Cầm Đế

Chương 208: Tái kiến quang minh thánh nữ (phần2)

Đường Gia Tam Thiểu

07/04/2013



Căn phòng thật lớn, thật tiện nghi, xa hoa nhưng không mất vẻ lịch sự vốn có của nó, bởi vì đây là tầng cao nhất, từ nơi này trực tiếp có thể nhìn thấy Lam Địch Á Tư phân thành nhiều khu vực, thập phần rõ ràng, cửa sổ chỉ dùng thuỷ tinh trong suốt khiến nơi này rất đầy đủ ánh sáng.

Cách Lạp Tây Tư cùng Minh ở cùng một gian, Diệp Âm Trúc cùng Tử trụ tại một gian tất cả đều tự trở về phòng để nghỉ ngơi.

- Âm Trúc, ngươi chuẩn bị khi nào thì đi do thám tin tức văn vũ đại bỉ? Tên thân vương vừa rồi khẳng định cũng tham gia. Văn vũ đại bỉ của Lam Địch Á Tư lần này xem ra hấp dẫn không ít cường giả. Với năng lực của ta và ngươi chỉ cần đột nhập hoàng cung, tìm ra Tô Lạp, mang nàng đi hẳn là không chút khó khăn.

Từ khi rời Cầm Thành, mấy ngày nay tâm tình của Diệp Âm Trúc vẫn rất trầm, Tử không tránh khỏi có chút lo lắng.

Diệp Âm Trúc lắc đầu nói :

- Không, ta không làm như vậy, làm như thế là chạy trốn, có lẽ Tô Lạp không phản đối, nhưng ta không thể để nàng uỷ khuất. Huống chi ta đã đáp ứng Ny Na nãi nãi phá hư kỳ văn vũ đại bỉ này.

Tử trong lòng cả kinh :

- Âm Trúc, ngươi không phải định tham gia văn vũ đại bỉ đấy chứ?

Diệp Âm Trúc kiên định gật đầu nói:

- Tử, đừng ngăn cản ta, được không? Ta muốn đường đường chánh chánh nghênh đón Tô Lạp về nhà. Nàng đã bị rất nhiều, rất nhiều uỷ khuất, nàng cả đời này thực cũng chưa từng có thời gian thực sự vui sướng, ta không muốn chạy trốn,chỉ cần ta còn sống nhất định sẽ không để nàng chịu uỷ khuất nữa.

Nhìn ánh mắt kiên định của Diệp Âm Trúc, cảm thụ nội tâm kiên định, Tử biết chính mình không cần khuyên nữa.

- Vậy nếu Loan Phượng công chúa không phải Tô Lạp thì sao?

Diệp Âm Trúc sửng sốt một chút:

- Tử, ta không biết, bình thường làm gì ta cũng đều có kế hoạch nhưng bây giờ tâm ta thật sự rất loạn. Lam Địch Á Tư cho dù có thiên quân vạn mã trước mặt ta cũng không sợ, ta chỉ sợ Tô Lạp không chịu theo ta đi thôi.

Tử trong mắt hiện một đạo lãnh quang:

- Huynh đệ tốt , đừng nghĩ nhiều. Lên núi tất có đường đi, bất luận xảy ra cái gì, bằng lực lượng của chúng ta xông ra Lam Địch Á Tư thành sợ rằng không có ai đủ khả năng ngăn cản.

Diệp Âm Trúc tại bên trong đế vương phòng nhanh chóng khắc hoạ một cái ma phảp trận, cấp chính mình một đường lui. Ngay cả hắn bây giờ cũng không biết Loan Phượng công chúa có thật sự là Tô Lạp hay không.

Sáng sớm ngày thứ hai, Diệp Âm Trúc để ba người Tử ở lại tửu điếm, chính mình đi do thám tin tức của kỳ văn vũ đại bỉ này.

Lam Địch Á Tư ngã tư thành phảng phất đông dân, nơi nơi đều là đầu người, văn vũ đại bỉ lần này có thể nói là thịnh sự, tuỳ tiện tìm vài người hỏi qua một chút. Diệp Âm Trúc cũng tìm được địa phương diễn ra văn vũ đại bỉ.

Đương nhiên hắn cũng không tìm thấy nơi văn vũ đại bỉ thi đấu, mà là Lam Địch Á Tư đế quốc bảng văn ban bố. Trên đó là phương thức báo danh cùng quy tắc của văn vũ đại bỉ lần này.

Bảng văn tại Lam Địch Á Tư đế quốc được đặt tại nơi phồn hoa nhất. Diệp Âm Trúc kinh ngạc phát hiện chỗ này muốn không phát hiện cũng không được, bơi vì nơi đó tụ tập quá đông người.

Bảng văn được dán trên một toà bài lâu, dưới mỗi bảng văn là vô số đầu người, cho nên dù đứng xa một chút cũng có thể thấy ít nhất là ngàn người, tạo ra tạp âm thanh khiến cho người thích an tĩnh như Diệp Âm Trúc không nhịn được phải dừng cước bộ. Dù sao thị lực của hắn cũng có thể nhìn rõ bảng văn từ xa.

Âm thanh cơ hồ đều là nghị luận về văn vũ đại bỉ, trong lúc nhất thời mọi người trở lên hỗn loạn.

Đang lúc Diệp Âm Trúc định đi đến bên bảng văn xem tột cùng là thế nào, một âm thanh nhu mỳ vang lên bên tai hắn:



- A, ngươi cũng ở chỗ này, tuỳ tùng của ngươi đâu?

Linh hồn mẫn cảm khiến cho Âm Trúc rõ ràng cảm nhận được thanh âm này hướng tới mình.

Nhìn về phía mọi người đang sôi trào lên, hắn không nhịn được thầm nghĩ, thật sự là có duyên phận mà. Phía sau hơn mấy người, trong đó có bốn người, thân ảnh tinh tường, khí chất lạnh như băng, vóc người cao lớn, đều hiển thị cường đại lực lượng của họ. Tại đây bốn thị vệ đứng quanh hai ma pháp sư. Từ vóc người chứng minh các nàng là nữ ma pháp đấu bồng cũng che phủ gương mặt , nếu không phải các nàng cố ý ngẩng đầu lên, Diệp Âm Trúc cũng không thể thấy dung nhan của các nàng.

Hai nữ ma pháp sư này cũng không xa lạ, chính là hai người vừa mới ra mắt hôm qua, Khắc Lôi Na cùng Mã Lệ Na .

Khắc Lôi Na hôm nay thay bộ lam sắc ma pháp đấu bồng, Mã Lệ Na tự nhiên mặc đồ màu trắng của quang minh hệ, lúc này ngẩng đầu lên, hai tuyệt đại mỹ nhân nhất thời làm người ta mắt sáng lên, nhất là Mã Lệ Na, bất luận thời gian, bất kể địa điểm, hơi thở thần thánh của nàng đều khiến kẻ khác giật mình.

Diệp Âm Trúc hướng hai cô gái có chút gật đầu, coi như là thi lễ.

Khắc Lôi Na nhìn Diệp Âm Trúc ánh mắt càng thêm tò mò, mà Mã Lệ Na vốn là bộ dáng trầm ngâm, lúc này đâu mở miệng nói trước:

- Vị tiên sinh, chúng ta có hay không đã từng gặp nhau?

Diệp Âm Trúc không ngạc nhiên, hắn biết tinh thần lực ma pháp sư cường đại đối với hơi thở cực kỳ mẫn cảm. Hạ ý thức dựa theo vong linh phương pháp nhanh chóng vận hành, một cỗ nhàn nhạt đích băng hàn tinh thần cùng hơi thở đồng thời xuất hiện, che dấu hơi thở của chính hắn ở bên trong.

- Đương nhiên là đã từng, chính là hôm qua vậy.

Mã Lệ Na nhíu mày, hiển nhiên cảm nhận được hơi thở của Diệp Âm Trúc có biến hoá. Khắc Lôi Na có chút không rõ, bất kể là ai chỉ sợ cả cha mình nhìn thấy Mã Lệ Na đều giật mình, đều tôn kình, sẽ ái mộ, nhưng chưa từng gặp một ai có thể bình thàn như Diệp Âm Trúc. Hắn chẳng những không có ý tứ muốn đến gần, thậm chí còn có điểm tránh xa.

Mã Lệ Na nghe xong câu trả lời cua Diệp Âm Trúc, trên mặt chỉ thoáng biến hoá, nhưng cũng không hỏi tiếp cái gì. Khắc Lôi Na ở bên cạnh nói:

- Ngươi cũng là tham gia văn vũ đại bỉ sao?

Diệp Âm Trúc gật đầu.

Khắc Lôi Na có chút bất mãn nhìn hắn , nói:

- Ngươi rất thành thật, ta còn chưa biết tên ngươi, ngày hôm qua ta giúp ngươi , ngươi đến ngay cả tên cũng không nói cho chúng ta biết.

Diệp Âm Trúc có chút bất đắc dĩ nhìn cô gái trước mặt:

- Ta gọi là Diệp Tô. Chuyện hôm qua, đa tạ tiểu thư đã giúp đỡ, tiểu thư có việc, xin tiểu thư cứ tự nhiên.

Hắn cũng không muốn cùng cô gái này dây dưa, càng không muốn bị Mã Lệ Na phát hiện ra thân phận. Hắn tin tưởng mình một mực che dấu, Mã Lệ Na muốn phát hiện cũng rất khó, dù sao tinh thần lực của mình cũng hơn nàng.

Khắc Lôi Na nhìn Diệp Âm Trúc trong mắt bình thản nói

- Ngươi không ngờ lại là tránh người ngoài ngàn dặm. Nếu ngươi thật sự cái gì cũng đều bình tĩnh như vậy, cũng sẽ không tham gia văn vũ đại bỉ lần này, còn không phải vì danh lợi và mỹ nhân sao?

Diệp Âm Trúc lạnh nhạt nói :

- Thiên hạ khi có lợi thì nhào đến còn không có lợi tránh xa, tựa hồ mỗi người tham gia văn vũ đại bỉ đều chung mục đích. Ta như thế nào có thể ở ngoài?

Khắc Lôi Na đột nhiên cười khanh khách, nói:

- Ngươi thật vì danh lợi mà đến, vậy nên lấy lòng nhiều hơn đến vị Lệ Na tỷ tỷ đây



Diệp Âm Trúc trong lòng động :

- Gì cơ? Tại sao?

Khắc Lôi Na nói:

- Ngươi biết quy tắc của văn vũ đại bỉ không?

Diệp Âm Trúc lắc đầu nói:

- Ta nếu biết đã không cần tới đây, tiểu thư có nguyện ý giải đáp hộ ta?

Khắc Lôi Na mỉm cười nói:

- Cũng không có gì, nhưng một lúc không thể nói rõ được.

Kỳ thật, ngay cả chính nàng cũng không biết vì sao lại sinh hứng thú với người nhìn qua cũng không phải ma pháp sư cường đại gì này, có lẽ bởi trên người Diệp Tô có một cỗ khí chất u buồn, cao quý. Nàng luôn nghĩ người này tịnh không phải vì danh lợi mà đến.

Từ Khắc Lôi Na có thể kết giao cùng Mã Lệ Na, mà nhìn bốn hộ vệ sau lưng nàng cũng có thể thấy thân thế nàng bất phàm, ngay cả hồng sư thân vương cũng không dám không để cho nàng mặt mũi, nàng đối với văn vũ đại bỉ lần này, hiển nhiên hiểu biết hơn xa mình.

Diệp Âm Trúc nói:

- Đã như vậy, không biết Diệp Tô có may mắn được mời hai vị tiểu thư đi dùng điểm tâm hay không?

Rất tự nhiên làm ra tư thế mời, nhìn qua động tác rất đơn giản, nhưng từ Diệp Âm Trúc làm ra, làm cho người ta cảm thấy ưu nhã, không nói nên lời.

Khí chất này không hoàn toàn do hắn tu luyện cầm ma pháp mang đến, đồng thời do hắm đạt thiên nhân hợp nhất, tinh thần lực cùng không gian chung quanh chung đặc tính.

Khắc Lôi Na nói:

- Vậy thì theo ta đến đây.

Vừa nói vừa cùng Mã Lệ Na đi, đồng thời bốn gã hộ vệ hạ hướng đi ra phía ngoài.

Diệp Âm Trúc đi theo phía sau, đi ra khỏi địa phương dày dặc người, theo Khắc Lôi Na đái lĩnh, nhanh chóng đến một phạn điếm. Phạn điếm dù không trang hoàng bằng tửu điếm Diệp Âm Trúc đang thuê, nhưng cũng làm cho người ta cảm giác cổ kính, có vẻ rất thanh tịnh.

Phạn điếm hắn vào cũng bất đồng với các phạn điếm khác, gian phạn điếm này không có khách nhân, nhìn qua trống rỗng, khó có thể tưởng tượng một nơi nháo niệt lại có thể có nơi thanh tĩnh như vậy.

- Nơi này không có khách sao?

Diệp Âm Trúc vừa vào cửa, nhịn không được lên tiếng hỏi.

Khắc Lôi Na mỉm cười, nói:

- Đây là sản nghiệp nhà ta. Gần đây tất cả phạn điếm, tửu điếm đều đầy chặt khách, mà cha ta vì phương diện khoản đãi khách nhân để cho danh hạ đóng phạn điếm tửu điếm, tạm thời không kinh doanh. Bất quá ngươi đừng tưởng có thể tiết kiệm, bữa ăn này là ngươi mời.

Diệp Âm Trúc nhìn Khắc Lôi Na nụ cười có chút tinh nghịch, u buồn trong lòng cũng được giải khai vài phần.

- Không vấn đề, tuỳ hai vị tiểu thư chọn món.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cầm Đế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook