Cầm Đế

Chương 223: Lục cảm hoán hồn đoạt phách đại pháp (phần 2)

Đường Gia Tam Thiểu

07/04/2013



Cuối cùng tìm kiếm được Tô Lạp, giải quyết xong vấn đề nàng mất đi hồn phách. Chỉ có cái chết của sư phụ, tạo nên một vết thương mãi mãi không phai trong lòng hắn. Hắn biết, nếu không có Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn, lúc ấy chính là mình cùng tứ đại thần thú đều phải chết.

Lam Địch Á Tư đế đô.

Thời gian văn vũ tranh tài phân định thắng bại đã trôi qua ba ngày, trong lúc này, Quang Minh thánh nữ Mã Lệ Na đã cáo từ rời khỏi Lam Địch Á Tư.

Mã Tây Mạc đại đế suốt ba ngày qua không có rời tẩm cung của mình, không ăn không uống. Những người hầu mang đồ ăn thức uống đến chỉ cần vừa đặt chân vào tẩm cung, lập tức sẽ bị Mã Tây Mạc la hét đuổi ra. Ròng rã ba ngày, Mã Tây Mạc đại đế như người mất hồn. Không ai biết hắn ở trong tẩm cung làm gì, hoặc suy nghĩ những gì.

Ngay khi các đại thần Lam Địch Á Tư đang tràn ngập lo lắng, Mã Tây Mạc rốt cục cũng ra khỏi tẩm cung của hắn, hơn nữa lập tức triệu tập quần thần thượng triều nghị sự.

Khi Khắc Lôi Tư Ba, Khắc Lỗ Tư nhìn thấy Mã Tây Mạc đại đế không khỏi bị dọa cho nhảy dựng lên.

Mặc dù Mã Tây Mạc niên kỷ đã hơn năm mươi tuổi, nhưng thời gian qua hắn luôn anh tuấn uy vũ phi phàm, khí thế bức người. Nhưng lúc này gặp lại vị… đế vương này, tóc hắn vốn màu lam đen đã biến thành một màu lam xám tro, mà hơn một nửa chen lẫn màu trắng. Hai gò má hóp lại, phảng phất như già thêm hơn mười năm tuổi. Chỉ có đôi mắt ấy, lấp lóe quang mang sâu sắc như trước không thay đổi.

“Xin bệ hạ bảo trọng.” Tất cả đại thần đồng thời quỳ xuống lo lắng nói.

Thần tử có năng lực dĩ nhiên có thể làm đế vương mừng rỡ, nhưng một vị đế vương nhìn xa trông rộng, tài giỏi mưu sâu, lại càng khiến cho tất cả thần tử đều mong muốn theo hầu, chỉ có đi theo những đế vương như thế mới có thể mở mang được sự nghiệp chân chính của mình. Mã Tây Mạc không thể nghi ngờ chính là một vị đế vương như vậy. Cho nên, các đại thần của Lam Địch Á Tư đối với hắn đều thật tâm ủng hộ và nể phục.

“Được rồi, các ngươi đứng lên đi, trẫm không có việc gì, chỉ là ba ngày này trẫm suy nghĩ rất nhiều.”

Các đại thần chậm rãi đứng dậy, không cần hỏi, bọn họ cũng biết Mã Tây Mạc suy nghĩ điều gì. Không nói vị… đế vương này có cảm thụ gì, trong ngày cuối của cuộc tranh tài văn vũ ấy, rốt cục bọn họ cũng mở mang kiến thức biết được thực lực chân chính trên thế giới này. Trong trận chiến giữa Diệp Âm Trúc và Tư Long ấy, sự kích động đối với bọn họ như thế nào có thể là nhỏ chứ?

Khắc Lôi Tư Ba tiến lên từng bước một, từ đáy lòng nói:

“Bệ hạ, ngài phải bảo trọng thân thể a! Mặc dù Diệp Âm Trúc thực lực cường đại, nhưng hắn dù sao chỉ là một người, chúng ta cũng có sự giúp đỡ của Pháp Lam.”

Mã Tây Mạc nở nụ cười:

“Một người? Khắc Lôi Tư Ba, rất ít khi nghe được lời nói trái với lương tâm của ngươi như vậy. Được rồi cái… con số ấy, còn có liên quan đến số lượng thật sự sao? Ngươi cho rằng, nếu như hắn làm chủ trên chiến trường, trận chiến giữa chúng ta và Mễ Lan sẽ diễn biến thành cái hình dạng gì?”

Khắc Lôi Tư Ba thần sắc trên mặt mất tự nhiên, cúi đầu nói không ra lời.

Khắc lỗ tư nhịn không được nói:



“Nhưng mà, bệ hạ chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy buông thả cho qua sao? Đế quốc ẩn nhẫn trăm năm, chuẩn bị trăm năm, từ lúc ngài lên ngôi tới nay, dốc lòng xây dựng đất nước, chính là có thể lợi dụng cơ hội trước mắt này để phát triển kế hoạch lớn a!”

Mã Tây Mạc trong mắt lóe lên một đạo lãnh quang:

“Trẫm nói là muốn buông thả cho qua lúc nào? Không sai, tuy trẫm yêu quý nữ nhi của mình, nhưng trẫm cũng là đế vương của Lam Địch Á Tư. Tuyệt đối sẽ không vì chuyện riêng của mình mà ảnh hưởng đến đế quốc.”

Các đại thần của Lam Địch Á Tư đồng thời thở phào nhẹ nhỏm, đế vương trong ý nghĩ của bọn họ lại đã quay trở về. Xem ra, suy nghĩ qua ba ngày này cũng không có làm cho vị… đại đế này thay đổi những dự tính ban đầu.

“Bệ hạ thánh minh.”

Nhìn các đại thần phủ phục quỵ lụy trước thềm. Mã Tây Mạc phảng phất lại nhớ tới trước kia cái khí phách kiêu hùng ấy có năng lực thao túng hết thảy, quang mang trong mắt phóng tràn ra, trầm giọng nói:

“Khắc Lôi Tư Ba.”

“Có thần.”

“Truyền lệnh trẫm, Lam Địch Á Tư, Ba Bàng liên quân không có lệnh của trẫm không được hướng về Mễ Lan đế quốc phát động công kích, Ba Lợi Quốc tạm thời áp dụng thế phòng thủ, Phật La Quốc cũng giống như vậy, đóng binh nơi biên giới chờ lệnh của trẫm.”

Nghe xong Mã Tây Mạc nói, Khắc Lôi Tư Ba không khỏi sửng sốt một chút, lúc khởi đầu cuộc tranh tài văn võ trong khoảng thời gian này chính là nghỉ ngơi để khôi phục nguyên khí, Lam Địch Á Tư đã chuẩn bị tốt cho lần thứ hai phát động cuộc chiến phong ba ác liệt với quy mô lớn, nhưng trước mắt mệnh lệnh của Mã Tây Mạc không thể nghi ngờ là đã trì hoãn lại thời điểm tổng tấn công. Phải biết rằng, mỗi một ngày trôi qua, sự chuẩn bị của Mễ Lan đế quốc cũng sẽ càng thêm phần chu đáo.

Chần chờ một chút, Khắc Lôi Tư Ba vẫn nhịn không được nói:

“Bệ hạ, bây giờ sĩ khí quân ta đang tăng cao, đúng là thời cơ ‘một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm’ nắm bắt đối thủ trong lòng tay, nếu lại tiếp tục án binh bất động nữa, e rằng đối với sĩ khí của quân ta rất là bất lợi.”

Khắc Lôi Tư Ba mặc dù nói hơi khó hiểu, nhưng Mã Tây Mạc như thế nào lại không rõ ý tứ của cái vị phụ tá đắc lực này, lạnh nhạt cười, nói:

“Trẫm làm như vậy đương nhiên là có nguyên nhân. Thời gian ba ngày này trẫm suy nghĩ rất nhiều, lần này liên quân của ta hướng về Mễ Lan đế quốc phát động chiến tranh, quyết tâm giành lấy thắng lợi không cho phép thất bại. Nhìn vào thế cuộc trước mắt, ở chính diện chiến trường chúng ta rõ ràng chiếm giữ ưu thế, nhưng với sự gia nhập của Cầm Thành đã khiến cho tình hình cuộc chiến biến đổi theo chiều hướng phát triển cầm cự giằng co, Phật La Quốc chính là một ví dụ điển hình.

