Chương 291: Sanh mệnh chi hỏa phân âm dương (phần 2)
Đường Gia Tam Thiểu
06/04/2013
Cho đến khi truyền tống môn mở ra. Tâm thần Diệp Âm Trúc vẫn bị vây trong mơ hồ. Thân thể của hắn bị Tiểu Long Nữ đẩy vào trong truyền tống môn.
- Phụ nữ kia rất thông minh, đó chỉ là hiểu lầm mà thôi.
Tiểu Long Nữ thản nhiên nói.
- Thông minh?
Diệp Âm Trúc có chút ngạc nhiên nhìn Tiểu Long Nữ. Lúc này, bọn họ đã rời Cầm Thành, xuất hiện tại truyền tống môn ở bên ngoài Pháp Lam nơi quân doanh Cầm Thành.
Trời vẫn còn tối, ánh bình minh vẫn chưa tới.
Tiểu Long Nữ lạnh nhạt nói:
- Ngươi rất khó xử sao? Thật ra, chỉ là ngươi nghĩ quá nhiều mà thôi. Ta có thể cảm giác được lời nàng ta nói là phát ra từ nội tâm. Nàng quả thật đem tất cả những gì đã phát sinh trở thành một ký ức đẹp đẽ. Nàng là một phụ nữ rất lý trí, có thể từ bỏ được mọi thứ. Ngươi có lý do gì mà không từ bỏ được? Ngươi sống cho tốt, đó chính là sự trợ giúp tốt nhất đối với nàng. Nếu không, ngươi sẽ lại gây cho nàng sự khó xử.
Tâm tình Diệp Âm Trúc tựa hồ vì mấy câu nói của Tiểu Long Nữ đã trở nên thông suốt, cười khổ nói:
- Ngươi từ khi nào thì biến thành chuyên gia tình cảm vậy? Chỉ là, sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, ta thật còn có thể xem An Nhã tỷ giống như trước được sao?
Tiểu Long Nữ lạnh nhạt nói:
- Cho dù phiền não, thì ngươi cũng phải làm chuyện của ngươi trước. Nơi này chính là Pháp Lam?
Vừa nói, ánh mắt của nàng đã dõi về bảy tòa tháp cao trong Pháp Lam thành.
Thật ra, Tiểu Long Nữ nói rất đúng. An Nhã và Diệp Âm Trúc xảy ra quan hệ lúc đó, đối với bản thân An Nhã cũng có lợi. Trước tiên không nói tới thực lực tăng lên tới Thần Cấp ma vũ cực bích, chỉ đơn giản về mặt tinh thần cũng đã có sự trợ giúp rất lớn đối với nàng. An Nhã cũng cảm giác được điểm này, cho nên mới nói ra hai chữ cảm ơn tới Diệp Âm Trúc .
Diệp Âm Trúc mặc dù thông minh, cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất so với Tiểu Long Nữ cũng không sai biệt bao nhiêu, nhưng hắn dù sao cũng không phải là phụ nữ. Đối với tâm lý phụ nữ không thể nào hiểu rõ bằng Tiểu Long Nữ được.
Từ năm đó An Kỳ phản bội Tinh linh tộc, suýt nữa đem Tinh linh tộc xuống bờ vực hủy diệt, trên vai An Nhã đã mang gánh nặng phục hưng chủng tộc. Bề ngoài nhìn không ra điều gì, nhưng ở sâu trong nội tâm của nàng vẫn chịu đựng áp lực đã mỏi mệt không chịu nổi nữa.
Mà ngay lúc này, Diệp Âm Trúc xuất hiện, tạo cho An Nhã kỳ ngộ để phục hưng Tinh linh tộc, nàng cũng bắt lấy cơ hội này. Rốt cục sau khi không ngừng cố gắng, đã làm cho Tinh linh tộc một lần nữa quật khởi. Chỉ là, ngoại trừ bản thân nàng, ai biết nàng đã nỗ lực bao nhiêu? dưới áp lực thật lớn đó, nàng đã hao phí bao nhiêu tâm lực? Vì Tinh linh tộc quật khởi, An Nhã hoàn toàn có thể nói là toàn tâm toàn ý. Lâu nay, trạng thái trong lòng nàng đã trở nên hết sức mệt mỏi, lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Mà Diệp Âm Trúc trợ giúp Viễn cổ chi thụ tiến hóa thành Vĩnh hằng chi thụ, không thể nghi ngờ là đã trợ giúp An Nhã hoàn thành tâm nguyện lớn nhất. Đồng thời, cũng trợ giúp thực lực của bản thân nàng tăng lên.
Khi đó, trong lòng An Nhã vẫn trói chặt không thả lỏng, mà cũng ngay thời khắc đó, tinh thần An Nhã cũng đã tới thời khắc sụp đổ.
Nhưng Diệp Âm Trúc cùng nàng kết một đoạn lương duyên hợp thể lại vừa đúng lúc trợ giúp sâu trong nội tâm của nàng thả lỏng ra. Hoàn toàn giải quyết sự mệt mỏi trong lòng An Nhã, có thể nói đã cho nàng một sinh mạng mới.
Bởi vậy, nếu nói Diệp Âm Trúc đã nhận được tấm thân xử nữ quý nhất của An Nhã, vậy, An Nhã cũng đã nhận được không ít từ trên người hắn .
Chỉ là Tiểu Long Nữ mặc dù cảm nhận được điều này, nhưng dù sao nàng cũng hiểu quá ít đối với thế giới bên ngoài , bởi vậy không cách nào giải thích cho Diệp Âm Trúc được. Nhưng nàng vẫn có thể cảm giác được, An Nhã mới nhận được lợi ích từ trên người của Diệp Âm Trúc, Còn Diệp Âm Trúc thì hoàn toàn dựa vào nỗ lực.
Tiểu Long Nữ mặc dù khuyên bảo vẫn lạnh băng như trước, nhưng trong lòng Diệp Âm Trúc cũng thư thái đi rất nhiều. Dù sao, dưới tình huống bất đắc dĩ cùng cùng An Nhã hợp thể, hắn cũng không thể kìm nén tâm thần lại được, vậy không thể để cho mình tiếp tục buồn bực. Sau này thì thế nào, hiện tại ai có thể nói rõ ra được đây?
Đối với hắn mà nói, quan trọng nhất là không được làm tổn thương đến thê tử của mình. Chuyện này An Nhã dám chắc sẽ không nói ra ngoài. Tiểu Long Nữ với tính tình như vậy tự nhiên cũng sẽ không nói ra, khiến cho nó trở thành bí mật giữa mình và An Nhã đi.
Ánh mắt cùng Tiểu Long Nữ nhìn về phía bảy tòa tháp của Pháp Lam. Diệp Âm Trúc gật gật đầu với nàng, nhẹ nhàng phóng người lên, bay về hướng Pháp Lam thành.
Hiện tại trời vẫn chưa sáng. Diệp Âm Trúc cũng không muốn đánh thức chiến sĩ bên trong Cầm thành. Nếu không, hắn trở về tất nhiên sẽ tạo nên sự xao động rất lớn. Hắn cũng không hy vọng đối mặt với tình cảnh bị cả đám người vây quanh. Rốt cục trở lại, lúc này điều hắn muốn nhất chính là một nhà đoàn tụ. Nếu bị chiến sĩ trong Cầm Thành phát hiện hắn trở về, vậy thời gian cùng cả nhà đoàn tụ cũng sẽ phải đẩy ra sau.
Tiểu Long Nữ đi theo sau Diệp Âm Trúc, thân thể của nàng hoàn toàn như không có sức nặng, nhẹ nhàng phiêu diêu mà bay tới.
Từ nơi quân đội Cầm Thành đồn trú tới Pháp Lam thành, đối với bọn họ mà nói chỉ là chuyện đơn giản. Nương theo liên lạc bên trong ám tháp, vách ngăn phòng ngự của Pháp Lam lặng lẽ mở ra một khe hở, Diệp Âm Trúc và Tiểu Long Nữ không bị gì ngăn trở trực tiếp tiến vào.
Với thực lực của bọn họ, che dấu khí tức của bản thân quá dễ dàng, cho nên, cũng không có kinh động tới Pháp Lam Kỵ Sỹ thủ hộ của Pháp Lam.
Ám tháp đã hiện ra, vào giờ phút này, tâm tình Diệp Âm Trúc đã hoàn toàn biến đổi, Tô Lạp, Hải Dương, ta đã trở lại. Còn có các con của ta nữa.
Nhẹ nhàng hạ xuống trước Ám tháp, chung quanh tất cả đều yên tĩnh. Xa xa bầu trời đã dần dần chuyển xanh. Ngày sẽ sáng, ánh bình minh đã tới.
Đứng ở trước Ám tháp, trong lòng Diệp Âm Trúc trăm mối tơ vò. Theo hắn thực tế cảm thụ, mình rời đi chỉ bất quá không tới một tháng, nhưng sự thật, hắn đã chính thức đi ba năm.
Ba năm, Tô Lạp và Hải Dương ba năm nay thế nào. Các nàng vì bản thân mình, đã chịu bao đau khổ vì nhớ nhung.
Trong lúc nhất thời, hắn cũng không cách nào tiến vào trong Ám tháp, tim hắn không ngừng gia tốc, trong kích động, hai tay nắm chặt, tâm tình không ngừng xuất hiện biến hóa phức tạp.
Nỗi nhớ trong lòng càng mạnh, lúc này hắn lại càng không biết làm thế nào để đối diện với thê tử của mình. Bất luận nói như thế nào, bất luận là nguyên nhân gì, sự tình phát sinh giữa hắn và An Nhã cũng đã là có lỗi với hai thê tử.
Ngay lúc này, đột nhiên, một đạo gió lạnh từ Trong Ám tháp thổi ra. Không đợi Diệp Âm Trúc phản ứng, một đạo khí tức lạnh như băng đã lặng yên nhắm tới ngực của hắn, lạnh như đao, còn mang theo tác dụng hủ thực. Diệp Âm Trúc bị công kích, nguyên lực trong cơ thể tự lưu chuyển hóa thành một đạo sóng gợn như mặt nước đem luồng gió lạnh kia tiêu hóa đi, mà bất thình lình bị công kích cũng làm cho hắn lập tức tỉnh táo lại, hạ ý thức nhìn lại nơi cánh cửa của Ám tháp cũng chưa đóng lại kia.
Một thanh âm mềm mại trong trẻo vang lên
- Ngươi là ai, dám đến Ám tháp, không biết nơi này là cấm địa sao?
Diệp Âm Trúc sửng sốt một chút, không đợi hắn trả lời. Một thanh âm khác cũng mềm mại nhưng lại có vẻ trầm ổn hơn rất nhiều nói:
- Đừng nhiều lời với hắn. Chúng ta trước tiên đánh bại hắn. Ngày hôm qua ta mới học được một Ma Pháp rất thực dụng.
Còn đang nói, một đạo ánh sáng màu vàng cam từ Ám tháp âm thầm xuất ra, trong chớp mắt đã nhằm vào ngực của Diệp Âm Trúc, so với luồng gió lạnh kia hoàn toàn khác biệt. Công kích lần này không hề có thuộc tính hắc ám hỗn hợp hủ thực năng lượng. Mà là thuần túy là quang minh. Năng lượng tuy chỉ là Chanh cấp, nhưng trong đó ẩn chứa quang nguyên tố cực kỳ tinh khiết. Hơn nữa năng lượng công kích phi thường ngưng tụ. Tuyệt đối là Quang chi tiễn (Mũi tên Ánh sáng) chân chính.
Quang hệ Ma Pháp rất ít loại Ma Pháp công kích cấp thấp này. Quang chi tiễn chính là một trong số đó. Bình thường mà nói, Ma Pháp Sư cấp vàng cam mới có thể nắm giữ được. Chỉ là, muốn đem nó phát huy tốt như vậy thì ít nhất phải tu luyện đến Hoàng cấp mới được. Bản thân đủ Ma Pháp lực ủng hộ mới có thể sử dụng Quang chi tiễn này ngưng tụ tới mức độ càng cao hơn.
Diệp Âm Trúc vẫn không động như trước , trình độ công kích như vậy, đừng nói là nguyên lực, cho dù là Thần Nguyên Ma Pháp Bào cũng có thể tự đỡ lấy dược.
Một vầng sáng trực tiếp tản ra trước ngực hắn, bay tán loạn.
Trong lòng Diệp Âm Trúc có loại cảm giác dở khóc dở cười. Pháp Lam lúc nào lại có Ma Pháp Sư yếu ớt như vậy, hơn nữa, còn ở trong Ám tháp của mình. Chanh cấp Ma Pháp Sư, hình như lâu rồi chưa gặp công kích như vậy, lại còn ở trên địa bàn của mình. Thật sự là có chút hài hước.
Đối phương tựa hồ cũng phát hiện Diệp Âm Trúc bị đánh trúng cũng không có thương tổn gì, hai tiếng la sợ hãi đồng thời vang lên.
- Hắn hình như hơi mạnh, ca ca. Làm sao bây giờ?
Người thứ nhất lên tiếng thanh âm có vẻ nghi vấn.
- Chúng ta thử lại, không được thì gọi người có sao đâu. Dùng chiêu cho tốt.
Giọng trầm trầm có vẻ quyết định rất nhanh. Ngay sau đó, Diệp Âm Trúc đã thấy hai đạo Chanh sắc quang mang đồng thời từ trong Ám tháp bắn đến.
Diệp Âm Trúc mặt nở nụ cười, không để ý tới hai luồng quang mang đang bắn tới mình, mặc dù hai Ma Pháp Sư này khá yếu, bất quá bọn họ tốc độ làm phép tựa hồ không tệ. Xem ra, bọn họ hẳn là không chỉ đơn giản là Chanh cấp như vậy.
Khi hắn chuẩn bị y theo trước đây tùy ý cho Ma Pháp biến mát trên người mình. Đột nhiên, hai đạo Chanh sắc quang mang đang đồng loạt bắn về phía mình đã có biến hóa một chút, ngay khi hai đạo quang mang sắp bắn tới ngực Diệp Âm Trúc còn cách cỡ một thước, hai đạo quang mang đột nhiên cùng hợp lại với nhau.
So với hai lần công kích trước kia. Lúc này uy lực nổ mạnh ít nhất là gấp năm lần, vẫn không có khả năng gây tổn thương đến Diệp Âm Trúc, nhưng cũng làm hắn giật mình. Một công kích này rõ ràng đã tới cấp bậc cao nhất của Hoàng cấp, thậm chí đã đến gần lục cấp sơ giai. Chỉ là, Ma Pháp bọn họ phát ra rõ ràng chỉ là Chanh cấp mà thôi! Là chuyện gì xảy ra vậy?
Dưới lực nổ mạnh, tóc Diệp Âm Trúc tung bay, mà lần này phát ra thanh âm ngạc nhiên lại là Tiểu Long Nữ bên cạnh hắn.
- Âm dương tương khắc. Thời điểm nắm giữ rất tốt!
Tiểu Long Nữ đương nhiên sẽ không vì uy lực của công kích này mà kinh ngạc. Đối với nàng và Diệp Âm Trúc mà nói, loại công kích này so với gãi ngứa không có gì khác nhau. Nhưng thủ đoạn và phương thức công kích này lại khiến cho nàng có chút giật mình.
Nghe Tiểu Long Nữ nói, Diệp Âm Trúc cũng hiểu được. Hai loại công kích này, phân biệt là quang minh cùng hắc ám. Chúng nó khi va chạm trước ngực mình, bởi vì quang nguyên tố cùng ám nguyên tố đặc tính bài xích lẫn nhau, khi va chạm mãnh liệt sinh ra lực nổ mạnh như vậy thậm chí còn làm các nguyên tố tổ hợp loạn lưu (lưu chuyển hỗn loạn) với nhau.
Mặc dù công kích như vậy trước mắt xem ra không có khả năng tạo thành thương tổn đối với mình, nhưng chớ quên, ngọn nguồn công kích chỉ là hai đạo Chanh cấp Ma Pháp mà thôi. Nếu đó là hai cấm chú thì thế nào?
Phải biết rằng, quang nguyên tố và ám nguyên tố không thể dễ dàng khống chế như vậy. Nếu sử dụng phương pháp không đúng, kết quả sẽ là triệt tiêu lẫn nhau mà không phải là nổ mạnh. Từ điểm này xem ra, hai gã Ma Pháp Sư công kích mình có lực khống chế Ma Pháp cực kỳ bất phàm. Hơn nữa nghe thanh âm của bọn hắn, tựa hồ không giống người trưởng thành, nếu thật là như thế này, vậy tương lai của bọn họ tiềm lực phát triển có thể nói là không tầm thường.
Trong khi Diệp Âm Trúc và Tiểu Long Nữ đang đồng thời kinh ngạc. Ba đứa nhỏ đồng thời từ cửa Ám tháp dò xét ra, ánh mắt bọn chúng nhìn về phía Diệp Âm Trúc không chút e ngại, mà tất cả đều là sự tò mò.
Thanh âm chỉ có hai người nói chuyện. Xuất hiện lại là ba, người nãy giờ không lên tiếng có chút bất mãn nói:
- Đại ca, Nhị tỷ, Ma Pháp của các người không được rồi! Các người đi trước, ta bảo vệ các người.
Vừa nói hắn trực tiếp từ phía sau hai người nhảy ra, bày ra một tư thế rất tiêu chuẩn, trong tay cầm một thanh đoản kiếm. Vẻ mặt rất dứt khoát đối mặt với Diệp Âm Trúc và Tiểu Long Nữ.
Nếu đây là Chiến Sĩ và Ma Pháp Sư xuất hiện bình thường xuất hiện, Diệp Âm Trúc nhất định rất hâm mộ người này. Trước không nói đến hai Ma Pháp Sư phối hợp Ma Pháp tinh diệu, võ sĩ kia có thể động thân ra che ở trước mặt hai người kia phần dũng khí này cũng đã đáng tán thưởng.
Chỉ là Diệp Âm Trúc thật sự không có chút tâm tình hâm mộ, bởi vì trong lòng hắn đang run rẩy. Mà ba người đứng ở trước mặt hắn và Tiểu Long Nữ, động tác xuất ra cũng có chút quái dị.
Ba người cao thấp không sai biệt lắm. Người cuối cùng xuất hiện cao nhất cũng chỉ khoảng trên dưới một thước, hai người còn lại thậm chí ngay cả một thước còn không tới, da thịt mềm mại tựa hồ lúc nào cũng có thể chảy nước, đều rất xinh đẹp. Ánh mắt nhìn Diệp Âm Trúc ngoại trừ địch ý ra còn chút tò mò, cũng không có chút tâm tình sợ hãi nào.
Thân cao chừng một thước, đối với tộc người lùn cũng coi như là nhỏ con, nhưng bọn họ không phải là người lùn, mà là ba đứa nhỏ. Nhìn qua ba đứa nhỏ này, buồn cười nhất chính là vị tiểu dũng sĩ đứng ở phía trước, đoản kiếm trong tay lại là kiếm gỗ.
Thấy ba đứa nhỏ này. Diệp Âm Trúc tim không ngừng tăng tốc không thể áp chế được, mắt của hắn chợt hồng lên, ba đứa nhỏ xuất hiện ở trước Ám tháp cũng đã cho hắn biết rất nhiều. Thân phận ba đứa nhỏ sớm đã bộc lộ.
Một nam một nữ tay cầm Ma Pháp trượng tướng mạo đều phi thường tuấn mỹ, cô gái nhỏ tóc màu lam nhạt, người con trai còn lại tóc màu đen, mà người con trai tay cầm kiếm gỗ tóc cũng màu đen, cũng rất tuấn mỹ. Nhưng hai người con trai hơi khác nhau một chút.
Trong vô thức, Diệp Âm Trúc đi nhanh tới mấy đứa nhỏ, trong lòng hắn đã tràn ngập sự ôn nhu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.