khống chế cái cảm giác phi hành này, cái loại cảm giác phi hành này tuyệt vời này chỉ có nhân tài mới có thể cảm nhận được.

An Nhã rất nhanh đuổi theo Âm Trúc

-Đi theo ta.

Vừa nói xong, nàng thúc giục phong nguyên tố, hướng về phía Tây bay tới.

Một giờ sau, Diệp Âm Trúc đã từ từ nắm giữ được kỹ xảo của phi hành, ngoại trừ bảo trì được thân thể nhẹ nhàng cùng tiêu hao một ít năng lượng để đập cánh, đối với thân thể hắn về nọi phương diện đều không có ảnh hưởng gì. Mặc dù phi hành với tốc độ không nhanh bằng Ngân Long, nhưng nói chung so với tốc độ đi bộ thì nhanh hơn nhiều.

-An Nhã tỷ tỷ, chúng ta phải đi kiếm Ải Nhân đại sư ở đâu đây?

Diệp Âm Trúc tò mò hỏi.



An Nhã mỉm cười nói:

-Ải Nhân thích sinh sống ở nơi có Kim Chúc. Trong thế giới loài người, mặc dù sản vật phong phú, nhưng mỏ khoáng sản Kim Chúc thật quá thưa thớt. Cũng không phù hợp với sở thích của Ải Nhân. Bọn họ sinh sống ở phía Tây Cực Bắc Hoang Nguyên, cũng chính là ở trong thế giới của La Môn pháo đài. Đương nhiên, địa phương sinh hoạt của Ải Nhân phi thường bí mật, Thú Nhân tộc tuyệt đối không có khả năng phát hiện.

Diệp Âm Trúc hỏi:

-Tất cả Ải Nhân cùng sống một chỗ sao?

An Nhã trong mắt toát ra một tia bi thương

-Bất luận Ải Nhân hay Tinh Linh tộc chúng ta, cũng không phải là sắc dân chủ yếu trên đại lục này. Dân số chúng ta đều vô cùng íút, không cách nào có thể so sánh cùng với loài người. Ít nhất theo ta được biết, Ải Nhân đều là sống ở chung một chỗ. Đương nhiên cũng không ngoại trừ có một số Ải Nhân rời gia đình đi ra bên ngoài. Ải Nhân tộc chiến sĩ đồng dạng xuất sắc. Đều là cận chiến hảo thủ.

Diệp Âm Trúc nói:

-Mục đích lần này của chúng ta địa điểm cư trú duy nhất của Ải Nhân tộc phải không?

An Nhã gật đầu nói:

-Đúng vậy. Âm Trúc, sau khi tới chỗ của Ải Nhân tộc, nói chuyện phải cẩn thận một chút. Ải Nhân tính tình phi thường táo bạo, nhất định không được đả kích, hơn nữa bọn họ là một dân tộc rất thù dai. Một khi xúc phạm đến tôn nghiêm của bọn họ, sẽ lọt vào sự trả thù đến chết không ngớt của bọn họ. Nhất là không nên nói đến chuyện chiều cao. Đây là cấm kỵ lớn nhất của bọn họ.

Diệp Âm Trúc gật đầu nói:

-Ta hiểu được.

Dụng phi hành xuyên qua Sở La Môn pháo đài, cũng quả nhiên so với từ mặt đất thông qua Lôi Thần Chi Chuy pháo đài thì dễ dàng hơn. Ba ngày sau, thừa dịp bóng đêm, trong sự yểm hộ ma pháp của An Nhã. Hai người thành công tránh thoát không quân chiến ưng bộ đội của Thú Nhân tộc. Một lần nữa lại tiến vào Cực Bắc Hoang Nguyên.

Sở La Môn pháo đài thuộc Sở La Môn bộ lạc, cũng là hùng nhân bộ lạc lớn nhất. Bọn họ tối nhất sùng thượng bộc phát đích lực lượng. Nếu xem xét về năng lực tác chiến, mặc dù hùng nhân không có sự linh hoạt như Hổ Nhân cùng Sư nhân, nhưng tại trên mặt lực lượng cùng phòng ngự lại hơn xa hai tộc đó. Hùng nhân trọng hình bộ binh luôn luôn là một trong những binh chủng chủ chiến của thú nhân.

Thân hình từ trên không trung bay xuống, Diệp Âm Trúc cùng An Nhã rơi vào trong một rừng cây. Cho dù An Nhã là Tử cấp bát giai nhưng cũng là người, thời gian phi hành dài như vậy đối với nàng ma pháp tiêu hao cũng thật lớn, mỗi tối phải thông qua tu luyện mới khôi phục lại.

-Tiến vào Cực Bắc Hoang Nguyên, nhiệt độ cũng thấp hơn.

An Nhã tiếp nhận lương khô từ Diệp Âm Trúc. Không có Tô Lạp đi theo, cũng chỉ có thể chịu khó ăn lương khô thôi.

Diệp Âm Trúc hít vào một ít không khí thanh lương của rừng rậm,

-Đúng vậy, nơi này nhiệt độ so với bên kia Sở La Môn pháo đài thấp hơn không ít.

Hai người như mấy hôm trước chọn một cây đại thụ dựa vào ngồi xuống. Mặc dù không khí hơi lạnh, nhưng đối với cường giả như bọn họ, nhiệt độ như vậy cũng không phải là một vấn đề quá lớn. Đương nhiên, cũng bởi vì đốt lửa lên dễ bị người khác chú ý nên chỉ có thể chịu lạnh mà thôi.

Diệp Âm Trúc đem Hồng Linh từ phía sau lưng mình thả ra, Hồng Linh bởi vì thời gian dài biến hình, so với Diệp Âm Trúc tiêu hao lại nhiều hơn, vừa xuất hiện bản thể lập tức nằm xuống một bên ngủ đi. Đương nhiên, hắn là không ăn món gì, ăn một lần Trân Hi Kim Chúc cũng đủ cho hắn một thời gian rất dài mới tiêu hóa hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cầm Đế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook