Chương 317: Sự phiền muộn của Thần thánh cự long (Phần 3)
Đường Gia Tam Thiểu
06/04/2013
Các món trang bị tộc nhân của hắn thu được dĩ nhiên cũng không phải do liên quân trang bị mà là do Long tộc tặng lẫn nhau. Về phần vì sao không ai cho tộc trưởng món gì, Diệp Âm Trúc cũng chỉ đành nói cho hắn biết tình huống thế này mặc dù là thống soái hắn cũng không cách nào thay đổi. Ngầm trong đó là ý bỡn cợt, ai bảo ngươi nhân phẩm quá tệ cho nên chẳng ai thèm tặng thứ gì cho ngươi.
Quân đoàn Hàng không mẫu hạm Cầm Đế hào, hai tộc nhân Long tộc rảnh rỗi đang nói chuyện. Một Ngân long Cầm Thành nói với một Ngân long Long tộc:
- Huynh đệ, cho ngươi nếm thử món này một chút.
Vừa nói vừa lấy ra một bình thủy tinh.Ngân long Long tộc tò mò đón lấy, chỉ thấy bình thủy tinh trong suốt có chất lỏng màu vàng lóng lánh bên trong:
- Lão ca, đây là món gì thế? Nhìn có vẻ thật sự rất hấp dẫn!
- Không biết à, món này gọi là dầu cá biển sâu A Lạp Tư, nghe nói chỉ có vùng lạnh nhất của Cực Bắc Hoang Nguyên mới có loại tuyết ngư chiết xuất ra dầu này được. Một cân này so với một cân vàng còn giá trị hơn nhiều lần. Ăn được thứ này, đối với việc phát triển não của Long tộc chúng ta có rất nhiều hữu ích. Nhất là trong việc tăng cường tinh thần lực.
- So với vàng còn quý hơn à? Ngươi làm sao có được? Lúc trước ngươi bị Cầm Thành bắt giữ chẳng phải toàn bộ tài sản đều lưu lại Long tộc hay sao?
Ngân long Cầm Thành khinh thường hừ một tiếng:
- Chút xíu tài sản đó nói làm gì, giờ có cho ta cũng không thèm lấy. Lúc trước bị Cầm Thành bắt làm tù binh ta quả thật cũng rất phẫn nộ, tâm tình cũng rất phiền muộn, không biết Cầm Thành định xử lý chúng ta thế nào. Sau này bị bọn họ uy hiếp tính mạng bắt tuần phục, chúng ta cũng chỉ tưởng rằng họ muốn nô dịch Long tộc mà thôi. Mãi đến bây giờ ta mới hiểu được, trở thành tù binh của Cầm Thành là một chuyện may mắn hạnh phúc thế nào.
- Cái gì? Bị bắt làm tù binh là hạnh phúc?
Ngân long Long tộc nhìn tộc nhân của mình, ánh mắt mờ mịt khó hiểu.
- Không rõ à. Biết ngay là ngươi không hiểu được. Hắc hắc, Cầm Thành chúng ta cực kì giàu có. Bây giờ trên toàn đại lục còn ai không biết sự giàu có của Cầm Thành chúng ta. Cho dù Pháp Lam cũng không có cách nào so sánh được. Ngươi thấy món dầu cá biển sâu này không? Toàn bộ Ngân long tộc tại Cầm Thành đều được cấp miễn phí. Ta còn không ít ở nhà, ngươi cứ yên tâm ăn đi. Huynh đệ, không phải ta tự khoe, cuộc sống của ta tại Cầm Thành so với trước kia không biết tốt hơn bao nhiêu lần. Chẳng những cuộc sống vui thú, hơn nữa cấp trên cực kì ưu đãi chúng ta, mặc dù huấn luyện quân đội gian khổ một chút nhưng thức ăn của chúng ta bây giờ ngày xưa ta nằm mơ cũng không nghĩ tới nổi. Tại Cầm Thành chúng ta ăn mỗi ngày đều là thực vật trân quý. Chuyện khác không nói, còn nhớ lúc trước khi rời Long tộc không, ma pháp của ngươi so với ta còn mạnh hơn một giai, bây giờ ngươi xem, vảy trên ngươi ta đều xuất hiện màu tím, thực lực đã đạt cửu cấp đỉnh phong. Ngươi mấy năm nay vẫn dậm chân tại chỗ không có tiến bộ chút nào. Nói thẳng ra bây giờ ngươi gặp ta tại chiến trường thì chỉ có ăn cám thôi đừng nói đến chuyện được húp cháo loãng đâu.
