Chương 91: Sơn Lĩnh cự nhân (p3)
Đường Gia Tam Thiểu
06/04/2013
Luận về vóng dáng cao thấp, Tử thậm chí còn kém một gã Hùng nhân bình thường, nhưng lúc này, hắn đã là tâm điểm của toàn trường. Hai tay chắp ra sau, lẳng lặng đứng đó, Tử lãnh tĩnh như băng, Bỉ Mông cự thú, trước mặt Tử, ngay cả một chút phản kháng cũng không có. Đối với thú nhân bị khí tức của thần thú áp chế, căn bản ý niệm phản kháng trong đầu cũng không phát ra nổi.
Tử dời mục quang về phía Mông Thác,
- Về nói La Môn vương chuyển lời đến Lôi Thần vương, Chiến Thần vương, Tử Tinh trở về, không lâu nữa, ta sẽ tìm bọn họ. Món đồ đó của ta, ba gã đó đã giữ lâu quá rồi.
Uất khí đè nặng trong lòng nhiều năm, bùng phát dữ dội. Tử đã không cần che dấu sự tồn tại của mình. Lúc này tại Cầm thành, hắn căn bản không sợ bị tam đại thú nhân bộ lạc phát hiện ra. Tử Tinh Bỉ Mông cường đại trở về, đầu tiên phải có khí thế chấn nhiếp như thế này.
Mông Thác ngán ngẩm rút quân, mang theo đám hùng nhân và lang nhân đi, hôm nay hắn bị một lần đả kích thật quá lớn, hắn đương nhiên biết hai chữ Tử Tinh có ý nghĩa gì. Trong một ngày, đột ngột nhìn thấy hai vị thần thú đại nhân trong truyền thuyết. Hắn cảm giác trái tim lúc này run rẩy vì nguy hiểm, chỉ hi vọng có thể mau chóng về tới Sở La Môn, đem hết thảy nói lại với Sở La Môn vương Á Đa Ni. Hắn có thể dám chắc, Sở La Môn vương nhất định sẽ không trách phạt mình. Thử hỏi, đối mặt với hai vị thần thú cấp mười, ai còn có thể thủ thắng?
Mười vị Bỉ Mông cự thú tự nhiên nán lại. Gặp được Bỉ Mông vương chính thức trong truyền thuyết, bọn họ làm sao có thể rời đi đây?
Áo Lợi Phật lãnh đạo đám Bỉ Mông cự thú, đồng thời hướng tới Tử quỳ xuống thi lễ.
- Tham kiến Tử đế.
Khi Tử vừa xuất hiện, hắn đã xác nhận được thân phận đích thực của Tử. Uy thế nhiếp nhân của Tử Tinh Bỉ Mông không cách nào giả mạo, mặc dù trong lòng chấn động, nhưng đối với Tử Tinh Bỉ Mông, Bỉ Mông tộc nhân đều không có ý niệm phản kháng trong đầu.
Tử thản nhiên gật đầu, nhưng thân thể lại chuyển hướng tới cạnh Sơn Lĩnh cự nhân,
- Sơn Lĩnh cự nhân bằng hữu, ta tên là Tử.
Sơn Lĩnh cự nhân đối với chiến tranh cự thú hoàn toàn bất đồng, không giống như Cách Lạp Tây Tư mạnh mẽ nọ, ôn hoà đáp trả:
- Ngươi hảo, Tử Tinh Bỉ Mông tôn kính, ta gọi là Minh.
Tử khó khăn lộ ra một tia cười hiếm hoi.
- Minh, hiện tại không phải lúc nói chuyện địa vị với nhau. Bạn ta sử dụng triệu hồi thuật, ta không thể nán lại lâu, ta nghĩ, chúng ta sẽ có cơ hội gặp sau. Bây giờ ta phải đi rồi.
Minh cảm thán than:
- Thật không nghĩ tới, tứ đại thần thú ngoại trừ ta ra, vẫn còn có ngươi tồn tại. Đích thực, chúng ta nhất định sẽ có cơ hội trao đổi. Không biết người đặt chân ở địa phương nào, khi về ta sẽ đi tìm ngươi.
Tử vuốt cằm đáp:
- Không chỉ mình ta tồn tại, Chiến Tranh Cự Thú cùng Kim Giáp Cấm Trùng cũng tồn tại. Minh, bạn ta còn nán lại một thời gian, về chuyện của ta, ngươi có thể hỏi hắn. Hắn sẽ nói cho ngươi nơi toạ lạc của ta. Gặp lại sau.
Bạch sắc quang mang lại nổi lên, Tử thân hình lùi lại sau, dung nhập vào thân trước của Diệp Âm Trúc, hướng Hoàng Kim Bỉ Mông Áo Lợi Phật trầm giọng nói:
- Khi ta vắng mặt, các ngươi nhất nhất phải nghe theo Âm Trúc, các ngươi có thể xưng hô hắn là Cầm Đế. Mệnh lệnh của hắn, cũng là lệnh của ta.
Quang mang chợt loé, thân thể của Tử tại giữa làn ánh sáng trắng sữa dung hợp với Âm Trúc không còn thấy đâu nữa.
- Được, ta nhất định tuân theo mệnh lệnh của ngài.
Áo Lợi Phật cẩn trọng hướng tới Diệp Âm Trúc nói.
Mãi đến khi thân ảnh của Tử biến mất, Bỉ Mông cự thú mới hoàn hồn, hô hấp trở lại bình thường. Một bên tham chiến, dưới đám đông Ải Nhân, có vẻ có chút hưng phấn. Bỉ Mông cự thú mặc dù là binh chủng thú nhân cường đại nhất, nhưng Hoàng Kim Bỉ Mông thực lực cũng không sai biệt lắm, ai cũng không phục. Nhất là mấy vị tự xưng là Hoàng Kim Bỉ Mông vương so cùng Bỉ Mông cường giả, cho nên làm cường đại Bỉ Mông tộc chia ra làm ba đại bộ lạc. Quần long vô thủ, như rắn mất đầu, chính là căn bệnh trầm trọng nhất. Bây giờ thì khác, Tử Tinh Bỉ Mông trong truyền thuyết mới chính là Bỉ Mông Vương a! Có Tử Tinh Bỉ Mông lãnh đạo, Bỉ Mông cự thú cần gì phải dựa vào thú nhân bộ lạc. Tử Tinh Bỉ Mông, trong truyền thuyết đích thị là thú hoàng, nếu có một ngày hắn thống nhất thú nhân tộc, đương nhiên, Bỉ Mông cự thú sẽ chính thức trở thành thú nhân hoàng tộc.
Lỗ Đặc Tư vốn chỉ để mắt tới An Nhã, nhưng những lời cuối Tử nói trước khi rời đi làm hắn lập tức chú ý đến người thanh niên anh tuấn khí chất tao nhã trước mặt. Tử Tinh Bỉ Mông hắn tự nhiên có nghe nói qua, thần thú chi vương so với Sơn Lĩnh cự nhân còn mạnh hơn. Nhìn Diệp Âm Trúc nhất thời thêm vài phần trọng thị.
- Lỗ Đặc Tư, còn không mau mời khách nhân vào tộc nghỉ ngơi? Mọi chuyện ở đây kết thúc rồi.
Sơn Lĩnh cự nhân hảo tâm nhắc nhở.
Lỗ Đặc Tư lúc này mới phản ứng.
- Đúng vậy, vô ý quá, tại ta sơ suất. An Nhã a di, còn có vị huynh đệ này, xin theo ta.
Nghe hắn xưng hô, Diệp Âm Trúc không nhịn được cười, mình gọi An Nhã tỷ tỷ, hắn gọi là An Nhã a di, rồi lại gọi mình là huynh đệ, tựa hồ có chút rối loạn a.
Quang mang hùng hậu nồng nặc màu nâu đất, từ trên thân mình Minh phát ra, thân thể cao đến năm mươi thước của hắn kịch liệt co rút, trong chốc lát đã biến thành một gã nhân loại cao hai thước rưỡi.
Nhìn qua, Minh ước chừng trên dưới hai mươi tuổi, tóc ngắn màu vàng sẫm, cơ thể bao trùm một tầng áo giáp màu hoàng thổ, tướng mạo có chút trung hậu, nhưng ánh mắt tịnh không chậm, lại nhìn Diệp Âm Trúc cùng An Nhã, cười khổ nói:
- Lâu rồi không hoá thành hình người. Thực sự có chút miễn cưỡng.
Lỗ Đặc Tư dặn dò mấy tên sơn khâu Ải Nhân một chút, lúc này mới gọi ra một người, hai tay thủ thế, dẫn mời Diệp Âm Trúc cùng An Nhã theo hướng Khâu Lăng. Diệp Âm Trúc cũng không quên dặn Hoàng Kim Bỉ Mông Áo Lợi Phật, bảo hắn cùng tộc nhân chờ đợi tại chỗ.
Diệp Âm Trúc dẫn đầu đoàn người, không khỏi nhịn được bị cỗ Khâu Lăng nỏ xa khổng lồ hấp dẫn. Vài cỗ nỏ xa đã chứa sẵn nỏ tiễn, không cần hỏi, đây chính là vũ khí giết chóc a! Kết cấu tinh xảo phi thường, mỗi bộ phận đều nhìn không ra chút thô tháo nào, trong lòng than thầm, xem ra lần này được mở mắt rồi.
Xuống khỏi Khâu Lăng, Diệp Âm Trúc lúc này mới nhìn ra, phía dưới Khâu Lăng có rất nhiều huyệt động, những động huyệt này không cao, tối đa cũng chỉ khoảng hai thước tả hữu. Diệp Âm Trúc với An Nhã còn có thể miễn cưỡng thông qua, chỉ khổ Minh, cho dù hắn đã hoá thành hình người, thân thể cũng trên hai thước rưỡi, chỉ tới thặt lưng, cực kì thống khổ, theo sau ba người hướng đến trong huyệt động.
Lỗ Đặc Tư đi tới một bên, cảm kích hướng tới An Nhã nói:
- An Nhã a di, cảm ơn hai người viện trợ. Lúc nguy nan nhất của Ải Nhân tộc, được hai người trợ giúp làm ta cảm kích vô cùng.
An Nhã mỉm cười đáp:
- Chúng ta đã làm gì đâu. Cho dù không có bọn ta, có Minh trợ giúp, thú nhân cũng không thể làm thương tổn các ngươi.
Lỗ Đặc Tư trong mắt toát ra một tia lo lắng.
- Minh đích thực cường đại, nhưng hắn chỉ có một mình. Sở La Môn dù sao cũng là một trong tam đại thú nhân bộ lạc. Đại quân thú nhân hơn mười vạn, trong đó không ít cường giả, nếu bọn họ lại phái đại quân đến đây, tuyệt không dễ đối phó. Minh vốn chậm, hơn nữa ngoại trừ lôi điện, hắn không có nhiều thủ đoạn công kích. Sơn Lĩnh cự nhân vốn dĩ nổi tiếng vì năng lực phòng ngự. Ta chỉ sợ cơ nghiệp tổ tiên bị huỷ trong tay, thật thấy hổ thẹn với tổ tiên.
An Nhã an ủi:
- Đừng nói vậy, Lỗ Đặc Tư ngươi vốn đã xuất sắc phi thường rồi. Cha ngươi trước kia thường nói với ta ngươi là niềm kiêu hãnh của ông. Ta tin tưởng ngươi có thể thống lĩnh Ải Nhân tộc ra khỏi khốn cảnh. Huống chi, nơi này vốn không phải chỗ ở lâu dài. Lúc đầu ta đã nói với cha ngươi, đây là lãnh địa của thú nhân, các ngươi có thể bị phát hiện bất cứ lúc nào.
Một bên nói, Lỗ Đặc Tư dẫn đường, bọn họ đã đi vào sâu trong huyệt động. Diệp Âm Trúc quan sát thấy, nơi này huyệt động có rất nhiều ngã rẽ, hơn nữa đại bộ phận đều hướng xuống lòng đất mà đi. Một vài Ải Nhân nhỏ bé không ngừng xuyên qua huyệt nội, tựa hồ có chút bận rộn. Các Ải Nhân này hiển nhiên không thích hợp chiến đấu, đại đa số còn rất ít tuổi.
Sâu trong động huyệt, nơi này có một chỗ rộng bằng một căn phòng, ước chừng khoảng trăm mét vuông, nhìn qua có chút trống trải, một cỗ tửu hương nồng nặc đưa đến. Ngoại trừ một cái giường, chung quanh trang sức cũng chỉ là vài cỗ binh khí. Trong đó dĩ nhiên chiến phủ là chính. Mới thấy, cuộc sống của Ải Nhân đích thực đơn giản phi thường.
Lỗ Đặc Tư lấy từ trên tường xuống một bầu rượu, ngửa đầu thưởng thức liệt tửu, ánh mắt chuyển hướng Diệp Âm Trúc, nói:
- Vị huynh đệ này, ngươi có muốn uống một chút không?
Diệp Âm Trúc lắc đầu, đáp:
- Cám ơn, không cần đâu, Lỗ Đặc Tư tộc trưởng, chúng ta lần này đến đây chỉ muốn mời Ải Nhân các người hỗ trợ.
Lỗ Đặc Tư sửng sốt:
- Hỗ trợ?
Diệp Âm Trúc đáp:
- Đúng vậy, chúng ta muốn mời các Ải Nhân đại sư tạo giúp một món đồ vật.
Lỗ Đặc Tư nhìn An Nhã, lại nhìn Diệp Âm Trúc, trầm giọng nói:
- Cái này sợ rằng không được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.