Cầm Đế

Chương 237: Lẻn vào Pháo đài Lôi thần chuỳ. (phần 3)

Đường Gia Tam Thiểu

07/04/2013



Lần thứ hai đi vào pháo đài này, cái cảm giác ma lực dần biến mất quen thuộc lại một lần nữa tràn về bên trong Diệp Âm Trúc. Tinh thần lực cũng không thể liên lạc với ma pháp lực, không thể sử dụng ma pháp được nữa.

- Cấm ma lĩnh vực, giỏi cho cái tên Cấm ma lĩnh vực.

Diệp Âm Trúc nhíu mày, mất đi ma pháp đồng nghĩa với việc năng lực của hắn giảm đi rất nhiều.

Vẻ mặt Tử đột nhiên có chút quái dị:

- Âm Trúc, Cấm ma lĩnh vực hình như không có tác dụng với ta.

- Sao? Diệp Âm Trúc sửng sốt -Tại sao như vậy? Chẳng lẻ vì ngươi là Thú nhân hay sao?

Thực lực của Tử mặc dù chủ yếu là đấu khí nhưng khi hắn trưởng thành, hắn cũng có ma pháp Tinh thạch đặc thù. Hắn cùng ở chung với Diệp Âm Trúc nhiều năm, dưới ảnh hưởng của Diệp Âm Trúc, pháp lực của hắn tuyệt đối cũng không thua kém. Chỉ là do đặc thù của giống nòi nên pháp lực và đấu khí của Tử Tinh Bỉ Mông cũng không phân biệt rõ ràng. Khi chiến đấu, đấu khí được ma pháp phụ gia sẽ tăng tính hiệu quả và tính đặc thù, đó cũng chính là nguyên nhân để Tử Tinh Bỉ Mông có thực lực kinh khủng như vậy.Tử lắc đầu, đáp:

- Ta cũng không biết, nhưng ta có thể dám chắc Cấm ma lĩnh vực đối với Thú nhân chúng ta đều có ảnh hưởng như nhau. Lần trước đến đây, ta và ngươi đều có cảm giác giống nhau, đấu khí và ma pháp đều biến mất.

Diệp Âm Trúc trong lòng vừa động, giật mình nói:

- Ta hiểu được rồi. Cấm ma lĩnh vực trong Pháo đài Lôi thần chuỳ không phải là tuyệt đối mà cũng có hạn chế. Lôi thần chuỳ của Cổ Đế dù sao cũng chỉ là một phần của siêu thần khí Lôi thần chuỳ. Dùng Lôi thần chuỳ làm vật dẫn chính cho ma pháp trận chỉ có thể hạn chế thực lực của ma pháp sư ở một mức nhất định. Nếu ta đoán không sai là từ Bạch cảnh trở xuống. Mễ Lan đế quốc dĩ nhiên không có Bạch cảnh ma pháp sư tham chiến, cho nên đến bây giờ cũng không có ai biết được bí mật này, sợ rằng ngay cả Cổ Đế cũng không biết giới hạn của Cấm ma lĩnh vực là mức nào. Nhưng ngươi thì khác, ngươi đã trưởng thành, chính thức bước vào Bạch cảnh cho nên Cấm ma lĩnh vực với ngươi là vô hiệu.

Tử gật đầu đồng ý:

- Chắc là như vậy. Âm Trúc chúng ta đi.

Hai người dưới sự yểm trợ của hắc vụ tránh khỏi vài đám lính Thú nhân đi tuần, rất nhanh tiến sâu vào trong pháo đài.



Cổ Đế đang ở trong phòng ngủ xa hoa của mình nhắm mắt tu luyện, hắn đã đạt đến Tử cấp cửu giai cũng không phải là ngày một, ngày hai, nhưng đã là bình cảnh của Tử cấp, thuỷ chung vẫn không có cách nào đột phá. Cổ Đế là một người rất chăm chỉ, được xem là Sư vương cường đại nhất từ trước đến nay của Sư nhân tộc. Cho nên hắn vẫn luôn cố gắng không ngừng. Khi còn trẻ hắn có nghe người ta nói qua, khi gặp bình cảnh càng phải cố gắng, chỉ có dồn nén lực lượng mới có thể phá tan trở ngại cuối cùng.

Suốt hai mươi năm kể tử ngày đạt đến Tử cấp cửu giai, Cổ Đế chưa bao giờ ngừng tu luyện. Thậm chí hắn còn thông qua sức mạnh của Lôi thần chuỳ mà kích thích thân thể của mình, cố gắng phá tan cánh cửa cuối cùng. Nhưng mà năng lượng của Lôi thần chuỳ quá bá đạo, đâm vào mình chỉ đem lại kết quả là thân thể bị thương rất nặng.

- Bẩm cáo Tù trưởng đại nhân, có quân tình khẩn cấp.