Trẫm đã xem kỹ càng tin báo về chiến sự giữa Phật La Quốc cùng Cầm Thành, Cầm Đế Diệp Âm Trúc đó không những bản thân thực lực cường đại, mà còn có một đám thuộc hạ đặc thù, dưới sự thống lĩnh của hắn, lực lượng của Cầm Thành này tuyệt đối không thể xem thường. Càng làm trẫm lo lắng hơn khi xem tin chiến báo từ Phật La Quốc, Diệp Âm Trúc khi đó so ra còn chưa mạnh mẽ bằng khi đến Lam Địch Á Tư chúng ta lần này, cũng chưa bao giờ nghe nói qua hắn lại còn là một vị vong linh pháp sư, tốc độ đề thăng của thực lực cực nhanh không thể tưởng tượng nổi. Nếu muốn dựa vào kế hoạch ban đầu để giành được thắng lợi cuối cùng, chúng ta đầu tiên cần phải giải quyết cái vấn đề Cầm Thành, nếu không khi Cầm Thành can thiệp vào, chiều hướng phát triển của chiến cuộc sẽ càng ngày càng bất lợi đối với chúng ta. Cho dù chúng ta không muốn thừa nhận, nhưng… thực lực của Cầm Đế Diệp Âm Trúc này trong liên quân chúng ta lại không người nào có thể đối kháng được, nhìn từ trận chiến giữa hắn cùng Ám tháp tháp chủ, nếu trên chiến trường cũng phát huy thực lực như vậy, nhất định sẽ là tai họa cho chúng ta. Không tiêu diệt được địch nhân này, chúng ta sẽ vĩnh viễn không có khả năng hoàn thành công cuộc thống nhất đại nghiệp. Do đó, trẫm mới quyết định làm chậm lại tiến độ của chiến tranh, tập trung để giải quyết vấn đề Cầm Thành.”

Nghe những lời nói của Mã Tây Mạc đại đế, các thần tử của Lam Địch Á Tư không khỏi sôi nổi gật gật đầu, ngày đó sự chấn động do Diệp Âm Trúc mang đến cho bọn hắn quả thật rất lớn, bất cứ ai cũng sẽ không muốn ở trên chiến trường gặp phải một đối thủ biến thái như vậy.

Tài vụ đại thần Thác Nhĩ Đa của Đế quốc tiến lên một bước, nói:

“Bệ hạ, sự nhìn xa trông rộng của ngài có thể so với tinh tú trên bầu trời, nhưng thần vẫn phải nhắc nhở ngài: Để duy trì cho trăm vạn đại quân của đế quốc, đối với vấn đề tài chính áp lực rất lớn, thời gian chiến tranh càng kéo dài, đối với chúng ta lại càng bất lợi.”



Mã Tây Mạc gật gật đầu, nói:

“Trẫm hiểu, nhưng giải quyết Cầm Thành (ở đây tác giả ghi Tần Thành) mới là việc khẩn cấp trước mắt, mới có thể giảm được những tổn thất của chúng ta trên chính diện chiến trường. Trẫm đã lập sẳn kế hoạch, Cầm Thành mặc dù lực lượng tích góp không thể khinh thường, còn có sự tồn tại của vũ giả Đông Long Đế Quốc, nhưng bọn hắn tịnh không phải là bất bại. Chúng ta ở trên Long Khi Nỗ Tư đại lục này, thực ra không phải chỉ có Pháp Lam cường đại, còn có một chi lực lượng cũng đủ để làm cho Cầm Thành tiêu vong.”

Khắc Lôi Tư Ba mắt sáng ngời:

Bệ hạ, ngài nói…”

Trong mắt Mã Tây Mạc lóe ra một đạo hàn quang:

“Thất Long thành. Long tộc cao ngạo sẽ cho phép tồn tại một năng lực có thể uy hiếp đến sự sống của bọn họ sao? Nếu trẫm nhớ không lầm, lúc đầu Diệp Âm Trúc chính là dựa vào cầm khúc làm nổ tung thân thể các tuần long, mới ngăn cản được sự tập kích của Thú nhân tộc. Cho dù sau đó hắn trở thành ngoại tịch của Ngân Long, chuyện này được Ngân Long thành ém nhẹm đi, nhưng việc hệ trọng này liên quan đến sự an nguy của long tộc, trong Thất Long thành cũng không phải Ngân Long nhất tộc có thể định đoạt được mọi việc. Hãy để xem chúng ta sẽ lợi dụng như thế nào.”

Nghe xong những lời Mã Tây Mạc nói, các đại thần của Lam Địch Á Tư bỗng nhiên tỉnh ngộ, sự cường hãn của Long tộc có lẽ so ra kém Pháp Lam, nhưng không phải bất cứ một quốc gia cũng có khả năng chống lại, một cái Cầm Thành nho nhỏ ấy, có thể ngăn cản sự công kích của Long tộc sao?

Mã Tây Mạc ngẩng đầu nhìn lên nóc đại điện, trong lòng thầm than: ‘Phượng Hoàng a Phượng Hoàng, phụ hoàng nếu không phải vạn bất đắc dĩ, như thế nào lại làm như vậy chứ? Nhưng thân là đế vương của Lam Địch Á Tư, ta không có sự lựa chọn nào khác. Với thực lực của Diệp Âm Trúc, cho dù không cách nào chống lại Long tộc, nhưng bảo vệ ngươi chạy thoát khỏi sự truy sát của Long tộc có lẽ cũng không phải là chuyện khó khăn gì a.”

… Linh hồn ngủ say dần dần thức tỉnh, các loại cảm giác trong linh hồn lạc ấn hồi phục lại, khi Diệp Âm Trúc mở to hai mắt, trước tiên nhìn thấy chính là một vùng mênh mông sắc màu vàng nhạt, như ánh vàng của đại dương lóng lánh liên kết tựa hồ xoay vòng quanh hắn không một tiếng động.

‘Ta đang ở đâu đây?’ Nghi vấn xuất hiện trong ý nghĩ, cùng với sự quay về của ký ức, Diệp Âm Trúc nhớ lại tất cả mọi việc xảy ra trước khi hôn mê.

‘Ta không phải đã mất đi thị giác và vị giác sao? Như thế nào bây giờ còn có thể nhìn thấy được? Đây rốt cục là đâu?’

Đang lúc nghi hoặc, một thanh âm quen thuộc trầm ổn vang lên, thanh âm theo bốn phương tám hướng truyền đến, cho dù Diệp Âm Trúc cảm giác nhạy bén cũng không cách nào phán đoán được vị trí phát ra.

“Tiểu tử ngốc, quên rồi sao, đây là tinh thần thế giới của ngươi, trước kia ngươi cũng có thể nhận thức về nơi này, bất quá chỉ vô phương giống như bây giờ, thực tế rõ ràng cảm nhận được bên trong Tinh thần chi hải của mình mà thôi.”

Nghe thanh âm hiền lành hòa ái ấy, linh hồn bản thể của Diệp Âm Trúc trôi nổi vô hình trong Tinh thần chi hải bỗng chốc run rẩy kịch liệt từng hồi:

“Sư phụ, sư phụ là ngài phải không? Ngài ở nơi nào? Ngài vẫn còn sống, thật tốt quá, điều này thật là quá tốt.”

Đúng vậy, thanh âm trầm ổn kia chính là của vị đại ma pháp sư cự phách Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn đại sư. Khi nghe thanh âm quen thuộc này làm cho Diệp Âm Trúc phấn khởi vui sướng hơn bất cứ điều gì. Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn không chỉ truyền dạy cho hắn sự hiểu biết về ma pháp, còn hơn một lần cứu hắn, lần này khi đối mặt với Tư Long, lại là vì chính mình tự thiêu đốt Linh Hồn Chi Hỏa. Ơn thầy sâu nặng, trong lòng Diệp Âm Trúc địa vị của người sớm đã tăng đến mức so cùng Tần Thương hơn kém không bao nhiêu.

“Ta dù sao đã từng đạt gần đến cảnh giới Thần, cho dù muốn chết cũng không phải dễ dàng như vậy.”

Nghe xong Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn nói, Diệp Âm Trúc không khỏi thở phào một hơi thật dài nhẹ nhõm, chỉ cần sư phụ còn sống, Tô Lạp cũng trở về bên cạnh mình, cho dù mất đi hai trong sáu cảm giác lại như thế nào chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cầm Đế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook