Chương 30: Sát lục âm nhận ( Phần 3 )
Đường Gia Tam Thiểu
06/04/2013
Tô Lạp đi tới bên cạnh Diệp Âm Trúc , nhéo hắn một cái thật đau ở tay , ân cần hỏi : “ Ngươi không sao chứ ? “ .
Diệp Âm Trúc cười khổ lắc đầu , đáp : “ Chúng ta đi mau thôi . Nguyên lai giết chóc lại có cảm giác thống khổ như vậy “ .
Tô Lạp than nhẹ một tiếng : “ Vì bảo vệ bản thân , đôi khi không tránh được giết chóc . Sau này ngươi sẽ quen với những việc này thôi . A ! Ngươi xem “ . Hắn đột nhiên giật mình chỉ về phía dưới chân núi .
Bốn người cùng nhìn về phía đó và sắc mặt tái mét lại . Ngay dưới chân núi , sườn núi , khắp nơi đều có thú nhân , đi đầu chính là một số lượng khổng lồ viên nhân tại sườn núi , sau đó là những thân thể cao gần ba thước , bộ lông màu vàng đan xen những vạch màu đen chạy dọc khắp cả thân thể . Xen lẫn trong đó là những thú nhân cao gần hai thước , tốc độ cực kỳ nhanh , đang chạy theo viên nhân phía trước nhằm hướng đỉnh núi tiến tới , hiển nhiên đã nghe được tiếng chém giết từ trên đây vọng xuống .
“ Hình như là hổ nhân và báo nhân , tất cả đều là chủ lực cuả thú nhân tộc , hơn nữa còn cường đại hơn cả viên nhân nữa cơ . Trời ạ ! Thú nhân tộc rốt cuộc muốn làm gì đây ? “ . Tô Lạp thầm nuốt nước bọt .
Hương Loan đột nhiên kinh hô : “ Bỉ mông cự thú ... bỉ mông cự thú “ .
Đi sau cùng đội ngũ thú nhân là bỉ mông cự thú , thân hình khổng lồ cao mười lăm thước dưới ánh mặt trời tỏa ra quang mang màu xám . Từ trên đỉnh núi bốn người Âm Trúc cũng cảm thấy cự kỳ kinh sợ . Số lượng bỉ mông cự thú khoảng chừng hơn 100 , hơn nữa hổ nhân , báo nhân , viên nhân tam đại cường lực binh chủng , toàn bộ số này ít nhất phải tương đương với 1/3 thực lực của Lôi thần bộ lạc .
“ Đi mau “ . Diệp Âm Trúc lúc này cũng không ngại xấu hổ nữa , hai tay vòng qua hông Hải Dương và Hương Loan kéo đi . Tô Lạp cũng nhanh chóng đuổi theo .
Khi thấy thân ảnh Tô Lạp đã đuổi kịp mình , Âm Trúc trầm giọng nói : “ Tô Lạp , tốc độ ngươi nhanh nhất , mau trở về Khoa ni á thành báo tin . Đám thú nhân này chắc chắn muốn công kích Khoa ni á thành , không nghĩ tới bọn họ không ngại địa hình hiểm trở mà công kích đến đây , xem ra quân đội đã quá khinh thường rồi . Lần chiến tranh với thú nhân này sợ rằng không đơn giản như vậy . Từ khoa ní á thành đến Mễ lan đế quốc là con đường đơn giản nhất mà quân đội không hề phòng bị , nếu thú nhân chiếm được Khoa ni á thành , sợ rằng có thể xuyên thẳng vào bình nguyên , muốn ngăn cản được bọn họ thì Mễ lan đế quốc phải tổn thất trầm trọng “ .
Mỗi ngày đều nghe Áo Lợi Duy Á giảng giải tình hình quân sự , hắn đối với bản đồ tác chiến cực kỳ quen thuộc , dễ dàng đoán ra mục đích của quân đội thú nhân tộc . Phổ lợi á bình nguyên có thể nói là nơi sản xuất nhiều lương thực nhất của Mễ lan đế quốc , đất đai phì nhiêu , có đại thành thị buôn bán cực kỳ phát đạt . Nhiều năm qua ở trong đại lục yên ổn , lực phòng vệ của tòa thành này là con số 0 tròn trĩnh , đừng nói là chủ lực quân đoàn của thú nhân tộc cùng bỉ mông cự thú , cho dù chỉ là một quân đội bình thường cũng có thể dễ dàng công hãm thành thị này , có thể nói Phổ lợi á là huyết mạch của Mễ lan đế quốc , nếu mất đi thì tổn thất vô cùng nghiêm trọng .
Tô Lạp do dự một chút rồi nói : “ Ta đi trước , vậy còn các ngươi ? “ .
Diệp Âm Trúc vội la lên : “ Không còn thời gian đâu , ngươi đi mau đi . Phải có chút thời gian chuẩn bị chúng ta mới có thể có cơ hội ngăn trở bọn họ . Nói cho Áo Lợi Duy Lạp đại ca , bảo hắn mau đến Thánh tâm thành cầu viện , nếu không sẽ không kịp nữa . Thú nhân bây giờ còn chưa đến , nhanh đi “ .
Tô Lạp biết Diệp Âm Trúc nói đúng , cắn chặt môi , thân thể tăng tốc , dưới tác dụng của vĩnh hằng thế thân khôi lỗi phát huy đến cực hạn , nhằm hướng Khoa ni á thành lao nhanh tới .
Tại lều trung ương của Lôi thần bộ lạc .
Tù trưởng Lôi thần bộ lạc là một sư nhân cường đại , có thể nói là chiến sĩ cường đại nhất trong vương tộc và Lôi thần bộ lạc , lực lượng hoàn toàn có thể so sánh cùng với bỉ mông cự thú . Thân thể cao hơn ba thước , toàn thân tỏa ra khí thế bức nhân , đôi mắt chứa đầy những tia quang mang uy mãnh , còn có vài phần âm hiểm , hiển nhiên hắn không giống với thú nhân bình thường có suy nghĩ đơn giản .
Bàn tay hắn chậm rãi mở bản đồ trải ra toàn bàn , trong mắt hiện lên một chút đắc ý . “ Người của chúng ta hẳn là đã đến vùng núi Phiên việt bố luân nạp rồi , chỉ cần ra được Bố luân nạp sơn khẩu , tài phú cực lớn của Mễ lan đế quốc chắc chắn sẽ thuộc về Lôi thần bộ lạc chúng ta . Đến lúc đó , cho dù Sở la môn có hùng nhân cùng Chiến thần yếu tắc có hổ nhân cũng không thể chống lại thực lực của Lôi thần bộ lạc chúng ta . Cực bắc hoang nguyên sẽ thống nhất dưới tay Cổ Đế ta . Hảo , thật sự là quá tốt . Ai Mạc Sâm tiên sinh , người quả là báu vật của Lôi thần bộ lạc chúng ta , nếu không có người đề cử , sợ rằng ta cũng không thể nghĩ đến phương pháp trực tiếp đột kích vào Mễ lan đế quốc “ .
Đứng bên trái Cổ Đế là một nhân vật toàn thân được che phủ bởi cái áo choàng màu lam chùm kín đầu , hoàn toàn không nhìn rõ mặt mũi , nhưng chiều cao chỉ tương đương với một người bình thường . Thanh âm của hắn phát ra , giọng trầm thấp có pha thêm chút lạnh lùng , âm hiểm : “ Ca ngợi Lôi thần , đây là sự chiếu cố của Lôi thần đối với con dân của người . Bây giờ chúng ta phải tạo áp lực thật lớn ở mặt trước , để cho bọn họ có phát hiện ra chúng ta đã xâm nhập được vào Mễ lan cũng không thể phái nhiều long kỵ binh đi ứng phó . Chỉ có như vậy chúng ta mới thu được thêm nhiều tài phú . Ta nghĩ lần này quân đội của ngài đã được ta đưa cho mười cái không gian giới chỉ sẽ nhanh chóng đầy ắp đem về dâng cho ngài “ .
Cổ Đế ha hả cười : “ Đúng , người nói đúng , mười không gian giới chỉ có thể vét sạch cả một thành thị , ta tin rằng chẳng bao lâu nữa người dân của ta có thể chứng kiến tài sản của Mễ lan có nhiều đến cỡ nào “ .
Nói đến đây , hàn quang trong mắt hắn chợt lóe : “ Bất quá ta dường như không thấy Pháp lam có sự phản ứng nào . Ai Mạc Sâm tiên sinh , người nói xem nếu chúng ta công kích các thành thị phía bắc của Mễ lan đế quốc thì có gặp phải sự phản ứng của Pháp lam không ? Nếu như vậy thì chúng ta không thể chống chọi lại được . Tổ tiên ta đã dặn rằng thủy chung không thể chống lại Pháp lam “ .
Ai Mạc Sâm mỉm cười , nói : “ Không , đương nhiên sẽ không . Pháp lam thất tháp sẽ không dễ dàng can thiệp vào chuyện của đại lục , mà Mễ lan lại là đệ nhất đế quốc của Long khi nỗ tư đại lục , cho dù lần này ngài lấy được rất nhiều tài phú , đối với họ tổn thất chẳng đáng là bao . Có khi họ yếu đi thì Pháp lam càng mừng ấy chứ , nam bắc cân bằng thì địa vị của Pháp lam càng thêm ổn định “ .
Cổ Đế gầm nhẹ một tiếng : “ Pháp lam còn cần sự cân bằng hay sao ? Sợ rằng quân đội của cả đại lục cùng đứng lên cũng không thể đối kháng lại với họ . Truyền mệnh lệnh của ta , toàn thể quân đoàn lang kỵ binh xuất phát , đánh sâu vào phòng tuyến của Mễ lan đế quốc cho ta . Sư nhân thân vệ đoàn , bỉ mông quân đoàn , ngưu đầu nhân quân đoàn , bán nhân mã cung tiễn quân đoàn cùng ta xuất phát , mục tiêu là Thánh tâm thành . Mã Nhĩ , lần này ta sẽ cho ngươi biết thế nào là thất bại thảm hại , khi ngươi phát hiện ra mục tiêu thật sự của chúng ta sợ rằng quân đoàn cướp bóc của chúng ta đã trở về rồi . Ha ha , ha ha ha ha ... “ .
Trên một thân cây đại thụ tại đỉnh núi , Diệp Âm Trúc không ngừng quan sát xung quanh . Sau khi Tô lạp đi , hắn cũng không trở về Khoa ni á thành mà tạm thời dừng lại ở đây .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.