Vừa nói, Ngân long Cầm Thành vừa lắc lắc các trang bị trên người. Long trảo đều mang theo móng phụ cứng rắn cùng ma pháp bảo thạch lóng lánh, vị trí yếu nhược của Long tộc là cổ và trái tim đều có trang bị áo giáp phòng hộ đặc thù dành riêng cho Long tộc.
Trên áo giáp này có Ma pháp trận chỉ chuyên thiết kế riêng cho Long tộc, dưới tác dụng của Ma pháp trận này, pháp thuật Ngân long thi triển chỉ tiêu hao có 2/3 bình thường nhưng uy lực không hề giảm chút nào. Ngân long Long tộc nhìn trang bị sáng ngời trên người tộc nhân của mình, ánh mắt tràn ngập hâm mộ, than một tiếng:
- Ngươi cũng biết đó, lão già Hoắc Hoa Đức kia tham lam keo kiệt vô cùng, có thứ gì hay đều giữ rịt lại cho mình, thậm chí còn muốn lấy cả tài vật của chúng ta nữa, chỉ là hắn không có khả năng thôi. Sớm biết thế này, lúc đó ta cũng sẽ không chạy nhanh như vậy, bị bắt làm tù binh cùng với ngươi xem ra còn tốt chán.
- Hắc hắc, đây gọi là đồng tộc bất đồng mệnh đấy! Cuộc sống tại Cầm Thành đích thực rất tuyệt với, bất kì chủng tộc nào cũng không bị kì thị. Tất cả mọi người là quan hệ bình đẳng, còn hơn trước kia phải canh cánh đề phòng tộc nhân mạnh hơn mình ăn hiếp. Cầm Đế đại nhân của chúng ta lần này là thống soái liên quân, sau này thánh chiến chấm dứt, địa vị của Cầm Thành chúng ta sợ rằng ngay cả Pháp Lam cũng không sánh nổi. Ngươi có thấy Cầm Đế Hào mà chúng ta hộ vệ hay không, đó là vũ khí tối mật của Cầm Thành. Uy lực của nó, sau này ngươi mà thấy chắc chắn sẽ hiểu. Lão già Hoắc Hoa Đức kia đối với Cầm Thành tràn ngập địch ý là cực kì ngu xuẩn. Hừ, Long tộc dưới sự dẫn dắt của lão ta chỉ có suy sụp mà thôi. Nếu ngày nào đó lão ta manh động gây chuyện với Cầm Thành tiếp, không phải ta nói dóc, huynh đệ à, lúc đó ngươi phải mau chóng cao chạy xa bay. Chỉ cần một Cầm Đế Hào là có thể tiêu diệt cả Long tộc chúng ta rồi.
- Cầm Đế Hào thật sự kinh khủng vậy sao?
- Không lâu nữa đâu ngươi cũng sẽ biết thôi. Ta nhiều lời cũng không hay lắm. Trăm nghe không bằng một thấy. Ta bây giờ đã hoàn toàn tin rằng Cầm Đế đại nhân là Ngoại tịch Thần thánh cự long, cũng là Thần thánh cự long trong lòng Cầm Thành Long tộc chúng ta. Ngài mới là tộc trưởng của chúng ta. Chỉ có dưới sự dẫn dắt của Cầm Đế đại nhân, Long tộc chúng ta mới có thể trở nên hùng mạnh.
Tình huống tương tự cũng xuất hiện trong mỗi lần trao đổi. Từ trong tiềm thức, Long tộc quân đoàn của Hàng không đã bắt đầu xảy ra một số biến hóa rất nhỏ. Toàn thể biến hóa này hoàn toàn do Tô Lạp một tay khống chế.
Trong Soái trướng, Diệp Âm Trúc sắc mặt âm trầm đứng ở giữa, chung quanh hắn là năm vị Phó soái cùng sáu vị Tháp chủ Pháp Lam. Đây chính thức là các vị lãnh đạo cao nhất của liên quân lần này. Quang Minh Tháp chủ Áo Bố Lai Ân lên tiếng:
-Âm Trúc, chúng ta tới Thâm Uyên vị diện này đã 5 tháng. Thời gian dài như vậy, Thâm Uyên vị diện lại làm ra vẻ không biết chúng ta đã đến, không có phản ứng gì. Chuyện này là rất bất thường. Chúng ta có nên hay không chủ động công kích, cho dù chỉ là thử thăm dò động tĩnh của đối phương thôi?
Diệp Âm Trúc lắc đầu, trầm giọng nói:
- Tình thế trước mắt đối với chúng ta bất lợi, cũng là tình huống xấu nhất mà chúng ta dự kiến. Nếu ta đoán không sai, bốn quốc gia Thâm Uyên nhất định đã thỏa hiệp gì đó. Trong khoảng thời gian này, bọn họ cũng chuẩn bị quân đội, thực hiện chiến dịch tổng tấn công nhằm vào chúng ta. Sinh vật Thâm Uyên này trí tuệ so với chúng ta không hề thua kém. Đối với liên quân chúng ta có hai loại tình huống bất lợi nhất, một là lúc chúng ta mới tới, căn cơ chưa ổn định bọn chúng đột ngột phát động công kích, nhưng chúng ta căn bản không cho bọn chúng cơ hội này. Sau khi phát hiện không thể ngăn cản chúng ta thành lập pháo đài, cũng không có đủ binh lực đột kích, bọn chúng cũng không có lãng phí lực lượng. Chính là muốn tập trung binh lực đối chiến cùng chúng ta, một trận phân thắng bại. Đây là tình huống thứ hai. Sáu vị đại sư, lối ra của thông đạo xin phiền các vị trấn thủ để ngăn ngừa Ma vương Thâm Uyên đột kích phá hoại.
Áo Bố Lai Ân gật đầu nói:
- Đây cũng là việc chúng ta nên làm, có điều giằng co thế này cũng không phải là biện pháp hay. Nếu 4 quốc gia Thâm Uyên vẫn không tiến hành công kích chúng ta, cứ chờ đợi như vậy thì lượng lương thực tiêu hao cũng là rất lớn. Cứ nghĩ thử hơn 500 vạn đại quân tiêu hao mỗi ngày hết bao nhiêu. Trước mắt hệ thống phòng ngự của toàn quân đã hoàn toàn chuẩn bị tốt. Thâm Uyên vị diện không đến tấn công, cho dù sau lưng chúng ta có cả Long Khi Nỗ Tư đại lục cũng sợ rằng cầm cự thời gian dài không nổi.
Diệp Âm Trúc nói:
- Chuyện này ta cũng đã nghĩ tới, nhưng 4 quốc gia Thâm Uyên vị diện so với chúng ta còn gấp gáp hơn. Tùy tiện xuất kích chỉ làm chúng ta tổn thất vô ích. Pháo đài rốt cục đã hoàn thành, nơi này có Viễn cổ chi thụ bảo chướng, chiến sĩ của chúng ta có thể phát huy chiến đấu lực tối đa. Chúng ta không nên lãng phí ưu thế mà bản thân mình hết sức vất vả mới tạo dựng được. Mặc dù phản ứng của Thâm Uyên vị diện làm cho chúng ta dù đoán đúng cũng khó có cách đối phó hoàn mỹ nhưng ta nghĩ kế hoạch ban đầu không nên thay đổi, chúng ta cần kiên nhẫn chờ đợi thêm.
Tây Đa Phu cùng Khắc Lôi Tư Ba hai vị Phó soái đồng thời gật đầu, Tây Đa Phu nói:
- Ta ủng hộ đề nghị của Nguyên soái, Thâm Uyên sinh vật đã không vội, chúng ta cũng không thể vội. Chiến sĩ của chúng ta nếu tử trận, sẽ bị địch nhân thôn phệ trở thành lực lượng cho bọn họ. Tình huống như vậy sẽ làm gia tăng nguy hiểm cho quân ta.
Khắc Lôi Tư Ba nói:
- Ta cũng ủng hộ ý kiến của Nguyên soái nhưng chúng ta có thể nghĩ một vài biện pháp gì để ép Thâm Uyên quốc gia không thể nhẫn nhịn bắt buộc phải phát động công kích chúng ta hay không? Dù sao chúng ta bây giờ chiếm thông đạo nhưng nói cho cùng cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn đến ích lợi các quốc gia của Thâm Uyên. Chỉ giống như là một cái móng tay trong mảnh đất này mà thôi.
Diệp Âm Trúc vuốt cằm nói:
- Điểm này ta cũng từng nghĩ tới. Nếu bọn họ không tới công kích, được, ta sẽ cho bọn chúng chút ít kinh hãi. Bắt đầu từ mai, chúng ta sẽ từ từ khuếch trương lĩnh vực. Ta không tin dưới tình thế như vậy mà bốn quốc gia Thâm Uyên vị diện này còn giữ được trạng thái bình tĩnh.
Ngày tiếp theo, Viễn cổ chi thụ vốn đã đình chỉ sinh trưởng nửa tháng lại bắt đầu phát triển. Lúc này đây, sinh mạng khí tức mà nó phát ra còn mạnh mẽ hơn trước gấp bội.
Khí tức tự nhiên khổng lồ dễ dàng tản ra toàn bộ phạm vi dải bình nguyên, bắt đầu lan tràn khắp bốn phương với tốc độ kinh người. Quả thật, Viễn cổ chi thụ một khi tiến hóa thành Vĩnh hằng chi thụ, khí tức tự nhiên mà nó phóng thích ra sẽ bao trùm diện tích tăng hơn so với lúc trước tới gần 10 lần. Đối với việc cải thiện hoàn cảnh tác dụng càng thêm to lớn. Mặc dù không đạt tới trình độ như Pháp Lam cung cấp Ma pháp nguyên tố khổng lồ cho Ma pháp sư tu luyện nhưng dưới cuộc sống thích hợp này, tất cả chiến sĩ, đặc biệt là chiến sĩ thuộc Tinh linh tộc, chiến đấu lực đều có điểm tăng mạnh. Vĩnh hằng chi thụ tiến hóa tốc độ so với Viễn cổ chi thụ còn nhanh hơn rất nhiều. Nguyên nhân đơn giản, nó được sinh mạng lực của Diệp Âm Trúc toàn lực chi trì. Trải qua tẩy lễ của linh hồn chi hỏa Thần long vương, Diệp Âm Trúc hoàn toàn có thể dựa vào tinh thần lực của bản thân khống chế sinh mạng phóng thích cho nên không cần đem máu nhập vào thân cây như trước kia, chỉ cần không ngừng thúc giục sinh mạng lực là đã đủ để trợ giúp Viễn cổ chi thụ hoàn thành tiến hóa. Cả quá trình tiến hóa chỉ kéo dài hơn mười ngày. Mười ngày sau, toàn bộ khu vực chung quanh pháo đài đã biến thành một mảnh đất có sự sống.
Vĩnh hằng chi thụ sau khi tiến hóa, trong vòng khí tức tự nhiên của nó bao phủ, không khí y như trong rừng rậm, ngay cả bầu trời cũng chịu ảnh hưởng, tất cả trở nên hài hòa, mặt đất đã bị ám nguyên tố bào mòn từ bao nhiêu năm nay, không còn dấu tích sự sống, chỉ còn đá khô cằn đã bắt đầu sinh sôi thành Kim cương thạch. Việc này làm cho thủ lãnh các quốc gia tham dự liên quân hết sức kinh hãi nhưng nó quả là một món tài phú cực lớn
Công kích Thâm Uyên vị diện vốn là không có lợi ích trực tiếp nhưng từ khi thấy Kim cương thạch xuất hiện, cuộc thánh chiến lại trở thành cuộc chiến đoạt tài nguyên. Trong lúc nhất thời, sĩ khí đã hơi chùng xuống sau mấy tháng yên lặng lại đột ngột bùng lên với tốc độ ghê gớm. Vĩnh hằng chi thụ không hổ là chí bảo của Tinh linh tộc. Sau khi hoàn thành tiến hóa, hiệu quả cải thiện hoàn cảnh cực kì rõ rệt, không chỉ khí tức trong phạm vi bao phủ của nó, ngay cả khí ô nhiễm mang chất độc bên ngoài xâm nhập vào trong hết thảy đều bị tịnh hóa. Giác Ưng Kỵ Sĩ phụ trách trinh sát phát hiện, cho dù ở phía ngoài phạm vi bao phủ của Vĩnh hằng chi thụ, chỉ cần không quá xa, không khí đều hết sức trong lành
Quân đoàn Hàng không mẫu hạm Cầm Đế hào, hai tộc nhân Long tộc rảnh rỗi đang nói chuyện. Một Ngân long Cầm Thành nói với một Ngân long Long tộc:
- Huynh đệ, cho ngươi nếm thử món này một chút.
Vừa nói vừa lấy ra một bình thủy tinh.Ngân long Long tộc tò mò đón lấy, chỉ thấy bình thủy tinh trong suốt có chất lỏng màu vàng lóng lánh bên trong:
- Lão ca, đây là món gì thế? Nhìn có vẻ thật sự rất hấp dẫn!
- Không biết à, món này gọi là dầu cá biển sâu A Lạp Tư, nghe nói chỉ có vùng lạnh nhất của Cực Bắc Hoang Nguyên mới có loại tuyết ngư chiết xuất ra dầu này được. Một cân này so với một cân vàng còn giá trị hơn nhiều lần. Ăn được thứ này, đối với việc phát triển não của Long tộc chúng ta có rất nhiều hữu ích. Nhất là trong việc tăng cường tinh thần lực.
- So với vàng còn quý hơn à? Ngươi làm sao có được? Lúc trước ngươi bị Cầm Thành bắt giữ chẳng phải toàn bộ tài sản đều lưu lại Long tộc hay sao?
Ngân long Cầm Thành khinh thường hừ một tiếng:
- Chút xíu tài sản đó nói làm gì, giờ có cho ta cũng không thèm lấy. Lúc trước bị Cầm Thành bắt làm tù binh ta quả thật cũng rất phẫn nộ, tâm tình cũng rất phiền muộn, không biết Cầm Thành định xử lý chúng ta thế nào. Sau này bị bọn họ uy hiếp tính mạng bắt tuần phục, chúng ta cũng chỉ tưởng rằng họ muốn nô dịch Long tộc mà thôi. Mãi đến bây giờ ta mới hiểu được, trở thành tù binh của Cầm Thành là một chuyện may mắn hạnh phúc thế nào.
- Cái gì? Bị bắt làm tù binh là hạnh phúc?
Ngân long Long tộc nhìn tộc nhân của mình, ánh mắt mờ mịt khó hiểu.
- Không rõ à. Biết ngay là ngươi không hiểu được. Hắc hắc, Cầm Thành chúng ta cực kì giàu có. Bây giờ trên toàn đại lục còn ai không biết sự giàu có của Cầm Thành chúng ta. Cho dù Pháp Lam cũng không có cách nào so sánh được. Ngươi thấy món dầu cá biển sâu này không? Toàn bộ Ngân long tộc tại Cầm Thành đều được cấp miễn phí. Ta còn không ít ở nhà, ngươi cứ yên tâm ăn đi. Huynh đệ, không phải ta tự khoe, cuộc sống của ta tại Cầm Thành so với trước kia không biết tốt hơn bao nhiêu lần. Chẳng những cuộc sống vui thú, hơn nữa cấp trên cực kì ưu đãi chúng ta, mặc dù huấn luyện quân đội gian khổ một chút nhưng thức ăn của chúng ta bây giờ ngày xưa ta nằm mơ cũng không nghĩ tới nổi. Tại Cầm Thành chúng ta ăn mỗi ngày đều là thực vật trân quý. Chuyện khác không nói, còn nhớ lúc trước khi rời Long tộc không, ma pháp của ngươi so với ta còn mạnh hơn một giai, bây giờ ngươi xem, vảy trên ngươi ta đều xuất hiện màu tím, thực lực đã đạt cửu cấp đỉnh phong. Ngươi mấy năm nay vẫn dậm chân tại chỗ không có tiến bộ chút nào. Nói thẳng ra bây giờ ngươi gặp ta tại chiến trường thì chỉ có ăn cám thôi đừng nói đến chuyện được húp cháo loãng đâu.
Vừa nói, Ngân long Cầm Thành vừa lắc lắc các trang bị trên người. Long trảo đều mang theo móng phụ cứng rắn cùng ma pháp bảo thạch lóng lánh, vị trí yếu nhược của Long tộc là cổ và trái tim đều có trang bị áo giáp phòng hộ đặc thù dành riêng cho Long tộc.
Trên áo giáp này có Ma pháp trận chỉ chuyên thiết kế riêng cho Long tộc, dưới tác dụng của Ma pháp trận này, pháp thuật Ngân long thi triển chỉ tiêu hao có 2/3 bình thường nhưng uy lực không hề giảm chút nào. Ngân long Long tộc nhìn trang bị sáng ngời trên người tộc nhân của mình, ánh mắt tràn ngập hâm mộ, than một tiếng:
- Ngươi cũng biết đó, lão già Hoắc Hoa Đức kia tham lam keo kiệt vô cùng, có thứ gì hay đều giữ rịt lại cho mình, thậm chí còn muốn lấy cả tài vật của chúng ta nữa, chỉ là hắn không có khả năng thôi. Sớm biết thế này, lúc đó ta cũng sẽ không chạy nhanh như vậy, bị bắt làm tù binh cùng với ngươi xem ra còn tốt chán.
- Hắc hắc, đây gọi là đồng tộc bất đồng mệnh đấy! Cuộc sống tại Cầm Thành đích thực rất tuyệt với, bất kì chủng tộc nào cũng không bị kì thị. Tất cả mọi người là quan hệ bình đẳng, còn hơn trước kia phải canh cánh đề phòng tộc nhân mạnh hơn mình ăn hiếp. Cầm Đế đại nhân của chúng ta lần này là thống soái liên quân, sau này thánh chiến chấm dứt, địa vị của Cầm Thành chúng ta sợ rằng ngay cả Pháp Lam cũng không sánh nổi. Ngươi có thấy Cầm Đế Hào mà chúng ta hộ vệ hay không, đó là vũ khí tối mật của Cầm Thành. Uy lực của nó, sau này ngươi mà thấy chắc chắn sẽ hiểu. Lão già Hoắc Hoa Đức kia đối với Cầm Thành tràn ngập địch ý là cực kì ngu xuẩn. Hừ, Long tộc dưới sự dẫn dắt của lão ta chỉ có suy sụp mà thôi. Nếu ngày nào đó lão ta manh động gây chuyện với Cầm Thành tiếp, không phải ta nói dóc, huynh đệ à, lúc đó ngươi phải mau chóng cao chạy xa bay. Chỉ cần một Cầm Đế Hào là có thể tiêu diệt cả Long tộc chúng ta rồi.
- Cầm Đế Hào thật sự kinh khủng vậy sao?
- Không lâu nữa đâu ngươi cũng sẽ biết thôi. Ta nhiều lời cũng không hay lắm. Trăm nghe không bằng một thấy. Ta bây giờ đã hoàn toàn tin rằng Cầm Đế đại nhân là Ngoại tịch Thần thánh cự long, cũng là Thần thánh cự long trong lòng Cầm Thành Long tộc chúng ta. Ngài mới là tộc trưởng của chúng ta. Chỉ có dưới sự dẫn dắt của Cầm Đế đại nhân, Long tộc chúng ta mới có thể trở nên hùng mạnh.
Tình huống tương tự cũng xuất hiện trong mỗi lần trao đổi. Từ trong tiềm thức, Long tộc quân đoàn của Hàng không đã bắt đầu xảy ra một số biến hóa rất nhỏ. Toàn thể biến hóa này hoàn toàn do Tô Lạp một tay khống chế.
Trong Soái trướng, Diệp Âm Trúc sắc mặt âm trầm đứng ở giữa, chung quanh hắn là năm vị Phó soái cùng sáu vị Tháp chủ Pháp Lam. Đây chính thức là các vị lãnh đạo cao nhất của liên quân lần này. Quang Minh Tháp chủ Áo Bố Lai Ân lên tiếng:
-Âm Trúc, chúng ta tới Thâm Uyên vị diện này đã 5 tháng. Thời gian dài như vậy, Thâm Uyên vị diện lại làm ra vẻ không biết chúng ta đã đến, không có phản ứng gì. Chuyện này là rất bất thường. Chúng ta có nên hay không chủ động công kích, cho dù chỉ là thử thăm dò động tĩnh của đối phương thôi?
Diệp Âm Trúc lắc đầu, trầm giọng nói:
- Tình thế trước mắt đối với chúng ta bất lợi, cũng là tình huống xấu nhất mà chúng ta dự kiến. Nếu ta đoán không sai, bốn quốc gia Thâm Uyên nhất định đã thỏa hiệp gì đó. Trong khoảng thời gian này, bọn họ cũng chuẩn bị quân đội, thực hiện chiến dịch tổng tấn công nhằm vào chúng ta. Sinh vật Thâm Uyên này trí tuệ so với chúng ta không hề thua kém. Đối với liên quân chúng ta có hai loại tình huống bất lợi nhất, một là lúc chúng ta mới tới, căn cơ chưa ổn định bọn chúng đột ngột phát động công kích, nhưng chúng ta căn bản không cho bọn chúng cơ hội này. Sau khi phát hiện không thể ngăn cản chúng ta thành lập pháo đài, cũng không có đủ binh lực đột kích, bọn chúng cũng không có lãng phí lực lượng. Chính là muốn tập trung binh lực đối chiến cùng chúng ta, một trận phân thắng bại. Đây là tình huống thứ hai. Sáu vị đại sư, lối ra của thông đạo xin phiền các vị trấn thủ để ngăn ngừa Ma vương Thâm Uyên đột kích phá hoại.
Áo Bố Lai Ân gật đầu nói:
- Đây cũng là việc chúng ta nên làm, có điều giằng co thế này cũng không phải là biện pháp hay. Nếu 4 quốc gia Thâm Uyên vẫn không tiến hành công kích chúng ta, cứ chờ đợi như vậy thì lượng lương thực tiêu hao cũng là rất lớn. Cứ nghĩ thử hơn 500 vạn đại quân tiêu hao mỗi ngày hết bao nhiêu. Trước mắt hệ thống phòng ngự của toàn quân đã hoàn toàn chuẩn bị tốt. Thâm Uyên vị diện không đến tấn công, cho dù sau lưng chúng ta có cả Long Khi Nỗ Tư đại lục cũng sợ rằng cầm cự thời gian dài không nổi.
Diệp Âm Trúc nói:
- Chuyện này ta cũng đã nghĩ tới, nhưng 4 quốc gia Thâm Uyên vị diện so với chúng ta còn gấp gáp hơn. Tùy tiện xuất kích chỉ làm chúng ta tổn thất vô ích. Pháo đài rốt cục đã hoàn thành, nơi này có Viễn cổ chi thụ bảo chướng, chiến sĩ của chúng ta có thể phát huy chiến đấu lực tối đa. Chúng ta không nên lãng phí ưu thế mà bản thân mình hết sức vất vả mới tạo dựng được. Mặc dù phản ứng của Thâm Uyên vị diện làm cho chúng ta dù đoán đúng cũng khó có cách đối phó hoàn mỹ nhưng ta nghĩ kế hoạch ban đầu không nên thay đổi, chúng ta cần kiên nhẫn chờ đợi thêm.
Tây Đa Phu cùng Khắc Lôi Tư Ba hai vị Phó soái đồng thời gật đầu, Tây Đa Phu nói:
- Ta ủng hộ đề nghị của Nguyên soái, Thâm Uyên sinh vật đã không vội, chúng ta cũng không thể vội. Chiến sĩ của chúng ta nếu tử trận, sẽ bị địch nhân thôn phệ trở thành lực lượng cho bọn họ. Tình huống như vậy sẽ làm gia tăng nguy hiểm cho quân ta.
Khắc Lôi Tư Ba nói:
- Ta cũng ủng hộ ý kiến của Nguyên soái nhưng chúng ta có thể nghĩ một vài biện pháp gì để ép Thâm Uyên quốc gia không thể nhẫn nhịn bắt buộc phải phát động công kích chúng ta hay không? Dù sao chúng ta bây giờ chiếm thông đạo nhưng nói cho cùng cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn đến ích lợi các quốc gia của Thâm Uyên. Chỉ giống như là một cái móng tay trong mảnh đất này mà thôi.
Diệp Âm Trúc vuốt cằm nói:
- Điểm này ta cũng từng nghĩ tới. Nếu bọn họ không tới công kích, được, ta sẽ cho bọn chúng chút ít kinh hãi. Bắt đầu từ mai, chúng ta sẽ từ từ khuếch trương lĩnh vực. Ta không tin dưới tình thế như vậy mà bốn quốc gia Thâm Uyên vị diện này còn giữ được trạng thái bình tĩnh.
Ngày tiếp theo, Viễn cổ chi thụ vốn đã đình chỉ sinh trưởng nửa tháng lại bắt đầu phát triển. Lúc này đây, sinh mạng khí tức mà nó phát ra còn mạnh mẽ hơn trước gấp bội.
Khí tức tự nhiên khổng lồ dễ dàng tản ra toàn bộ phạm vi dải bình nguyên, bắt đầu lan tràn khắp bốn phương với tốc độ kinh người. Quả thật, Viễn cổ chi thụ một khi tiến hóa thành Vĩnh hằng chi thụ, khí tức tự nhiên mà nó phóng thích ra sẽ bao trùm diện tích tăng hơn so với lúc trước tới gần 10 lần. Đối với việc cải thiện hoàn cảnh tác dụng càng thêm to lớn. Mặc dù không đạt tới trình độ như Pháp Lam cung cấp Ma pháp nguyên tố khổng lồ cho Ma pháp sư tu luyện nhưng dưới cuộc sống thích hợp này, tất cả chiến sĩ, đặc biệt là chiến sĩ thuộc Tinh linh tộc, chiến đấu lực đều có điểm tăng mạnh. Vĩnh hằng chi thụ tiến hóa tốc độ so với Viễn cổ chi thụ còn nhanh hơn rất nhiều. Nguyên nhân đơn giản, nó được sinh mạng lực của Diệp Âm Trúc toàn lực chi trì. Trải qua tẩy lễ của linh hồn chi hỏa Thần long vương, Diệp Âm Trúc hoàn toàn có thể dựa vào tinh thần lực của bản thân khống chế sinh mạng phóng thích cho nên không cần đem máu nhập vào thân cây như trước kia, chỉ cần không ngừng thúc giục sinh mạng lực là đã đủ để trợ giúp Viễn cổ chi thụ hoàn thành tiến hóa. Cả quá trình tiến hóa chỉ kéo dài hơn mười ngày. Mười ngày sau, toàn bộ khu vực chung quanh pháo đài đã biến thành một mảnh đất có sự sống.
Vĩnh hằng chi thụ sau khi tiến hóa, trong vòng khí tức tự nhiên của nó bao phủ, không khí y như trong rừng rậm, ngay cả bầu trời cũng chịu ảnh hưởng, tất cả trở nên hài hòa, mặt đất đã bị ám nguyên tố bào mòn từ bao nhiêu năm nay, không còn dấu tích sự sống, chỉ còn đá khô cằn đã bắt đầu sinh sôi thành Kim cương thạch. Việc này làm cho thủ lãnh các quốc gia tham dự liên quân hết sức kinh hãi nhưng nó quả là một món tài phú cực lớn
Công kích Thâm Uyên vị diện vốn là không có lợi ích trực tiếp nhưng từ khi thấy Kim cương thạch xuất hiện, cuộc thánh chiến lại trở thành cuộc chiến đoạt tài nguyên. Trong lúc nhất thời, sĩ khí đã hơi chùng xuống sau mấy tháng yên lặng lại đột ngột bùng lên với tốc độ ghê gớm. Vĩnh hằng chi thụ không hổ là chí bảo của Tinh linh tộc. Sau khi hoàn thành tiến hóa, hiệu quả cải thiện hoàn cảnh cực kì rõ rệt, không chỉ khí tức trong phạm vi bao phủ của nó, ngay cả khí ô nhiễm mang chất độc bên ngoài xâm nhập vào trong hết thảy đều bị tịnh hóa. Giác Ưng Kỵ Sĩ phụ trách trinh sát phát hiện, cho dù ở phía ngoài phạm vi bao phủ của Vĩnh hằng chi thụ, chỉ cần không quá xa, không khí đều hết sức trong lành
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.