Cầm Đế

Chương 102: Siêu cấp ma thú triệu hoán không mời mà tới (p2)

Đường Gia Tam Thiểu

06/04/2013



Nói xong những lời này, Diệp Âm Trúc cũng không quay đầu lại bước đi, bây giờ tâm tình hắn rất tốt, không thể đợi được lập tức lên truyền tống trận trở về để đưa kim tệ cho An Nhã. Trong thời gian ngắn tới hắn cũng không phải lo lắng nhiều về sự phát triển của Cầm Thành. Bốn ngàn vạn kim tệ, đối với Cầm thành mà nói tuyệt đối là có tác dụng rất lớn.

Nhìn bóng Diệp Âm Trúc quay lưng đi, Giáng Châu không khỏi nhịn được dậm dậm chân xuống đất, khuôn mặt tươi cười giờ đây lạnh như băng.

- Đáng ghét, đáng ghét, người đâu, lập tức điều tra lai lịch của hắn cho ta.

- Tiểu thư, người này thật sự không cần phải điều tra.

Một gã lam y nam tử xuất hiện phía sau Giáng Châu, chỉ riêng việc hắn vô thanh vô tức xuất hiện cũng có thể nhìn ra hắn đích thị là một cao thủ.

- Ồ? Thật sự không cần điều tra sao?

- Đúng vậy. Hắn tại Mễ Lan đế quốc vốn là một người rất nổi danh. Tiểu thư còn nhớ…người cách đây hai năm mùa thu đã trung dũng bảo vệ Cầm thành không? Hắn chính là vị Thần âm sư đã đánh bại thú nhân trong cuộc chiến ở Ni Á thành.

Giáng Châu trong lòng cả kinh.

- Cái gì, hắn chính là vị thần âm sư kia? Là vị thần âm sư thiên tài của Mễ Thước Lan ma vũ học viện, người đã lãnh đạo Mễ Thước Lan ma vũ đệ tử đánh bại cả trăm Bỉ Mông Cự Thú của Kiếp lược quân đoàn thú nhân, rồi trở thành tử tước của toàn bộ vùng Khoa Ni Á thành?

- Đúng vậy, chính là hắn.

Giáng Châu trong mắt toát ra một tia suy tư, mở miệng nở ra một nụ cười thần bí.

“Diệp Âm Trúc, người làm cho ta thật sự tò mò đó. Quả ta muốn nhìn ngươi, làm thế nào mà một gã không đến hai mươi tuổi trở thành anh hùng của đế quốc. Muốn xem người làm cách nào chống lại được mị lực của ta. Chẳng lẽ ngươi so với Áo Lợi Duy Lạp còn thiên phú hơn sao?”

Diệp Âm Trúc lúc này cũng không biết Giáng Châu đang suy nghĩ cái gì, ra khỏi đấu giá trường, hắn dùng tốc độ nhanh nhất trở về học viện. Nhưng về đến nơi thì trời cũng đã tối khuya rồi.

- Âm Trúc, ngươi làm gì mà về muộn thế?

Vừa vào cửa, Diệp Âm Trúc vừa vào cửa đã nghe thấy thanh âm của Tô Lạp vang lên.

Tô Lạp hoàn toàn không ngủ, ngồi ở chiếc ghế dài tại đại sảnh. Hiển nhiên là ngồi đợi hắn về.

- Tô Lạp, người còn không nghỉ ngơi? Ta thật sự còn có chút việc cần làm.

Diệp Âm Trúc đóng cửa lại, đi tới bên cạnh Tô Lạp.

Tô Lạp ánh mắt thật sâu liếc nhìn hắn một cái.

- Ngươi không về làm sao ta nỡ nghỉ ngơi. Âm Trúc, ta giờ đi ngủ đây, ngươi nghỉ ở đây nhé. Hay là ngươi cùng ta lên giường ngủ, chúng ta cùng nhau tu luyện là được mà.

Diệp Âm Trúc lắc đầu nói.

- Quên đi, ta không muốn làm mẫu long nổi giận. Ngươi đi ngủ đi, bất quá phải cẩn thận một chút. Mặc dù Ly Sát có ý tứ đối với người, ngươi cũng không nên quá thù địch.



Nói đến đây hắn nhịn không được toát lên một tia cười xấu xa.

Tô Lạp không khỏi tức giận tặng hắn một quyền, nhưng trong lòng lại không khỏi tràn ngập cảm giác chua xót, ngốc a, ngươi còn muốn tiếp tục như vậy đến bao giờ.

Nhìn Tô Lạp trở về phòng, Diệp Âm Trúc không còn quá nóng lòng thông qua truyền tống trận pháp đi Cầm Thành, nằm ở chiếc ghế, hắn lặng yên nghe những động tĩnh trong phòng. Khi hắn nghe được trong phòng ngủ tiếng hít thở trở nên đều đều thì mới xuất thủy tinh cầu, thông qua tinh thần lực thúc đẩy trong nháy mắt truyền tống đi.

Cuộc thi tài học viên năm nhất lại bắt đầu. Học viên các hệ đều lục tục chuẩn bị, ngay cả cao niên cấp đệ tử cũng vì cuộc thi này mà xuất hiện tại các thí luyện tràng. Chờ đợi cuộc thi chính thức bắt đầu.

Diệp Âm Trúc trở về lúc bình minh lên, trong bốn ngàn vạn kim tệ hắn một chút cũng không lưu lại, đưa toàn bộ cho An Nhã. Đối với nàng hắn tuyệt đối tín nhiệm. Hiểu một chút tình huống của Cầm Thành rồi nhanh chóng đi về kí túc xá. Cầm Thành có Ải Nhân tộc cùng Địa Tinh bộ lạc gia nhập nên thực lực tăng nhiều, lại còn có Tử cùng một trăm Bỉ Mông Cự Thú hiệp trợ, tình hình phát triển dù âm thầm nhưng quả là nhanh. Thêm vào bốn ngàn thanh niên trai tráng được An Nhã đích thân huấn luyện, mỗi này đều có tiến bộ đều rất khá, một ngày nào đó họ sẽ là trụ cột của Cầm Thành.

Có tiền trong tay, An Nhã tự nhiên nói Diệp Âm Trúc những vật phẩm và công cụ cần mua để phát triển thành trì. Ngoài các vị nhân tộc đại sư chế tạo ma đại pháo, ái nhân phần lớn tiền hành khai thác quáng thạch. Mặc dù Ải Nhân khi tham gia, liên minh hai bên vẫn chưa rõ ràng, nhưng Địa Tinh bộ lạc cũng phái ra bốn cỗ Địa Tinh khai phá giả hiệp trợ mọi người khai tiến hành khai phá.

Đứng bên cạnh trường luyện thí thứ sáu, nghe tiếng hô xung quanh, Diệp Âm Trúc không nhịn được có chút mệt mỏi, không phải mệt mỏi của cơ thể, mà là tinh thần. Bây giờ hắn mới hiểu làm một gã lĩnh chủ thật không hề dễ dàng, may là có An Nhã hỗ trợ, nếu không Cầm Thành trong tay hắn muốn phát triển thật không dễ. Lúc này hắn hoàn toàn mờ mịt chẳng rõ, vì nguyên nhân gì mà Ải Nhân muốn tiến hành tìm kiếm ở cực bắc hoang nguyên như muốn lật tung từng quả đồi lên như thế?

- Cầm đế đại nhân.

Yên La đứng ở bên người Diệp Âm Trúc, chứng kiến nhiều người như vậy xung quay, nhưng vẫn như trước giữ yên lặng,

- Chúng ta thật sự có thể tham gia trận đấu này được không?

Diệp Âm Trúc mỉm cười vuốt cằm,

- Không quan hệ lắm, buông lỏng một chút đi. Các người không cần quản trận đấu thắng hay bại. Chỉ là thu thập nhạc khí, thể hiện thật tốt sự kiến giải của các ngươi với âm nhạc, chính thức là cơ hội thể nghiệm âm nhạc mị lực. Không cần lo lắng, chỉ cần đem âm nhạc của các ngươi diễn vậy là đủ. Còn lại cứ giao cho ta.

Sợ rằng bọn họ không đủ tự tin, Diệp Âm Trúc và Ny Na nãi nãi còn cùng với bốn Lam tinh linh mĩ nữ cả buổi chiều hôm qua cung thủ nhạc khúc. Trải qua suốt một đêm diễn tấu, miễn cưỡng có thể diễn tấu hoàn thành. Đối với tình huống của các nàng, cũng chỉ có Diệp Âm Trúc mới thật sự hiểu rõ nhất.

Xung quay tràng huấn luyện thứ sáu có thể nói không còn chỗ ngồi, để nhìn một lần nhóm quán quân bảo vệ vương miện, thanh âm hoan hô Thần âm hệ dĩ nhiên cao nhất. Bởi vì Thần âm hệ có nhân vật vô cùng nổi tiếng Diệp Âm Trúc, giờ lại tham gia. Mỗi khi đệ tử năm ngoái hồi tưởng Diệp Âm Trúc dùng sức đấu trọng kị binh một trận hoành tráng, mọi người không hoài nghi năm nay chức quán quân sẽ lại về nguyên chủ. Về phần ai sẽ cùng đấu với Diệp Âm Trúc, giờ đã không còn quan trọng nữa.

Sư phụ chủ trì trận đấu tuyên bố:

- Cuộc thi tân sinh vòng một, Thần âm hệ đấu với Phong hệ, đệ tử hai hệ lên trường.

- Thần âm hệ, tất thắng…

Thanh âm hô cố gắng lên vang lên liên tục, làm Diệp Âm Trúc không khỏi có chút kinh ngạc, thật sự còn không phải chỉ có một Thần âm hệ cổ vũ mà còn rất nhiều hệ khác cũng cổ vũ cho hắn, ngoại trừ Phong hệ là không cổ vũ, đại đa số học viện đệ tử đều hô cố gắng lên. Đặc biệt là các nữ tử, đều hô to tên của hắn.

Trong đại sảnh của Thần âm viện, Hải Dương đang lôi kéo tay của Hương Loan,

- Hương Loan tỉ, tại sao phải đi. Âm Trúc đã có rất nhiều phiền toái rồi, tỉ không thể tha cho hắn được sao?

Hương Loan lạnh lùng hừ một tiếng,

- Buông tha, bỏ qua cho hắn dễ vậy sao? Hắn để ta cô độc trong ngày nghỉ, đáng bị ta khiêu chiến. Như thế nào, ngươi yêu thương hắn rồi àh?



Thì ra nàng đang định lao ra đi tìm Diệp Âm Trúc thì bị Hải Dương phát hiện kịp thời ngăn cản.

Hải Dương đỏ mặt lên,

- Hương Loan tỉ, Âm Trúc hắn không cố ý mà, ngươi trách thì trách ta cũng được rồi.

Hương Loan đưa mắt nhìn tiêu điểm của cả trường thi đấu – Diệp Âm Trúc và bốn Lam tinh linh thiếu nữ rồi nói:

- Được rồi, thấy ngươi lo lắng cho hắn như vậy coi như ta nể mặt ngươi vậy. Nhưng nếu hắn mà không có gì bồi thường cho ta thì ta tuyệt đối không bỏ qua. Ai, Hải Dương, ngươi phải cẩn thận nha. Ta nghe nói khi Diệp Âm Trúc làm Khảo thí quan tựa hồ như có ý chiếu cố cho mười một thiếu nữ tóc màu lam đó thì phải. Mấy thiếu nữ này người nào cũng đều cực kì xinh đẹp. Ngươi đừng có để chúng cướp mất Âm Trúc từ trong tay ngươi đó.

Hải Dương mặt đỏ bừng: “Không phải như vậy! Bọn Yên La mấy nàng nhất định sẽ không gây ra chuyện như vậy.”

Mười một Lam tinh linh thiếu nữ đã sớm trở thành bạn tốt của nàng. Trong mắt bọn Yên La thì nàng chính là chủ mẫu của bọn họ. Ngoại trừ Diệp Âm Trúc thì người mà bọn họ cảm kích nhất chính là người đã khai mở con đường âm nhạc cho các nàng – Hải Dương.

Lúc này, nhóm của Diệp Âm Trúc đã đứng đối diện với đối thủ trên sàn thi đấu.

- Không cần giới thiệu nữa. Diệp Âm Trúc, không nghĩ là chúng ta gặp lại nhau nhanh tới vậy.

La Lan không thân thiện nhìn Âm Trúc, trên người Phong nguyên tố đã bắt đầu âm thầm ba động.

Diệp Âm Trúc bất đắc dĩ nói:

- Ta cũng không muốn thi đấu cùng ngươi! Ai mà biết được đối thủ thứ nhất của bọn ta lại là Phong hệ các ngươi.

La Lan lạnh lùng hừ một tiếng:

- Bớt nói nhảm đi, gọi bốn nữ hài kia ra lựa chọn phương pháp thi đấu đi.

Diệp Âm Trúc nói:

- Tốc chiến tốc thắng đi. Quần chiến!

Vị sư phụ trọng tài hô một tiếng, trận mở màn của Tân sanh thi đấu năm nay đã được bắt đầu.

Diệp Âm Trúc đứng ở vị trí đối mặt đầu tiên lập tức khoanh chân ngồi xuống, sau lưng hắn, bốn người bọn Yên La cũng lập tức ngồi theo. Trong lúc này, có vẻ như sức phòng ngự của nhóm đệ tử Thần âm hệ là yếu nhất, ít nhất bề ngoài là thế.

- Yên La, bắt đầu!

Yên La khẽ gật đầu, kéo nhạc khí của nàng đi lên trước. Các nàng đều không có không gian giới chỉ, cho nên nhạc khí Cổ to lớn của nàng phối hợp với vóc dáng nhỏ bé của Lam tinh linh tạo nên một vẻ cực kì hoạt kê. Mặt cổ không biết được làm bằng chất liệu gì nhưng Diệp Âm Trúc dám chắc rằng nó không phải là vật tầm thường. Cùng với Yên La tham gia lần Tân sinh thi đấu này còn có ba Lam tinh linh thiếu nữ nữa, phân biệt sử dụng ba loại nhạc khí tiêu, thụ, cầm và huân.

Cổ chùy (chùy đánh trống) và thân cổ - nhạc khí của Yên La đều có màu giống nhau, màu lam sậm. Theo tiếng hô bắt đầu của Diệp Âm Trúc nàng hít vào một hơi thật sâu, cố áp chế nội tâm đang kích động. Đây cũng là lần đầu tiên diễn tấu của nàng ah! Hai tay cầm cổ chùy giơ lên quá đầu, một trước một sau đánh xuống mặt cổ.

- Đùng… đùngggggggg…

Hai tiếng cổ trầm thấp vang lên, đồng thời hai quầng sáng màu đỏ từ trên thân cổ cũng tỏa ra. Diệp Âm Trúc phát hiện, Lam cổ này có tác dụng tăng cao một phần pháp lực cho Yên La. Dĩ nhiên là nhờ đó mà ma pháp lực của nàng cũng từ Xích cấp sơ giai đạt tới trung giai. Tiếng cổ trầm thấp mà ngưng tụ, quả nhiên là một cỗ nhạc khí rất tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cầm Đế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook