Chương 315: Sát lục thanh tảo hành động (phần 2)
Đường Gia Tam Thiểu
06/04/2013
Thứ Thần Cấp tuyệt đối là sự tồn tại vô cùng cường đại.
Chiến đấu tiến hành đến lúc này đã không còn gì phải lo lắng nữa. Quần chiến đấu của Cầm Đế hào Hàng không mẫu hạm cũng đã tiến vào trong Vị diện này, phi hành giữa không trung đã tìm được Mẫu Hạm của bọn họ, phụ trách việc bảo vệ xung quanh Cầm Đế hào.
Tô Lạp không muốn Quần chiến đấu của Cầm Đế hào bị Lưu Tinh Hỏa Vũ chưa chấm dứt ảnh hưởng đến nên ngay khi Quần chiến đấu vừa tập kết xong đã lập tức hành động, thông qua đả kích từ trên không trung tiến hành quét sạch đám Thâm Uyên sinh vật lọt lưới.
Có tâm tính vô tâm. Liên quân Long Khi Nỗ Tư Đại lục dùng phương thức mạnh mẽ nhất tiến vào Thâm Uyên vị diện. Trận chiến đấu này không có gì phải lo lắng, thắng lợi sớm đạt được mà thôi, chỉ còn là vấn đề thời gian.
Khi Lưu Tinh Hỏa Vũ chấm dứt thì Đại quân Tinh linh Tộc đã mang theo đám Công tượng tiến vào trong Thâm Uyên vị diện. Vừa đến nơi đây, gần như tất cả Chiến Sĩ của Tinh linh Tộc đều nhíu mày.
Bọn họ là sủng vật của Đại tự nhiên, là sinh vật do Đại tự nhiên dựng dục nên, hoàn cảnh như Thâm Uyên vị diện này tuyệt đối là thứ mà bọn họ ghê tởm nhất.
An Nhã cố nén cảm giác không thoải mái, gật đầu với một gã nam tử bên cạnh nói: “Bắt đầu đi, chúng ta phải nhanh chóng cải tạo hoàn cảnh nơi đây, mới có thể làm cho nơi này trở thành hậu phương lớn của Liên quân”
Tên nam tử kia mỉm cười với An Nhã nói: “Tỷ Tỷ, tỷ yên tâm đi, giao cho ta” Vừa nói, hắn vừa lấy một bình thủy tinh xinh đẹp trong lòng ra, thông qua vỏ bình trong suốt có thể nhìn thấy có một giọt máu đỏ tươi bên trong bình.
Tên Nam tử trước tiên nhìn xung quanh, người nhẹ nhàng bay lên, lựa chọn vị trí cách lối ra của Thông đạo khoảng chừng trăm thước, đứng vững ở vùng đất cháy đen trước mặt.
Hắn mở bình Thủy tinh, rót giọt máu trong bình vào miệng mình, từ từ nhắm hai mắt lại.
Lập tức, một cảnh kỳ dị xuất hiện. Một cỗ Sinh mệnh khí tức mênh mông chợt từ trên người tên Nam tử này phóng thích ra. Sinh mệnh năng lượng khổng lồ gần như trong nháy mắt cuốn đến vị trí của tất cả người của Tinh linh Tộc, khiến cho mày bọn họ hơi giãn ra.
Ngay sau đó, dưới chân tên Nam tử này bắt đầu mọc rễ, từng rễ cây không quan tâm đến mặt đất cứng rắn trực tiếp đâm vào trong đó. Thân thể của hắn cũng bành trướng ra rất nhanh, bị vô số rễ cây và cành cây khổng lồ bao trùm.
Hắn là ai? Có lẽ ở trong Cầm Thành chưa bao giờ có người chú ý đến sự tồn tại của hắn. Nhưng đối với Tinh linh Tộc mà nói, hắn là quan trọng nhất, tên gọi của hắn là Địch Đạt.
Khi An Nhã còn ở Mễ Lan thành thì hắn là tổng quản của Phiêu Lan Hiên.
Ở Tinh linh Tộc, trên danh nghĩa hắn là Đệ Đệ của Tinh Linh Nữ vương An Nhã.
Nhưng trên thực tế, hắn còn có một thân phận càng quan trọng hơn, chính là mầm mống của Tinh Linh Cổ thụ, hoặc có thể nói là hóa thân của Tinh Linh Cổ thụ.
Địch Đạt chưa bao giờ rời khỏi quá Tinh Linh Cổ thụ trong phạm vi ngàn thước. Lúc trước ở Phiêu Lan Hiên cũng là như vậy, sau này ở trong Tinh Linh sâm lâm tại Cầm Thành cũng là như vậy.
Từ Tinh Linh Cổ thụ tiến hóa đến Viễn Cổ Chi Thụ. Hắn cũng tiến hóa vào trạng thái tiềm tu. Cho nên, dù là Diệp Âm Trúc thì trong Tinh linh Tộc cũng rất ít khi thấy được sự tồn tại của hắn.
Mà Diệp Âm Trúc lại có quá nhiều việc phải xử lý, cho nên cũng không chú ý đến hắn.
Ngày đó, An Nhã nói dẫn Diệp Âm Trúc đi gặp một người, hắn nhìn thấy chính là Địch Đạt, hoặc có thể nói là hóa thân của Vĩnh hạp chi thụ.
An Nhã sở dĩ nhanh chóng đáp ứng Diệp Âm Trúc có thể giải quyết vấn đề lớn nhất của Liên quân là hoàn cảnh và bổ sung Nguyên tố, chính là vì có sự tồn tại của Địch Đạt.
Tiến hóa đến Vĩnh hạp chi thụ, Địch Đạt cũng có năng lực chuyển hóa ngàn vạn lần. nói cách khác, hắn có thể thông qua thân thể của mình chia lìa với Vĩnh hạp chi thụ, đến một nơi khác một lần nữa gieo trồng lên Sinh mệnh Cổ thụ, để cho khí tức của Đại Tự nhiên truyền đến nơi xa hơn.
Bất luận là ở hoàn cảnh nào, ở địa phương nào, chỉ cần không thương tổn đến bản thể của Tinh Linh Cổ thụ, Tinh Linh Cổ thụ đều có thể cung cấp dưỡng khí và các loại năng lượng Nguyên tố, nhất là nó có ảnh hưởng rất lớn đối với hoàn cảnh.
Có sự tồn tại của nó, hoàn cảnh khắc nghiệt đến mấy cũng dần dần thay đổi. Đương nhiên, thay đổi này chỉ căn cứ vào cấp bậc của nó mà xác định phạm vi.
Ví dụ như, Tinh Linh Cổ thụ cấp thấp nhất có phạm vi cải tạo khoảng năm mươi dặm vuông. Mà tiến hóa đến Viễn cổ chi thụ thì phạm vi cải tạo của nó sẽ tăng lên mười lần, Vĩnh hạp chi thụ lại tăng lên mười lần nữa, đó chính là một con số vô cùng kinh khủng.
Địch Đạt tách ra từ Vĩnh hạp chi thụ, có năng lực phân thân ngàn vạn lần. hắn đã không sợ rời khỏi bản thể nữa. Bởi vì bản thân hắn đã biến thành một hạt mầm mống, cũng đã trồng xuống ở nơi đây. Mà giọt máu hắn uống trước khi bắt đầu sinh trưởng, chính là của Diệp Âm Trúc.
Thân là hóa thân của Sinh Mệnh Cổ Thụ, tốc độ sinh trưởng của hắn vô cùng kinh khủng. Trong nháy mắt, thân cây đã có đường kính hơn ba thước, hơn nữa còn đang tiếp tục mở rộng ra với tốc độ kinh người. Cành cây từ từ vươn ra, lan tràn khắp bầu trời, kỳ dị chính là, nham thạch màu đen trên mặt đất dưới tác dụng khổng lồ của Sinh mệnh lực cũng bắt đầu biến thành đất vàng. Một vòng Sinh mệnh khí tức mênh mông không ngừng mở rộng ra ngoài, xua đi không khí ô nhiễm.
Kết quả sau khi Diệp Âm Trúc và An Nhã bán bạc, chính là trồng xuống Sinh Mệnh Cổ Thụ ở nơi Liên quân chuẩn bị thành lập căn cứ. Sau đó dựa vào Sinh mệnh năng lượng trong máu của Diệp Âm Trúc giúp Địch Đạt tiến hành tiến hóa, chỉ cần đạt đến trình độ Vĩnh hạp chi thụ là đủ để bao trùm cả vùng núi non này rồi.
Nếu chỉ là năng lực của bản thân Địch Đạt, thì ở trong Thế giới vốn không có Sinh mệnh năng lượng này thì cho dù có thể sinh trưởng thì tốc độ cũng sẽ rất chậm. Nhưng có giọt máu hàm chứa năng lượng Sinh Mệnh Thủy Tuyền của Diệp Âm Trúc thì lại khác hoàn toàn.
Phải biết rằng, từ Viễn cổ chi thụ tiến hóa đến Vĩnh hạp chi thụ thì cần Sinh mệnh năng lượng gấp mười lần tiến hóa từ Sinh Mệnh Cổ Thụ đến Viễn cổ chi thụ. Ở tình huống này thì máu của Diệp Âm Trúc đã đủ rồi, càng không cần phải nói từ Sinh Mệnh Cổ Thụ tiến hóa đến Viễn cổ chi thụ.
Trước hết chỉ cần cải thiện hoàn cảnh nơi đây, sau đó lợi dụng năng lực tiến hóa không ngừng của Địch Đạt. Nếu có đủ thời gian, thậm chí có thể tiến hành cải tạo cả Thâm Uyên vị diện. Đương nhiên, điều này sợ rằng phải cố gắng trong mấy ngàn năm mới đạt được.
Với trước mắt mà nói, ít nhất ở Căn cứ của Liên quân thì đã đủ để duy trì cho Liên quân tiến hành cuộc sống bình thường cùng bổ sung cho Ma pháp sư.
Dù cho là Đại quân chiến đấu ở bên ngoài, chỉ cần Ma pháp sư mang theo Truyền tống môn trở về căn cứ tiến hành bổ sung Nguyên tố, là lại có thể một lần nữa tiến vào chiến đấu. Khải giáp của Chiến Sĩ nhiễm ôn dịch và Độc tố cũng có thể trở lại đây tiến hành tẩy rửa.
Đây là biện pháp mà bọn họ nghĩ ra để giải quyết vấn đề quan trọng này.
Mặc dù có đủ năng lượng, nhưng Sinh Mệnh Cổ Thụ sinh trưởng, tiến hóa cần phải có thời gian.
Cho nên trong quá trình quét ngang Thâm Uyên sinh vật ở vùng đồi núi này. Diệp Âm Trúc trước tiên để cho Tinh linh Tộc đi đến đây, lập tức bắt đầu trồng Sinh Mệnh Cổ Thụ. Do hai vạn Chiến Sĩ Tinh linh Tộc bảo vệ, đủ để bảo vệ sự sinh trưởng của nó. Cùng lúc rất nhanh cải thiện hoàn cảnh, thì tiếp tục để cho Liên quân tiến vào.
Mười vị Trưởng lão Tinh linh Tộc theo mệnh lệnh của An Nhã ngồi xuống xung quanh Sinh mệnh chi tuyền. Bắt đầu nhỏ giọng ngâm xướng, một vòng quang mang màu xanh biếc từ trên người bọn họ bốc lên, hình thành một quang hoàn khổng lồ bao trùm cả Sinh mệnh chi tuyền.
Đây là Ma pháp bổn mạng của Tinh linh Tộc – Tự nhiên chúc phúc. Dưới sự trợ giúp của nó, sinh trưởng của Sinh mệnh chi tuyền càng thêm thuận lợi, Sinh mệnh năng lượng phát ra cũng hoàn toàn được phát huy.
Theo sinh trưởng của Sinh Mệnh Cổ Thụ, từng vòng Sinh mệnh năng lượng mở rộng ra có thể từ từ xua tan không khí ô nhiễm, đám Công tượng từ Long Khi Nỗ Tư cũng đã bắt đầu làm việc.
Từng khối nham thạch được vận chuyển ra bên ngoài giải đất. Nham thạch này chính là vận chuyển từ Cầm Thành đưa đến Pháp Lam. Bởi vì đã sớm cắt ra, nên dùng để xây dựng dễ dàng hơn nhiều.
Đương nhiên, ngoại trừ Nham thạch, Ma Đạo pháo toàn phương vị của Cầm Thành cũng đã được mang hết đến đây. Chỉ cần pháo đài được dựng lên, thì Ma Đạo pháo sẽ được thiết lập trên đó, để cho phòng ngự của pháo đài càng thêm chắc chắn.
Có Ma Đạo pháo và rất nhiều Ma pháp sư ở đây, mặc dù không thể nói nơi này tuyệt đối an toàn, nhưng đám Thâm Uyên sinh vật muốn phản công cũng không dễ dàng gì. Mà theo thời gian trôi đi, phòng ngự của pháo đài sẽ càng trở nên cường đại.
Hai canh giờ sau, tất cả mười vạn Công tượng đã tiến vào trong Thâm Uyên vị diện. Mà Bỉ Mông cự thú Quân đoàn, Tử Thần Long Lang Kỵ sỹ đoàn và sáu vị Tháp Chủ Pháp Lam phụ trách chiến đấu cũng đang tiến hành công tác cuối cùng. Đám Thâm Uyên sinh vật bên ngoài cơ bản đã bị diệt hết, mặc dù không thể nói không có kẻ lọt lưới, nhưng số lượng tuyệt đối không nhiều. Có thể trong một ngàn người có một người trốn thoát là đã quá tốt rồi.
Ở bên phía Long Khi Nỗ Tư Đại lục, Diệp Âm Trúc bắt đầu chỉ huy các Quân đội khác tiến vào Thâm Uyên vị diện. Dải đất bên kia rất rộng lớn, không phải Quân đội can đảm thì không thể đóng ở đó. Mặc dù theo tính toán, Thâm Uyên vị diện trong thời gian ngắn không thể nào phát động phản công. Nhưng sớm chuẩn bị thì vẫn nên làm. Hơn nữa các Chiến Sĩ tiến vào cũng có thể hỗ trợ Công tượng tiến hành kiến tạo các công sự phòng ngự và pháo đài. Nham thạch vận chuyển từ Cầm Thành đến không thể nào đủ sử dụng, còn phải tiếp tục đào bới.
Tất cả mọi thứ đều đang được tiến hành, nhưng lúc này Diệp Âm Trúc lại gặp một ít chuyện phiền phức.
“Cầm Đế Đại nhân, vì sao không cho Long Tộc chúng ta tiến vào Thâm Uyên vị diện. Chẳng lẽ, thực lực của chúng ta không đủ để đối phó đám Thâm Uyên sinh vật sao?”
Xuất hiện trước mặt Diệp Âm Trúc chính là Long Tộc Tộc trưởng – Thần Thánh Cự Long Hoắc Hoa Đức.
Từ lần trước bị Cầm Thành đánh lui, hơn nữa lại còn tổn thất nghiêm trọng, số lượng Cự Long trưởng thành còn lại của Long Tộc giảm mạnh. Hoắc Hoa Đức mặc dù rất hận Cầm Thành. Nhưng nghe nói Cầm Thành ngay cả Đại quân của Pháp lực cũng đánh tan, hắn thật sự không có dũng khí dẫn Long Tộc công kích Cầm Thành.
Sau khi Diệp Âm Trúc vào ở trong Ám Tháp, cục diện của cả Đại lục bắt đầu thay đổi. Thú Nhân tộc bị Tử Tinh bỉ mông thống nhất, càng khiến cho Long Tộc mất đi cơ hội báo thù. Hoắc Hoa Đức buồn bực đến thế nào cũng có thể tưởng tượng được.
Hai năm trước, Pháp Lam tự mình tìm tới Long Tộc, yêu cầu bọn họ phối hợp tiến hành cuộc Thánh Chiến này. trong lòng Hoắc Hoa Đức mặc dù không muốn, nhưng người ra mặt lại là Quang Minh Tháp Chủ Áo Bố Lai Ân đứng đầu của Pháp Lam.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.