Chương 30: Sát lục âm nhận ( Phần 4 )
Đường Gia Tam Thiểu
06/04/2013
Hắn biết rõ rằng tình hình Khoa ni á thành bây giờ rất nguy kịch , đừng nói là mấy quân đoàn thế này , chỉ cần mấy trăm bỉ mông cự thú xuất chiến , Khoa ni á thành chắc chắn không thể chống đỡ nổi , việc cần thiết bây giờ là có thể trì hoãn thời gian càng lâu càng tốt . Vì thế Diệp Âm Trúc định ở lại một mình ngăn cản đoàn quân thú nhân .
Hương Loan và Hải Dương đã được hắn bố trí ở một nơi khá xa , không có sự trợ giúp của hắn , các nàng có đi cũng chẳng được bao nhiêu , có khi còn nguy hiểm hơn nữa chứ , thà đợi hắn một chút rồi tất cả cùng rời đi .
Việc Diệp Âm Trúc muốn làm rất đơn giản , đây là ngọn núi gần Khoa ni á thành nhất , muốn vượt qua sường núi bên này để sang bên kia cũng mất một chút thời gian , hắn định nhân lúc thú nhân di chuyển leo lên đỉnh núi sẽ dùng thân cây làm vật cản đường . Ở đây có rất nhiều cây cổ thụ chọc trời , so với độ cao ngàn thước của ngọn núi cũng xấp xỉ , nếu những thân cây này lăn xuống từ trên đỉnh núi , lực sát thương nhất định sẽ rất kinh người . Mặc dù chỉ có một mình nhưng Diệp Âm Trúc tự tin tốc độ của mình kết hợp với cường bạo lực lượng có thể thành công , ít nhất cũng không phải vướng bận sự an toàn của Hải Dương và Hương Loan .
Bích ti đã được Diệp Âm Trúc triển khai , quấn thành một vòng quanh những cây cổ thụ gần đấy . Diệp Âm Trúc vận dụng đấu khí khiến bích ti dễ dàng cắt đứt những thân cây cổ thụ , khiến chúng thay nhau đổ ầm xuống , tạm ngăn chặn đám thú nhân tiến lên .
“ Hắn là người sao ? Sao hắn không biết mệt mỏi vậy ? “ . Hương Loan thì thào hỏi . Nàng và Hải Dương đều là ma pháp sư, hơn nữa lại là thần âm sư , đối mặt với cục diện này chỉ có thể đứng nhìn từ xa .
Thanh âm Hải Dương lúc này cũng không còn lạnh như băng nữa : “ Lực lượng của Âm Trúc so với thú nhân còn mạnh hơn . Ngươi xem , hắn ngoại trừ lúc dùng đấu khí cắt đứt cả cây đại thụ còn có lúc nào dùng đâu “ .
Hương Loan cười hì hì , ghé sát tai Hải Dương nói : “ Đúng vậy ! Hắn rất cường tráng a ! “ .
Hải Dương đỏ mặt lên , trừng mắt nhìn nàng , nói : “ Đến lúc nào rồi mà ngươi còn nghĩ bậy bạ như vậy “ .
Hương Loan tỏ bộ dáng oan uổng : “ Ta chỉ nói hắn cường tráng , sao lại là chuyện bậy bạ . Ta nghĩ là tư tưởng ngươi không lành mạnh mới đúng . Hải Dương , không nghĩ rằng ngươi cũng đã động xuân tâm rồi “ .
Hải Dương lườm nàng : “ Thận hết biết . Bây giờ còn chưa biết có thể vượt được nguy cơ trước mắt không vậy mà ngươi còn nghĩ viển vông . Không thể nghĩ rằng thú nhân lại chọn từ vị trí này mà công kích , nếu để bọn họ vượt qua Khoa ni á thành , sợ rằng ... “ .
Hương Loan lúc này cũng đã trở nên ưu sầu , nói : “ Bây giờ chỉ có thể hy vọng trì hoãn thêm một ít thời gian mà thôi . Phụ hoàng không biết có thể điều động quân viện trợ đến kịp thời hay không nữa . Thú nhân bây giờ tựa hồ không còn đơn giản như xưa nữa , nếu bọn họ một mặt ra sức công kích Thánh tâm thành , sợ rằng quân cứu viện cũng không thể đến kịp “ .
Hải Dương biến sắc : “ Nếu nói như vậy thì chẳng lẽ mọi chuyện xong hết rồi sao . từ Mễ lan thành đến bắc cương ít nhất cũng phải mất 20 ngày lộ trình , nhanh nhất cũng không có khả năng dưới 10 ngày . Bây giờ đừng nói đến 10 ngày , cho dù một giờ cũng sợ rằng chúng ta không thể trụ nổi “ .
Hương Loan thở dài một tiếng : “ Cũng chỉ biết phụ thuộc vào mệnh trời thôi . Mà cho dù trời sập cũng do nam nhân gánh vác “ . Nói xong , nàng đưa mắt tìm Diệp Âm Trúc .
Thân hình chợt lóe , Diệp Âm Trúc đã trở lại bên người nhị nữ , tuy hắn đã có biện pháp tạm thời ngăn chặn thú nhân nhưng trên mặt hắn lúc này một tia cao hứng cũng không có .
“ Âm Trúc , tình hình phía dưới thế nào ? Thú nhân đã lên đây chưa ? “ . Hương Loan hỏi .
Diệp Âm Trúc lắc đầu , đáp : “ Chưa đâu . Bọn họ hình như đang tập trung binh lực , có lẽ bởi vì cái chết của những viên nhân đi đầu nên bọn họ chưa dám vọng động . Thú nhân hình như rất cẩn thận “ .
Hương Loan lại hỏi : “ Vậy bao giờ chúng ta đi ? “ .
“ Đợi thú nhân lên núi đã . Hy vọng những thân cây đại thụ đổ xuống có thể gây cho họ chút tổn thất . Chúng ta ở trê này có lợi thế là rừng cây rậm rạp , bọn họ phải leo dốc đứng , hơn nữa còn bị thân cây đại thụ ngăn cản , nhưng ta sợ rằng cách này cũng không có tác dụng mấy . Nếu có lửa thì tốt quá , bây giờ là cuối thu đầu đông , rất thích hợp cho việc dùng hỏa công . Ngày hôm qua ta còn hỏi Áo Lợi Duy Lạp đại ca về cách chiến đấu lợi dụng hỏa công . Đáng tiếc chúng ta không có hỏa hệ ma pháp sư “ .
“ Ai nói là không có lửa nào ? “ . Một thanh âm vang lên khiến ba người chú ý . Họ xoay người nhìn lại đã thấy Tô lạp trở về .
Sắc mặt Tô Lạp lúc này có chút tái nhợt , không ngừng thở dốc , trên mặt khó có thể che dấu sự mệt mỏi . Tiểu long Ngân Tệ vẫn thoải mái ở trên vai hắn , thân thể mũm mĩm đáng yêu , thỉnh thoảng còn dùng tiểu trảo nghịch những sợi tóc của Tô Lạp .
“ Tô Lạp , sao ngươi lại quay trở lại ? “ . Diệp Âm Trúc kinh ngạc hỏi .
Tô lạp lúc này đã đến bên cạnh Diệp Âm Trúc , ngồi xuống nghỉ ngơi : “ Ta đã báo tin cho Áo Lợi Duy Lạp , sau đó lại sợ các ngươi ở lại gặp nguy hiểm nên quay trở lại luôn . Âm Trúc , ngươi chuẩn bị thân cây đổ đối phó với thú nhân sao ? “ .
Diệp Âm Trúc gật đầu : “ Bên kia là dốc đứng , dễ thủ khó công , chúng ta có thể trì hoãn tốc độ tiến quân của thú nhân một chút . Ta làm thế này để cho Áo Lợi Duy Lạp đại ca có thêm thời gian chuẩn bị . Hắn nghe xong tình huống phẩn ứng thế nào ? “ .
Tô Lạp cười khổ cói : “ Còn có thể thế nào nữa ? Chúng ta tổng cộng chỉ có 500 long kỵ binh , thêm cả đệ tử học viện là 600 , số quân thủ thành của Khoa ní á thành thì không tính làm gì . Bây giờ hắn đã dụng ma pháp thông báo tình hình cho Thánh tâm thành biết . Phản ứng của Thánh tâm thành ra sao ta cũng không biết , hắn vừa truyền tin tức đi là ta đã quay trở lại rồi “ .
“ Cám ơn ngươi , Tô Lạp ! “ . Trong mắt Diệp Âm Trúc tràn ngập những tia quang mang xúc động .
Tô lạp bĩu môi , nói : “ Cám ơn gì ? Ngươi quên những lời ngươi nói với ta rồi sao ? “ .
Hai người bốn mắt nhìn nhau , không nhịn được cùng mỉm cười . Đúng lúc này , Diệp Âm Trúc phát hiện thú nhân đã bắt đầu di chuyển . Bốn người ở trên quan sát , thấy từng hàng thú nhân chỉnh tề đang nhằm phía đỉnh núi đi tới , mục tiêu rõ ràng là Khoa ni á thành . Đi đầu lúc này không phải là những viên nhân nữa mà là những báo nhân với tốc độ cực nhanh . Số lượng cực đông , không thể ước lượng được là bao nhiêu . Theo sau báo nhân là hổ nhân và viên nhân , còn đám bỉ mông cự thú không cử động , chỉ ở bên sườn núi đối diện quan sát tình hình .
Tô Lạp quay sang Diệp Âm Trúc hỏi : “ Chúng ta nên làm gì bây giờ ? “ .
“ Vừa rồi ngươi nói là có lửa , phải chăng từ Ngân Tệ ? “ .
Tô Lạp gật đầu xác nhận : “ Ngân Tệ mặc dù còn rất nhỏ nhưng nó ít nhất có thể phát ra xích cấp hỏa hệ ma pháp , mặc dù không thể tấn công , nhưng dùng để thiêu đốt đồ vật thì dư sức . Bây giờ đang là mùa khô , thân cây cũng dễ đốt hơn “ .
Diệp Âm Trúc quyết định thật nhanh : “ Tốt lắm , chúng ta hãy dùng hỏa công thử xem sao . Bất luận có thể thành công hay không , chúng ta cũng trở về Khoa ni á thành “ .
Tô Lạp cho Ngân Tệ rời khỏi vai mình , xoa xoa đầu nó , hỏi : “ Ngươi đã chuẩn bị xong chưa ? “ .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.