Chương 16: Phiêu lan hiên ( phần 4 )
Đường Gia Tam Thiểu
06/04/2013
Địch Đạt toàn thân lam bào , khoảng hai bảy , hai tám tuổi , tướng mạo bình thường , nếu ở trong đám đông sẽ rất khó nhận biết . Không biết có phải vì quan hệ đặc thù của Diệp Âm Trúc với An Nhã hay chính vì khuc nhạc vừa rồi mà hắn đối với Diệp Âm Trúc rất khách khí . Đạt Địch đáp : " Cũng dễ hiểu thôi . Làm thế để cho khách nhân tới đây nhận sự hưởng thụ tốt nhất . Bình thường khách nhân chỉ ở lầu một . Lầu hai có sáu gian sương phòng , chủ yếu dành cho những người sẽ dùng bữa ở đây . Vừa rồi có vị Mã tiên sinh , chính là khách nhân thường xuyên của lầu hai . Vừa rồi tiểu thư đã phân phó , sau này sẽ chuẩn bị ở trung tâm lầu hai một nơi để ngươi có thể chuyên tâm đánh đàn . Ngươi còn yêu cầu gì nữa không ? " .
Diệp Âm Trúc lắc đầu , mỉm cười nói : " Không có , đã phiền toái tới An Nhãtỷ tỷ rồi . Nơi ta đánh đàn chỉ cần an tĩnh một chút thôi . Chỗ này cũng được đấy . Đại thụ giữa phiêu lan hiên ta thấy thật lớn a . Cả không khí lẫn cách bài trí ở nơi đây đều làm cho ta có cảm giác thích thú " .
Đạt Địch gật đầu , nói : " Ngươi thích là tốt rồi " . Sau bữa trưa , Tô Lạp có chút không muốn bị phân phối ở đại sảnh , muốn xin được lên lầu hai cùng Diệp Âm Trúc mà không gặp được An Nhã. Lầu hai của phiêu lan hiên rất giống với lầu một , đều lấy thân cây đại thụ làm trung tâm . Lúc này tại thân cây cổ thụ có một bình đài hình trụ , một bộ bàn ghế bằng gỗ được kê ở trên đấy , nhìn qua kết cấu thật phi thường . Đạt Địch chỉ bình đài mỉm cười nói : " Đây là nơi sau này ngươi đến làm việc . Sau này nếu có lạnh thì ta sẽ nghĩ biện pháp giúp ngươi . Khoảng cách từ bình đài đến các sương phòng đã đủ an tĩnh cho ngươi diễn tấu chưa ? " .
" Thế này là quá tốt rồi" . Diệp Âm Trúc nhìn lên cây đại thụ , một tầng hoa nhỏ màu lam hiện lên trong mắt , cảm thấy sinh mệnh của địa thụ là vô cùng vô tận , hơi thở tự nhiên bình ổn , hưng phấn không nói nên lời . Tại nơi đây đánh đàn , đối với sự tu luyện của mình sau này chắc chắn sẽ có tác dụng hỗ trợ . Nếu không phải bởi vì ngượng ngùng , ngồi tại đây tu luyện cầm pháp sẽ cực kì tốt a !
Khi Diệp Âm Trúc ngồi lên trên bình đài , Đạt Địch buông một thùy mạn xuống khiến người từ bên ngoài không cách nào thấy được Diệp Âm Trúc . Với mười sáu năm tu luyện xích tử cầm tâm , cầm đã trở thành một phần tính mạng của Diệp Âm Trúc . Kể từ lúc tới mễ lan, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy tu luyện cầm pháp giống như tại bích không hải . Mặc cho thời gian trôi đi , bên ngoài có việc gì hắn hoàn toàn không biết , thâm tâm hoàn toàn đắm chìm trong cầm khúc . Tuy chỉ là hải nguyệt thanh huy cầm nhưng dưới sự toàn tâm toàn ý của hắn , mạn điệu cầm khúc tựa hồ từ từ thăng hoa . Suốt buổi chiều , Diệp Âm Trúc không ngừng đạn tấu , thậm chí ngay cả khi Tô Lạp thay nước trà hắn cũng không biết . Trong bốn canh giờ tất nhiên không phải chỉ có một cầm khúc , cả phiêu lan hiên thủy chung phiêu đăng trong tiếng đàn . Cầm tông qua cầm khúc thể hiện bát đại tuyệt kỹ , phân biệt : quan phong , nhiếp , biện hỉ nộ , duyệt tâm tư , tĩnh thần lự , tráng đảm dũng , tuyệt trần tục, cách quỷ thần . Với bát đại tuyệt kỹ này , Diệp Âm Trúc có chút thành tựu . Lúc này hắn đột nhiên phát hiện ra , cho dù chính bản thân mình không đưa ma pháp lực theo cầm khúc phóng thích thì tựu chung trong quá trình đạn cầm , hắn đối với bát đại tuyệt kỹ càng thêm lĩnh ngộ . Tiếng đàn dừng lại , Diệp Âm Trúc trong lòng thầm nghĩ : " Chẳng lẽ Tần gia gia đã nói đúng , chỉ có đi vào xã hội , ta mới có thể đột phá , tiến vào cảnh giới cao hơn của cầm ma pháp " .
Chính lúc trong đầu hắn tự hỏi thì tiếng vỗ tay vang lên khắp phiêu lan hiên . An Nhã không biết từ lúc nào đã ở trên lầu ba thang lầu , cúi đầu quan sát Diệp Âm Trúc , cũng chỉ có nàng mới có thể thấy vẻ mặt chuyên chú của Diệp Âm Trúc khi tấu cầm , trên miệng khẽ mỉm cười . Thanh âm của An Nhã vang lên : " Đã đến giờ đóng cửa . Các vị mời về cho " . Nguyên lai phiêu lan hiên chỉ buôn bán vào buổi chiều . Không có người nói , chỉ có tiếng bước chân nặng nhẹ không đồng nhất . Trong chốc lát , phiêu lan hiên lại trở về trạng thai thanh tịnh như cũ .
" An Nhã tỷ tỷ " . Diệp Âm Trúc đi tới .
" Âm Trúc , ngươi tấu đàn thật tuyệt . Đã mệt chưa ? Ngồi một chỗ cũng đã lâu rồi , nhanh nghỉ ngơi một chút đi . Ta đã cho người chuẩn bị cơm tối rồi ." An Nhãcó chút ân cần nhìn Diệp Âm Trúc nhưng từ Diệp Âm Trúc , nàng không hề thấy sự mệt mỏi trên khuôn mặt mà ngược lại , ánh mắt hắn càng trở nên sáng ngời sung mãn .
" không cần đâu , An Nhã tỷ tỷ . Giờ ta phải trở về học viện có chút việc . Mai ta lại đến . Bảy ngày nữa ta đều có thể đến , nhưng sau này khai học , ta cũng không biết có thể đến đây thường xuyên được hay không nữa " . An Nhãđem lại cho hắn một cảm giác rất thân thiết , mỗi khi ở bên cạnh nàng , hắn đều thấy phi thường thoải mái .
" Vậy cũng được . Trên đường đi cẩn thận một chút " . An Nhã cũng không dám nài ép , chỉ hướng tới Diệp Âm Trúc mỉm cười , cho Đạt Địch tiễn hắn xuống dưới lầu .
" Âm Trúc , ngươi mệt không ? " . Tô Lạp đã thay bộ quần áo của nhân viên phục vụ bằng bộ đồ của mễ lan học viện , đang đứng đợi hắn .
Diệp Âm Trúc lắc đầu , mỉm cười đáp : " Trước kia , mỗi ngày ta đạn cầm so với hôm nay còn lâu hơn rất nhiều . Nơi này cho ta cảm giác rất tốt . Năng lượng tự nhiên dày đặc , làm ta dễ dàng bình tĩnh , có thể toàn tâm tấu nhạc " .
Hai người rời khỏi phiêu lan hiên , theo đường cũ trở về mễ lan học viện . " Âm Trúc , ngươi có biết vị An Nhã tiểu thư kia rốt cuộc là ai không ? " . Tô Lạp đột nhiên hỏi .
Diệp Âm Trúc sửng sốt đáp : " An Nhã tỷ tỷ không phải là phiêu lan hiên lão bản sao ? Có chuyện gì vậy ? " .
Tô Lạp lắc đầu , nói : " Tuyệt đối không đơn giản như vậy . Buổi chiều khi ngươi vừa mới bắt đầu đạn cầm , phiêu lan hiên hai tầng đã đầy khách nhân . Điểm kỳ quái là không ai ồn ào , cho dù nói chuyện cũng phi thường nhẹ giọng . Những người này thậm chí đều mặc quần áo màu xanh hoặc màu lam , so với quần áo người phục vụ có chút giống nhau . Ta phát hiện ra được khách nhân của phiêu lan hiên đều không phải là người thường , bọn họ chỉ lẳng lặng uống trà hoặc thấp giọng nói chuyện , hình như đều thường xuyên tới đây " .
Diệp Âm Trúc nói : " Như thế cũng không có gì lạ cả . Có thể đó đều là khách quen của phiêu lan hiên , đối với phiêu lan hiên rất tâm đắc " .
Tô Lạp nói : " Ngươi có biết một chén hoa trà của phiêu lan hiên giá bao nhiêu không ? " . Diệp Âm Trúc mờ mịt lắc đầu . Tô Lạp cười lạnh một tiếng , nói tiếp : " Hoa trà của phiêu lan hiên , một chén giá một hồng bảo thạch . Đấy chỉ là giá bình thường , lên lầu hai , một chén trà giá ba hồng bảo thạch . Ngươi gập qua loại trà đắt tiền đến như vậy chưa ? Khó trách cái vị ann tiểu thư kia phóng khoáng như vậy , cho ngươi một ngày mười kim tệ tiền lương . So với đầu thu của phiêu lan hiên thì tiền lương của chúng ta cửu ngưu nhất mao ( một sợi lông trên chín con trâu ) " .
" A ! Thật như vậy sao ? Nói thế , chúng ta buổi chiều đã uống cái loại hồng xảo trà kia , chẳng phải là ... " .
Tô Lạp nói tiếp : " Ngươi cũng thấy kì lạ sao . Ta thấy phiêu lan hiên này tựa hồ rất thần bí , chúng ta không nên dây dưa vào " .
Diệp Âm Trúc lắc dầu nói : " Như thế nào chả được . Ta đã đáp ưng An Nhãtỷ tỷ sẽ đến đấy đạn cầm . Hơn nữa ta cảm thấy phiêu lan hiên rất thích hợp với ta . Vừa có tiền nộp học phí , vừa có thể tu luyện cầm nghệ , một địa phương tốt như vậy dãm chắc không còn nơi thứ hai đâu . Mà ta cũng cảm giác được sự thuần khiết , tự nhiên qua hơi thở của tỷ ấy , chỉ có nguwoif tâm địa thiện lương mới cho ta cảm giác như vậy , sẽ không có gì xấu đâu " .
Tô Lạp có chút bất đắc dĩ nói : " Nếu ngươi đã nói như vậy ta cũng không biết nói gì hơn nữa . Ta chỉ khuyên ngươi nên cẩn thận một chút thôi . Nhưng mà hôm nay ngươi đạn cầm khúc quả thật quá tuyệt vời , khiến đám khách nhân nghe như si như túy , nhiều người còn thấp giọng nghị luận về lai lịch của ngươi nữa đấy . Chỉ bất quá không ai đoán được ngươi là đệ tử của mễ lan học viện mà thôi . Cuối cùng nếu không phải vị An Nhã tiểu thư kia ra lệnh trục khách , ta xem bọn họ sẽ không muốn rời đi , quyết gặp mặt ngươi bằng được để xem ngươi là thần thánh phương nào " .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.