Chương 127: Long quyển phong vi dẫn (phần 2)
Đường Gia Tam Thiểu
06/04/2013
Bất đắc dĩ, thân người Diệp Âm Trúc nhấp nhoáng, lấy ngón tay làm kiếm, một chiêu Trúc Ảnh Bà Sa huyễn hóa ra vô số tàn ảnh, tử cấp đấu khí như cùng lúc tỏa ra bốn phương tám hướng. Hắn biết, luận tốc độ so với Hắc Phượng Hoàng mình tất bại không sai. Ưu thế của mình là ma pháp, trước hết phải tạo khoảng cách với nàng mới được.
Nhưng Hắc Phượng Hoàng làm sao để cho có cơ hội Diệp Âm Trúc tạo khoảng cách? Bóng đen như hồn ma bóng quế trước sau vẫn bám chặt Diệp Âm Trúc. Đấu khí Diệp Âm Trúc phát ra chỉ có thể tạm hoãn công kích của nàng. Nhưng, Hắc Phượng Hoàng công kích thật sự rất lợi hại, tử trúc đấu khí cũng bị nàng đánh bật ra, căn bản không thể thương tổn đến nàng. Nếu lúc này Diệp Âm Trúc có thể sử dụng Nặc Khắc Hi kiếm nói không chừng còn có khả năng liều mạng. Nhưng bây giờ linh hồn Nặc Khắc Hi kiếm của hắn đang ở trong hắc hạp tử không thể sử dụng, bích ti cũng đang quấn quanh cổ tay Ly Sát giúp thân thể nàng khôi phục. Hắn bây giờ có thể nói là tay không tấc sắt.
Hắc Phượng Hoàng công kích kinh khủng, tịnh không phát ra một tiếng động, mỗi một lần phát động đều là từ những góc độ không ngờ tới. Diệp Âm Trúc chỉ có thể mơ hồ thấy trong tay nàng có một thanh chủy thủ đen nhánh, căn bản không thấy rõ vị trí nàng ra tay. Thân hình hai người biến hóa mấy mươi lần phương vị, nhưng ngay cả một lần va chạm chính diện cũng không có. Đấu khí của Hắc Phượng Hoàng tràn ngập tính hủ thực làm cho Diệp Âm Trúc rất là đau đầu.
"Phá."
Diệp Âm Trúc hét lớn một tiếng, không khí chấn động kịch liệt, làm Hắc Phượng Hoàng ra tay chậm lại. Nhân cơ hội này, Diệp Âm Trúc toàn lực thúc dục đấu khí sà xuống mặt đất, nhanh chóng triệu hoán Khô Mộc Long Ngâm cầm từ trong không gian giới chỉ ra. Không chút chậm trễ, tay trái ôm đàn, tay phải lướt trên dây đàn, bảy đạo âm nhận cao tần đồng thời vang lên. Hắn tự tin rằng một loạt âm nhận bao trùm phạm vi lớn này sẽ có khả năng ngăn cản Hắc Phượng Hoàng một chút, chỉ cần để cho mình đứng vững chân một chút. Bằng vào âm nhận cao tần, đối phương còn muốn áp sát mình đã không dễ dàng như vậy nữa rồi.
Ngay khi phát ra âm nhận, tinh thần Diệp Âm Trúc liền phục hồi lại, cấp thì lui về phía sau. Mắt thấy Hắc Phượng Hoàng sau khi bị tinh thần lực tấn công tỉnh lại liền hóa thành một làn khói đen đuổi theo mình. Bảy đạo âm nhận giao thoa bao trùm một phạm vi cực kì rộng lớn. Nhưng một cảnh tượng làm Diệp Âm Trúc hoảng sợ xuất hiện.
Thân thể Hắc Phượng Hoàng vặn vẹo kì dị giữa không trung một chút, rồi từ những khe hở giữa các âm nhận mà luồn ra, thân kiếm hợp nhất, nhằm thẳng phía mình lao đến.
Diệp Âm Trúc tay phải cũng không dừng lại quá lâu, từng đạo âm nhận nối tiếp nhau bắn ra như điện. Vất vả lắm mới triệu hoán khô mộc long ngâm cầm, hắn tuyệt không muốn bị Hắc Phượng Hoàng cận thân công kích. Trước đó đấu khí của mình đã tiêu hao nhiều hơn Hắc Phượng Hoàng, cứ như vậy đánh nữa chỉ có kết cục bại vong mà thôi.
Đối mặt với âm nhận cao tần, Hắc Phượng Hoàng bộc lộ ra thân pháp nhanh nhẹn và ảo diệu chân chính của nàng. Như cá quẫy đuôi uốn lượn giữa không trung, mỗi lần âm nhận đến gần trong nháy mắt thay đổi phương hướng từ những vị trí không tưởng thoát ra. Mặc dù tốc độ so với lúc trước có chậm đi một chút nhưng vẩn nhanh chóng tiếp cận Diệp Âm Trúc.
Chút sức lực còn sót lại của Diệp Âm Trúc rốt cục tiêu hao hầu như không còn gì nữa. Mắt nhìn Hắc Phượng Hoàng sắp đuổi tới, hắn đạp chân vào đất. Ngay khi hắn chuẩn bị lợi dụng Thiểm Lôi nguyên tố đạn xuất ra cấm chú công kích thì đột nhiên mặt đất dưới chân hắn mềm nhũn, thân thể rất nhanh chìm xuống. Lúc này, trong tay hắn còn ôm khô mộc long ngâm cầm. Khi hắn phản ứng lại liền cảm giác được dưới đất truyền đến một cổ hấp lực lớn vô cùng, hút thân thể hắn vào sâu trong mặt đất.
Cát lún. Diệp Âm Trúc ngay lập tức nghĩ tới thứ đáng sợ nhất trong sa mạc, sẽ không xui xẻo như vậy chứ. Đầu tiên là bão cát, bây giờ đến cát lún. Có tính là hai cái tai nạn?
Dưới chân là cát lún, trước mặt là Hắc Phượng Hoàng đánh tới, Diệp Âm Trúc lúc này đã lâm vào tuyệt cảnh. Mắt thấy Hắc Phượng Hoàng đã tới trước người, hắn biết, cho dù bây giờ chính mình phóng thích thiểm lôi địa năng lượng cũng không thể xong trước khi chủy thủ của Hắc Phượng Hoàng đâm tới. Trong nháy mắt trong đầu Diệp Âm Trúc nghĩ tới rất nhiều chuyện. Hắn cũng không thúc dục thiểm lôi năng lượng. Mặc dù hắn biết như vậy ít nhất có thể cùng Hắc Phượng Hoàng đồng quy vu tận, nhưng không biết vì cái gì, đối với địch nhân vô tình này hắn lại không hạ thủ được.
Diệp Âm Trúc không có nhìn trủy thủ Hắc Phượng Hoàng đâm tới, mà nhìn ánh mắt lạnh lùng của nàng đang đến gần rất nhanh. Kết thúc chăng? Hết thảy sẽ kết thúc như vậy sao? Không ngờ mình lại phải chết ở chỗ này. Không, chính mình tuyệt không thể chết được. Ý nghĩ triệu hoán Tử đột nhiên xuất hiện trong đầu Diệp Âm Trúc, ngay khi hắn chuẩn bị từ bỏ trận chiến Thất long Thất quốc lần này, đột nhiên, hắn thấy trong mắt Hắc Phượng Hoàng một tâm tình đặc biệt, tựa hồ là sợ hãi.
"Đừng nhúc nhích, ta kéo ngươi lên."
Hắc Phượng Hoàng cơ hồ gào lên mấy chữ này. Chủy thủ trên tay nàng không biết biến mất lúc nào rồi. Khi thân thể nàng đang lao tới phía trước Diệp Âm Trúc thì một tay nắm lấy tay Diệp Âm Trúc, tử quang tỏa sáng, Diệp Âm Trúc cảm thấy một luồng sức mạnh từ trên tay truyền đến, thân thể của mình nhất thời từ cát lún vọt lên. Vung tay đánh xuống dưới một chưởng, cùng Hắc Phượng Hoàng chao mình hạ xuống một nơi cách xa chỗ cát lún mấy chục thước.
"Vì sao lại cứu ta?"
Sao khi hạ xuống đất, Diệp Âm Trúc lập tức nói ra nỗi nghi hoặc trong lòng. Hắn vẫn đang nắm tay Hắc Phượng Hoàng, hắn có khả năng cảm giác được tâm tình Hắc Phượng Hoàng bây giờ tâm tình rất khẩn trương, trong lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi. Vì sao nàng lại khẩn trương, khẩn trương vì mình sao?
Hắc Phượng Hoàng mạnh mẽ đẩy tay Diệp Âm Trúc ra, thân hình chợt lóe, đã lui về phía sau hơn ba thước,
"Trong vòi rồng ngươi đã cứu ta một lần, bây giờ chỉ là trả lại cho ngươi mà thôi. Ngươi đi đi, lần sau gặp lại chúng ta sẽ nhất quyết sanh tử."
"Ta cứu nàng trong vòi rồng?"
Diệp Âm Trúc kinh ngạc nhìn Hắc Phượng Hoàng, tình huống lúc ấy rất khó nói là ai cứu ai. Nàng tựa hồ là đang cố gắng cấp cho mình một lý do. Ánh mắt Hắc Phượng Hoàng không ngừng xuất hiện trong đầu hắn. Ánh mắt của nàng khi mình rơi vào vùng cát lún,vừa sợ hãi vừa lo lắng vô cùng, sau khi hạ xuống đất lại rất khẩn trương. Chuyện này đến tột cùng là vì cái gì?
"Ngươi tại sao còn không đi, chẳng lẻ muốn ta giết ngươi sao?"
Hắc Phượng Hoàng giận giữ nói. Nàng rất đẹp, cho dù trong khi tức giận cũng rất đẹp. Cặp lông mi dài rung rung, đôi mắt mở to nhìn Diệp Âm Trúc lại làm cho hắn có chút cảm giác nhột nhạt.
"Ngươi để ta đi sao? Ngươi sẽ không giết ta. Mặc dù ta cũng không biết vì cái gì, nhưng từ tâm tình của ngươi ta có khả năng cảm giác được ngươi đối với ta căn bản là không có một chút sát khí nào. Công kích lúc trước mặc dù sắc bén, nhưng nhìn chung ngươi vẫn còn giữ lại một chút thực lực. Nói cho ta biết, đây là vì cái gì?"
Diệp Âm Trúc gắt gao nói một tràng với Hắc Phượng Hoàng, không cho đối phương cơ hội trốn tránh.
"Ai nói ta không dám giết ngươi."
Hắc Phượng Hoàng tựa hồ thẹn quá hóa giận, thân hình chợt lóe, sau một khắc đã xuất hiện trước mặt Diệp Âm Trúc, trong tay ô quang lóe ra, đâm thẳng vào ngực Diệp Âm Trúc.
Diệp Âm Trúc không cử động, thậm chí không có làm bất cứ động tác nào để ngăn cản, vẫn đứng ở nơi đó không nhúc nhích, giương mắt nhìn đọa ô quang đó đâm thẳng vào tim mình. Hắn bất động, một là bởi vì hắn có một trái tim rất mạnh, căn bản không sợ Hắc Phượng Hoàng công kích. Ngoài ra, hắn cũng muốn kiểm nghiệm một chút xem phán đoán của mình đến tột cùng đúng hay không. Nếu Hắc Phượng Hoàng thật sự không giết mình, vậy chứng minh cảm giác thân thiết của mình không có sai.
Tốc độ công kích của Hắc Phượng Hoàng kinh người như thế, chỉ thấy một tia chớp màu đen chợt lóe, trủy thủ trong nháy mắt đã đâm tới trước ngực Diệp Âm Trúc.
Hắc Phượng Hoàng căn bản không nghĩ tới Diệp Âm Trúc trước nay vẫn đánh nhau sống chết với mình giờ lại đột nhiên bất động, tùy ý cho mình công kích. Mắt thấy thế đâm của trủy thủ đã thành, cặp mắt lạnh như băng nhất thời toát ra ánh mắt hoảng sợ, quát khẽ một tiếng, thân thể mạnh mẽ uốn mình giữa không trung, tay trái đánh vào tay phải của mình. Ông một tiếng, trủy thủ trong tay bị đánh bay. Bởi vì dùng sức quá mạnh, thân thể nàng liền xoay một vòng giữa không trung, vốn là mặt đối mặt với Diệp Âm Trúc lại thành ra quay lưng về phía hắn, trực tiếp bay thẳng vào trong lòng Diệp Âm Trúc.
Mắt thấy Hắc Phượng Hoàng tự mình đánh bay trủy thủ, trên mặt Diệp Âm Trúc nhất thời mỉm cười. Hắn biết, phán đoán của mình là chánh xác . Không để hắn có thêm thời gian tự hỏi, thân thể mềm mại của Hắc Phượng Hoàng đã bay tới, trước ngực vừa nghe chạm một cái, đã vô ý vòng hai tay ôm lấy. Nhất thời đem Hắc Phượng Hoàng ôm vào trong lòng. Nhưng khi Hắc Phượng Hoàng ra tay trước đó dùng lực quá nhiều, Diệp Âm Trúc lại không có chuẩn bị, va chạm nhất thời này làm hai người đồng thời bị té ngửa về phía sau.
Phốc một tiếng, Diệp Âm Trúc ngã ngửa xuống cát vàng. Hắn đột nhiên phát hiện, sa mạc cũng có chỗ tốt. Ít nhất cát êm ái hơn đất cứng. Va chạm như vậy gây ra chấn động, tay hắn vốn ôm eo Hắc Phượng Hoàng theo chấn động thay đổi một chút phương vị, chỉ cảm thấy vùng mềm mại dưới tay đột nhiên biến thành rồi đầy đặn, mà hạ thân của mình cũng áp vào một đường cong mê hồn áp vào . Tình cảnh này, hắn chẳng những không có gì không thích, ngược lại ngửi thấy một làn hương thơm ngào ngạt, thoải mái nói không nên lời.
Hắc Phượng Hoàng cũng không nghĩ tới công kích của mình lại biến thành hình dáng nằm ngửa trên mặt đất này. Nàng vừa định từ trên người Diệp Âm Trúc trên người đứng dậy, thì vùng mẫn cảm trước ngực lại vừa lúc bị hai bàn tay to kia của hắn nắm được, toàn thân mềm nhũn, đấu khí vốn cường hãn nhưng không thể đề tụ, thân thể thoáng giãy dụa một chút, kiều đồn tự nhiên nhấp nhỏm trên người Diệp Âm Trúc. Tư thế hai người lúc này rất là ám muội.
"Nhanh, nhanh, buông... ta ra."
Hắc Phượng Hoàng hữu khí vô lực nói, khuôn mặt lạnh lùng như băng giá của nàng lúc này đã ửng hồng.
"Tim ngươi đập thật nhanh."
Diệp Âm Trúc nói suýt nữa làm Hắc Phượng Hoàng tức giận đến phun máu. Đặc biệt là trong khi tên gia hỏa này nói tim mình đập nhanh, bàn tay đặt trên ngực trái của mình lại ấn vào một cái. (bó tay-CBRO)
"Buông, buông...ta ra……"
Hắc Phượng Hoàng dùng tay chụp lấy tay Diệp Âm Trúc, nhưng tư thế của nàng bây giờ không còn sức mà dùng, hơn nữa bộ vị mẫn cảm chưa bao giờ bị mạo phạm trên thân thể nọ đang bị bàn tay tràn đầy hơi ấm xâm nhập, trong lúc nhất thời nàng đường đường là tử cấp cường giả nhưng không thể tránh thoát hai bàn tay của Diệp Âm Trúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.