Bên ngoài phòng ngủ một thanh âm hối hả vang lên khiến Cổ Đế đang trong trạng thái tu luyện bừng tỉnh. Cổ Đế ghét nhất là bị quấy rầy khi đang tu luyện nên lớn tiếng quát:

- Chuyện gì?

Nếu không phải là quân tình thật sự khẩn cấp, tên lính thông báo đã có thể chết bởi sự phẫn nộ trong lòng vị Sư vương này.

- Tù trưởng đại nhân, vừa rồi một đầu sư thứu đang tuần tra trên đầu thành bị một sức mạnh không rõ xuyên thủng bụng mà chết. Chúng thuộc hạ đã lùng sục trên dưới thành nhưng không tìm thấy gì cả.

Cổ Đế trong lòng cả kinh, phải biết rằng Sư thứu bay ở độ cao ít nhất phải trên ngàn thước, nhưng lại là đang ở trên bầu trời pháo đài. Hắn biết, Mễ Lan đế quốc không hề có viễn trình vũ khí có thể công kích xa đến vậy. Cũng không có khả năng là ma pháp, dưới ảnh hưởng của Cấm ma lĩnh vực, ma pháp sư không thể ra tay được. Huống chi đây là pháo đài Lôi thần chuỳ, chẳng lẻ binh lính tuần tra không phát hiện được địch nhân đến gần ư?

- Mau đến đây, báo cáo rõ mọi chuyện.

- Vâng, thưa tù trưởng đại nhân.

Tên lính truyền tin rất nhanh đã có mặt trước cửa phòng ngủ, đem mọi chuyện phát sinh trên đầu thành thuật lại cho Cổ Đế.

Nghe xong chuyện, trong mắt Cổ Đế toát lên quang mang suy tư, đột nhiên hắn vụt kinh hoảng quát lên:

- Không ổn, có gian tế lẻn vào pháo đài. Mau, truyền lệnh của ta, giới nghiêm pháo đài, tuần tra lục soát, phải bắt cho được gian tế về đây.



Hắn vốn là người có tâm tư kỹ càng, nghĩ đến chuyện sư thứu đột nhiên rơi xuống khiến cho binh linh tuần thành chú ý, công tác phòng thủ sẽ xuất hiện lỗ hổng, gian tế có thể đột nhập vào. Đúng, nhất định là như vậy. Nhưng rốt cuộc là ai lớn mật dám lẻn vào pháo đài? Một bóng ma lởn vởn trong lòng, Cổ Đế mơ hồ cảm thấy sự bất an ngày càng lớn, lập tức khoác thêm áo, rời khỏi phòng ngủ.

Diệp Âm Trúc và Tử hoàn toàn không biết Cổ Đế phản ứng mau chóng đến vậy. Lúc này, bọn họ đã đến trước căn nhà đá đã ở lần trước khi ghé qua pháo đài Lôi thần chuỳ.

- Âm Trúc, ngươi hộ pháp cho ta.

Tử chỉ nói ngắn gọn với Diệp Âm Trúc, lập tức khoanh chân ngồi xuống đất. Diệp Âm Trúc nghiêng người đứng trước cửa phòng, lặng yên chờ đợi. Ngồi xếp chéo chân, hai tay Tử đặt trên đầu gối của mình. Trong miệng phát ra một laọi thanh âm kỳ dị, loại thanh âm này ngay cả Diệp Âm Trúc cũng là lần đầu tiên nghe được. Thông qua cảm giác thiên nhân hợp nhất, hắn phát hiện, đây là một loại âm thanh ba động đặc thù. Đổi lại là người khác dám chắc là không biết Tử đang làm gì, nhưng Diệp Âm Trúc vốn tinh thông âm luật, lập tức hiểu được, đây là một loại thanh âm cao tần dao động đặc biệt, mặc dù thanh âm không lớn, nhưng dao động của sóng âm cực kỳ mãnh liệt, truyền ra bốn phương tám hướng. Không cần hỏi cũng biết đây là một phương thức kêu gọi riêng của Bỉ Mông nhất tộc.

Thời gian cứ từng khắc trôi qua, Tử vẫn tiếp tục phát ra những thanh âm như vậy, thân thể hắn lúc này đã hoàn toàn chuyển thành một khối tinh thể màu tím, chỉ có trên trán là xuất hiện một đạo quang mang màu trắng sữa, nương theo chuyển động của sóng âm mà phân tán ra. Ngay này, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng chân ồn ào khiến cho Diệp Âm Trúc trong lòng sinh cảnh giác, trong tay quang mang chợt loé, Nặc Khắc Hi Kiếm đã xuất hiện, trực tiếp tiến ra sân trong. Trước khi Tử hoàn tất, hắn tuyệt không để ai quấy rầy cả. Tiếng chân càng lúc càng rõ, hướng về phía bọn họ. Trong nháy mắt tiếng đập cửa vang lên rầm rầm.

- Có ai không, mở cửa mau để lục soát.

Thanh âm thô hào của thú nhân từ bên ngoài truyền đến. Diệp Âm Trúc cũng không hề lên tiếng, chỉ yên lặng chờ đợi.

- Thôi, đừng gõ nữa, không có ai đâu. Chúng ta qua nơi khác lục soát.

- Không được, mệnh lệnh của Tù trưởng đại nhân là tra xét kỹ càng, không bỏ qua nơi nào. Chúng ta vào xem.

Vừa nói dứt, tiếng gõ cửa đã biến thành oanh kích dữ dội, chắc là dùng cái gì để phá cửa đá. Thân hình Diệp Âm Trúc chợt loé, người nhẹ nhàng hạ xuống một góc tối âm u, kiên trì chờ đợi. Cửa đá cũng không quá chắc chắn, sau vài lần oanh kích đã ngã ầm xuống khiến bụi đất bay tung toé. Hơn mười tên báo nhân thân hình cao lớn từ ngoài vọt vào, tiến hành lục soát.

Chính vào lúc này, Diệp Âm Trúc mới hành động, thân thể hắn như bóng ma phiêu nhiên đáp xuống sau lưng báo nhân, Nặc Khắc Hi Kiếm trong tay vung lên như tia chớp. Động tác của Diệp Âm Trúc rất đơn giản, một kiếm xuyên não, dùng đấu khí chẹn ngang cổ họng báo nhân làm bọn hắn không thốt lên được một tiếng. Chỉ vài lần chớp mắt, người đám báo nhân đã loạng choạng ngã sấp xuống. Diệp Âm Trúc hành động cực nhanh, dưới sự khống chế của đấu khí tinh diệu thậm chí không có tên báo nhân nào ngã xuống đất mà gây ra tiếng động. Một đội báo nhân có mười lăm tên, chính là một tiểu đội. Diệp Âm Trúc biết rõ nếu không xử lý nhanh, thì một đội khác có thể sẽ tiến đến. Sau khi do dự chốc lát, Diệp Âm Trúc thu hồi Nặc Khắc Hi Kiếm chậm rãi nhắm hai mắt lại. Một tia linh hồn ba động từ mi tâm xuất ra, quang ảnh màu trắng sữa lóng lánh giữa mi tâm, hai mắt của Diệp Âm Trúc trống rỗng càng thêm phần quỷ dị. Điểm khác nhau lớn nhất giữa Tinh thần hệ ma pháp và các ma pháp khác là không cần điều động ma pháp lực, mà là trực tiếp sử dụng tinh thần lực khống chế ma pháp lực của ma pháp sư để công kích. Mà Cấm ma lĩnh vực của Pháo đài Lôi thần chuỳ dĩ nhiên là làm mất đi ma pháp lực của Diệp Âm Trúc, nhưng không cách nào ảnh hưởng đến tinh thần cũng như linh hồn lạc ấn của hắn. Cho nên, tuy ma pháp giảm đến mức thấp nhất nhưng một vài vong linh ma pháp đơn giản thì vẫn xuất ra được. Dĩ nhiên, vì thực lực của hắn quá cường đại chứ ma pháp sư bình thường có đến đây e rằng một chút tinh thần lực cũng không còn.

Một màn kỳ dị xuất hiện, thân thể của báo nhân đang nằm ngổn ngang trên đất đột nhiên rung động mãnh liệt, trên mỗi đầu báo nhân xuất hiện một điểm quang mang màu trắng. Dần dần thân thể của báo nhân chậm rãi đứng lên, máu tươi sau gáy bọn họ không ngừng tuôn ra nhưng dường như chẳng ảnh hưởng gì đến bọn họ. Thân hình Diệp Âm Trúc khẽ nhúc nhích, hai tay khẽ phất qua miệng vết thương sau gáy, dùng đấu khí phong bế miệng vết thương, khiến máu ngừng chảy. Báo nhân từ từ mở mắt, đôi mắt bọn họ đã chuyển thành màu xám, nhìn gần trông có vẻ quỷ dị. Diệp Âm Trúc lạnh lùng ra lệnh:

- Đứng ở cửa.

Báo nhân như một khôi lỗi, bước đi cứng nhắc tiến đến vị trí cánh cửa nay đã sụp đổ. Lúc này từ ngoài nhìn vào chỉ thấy toàn là báo nhân đang đứng. Đúng như dự đoán của Diệp Âm Trúc, lính tuần không ngừng đi qua đi lại nhưng khi bọn hắn thấy báo nhân tựa hồ như đang tìm kiếm, lập tức bỏ sang mục tiêu khác. Hoàn toàn không hề biết, đám báo nhân đã biến thành khôi lỗi của Diệp Âm Trúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cầm Đế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook