Chương 78: Pháo đài Lôi Thần Chùy (phần 1)
Đường Gia Tam Thiểu
06/04/2013
Chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư trở về ngủ dưới băng, tiếp tục ăn hết thực vật của đại hải, trong hai ngày Diệp Âm Trúc cùng Hải Dương hợp tấu một đoạn thời gian, ngoại trừ hai vị hoàng kim bỉ mông ra, mọi người cơ bản thân thể đã hồi phục đến trạng thái sung mãn nhất.
Trong đó, biến hoá lớn nhất chính là Diệp Âm Trúc, Tử và Hải Dương. Hải Dương được Diệp Âm Trúc truyền thụ kiến thức âm nhạc, thông qua mấy ngày hợp tấu, kiến giải về âm nhạc của nàng hoàn toàn thăng hoa thêm một tầng, hiển nhiên có thể đạt tới thực lực của thanh cấp thần âm hệ ma đạo sĩ, mấu chốt chính là, nàng đối với việc dung nhập tâm tình cảm vào nhạc khúc đã trở nên dễ dàng hơn nhiều. Tử thông qua Diệp Âm Trúc trọng sinh, tinh thần lực tăng lên cực nhiều, hơn nữa nhờ Cách Lạp Tây Tư kích thích mà đạt tới bát cấp ma thú, lại được Cách Lạp Tây Tư hiến tế linh hồn chi hoả, thân thể hắn đã tiến hoá gần đến cửu cấp ma thú, tốc độ phát triển cực nhanh, ngay cả bản thân hắn cũng cực kì kinh ngạc, khoảng cách bản thân so với lực lượng của tử tinh bỉ mông chính thức cũng càng ngày càng gần.
Diệp Âm Trúc biến hoá ngay trên thân thể, trong vài ngày ngắn ngủi, khi hắn hồi phục hoàn toàn đấu khí và ma pháp lực bình thường, thân thể tựa hồ lại cao thêm vài phần, bả vai cũng trở nên rộng rãi một chút, ngoại trừ vẻ ưu nhã vốn có, càng tăng thêm vài phần trầm ổn. Thông qua lần chiến đấu này, mặc dù tinh thần lực của hắn không có tăng lên, nhưng từ Thiểm, Lôi hai tiểu kim giáp cấm trùng huyết khế gia tăng tinh thần lực bổ sung, hoàn toàn ổn định tại kiếm đảm cầm tâm thất giai thuỷ chuẩn, chính là tương đương ma đạo sư sơ giai a!
Mười bảy tuổi đạt đến ma đạo sư, đây tuyệt đối là kỷ lục của Long Khi Nỗ Tư đại lục, cho dù Pháp Lam cường giả, cũng không có khả năng tồn tại ma đạo sư trẻ tuổi như vậy. Tương liên huyết mạch của tử tinh bỉ mông, hắn ngoài thân thể còn đang tiếp tục biến hoá, tăng thêm chính là gân cốt hắn cũng biến hóa cực lớn, vài ngày ngủ say thanh tỉnh, tương đương trải qua một lần thoát thai hoán cốt, càng thêm cứng rắn mềm dẻo, kinh mạch so với trước kia cũng rộng gần gấp đôi, trúc đấu khí từ hoàng trúc ngũ giai trực tiếp tăng tới lục giai rưỡi, khoảng cách đến thất giai đã không xa, bảo trì đấu khí cùng ma pháp lực cơ bản cân bằng. Ma vũ song tu đạt tới trình độ của hắn, cũng có thể nói là dị biệt.
Thông qua lần chiến đấu này cùng chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư, Diệp Âm Trúc càng hiểu thêm tác dụng của vũ kỹ, khi đối mặt với địch nhân cường đại, muốn đạn tấu nhạc khúc đối địch phi thường khó khăn, vũ kỹ đích thực mới là cách tốt để bảo toàn bản thân, tìm kiếm cơ hội đánh đàn. Trúc tông vũ kỹ đích thực cường đại, chỉ là trước đây, hắn vừa mới học được kỹ xảo vũ kỹ chính thức từ phụ thân Diệp Trọng, còn xa mới luyện thành, thông qua lần này, hắn quyết định đồng thời với tu luyện cầm khúc, vũ kỹ của mình cũng phải tăng lên, Đông Long bát tông xuất thân từ viễn cổ Đông Long đế quốc cường đại vũ kỹ, chỉ là bây giờ không một quốc gia nào sở hữu.
Quang mang chớp động, Diệp Âm Trúc trong nháy mắt dời đi, lần thứ hai đem những người còn lại từ băng quyển về trong huyệt động.
Địch Tư và Mạt Kim Tư thân thể mặc dù không hoàn toàn khôi phục, nhưng dựa vào thân thể cường hãn của hoàng kim bỉ mông, hơn nữa lại hưởng tác dụng của Bồi Nguyên Tĩnh Tâm khúc, khiến bọn hắn đã có thể miễn cưỡng hành động.
Đến đây một hồi, tất cả mọi người đều cảm giác được khí tức ấm áp, bây giờ đã là cuối xuân đầu hạ, cho dù đây là biên giới cực bắc hoang nguyên, cũng có thể cảm nhận được vài phần không khí mùa hè.
Thường Hạo thở dài một hơi, nhìn Diệp Âm Trúc tọa thiền trên mặt đất bắt đầu thông qua minh tưởng khôi phục tinh thần lực, lầm bầm lầu bầu: “Thật là không khác nằm mơ. Chưa đầy một tháng thờI gian, chúng ta đã trảI qua sinh tử luân hồi. Trước kia khi chưa rờI gia đình, ta cứ nghĩ rằng mình cũng có chút thực lực, chỉ có bản thân khám phá mớI hiểu được, nguyên lai so sánh mình vớI thế giớI bên ngoài, chính là quá ư nhỏ bé.”
Mã Lương mỉm cườI nói:”Quả thật là một lần lịch lãm phi thường. Nếu chỉ biết tự mình tu luyện mà nói, để đạt tớI thanh cấp chúng ta còn không biết phảI trảI qua bao lâu nữa.”
Thường Hạo ha hả cườI, nói: “Nếu cho ngươi lựa chọn đốI mặt vớI chiến tranh cự thú một lần, ngươi có dám không?”
Mã Lương nhăn nhó:”Chỉ có ngu ngốc mớI muốn đi đốI mặt vớI gã gia hỏa đó. Thập cấp ma thú, thật là như nói giỡn mà.Ta bây giờ chỉ hy vọng Tiểu Thanh sớm phát triển, để ta có được cảm giác sở hữu cửu cấp ma thú đích thực một phen.”
Tiểu Thanh, là tên hắn đặt cho đứa nhỏ của Cự Phong Mãng Vương.
Vừa nghe Mã Lương nói về ma thú, Thường Hạo nhất thờI hưng phấn đứng lên, “Chúng ta đánh cá một phen, xem Tiểu Thanh của ngươi phát triển nhanh hay là Tiểu Hoàng của ta lợI hại.” Tiểu Hoàng, tự nhiên là tên hắn đặt cho đứa con của Kim Văn Kiếm Xí Hổ Vương.
HảI Dương mỉm cườI, nói: “Xem bộ dạng các ngươi, y như hài tử được đồ chơi đắc ý. Nói nhỏ một chút, đừng làm ảnh hưởng Âm Trúc đang minh tưởng”
Mã Lương cườI hắc hắc, thấp giọng nói: “Học tả, chúng ta lúc nào thì đổI cách xưng hô đây!”
HảI Dương sững sốt, hỏI:”ĐổI cách xưng hô? ĐổI cách xưng hô thế nào?”
Thường Hạo cườI nói:”Đương nhiên gọI là chị dâu, chúng ta có phảI ngu ngốc đâu, dọc đường, mọI việc giữa ngươi và Diệp Âm Trúc lão đạI chúng ta có ai là không nhìn ra?”
HảI Dương đỏ mặt, may mà có mạng che mặt màu trắng mớI đỡ xấu hổ,”Các ngươi chỉ nói lung tung, ta và Âm Trúc, chỉ là đồng học mà thôi.”
Thường Hạo cười nói: “Đồng học? Chỉ đơn giản là đồng học thôi ư? Có thể khiến Diệp lão đại cho tham gia cực bắc hoang nguyên hành động lần này, ngoại trừ Nguyệt Minh là hắn đã đáp ứng từ trước, cũng đều là hảo bằng hữu tốt nhất của hắn. Chúng ta, cả Tô Lạp cũng vậy, nữ nhi chỉ có một mình ngươi, sợ rằng không chỉ đơn giản là đồng học thôi đâu.”
Hải Dương không cách nào mở miệng, lùi lại bên người Diệp Âm Trúc, không để ý bọn họ, nhưng trong lòng cũng thấy ngọt ngào.
Tô Lạp vẫn đạm mạc như trước, hướng tới động khẩu quan sát, tựa hồ tự hỏi điều gì.
Chúng nhân ở lại huyệt động tu chỉnh một ngày, sáng sớm hôm thứ hai, ăn xong điểm tâm bọn họ nhằm hướng Cầm Thành trở lại. Vì thân thể chưa khôi phục, hai hoàng kim bỉ mông phải lưu lại. Diệp Âm Trúc, Tử, Thường Hạo, Mã Lương, Tô Lạp và Hải Dương, thêm vào một xích linh hồng tinh, nhắm hướng Cầm Thành mà đi. Ba gã băng cực ma viên cũng để lại, vì hai hoàng kim bỉ mông trọng thương, mặc dù còn khoẻ gấp mười bỉ mông cự thú, nhưng vẫn cần cửu cấp ma thú trấn thủ.
Từ băng quyển trở về, xích tinh hồng linh trở nên trầm mặc hơn trước kia rất nhiều, cầm khúc của Diệp Âm Trúc đã chính thức chinh phục hắn, nhờ tác dụng của bồi nguyên tĩnh tâm khúc, cơ thể nó cơ hồ đã tiến hoá được hơn phân nửa, giống như lời Tử phán đoán, Diệp Âm Trúc có năng lực giúp ma thú tiến hoá, đối với ma thú đều có lực hấp dẫn rất lớn.
Ba ngày sau, ở biên giới cực bắc hoang nguyên tại một toà tiểu sơn.
Cây cối hỗn độn không có trật tự, bọn DIệp Âm Trúc ẩn thân sau một góc cây cối, đều nhìn về hướng nam.
Tử chỉ về phía trước, nói: “Các ngươi xem, phía trước chính là pháo đài Lôi Thần Chùy, chúng ta muốn đi Cầm thành, phải thông qua nơi này, đây chính là biên giới tuyến giữa thú nhân và loài người.”
Mã Lương hỏi: “Phải thông qua cấm địa sao? Chúng ta đều là loài người, chắc gì thú nhân đã cho chúng ta thông qua? Biên giới cực bắc hoang nguyên rộng lớn như thế, địa phương vắng vẻ, len lén vượt qua, không phải tốt hơn sao?”
Tử lắc đầu nói: “Không đơn giản như vậy. Không sai, biên giới cực bắc hoang nguyên quả thực rộng lớn phi thường, nhưng pháo đài Lôi Thần Chùy, pháo đài Sở La Môn cùng pháo đài Chiến Thần tạo thành tam đại phòng ngự chiến luỹ, cũng là cực kỳ kiên cố. Cực bắc hoang nguyên dải núi này, ba pháo đài lớn đó cơ hồ đều dựa vào thế núi mà tạo ra, tại biên giới với loài người, cũng toàn là núi cao trùng điệp. Các ngươi phải biết rằng, tại thú nhân, có rất nhiều chủng tộc phi thường thích hợp với cuộc sống sinh tồn trong núi. Mặc dù trọng binh đóng ở chỗ này phần lớn ở tại trung tâm ba pháo đài lớn, nhưng chỗ không có binh lính, ngược lại càng thêm nguy hiểm, cơ quan trùng trùng. Phải biết rằng vì bảo vệ cực bắc hoang nguyên này, phòng tuyến thú nhân tộc trải qua hàng nghìn năm không ngừng kiến tạo, nếu không hàng năm thú nhân xâm nhập loài người, cướp phá lương thực, tại sao loài người còn không tìm thú nhân mà huỷ diệt?”
Mã Lương nhíu mày nói: “Vậy không phải là chúng ta căn bản không có đường trở về sao? Không bằng, chúng ta xông vào. Cơ quan mặc dù lợi hại, nhưng vị tất có thể ngăn trở chúng ta.”
Diệp Âm Trúc nói: “Không, tốt nhất không nên. Thú nhân có thể cùng Mễ Lan đế quốc, A Tư Khoa Lợi vương quốc cùng Phật La vương quốc giằng co nhiều năm như vậy, thực lực há có thể kinh thường. Chúng ta nhân số quá ít, vạn nhất bị quân đội thú nhân cuốn lấy, sẽ rất khó thoát thân. Hơn nữa, trước kia Áo Lợi Duy Lạp đại ca có nói qua, mặc dù thú nhân hàng năm đến mùa thu hoạch đều phát động tấn công loài người, nhưng cũng không phải là bài xích loài người. Các loại vật liệu đến từ loài người đều làm thú nhân thích thú. Cho nên, có rất nhiều thương nhân ở 3 pháo đài, dùng một chút vật chất của loài người trao đổi với thú nhân các nơi, đổi lại một ít ma thú tinh hạch hoặc đặc sản của cực bắc hoang nguyên. Bây giờ còn lâu mới tới mùa thu, quan hệ giữa thú nhân và loài người còn chưa đến lúc khẩn trương, chúng ta trực tiếp qua pháo đài, có thể là cách an toàn nhất.”
Tử gật đầu: “Ta cũng là ý này, bất quá, loài người trong 3 đại pháo đài của thú nhân không có gì nguy hiểm, nhưng cũng là từ nam biên tiến vào pháo đài. Điều chúng ta bây giờ muốn, chính là biện pháp từ bắc biên đi vào mà không bị thú nhân phát hiện, chỉ cần vào tới bên trong, hết thảy đều trở nên dễ dàng. Trải qua nhiều năm phát triển như vậy, thú nhân tại tam đại pháo đài, đã trở thành thú nhân tam đại thành trì, quy mô, kích thước thành trì của loài người không thể so sánh, ngoại trừ đại quân thú nhân đóng trại bên ngoài, cũng là nơi sinh sống của rất nhiều thú nhân bình thường và quý tộc. Đối với thú nhân, không có chỗ nào an toàn hơn tam đại thành trì này.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.