Chương 32: Ngũ cầm quy lai ( Phần 3 )
Đường Gia Tam Thiểu
06/04/2013
Áo Lợi Duy Lạp cũng không tiến thêm lên nữa , ngồi trên lưng Mã kỳ nặc thiết long , lạnh lùng quan sát đối thủ . Lúc này thú nhân cũng bắt đầu từ trên đỉnh núi chậm chạp kéo xuống , bộ dáng chỉ có thể dùng hai từ ‘ thê thảm ‘ để miêu tả , ngoại trừ quân đoàn bỉ mông vẫn còn nguyên vẹn như trước , ba chủng loại thú nhân còn lại đều mất đi ý chí chiến đấu . Hắn bây giờ chỉ có thể cầu khấn cho kế hoạch của Diệp Âm Trúc thành công , đồng thời cầu cho thú nhân kéo dài thời gian chuẩn bị càng lâu càng tốt .
Lần đầu tiên Áo Lợi Duy Lạp phát hiện bản thân có tâm trạng khẩn trương đến mức này , sau này khi trở thành một danh tướng của Mễ lan đế quốc , trận đánh để đời của hắn chính là tại Khoa ni á thành .
Khi Áo Lợi Duy Lạp quan sát đối thủ , đám thú nhân cũng thầm đánh giá đội quân long kỵ binh trước mắt , thầm nghĩ một nhúm quân thế này sao lại ra trực diện nghênh chiến với bọn họ , có mưu kế gì chăng , hơn nữa sự có mặt của ma pháp sư tại Khoa ni á thành khiến bọn họ cảm thấy bất an . Ma pháp sư là chức nghiệp cao quý , chỉ có chủ lực quân đoàn mỗi quốc gia mới có thể có một đại đội ma pháp sư phối hợp , nay không ngờ một Khoa ni á thành nhỏ nhoi này cũng có . Nhớ tới trận hỏa công vừa rồi , ngay cả hoàng kim bỉ mông Địch Tư cũng cảm thấy ái ngại . Khi hắn ra lệnh cho toàn quân dừng lại , hai mặt chiến trường bây giờ yên tĩnh một cách đáng sợ , không có thanh âm nào phát ra .
Địch Tư nhìn về phía tường thành của Khoa ni á thành , với chiều cao của hắn , có thể dễ dàng quan sát thấy một ma pháp sư còn trẻ , mặc ma pháp bào màu trắng đang đứng chỉ huy , khuôn mặt anh tuần cùng khí chất hòa đạm của người đó như muốn thể hiện bản thân đã nắm chắc cục diện chiến trường , nhất là cặp mắt đen lay láy kia , càng nhìn càng khiến cho đối thủ có cảm giác lo ngại . Địch Tư mơ hồ cảm giác được chủ lực của đoàn quân tại Khoa ni á thành không phải là gã long kỵ binh mặc khải giáp màu lam kai mà chính là gã ma pháp sư trẻ tuổi này .
Mạt Kim Tư cũng nhìn thấy Âm Trúc , hắn sở dĩ chưa thúc dục đại ca mình phát lệnh tấn công cũng vì cảm thấy khí tức đặc thù toát ra từ người Âm Trúc .
Thời gian chậm chậm trôi qua , đối với mọi người ở Khoa ni á thành mà nói , mỗi phút giây trôi qua khiến cơ hội sống của mọi người trở nên cao hơn , bất kể là việc ma pháp sư chuẩn bị hay đế quốc cử viện binh đến đều cần phải có thời gian .
Quang mang màu xanh biếc từ tên thủy hệ ma pháp sư càng lúc càng mở rộng , khối băng bây giờ đã đạt được hơn một nửa yêu cầu của Diệp Âm Trúc , không biết vì mệnh lênh của công chúa hay áp lực từ phía thú nhân mà hắn đã phát huy toàn bộ thực lực , tốc độ ngưng băng nhanh hơn rất nhiều . Nhưng thứ khiến mọi người quan tâm nhất không phải là tảng băng của hắn cũng như pháp trận khuếch âm mà là Thường Hạo với pháp trận ngưng tụ tinh thần lực . Thường Hạo bố trí ma pháp trận trên một phạm vi rộng nhất từ trước đến nay mọi người được thấy , khối không ngân thạch được đặt cố định trên mặt đất . Thủ pháp của Thường Hạo tựa như là đánh cờ , mỗi một lần quỹ tích pháp trận biến đổi , hắn lại dùng tinh thần lực dẫn đắt khiến các nguyên tố ma pháp ba động ngày một mạnh . Ngoại trừ không ngân thạch , hắn còn lấy từ trong không gian giới chỉ của mình vô số những bảo thạch màu đen , sắp xếp la liệt khắp nơi như một bàn cờ , mà mỗi lần đặt một khối bảo thạch xuống , hắn đều suy nghĩ rất lâu .
“ Thần tượng , hắn đang làm gì vậy ? “ . Tư Thiết Lạp tò mò hỏi , vốn muốn cùng ra tham chiến với mọi người , hắn lại bị Áo Lợi Duy Lạp kéo trở lại , thêm mệnh lênh của tỷ tỷ nữa , hắn không dám ho he phản kháng . Hắn cũng biết với thân phận của mình mà tham chiến , long kỵ binh sẽ phải bảo vệ hắn , khiến năng lực chiến đấu giảm đi , rốt cuộc hắn đành chấp nhận ở trong thành vậy , lên chỗ của các ma pháp sư quan sát tình hình chiến sự .
Diệp Âm Trúc nói : “ Vương tử điện hạ , xin người đừng gọi ta là ‘ thần tượng ‘ nữa , cứ gọi ta là Âm Trúc đi “ .
Tư Thiết Lạp cười hắc hắc : “ Việc ta đã quyết định , sẽ không dễ dàng thay đổi đâu . Ngay từ lúc đầu , ta vì dũng khí chỉ vì muốn tán gái mà gia nhập thần âm hệ của ngươi mà kính nể . Sau ngươi lại thể hiện thực lực của mình trong đại hội so tài tân sinh , ta thấy ngươi quả là một đại thiên tài , ngay cả ma pháp gà mái của thần âm hệ dưới tay ngươi cũng biến thành phượng hoàng “ .
“ Ngươi bảo ai là gà mái đấy ? “ . Thanh âm bất thiện của Hương Loan đột ngột vang lên khiến Tư Thiết Lạp không dám nói nữa , vẻ mặt trở nên cứng ngắc , tràn đầy sự sợ hãi , khiến cho mọi người nhìn vào cảm thấy rất buồn cười .
“ Không , tỷ tỷ , ta đương nhiên không nói tỷ , tỷ là phượng hoàng mà “ .
Hải Dương bên cạnh Hương Loan nói : “ Vậy hóa ra vương tử điện hạ đang nói đến ta ? “ .
“ Ách ... , không , không phải , Hải Dương học tả . A , cá ngươi không phải đang minh tường duy trì ma pháp lực sao , mau tiếp tục đi “ .
Hương Loan tức giận trừng mắt nhìn hắn , sau đó quay trở lại trạng thái minh tường giống các ma pháp sư khác .
Tư Thiết Lạp thở dài một hơi , thấp giọng nói với Âm Trúc : “ Tỷ tỷ ta a ! Cái gì cũng tốt , chỉ có tình tình hơi tý là thay đổi , khiến người khác đau hết cả đầu . Thần tượng , hay là ngươi theo đuổi tỷ tỷ ta đi ? Ta nhìn thấy tỷ ấy đối với ngươi rất tốt , khác hắn so với những người khác , nói không chứng là ngươi có cơ hội đấy “ .
Diệp Âm Trúc đỏ mặt : “ Vương tử điện hạ , ngươi không nên ăn nói lung tung . Ngươi đang buồn không có nhiệm vụ đúng không ? Hảo , ta sẽ giao cho ngươi một nhiệm vụ “ . Vừa nói , hắn vừa dùng đấu khí vận dụng phương pháp bí truyền rót thanh âm vào tai Tư Thiết Lạp .
“ Cái gì ? Ngươi muốn ta làm vậy sao ? Không được , tuyệt đối không được “ . Tư Thiết Lạp yếu ớt phản đối .
Diệp Âm Trúc mỉm cười hỏi : “ Tại sao không được ? Vương tử điện hạ , ngươi phải biết rằng , nhiệm vụ này cực kỳ quan trọng , chúng ta ở đây đều là ma pháp sư , chỉ có người và Tô Lạp là chiến sĩ , nhưng mà hắn về phương diện này không bằng ngươi . Ngươi không hy vọng chúng ta có thể giảm bớt thương vong sao ? “ .
Tư Thiết Lạp nghi hoặc nói : “ Quan trọng như vậy sao ? “ .
Diệp Âm Trúc gật gật đầu : “ Đương nhiên “ .
“ Vạy tại sao ngươi không nói cho bọn họ ? “ .
Diệp Âm Trúc cười khổ nói : “ Ngươi tưởng bọn họ sẽ dễ dàng nghe theo mệnh lệnh của ta sao ? Chỉ có ngươi với thân phận là vương tử điện hạ mới có thể , khi chiến tranh chính thức bắt đầu , làm như vậy mới có hiệu quả “ .
Tư Thiết Lạp dứt khoát nói : “ Nếu ta có tác dụng như vậy , được rồi , ta sẽ nghe theo lời ngươi “ .
Khi Tư Thiết Lạp dời đi , Tô Lạp mới quay sang hỏi Âm Trúc : “ Ngươi rốt cuộc sai hắn làm gì vậy ? “ .
Giọng Diệp Âm Trúc trở nên thần bí : “ Đương nhiên là chuyện quan trọng rồi “ .
Tô Lạp thấp giọng hỏi : “ Âm Trúc , thẳng thắn mà nói , ngươi có nắm chắc khả năng có thể ngăn chặn đại quân thú nhân không ? Mặc dù số lượng ma pháp sư không ít , nhưng ta sợ rằng ma pháp của các ngươi đối với bỉ mông cự thú không hiệu quả “ .
Diệp Âm Trúc cười khổ nói : “ Ta chỉ nắm chắc có ba thành “ .
Tô Lạp mở to hai mắt nhìn Âm Trúc : “ Chỉ có ba thành mà ngươi dám mạo hiểm sao ? Bây giờ ngươi phải biết trên đầu chúng ta chính là huyết mạch của hoàng đế Mễ lan đế quốc “ .
Diệp Âm Trúc nói : “ Nhưng Áo Lợi Duy Lạp đại ca đa từng nói với ta , dưới tình huống này chúng ta không thể lùi bước , cho dù có một cơ hội nhỏ nhoi cũng phải thử , nếu không chỉ có thể trơ mắt nhìn thất bại trước mắt mà thôi “ .
“ Sợ rằng ngươi có chí mà không có lực , thôi quên đi , dù thế nào ta cũng quyết tâm sống chết cùng ngươi “ .
Diệp Âm Trúc than nhẹ một tiếng : “ Đáng tiếc mấy cây đàn của ta đã bị mất , nếu có khô mộc long ngâm cầm ở đây , việc ngăn chặn thú nhân ít nhất có thể tăng thêm một thành . Nếu cầm khúc có thể vận dụng cổ cầm thích hợp để đạn tấu , hiệu quả sẽ phát huy rất lớn “ .
Tô Lạp chần chừ một lúc rồi nói : “ Ngươi nói , nếu có khô mộc long ngâm cầm , hiệu quả ma pháp của ngươi sẽ gia tăng ? “ .
Diệp Âm Trúc không chút do dự gật đầu .
Tô Lạp cúi đầu xuống , trong mắt tràn ngập những tia quang mang phức tạp , nội tâm kịch liệt đấu tranh . Hắn biết mình không nên làm như vậy , nhưng mà , hắn cũng rất sợ mất đi Âm Trúc .
“ Tô Lạp , ngươi không sao chứ ? Thú nhân bắt đầu chuyển động rồi kìa “ . Thanh âm Diệp Âm Trúc vang lên mang theo vài phần khẩn trương .
Tô Lạp ngẩng đầu lên , đưa mắt nhìn về phía xa , quả nhiên đại quân thú nhân đã bắt đầu di chuyển , viên nhân và báo nhân ỏ hai cánh , hổ nhân ở trung ương , xếp thành một trận thế hình mũi tên , tựa hồ muốn công kích thẳng vào Khoa ni á thành . Tô lạp cắn chặt răng vào môi , hắn biết bây giờ bản thân không thể do dự được nữa , hữu thủ mò trong người , lấy ra một cái hộp nhỏ đưa cho Diệp Âm Trúc , thanh âm chưa vài phần run rẩy , ánh mắt tràn ngập sự lo lắng : “ Bên trong có một vật của ngươi , ta thực sự không biết vật đó quan trọng với ngươi đến vậy , lúc biết rồi cũng không dám trả lại cho ngươi vì sợ ngươi giận ta . Nếu trận đánh này kết thúc mà chúng ta đều còn sống , ta sẽ đem mọi chuyện nói hết với ngươi “ . Dứt lời , hắn đã biến thành một tia chớp màu xám lao đi mất dạng .
Diệp Âm Trúc sửng sốt , cúi đầu nhìn lại cái hộp bên trong có chứa đồ vật Tô Lạp bảo là của mình , đưa tay chậm rãi mở ra . Khi mở nắp hộp ra , Âm Trúc sửng sốt đến ngây người , bên trong chính là một vật vô cùng quen thuộc với hắn , thứ mà hắn đã đánh mất trên đường tới Mễ lan học viện , đó chính là không gian giới chỉ đầu tiên của hắn . Lúc này đây , cả người Diệp Âm Trúc hoàn toàn ngốc trệ , mặc dù tâm địa hắn đan thuần , nhưng trí óc lại phi thường nhanh nhạy , trong phút chốc hắn đã hiểu ra rất nhiều điều .
‘ Đại gia , đại gia , van cầu ngài thưởng cho tiểu nhân ít tiền đi ‘
‘ Cho ngươi ‘
‘ Cám ơn , cám ơn đại gia ‘
‘ Nhanh đứng lên đi , mặt đất bẩn lắm ‘
Một thân ảnh hiện lên trong đầu Diệp Âm Trúc ngày càng rõ ràng , giờ phút này hắn đã hiểu được , nhưng trong lòng cảm thấy vô cùng mù mịt .
“ Âm Trúc , thú nhân tiến tới kìa “ . Thanh âm của Tư Thiết Lạp vang lên cách đó không xa .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.