Cầm Đế

Chương 16: Phiêu lan hiên ( phần 2 )

Đường Gia Tam Thiểu

06/04/2013



Không đợi An Nhã mở miệng , Tô Lạp đã cướp lời : " Không dám làm phiền tới An Nhã tiểu thư , tự chúng ta có thể đi kiếm việc cho bản thân " .

An Nhã mỉm cười nói : " Không phiền toái đâu . Âm Trúc , ta nhớ ngươi là thần âm sư , lần trước ngươi có nói qua cho ta về yếu quyết đánh đàn . Nơi này có đàn , ngươi có thể đánh cho ta nghe một bài được không ? Tuy nơi đây đã tuyển đủ người phục vụ nhưng vẫn thiếu một thần âm sư tới diễn tấu " . Nói đến đây , nàng nhìn qua Tô Lạp cười mỉm một cái : " Đương nhiên việc này do ngươi quyết định . Nếu ngươi cảm thấy không phù hợp , ta cũng không dám ép " .

Diệp Âm Trúc cười nói : " Không cần tỷ nói , ta cũng đang muốn tặng cho tỷ một cầm khúc đây . Đàn ta có đây rồi " .

Lúc này , trà đã được mang lên cùng với những cái chén rất tinh xảo . Hiển nhiên người phục vụ đã được giao nhiệm vụ , trực tiếp cho nước trà vào chén . Nhất thời , một mùi thơm ngát truyền đến , phảng phất như mùi hoa mai , tạo cho người ta một cảm giác sảng khoái phi thường . Trà có màu đỏ nhạt , rất thu hút người thưởng thức . An Nhã mỉm cười nói : " Trước tiên uống chén trà đi đã . Đây là hồng xảo trà , một loại cống phẩm tới Mễ lan cung đình , sản lượng cực kì ít . Nó có tác dụng hạ hỏa , tiêu viêm , trừ độc , dưỡng nhan , rất công hiệu đối với người cao tuổi . Nếu bỏ thêm một chút băng đường , mùi vị sẽ cực kì tuyệt hảo " .

Diệp Âm Trúc nâng chung trà lên , uống thử một ngụm , nhất thời thấy một cỗ nhiệt lưu từ cổ truyền xuống rồi lan tỏa ra khắp người , cảm giác mệt nhọc tiêu tan đi hết . Uống xong , trong miệng vẫn còn lưu lại mùi thơm của hoa mai tạo cảm giác sảng khoái không nói lên lời . " Hảo trà " .

Tô Lạp lúc đầu thấy đây là hoa trà , trong mắt toát ra tia khinh thường nhưng khi uống một ngụm trà vào thì nhất thời sững lại , bao nhiêu lời định nói trôi hết vào bụng , rất nhanh chóng đã làm sạch cả chén .

An Nhã mỉm cười : " Tại các trà lâu cao cấp luôn có lục trà , ô long trà nhưng ta lại chỉ thích hoa trà . Rất nhiều người khinh thường hoa trà , thậm chí còn liệt hoa trà vào loại trà bình dân . Nhưng ta không nghĩ như vậy . Hoa trà chính gốc không phải dùng loại hoa khô sao chế mà phải từ hoa tươi , trải qua lúc nở rộ mới có thể cho vào trong trà . Ta lập phiêu lan hiên nơi đây , kinh doanh hạng mục chủ yếu là hoa trà . So với các loại trà như lục trà , ô long trà dành cho giới quý tộc , công hiệu của hoa trà còn tốt hơn nhiều " .

Diệp Âm Trúc thuần hậu cười , nói : " Ta không hiểu nhiều về trà nhưng uống loại trà này thấy rất tốt cho sức khỏe " .

An Nhã than nhẹ một tiếng : " Văn hóa trà cũng rất sâu sắc, có từ rất lâu rồi , bắt đầu lưu truyền từ Đông long đế quốc , đáng tiếc , đến bây giờ đã bị thất truyền rất nhiều điều ... " .



" Đông long đế quốc ? " . Diệp Âm trúc giật mình nhìn về phía An Nhã . Mặc dù cái tên này hắn mới nghe lần đầu tiên nhưng hai chữ đông long đối với hắn quen thuộc vô cùng , chính hai vị ông nội đã không ít lần nói đến đông long bát tông , mặc dù không hiểu nghĩa như thế nào , nhưng theo lời của An Nhã chắc phải có sự liên quAn Nhãgì với đông long đế quốc mới đúng .

An Nhã sắc mặt hơi đổi nhưng nhanh chóng khôi phục lại bình thường , nói sang chủ đề khác : " Âm Trúc . ngươi không phải định đánh đàn cho ta nghe sao ? Bây giờ bắt đầu được chưa ? " .

Diệp Âm Trúc mặc dù trong lòng kinh ngạc nhưng tâm địa hắn vốn đơn giản , thấy An Nhã nói sang chuyện khác thì cũng không hỏi nhiều , quang mang chợt lóe lên từ lam tinh giới chỉ , hải nguyệt thanh huy cầm đã xuất hiện trên bàn . Mặc dù cái bàn có vẻ hơi cao nhưng với Diệp Âm Trúc không có vấn đề gì . Từ hải nguyệt thanh huy cầm lóe ra từng đợt thanh quang , hình dáng thon dài kết hợp với các viên trân châu khảm quanh mười ba dây đàn tạo cảm giác tôn quý .

" Hảo cầm " . An Nhã có chút khinh ngạc nói . Nàng không nghĩ tới trong một khoảng thời giAn Nhãngắn Diệp Âm Trúc có thể lấy ra một cây đàn quý đến vậy .

Toàn bộ tinh thần tập trung , nhãn quang không chút tạp niệm , hơi thở điều hòa , tay để ở ngũ huy vị tiền ( dây đàn thứ năm ) , nội tâm như hòa vào làm một cùng cây cổ cầm , lúc này khí chất của Diệp Âm Trúc đã thay đổi . Trong mắt mọi người lúc này là một người hoàn toàn khác , cho dù là giáo sư mễ lan viện hay bất kì một quý tộc nào khi đánh đàn động tác cũng không thể ưu nhã bằng hắn . Hai tay nhẹ vẫy , ống tay áo lên đến cổ tay , lộ ra hai bàn tay bát chỉ . Tả thủ nhẹ ấn , hữu thủ gẩy nhẹ tạo thành giai điệu " thu hồng " êm dịu , du dương động lòng người , tiếng đàn tinh tế hàm súc, chỉ pháp tạo nên một chút âm thanh khống chế tiết tấu, nhẹ nhàng , chậm rãi . Có lẽ do gặp lại An Nhã nên Diệp Âm Trúc cảm thấy tâm tình rất vui vẻ thoải mái , đây có lẽ là lần đầu tiên kể từ khi vào mễ lan viện hắn không phải suy nghĩ , tính toán , chỉ tập trung đánh đàn . Tinh thần hắn đã hoàn toàn ổn định , trong mắt lộ ra quang mang nhàn nhã , tự tin , miệng điểm nụ cười , tinh khí thần hoàn toàn cùng cổ cầm dung nhập vào thiên địa . Trong lúc này , tiếng đàn tựa hồ như đã đem hết ưu phiền phát tiết ra ngoài , hết thảy đều hòa nhập với tự nhiên .

Xung quanh cây đàn , ma pháp phóng thích , quang mang màu đỏ tỏa ra không ngừng . Diệp Âm Trúc tinh thần hoàn toàn tập trung đánh đàn , không để ý thấy toàn bộ người làm của phiêu lan hiên , kể cả ở đại sảnh lẫn trên lầu đều dừng công việc đang làm lại , chăm chú lắng nghe tiếng đàn . Có lẽ ngay cả An Nhã lẫn Tô Lạp đều không biết trong khi DIệp Âm Trúc đánh đàn , hữu thủ đã vận dụng xuân oanh thế, phong kinh hạc vũ thế, hạc minh tại âm thế, bảo nhạn hàm lô thế, cô vụ cố quần thế, thương dương thế , noa vân thế, đường lang bộ thiền thế , tả thủ dùng dĩ thu ngạc lâm , hàm thư thế, phương lâm kiều oanh thế, thương long nhập hải thế, tê phượng sơ linh thế, văn báo băo vật thế, hào viên thăng mộc thế, không cốc truyện . Hai tay giống như tinh linh vũ đạo , vận hành như nước chảy mây trôi , một khúc " thu hồng " dùng cầm tấu đến mức độ này , cho dù Tân Thương đến đây cũng phải cam bái hạ phong . Với xích tử cầm tâm đích , thần âm sư bình thường không thể so sánh được .

Ôoong - tiếng đàn âm vang rồi tắt , Diệp Âm Trúc hai tay nhu hạ rời khỏi cây đàn , từ từ buông xuống, khúc nhạc đã hết mà xung quanh vẫn chìm vào sự im lặng . Vừa rồi dùng toàn bộ tâm tư đánh một khúc đàn , hắn đối với cầm khúc ảo diệu có chút tâm đắc , tựa hồ đã có sự đột phá trong ma pháp .

Yên tĩnh , cả phiêu lan hiên bây giờ có thể nghe thấy tiếng lá rơi gió thổi . Tại lầu một , mỗi ngưởi đều nhìn về phía Diệp Âm Trúc với ánh mắt si ngốc , cho dù không chú tâm vận dụng tinh thần lực dung nhập tiếng đàn thì một khúc " thu hồng " cũng đã khiến mọi người chìm vào dòng cảm xúc .

" Thất huyền vi hữu ích , lưỡng nhĩ thị , tâm tĩnh tức thanh đạm , kỳ văn vô . Hảo cầm , hảo khúc . Một tuyệt khúc như thế này , ta không được nghe từ rất lâu rồi " . Một thanh âm già nua từ ngoài cửa truyền đến , làm mọi người bừng tỉnh khỏi dư âm của tiếng đàn .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cầm Đế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook