Cầm Đế

Chương 224: Tam đại siêu thần khí bí mật (phần 2)

Đường Gia Tam Thiểu

07/04/2013



Càng khiến cho Mã Lệ Na kinh hãi chính là, nàng nghe được Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn cái danh tự này, đó chính là Ám Ma hệ Ma Pháp Sư vĩ đại nhất từ trước tới nay của Pháp Lam a, cũng là sư phụ của Tư Long, nhưng là, từ trong cuộc đối thoại giữa nàng cùng Diệp Âm Trúc lúc đó xem ra, vị đại sư vĩ đại kia mất đi, tựa hồ còn nhiều điểm đáng ngờ.

Văn vũ so tài chấm dứt, Diệp Âm Trúc và Tư Long nối tiếp nhau rời đi, Mã Lệ Na biết, chính mình cũng cần phải nhanh một chút quay về Pháp Lam, đem hết thảy những gì chứng kiến tại Lam Địch Á Tư báo cáo cho sư phụ cùng các vị tháp chủ, mọi việc ứng phó đều do sư phụ quyết định.

Lam Địch Á Tư đế quốc cùng Pháp Lam giáp giới, do tốc độ di chuyển của nàng không tiếc hao phí Ma Pháp lực như vậy, quay về Pháp Lam không cần nhiều thời gian. Mã Lệ Na sở dĩ không dùng ma thú để đi đường, bởi vì nàng đã có thói quen dùng loại thuấn di này trên đường đi nhằm rèn luyện Ma Pháp. Thiên phú của nàng mặc dù cao, nhưng nếu như không gắng hết sức khắc khổ tu luyện, cũng không thể nào với số tuổi chưa đến hai mươi như thế đã đạt đến trình độ như hiện giờ.

Lúc này, Mã Lệ Na cách Pháp Lam chỉ còn không đến một ngày đường, tiếp qua một ngày, nàng đã có thể về đến Pháp Lam. Nhưng, trong lòng nàng vẫn có chút lo lắng mơ hồ, ngày đó, trên đại võ đài tại Lam Địch Á Tư, Tư Long sư phụ rốt cục có hay không nhìn thấy mình đây?

“Dừng lại đi, Mã Lệ Na, ngươi không cần quay trở về nữa.”

Dưới tình huống đang thuấn di trong không gian đột nhiên vặn vẹo chợt mất đi hiệu lực, Mã Lệ Na biến sắc, một người tuổi trẻ tà dị đã xuất hiện tại trước mặt nàng.

“Tư Long sư phụ.” Mã Lệ Na bình tĩnh nhìn nam tử trước mặt.

Tư Long mặt quay ngiêng về nàng, từ trên vẻ mặt ông ta khí tức ôn hòa nhìn không ra bộ dáng bị thương chút nào, đồng thời Ma Pháp nguyên tố trong không khí chung quanh đã do sự xuất hiện của ông ta toàn bộ biến mất, từng luồng cảm giác hư nhược xâm nhập vào đại não của Mã Lệ Na. Với thực lực của Tư Long, thi triển Ma Pháp thông thường căn bản không cần nhờ vào chú ngữ.

“Mã Lệ Na! Ngươi đã nhìn thấy những điều không nên thấy. Theo ta đi thôi!”

Kim quang nhàn nhạt từ trong tay Mã Lệ Na sáng lên, Tài Quyết pháp trượng bỗng nhiên xuất hiện.

Khóe miệng Tư Long toát ra vẻ tươi cười nhàn nhạt.

“Như thế nào? Ngươi còn định phản kháng sao? Ngươi cần phải biết, sự chênh lệch của thực lực là không thể bù đắp được.”

Quang mang kim sắc bắt đầu ngưng tụ trên Tài Quyết pháp trượng, Mã Lệ Na không nói gì nữa, nàng biết, chính mình nói cái gì cũng là phí công vô ích, Tư Long sẽ không bỏ qua cho mình, bởi vì chính mình đúng trong ngày nhìn thấy trận đánh giữa ông ta cùng Diệp Âm Trúc là nhân chứng duy nhất đến từ Pháp Lam, cũng chỉ có chính mình có điều kiện tại Pháp Lam vạch trần bí mật của ông ta.

Màn trời đen tối phủ xuống, giữa bóng đêm, nhìn qua kim quang đó vô cùng chói mắt. Một cái phù hiệu đơn độc kỳ dị từ trong Tài Quyết pháp trượng phác họa vẽ ra, chú ngữ trầm thấp không ngừng từ trong miệng Mã Lệ Na ngâm xướng.

Nhìn như thế nào, nàng cũng đúng là một bộ dáng chiến đấu quyết tử,nhưng là, thực lực giữa hai người chênh lệch thật sự quá lớn, khi kim quang to lớn sắp hoàn thành phép thần thông giáng xuống. Tư Long rốt cục ra tay, bóng tối che phủ ánh sáng. Thân thể Mã Lệ Na và Ma Pháp của nàng cùng một lúc dần dần tan biến trong hồn châu của Tư Long phóng thích ra. Nhưng mà, Tư Long tịnh không có nhìn thấy, thấp thoáng dưới sự che phủ của kim quang ấy, Mã Lệ Na đã hoàn thành xong một động tác tinh vi. Cũng không thấy được khi Quang Minh Thánh Nữ này bị chính mình thu vào hồn châu, trên khóe miệng hiện ra một tia mỉm cười ấm áp.

Nhìn vào hồn châu, Tư Long thản nhiên nói:

“Ta sẽ không giết ngươi, bởi vì giữa ngươi và Áo Bố Lai Ân có tinh thần liên lạc, nếu như ngươi chết đi, hắn sẽ lập tức cảnh giác. Nhưng ta cũng sẽ không buông tha ngươi. Có lẽ, ngươi không giống Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn như vậy thoát khỏi năng lực Ma thần phong ấn chứ.”



…… Cầm Thành.

Ba ngày trước, Cầm Thành lĩnh chủ Diệp Âm Trúc mang theo tứ đại thần thú cùng Tô Lạp trở về, nhưng khi về đến Cầm Thành. Cầm Đế Diệp Âm Trúc cũng đã lâm vào giấc ngủ mê man.

Tử trước hết đem những chuyện phát sinh trong chuyến đi Lam Địch Á Tư lần này nói rõ ràng từng chi tiết cho An Nhã và Vị Minh Thái thượng trưởng lão. Sau khi hai vị lãnh đạo phân biệt đại biểu cho quyền lợi của hai đại tập đoàn trong Cầm Thành này cẩn thận thương lượng, quyết định toàn lực đẩy nhanh tiến độ, tăng nhanh hơn nữa công cuộc kiến thiết Cầm Thành. Đồng thời, phái Giác Ưng Kỵ Sĩ trước đi đến Tư Phúc Nhĩ Đặc Thành, triệu hồi Cầm Thành Quân Đoàn do Áo Lợi Duy Lạp soái lĩnh. Bọn họ đều rất rõ ràng, nếu Ám tháp tháp chủ Tư Long có thể vào lúc Pháp Lam đang phong bế rời khỏi Pháp Lam, như vậy, Pháp Lam cũng bất cứ lúc nào đều có khả năng phái binh hướng về Cầm Thành phát động công kích. Phòng ngừa chu đáo dù sao cũng tốt hơn là bị động chịu đòn

Mà bên trong phủ đệ của lĩnh chủ, hai nữ hài tử tuyệt mỹ thủy chung ngồi ở bên giường, lẳng lặng chăm chú nhìn vào hắn trên giường. mặc dù sắc mặt hắn có chút tái nhợt, nhưng sinh mệnh khí tức trên người lại vô cùng dồi dào phong phú, điều này cũng là nguyên nhân trọng yếu có thể khiến cho nhị nữ yên tâm một chút.

“Xin lỗi, Hải Dương.” Tô Lạp nhìn nữ tử ngồi ở đối diện nhã nhặn trầm tĩnh như nước thấp giọng nói.

Hải Dương ngẩng đầu nhìn hướng nàng:

“Đúng vậy, ngươi quả thật có lỗi với ta. Nhưng không phải bởi vì Âm Trúc, mà là ngươi che giấu lâu như vậy. Hóa ra ngươi lại xinh đẹp như vậy.”

Tô Lạp than nhẹ một tiếng:

“Ta luôn vẫn yêu mến Âm Trúc, nhưng lại không dám nói với hắn. Ta biết, ta cùng hắn là không thích hợp, ở cùng một chỗ với hắn, ta chỉ mang đến cho hắn phiền toái không ngừng, thậm chí còn là họa sát thân. Ngươi đối với hắn thật là tốt, ta ở bên cạnh từ trước đến nay đều nhìn thấy rõ ràng trước mắt, bất luận hắn làm cái gì, ngươi cũng đều lẳng lặng ủng hộ hắn, những điều này ta không cách nào làm cho hắn được. Lần này lại đúng vì ta, hắn mới có thể biến thành như vậy. Nhưng, Hải Dương, xin ngươi tha thứ cho ta, lần này ta không thể thật sự lại rời khỏi hắn, dù là cùng với hắn chết cùng một chỗ.”

Hải Dương nhìn Tô Lạp một cái thật thắm thiết:

“Tô Lạp, muội hẳn là so với ta nhỏ hơn một chút, như vậy gọi ta một tiếng tỷ tỷ đi. Yêu mặc dù là ích kỷ, người nào cũng sẽ không nguyện ý cùng người khác chia xẻ người yêu của mình, nhưng mà ta biết, nếu như ta không thể tiếp nhận muội, ta cũng đánh mất vĩnh viễn Âm Trúc, ít nhất sẽ mất đi tình yêu trong lòng hắn. Đã như vầy, tại sao chúng ta không thể buông bỏ hết thảy đi? Tô Lạp, muội thật sự rất dại dột, có lẽ, nếu như muội sớm nói với hắn tỏ rõ thân phận nữ nhi, trong tim hắn căn bản là không có ta. Ta nhìn ra được, mặc dù hắn biết muội là nữ hài tử đúng thời gian rất ngắn, nhưng mà, ở trong lòng hắn, địa vị của muội lại không thể lay động được.”

Kinh ngạc nhìn Hải Dương, Tô Lạp gượng cười một tiếng:

“Tỷ tỷ, muội thật sự rất xấu hổ. Cám ơn tỷ đồng ý tiếp nhận muội, tỷ yên tâm, muội an phận không có suy nghĩ bất cứ điều gì, chỉ là muốn lưu lại, dù là mỗi ngày chỉ nhìn thấy hắn, muội cũng thỏa mãn rồi, cuộc sống với hắn cùng một chỗ, luôn luôn là thời gian hạnh phúc nhất của muội.”

Hải Dương đứng lên đi tới bên cạnh Tô Lạp ngồi xuống, nắm đôi bàn tay nhỏ bé lạnh giá của nàng:

“Muội vẫn còn không hiểu ý tứ của ta. Theo ý ta, yêu chẳng những đúng là ích kỷ, cũng cần phải bao dung, chính thức yêu một người, thì cần phải bao dung hết khả năng tất cả vì hắn, làm cho hắn cảm thấy hạnh phúc. Nhìn theo quan niệm của một nữ nhân, ta cũng không muốn trái tim hắn chia làm hai nửa, nhưng vì tình yêu đối với hắn, ta lại có thể vứt bỏ đi điều này. Nếu như giữa chúng ta không thể sống chung với nhau một cách hài hòa, Âm Trúc chỉ càng tăng thêm nỗi thống khổ nhiều hơn nữa. Ta suy nghĩ thật lâu, khi hắn rời khỏi Cầm Thành đi Lam Địch Á Tư, cũng đã quyết định, chỉ cần hắn mang theo muội trở về, bất luận muội như thế nào, ta đều nguyện ý cùng muội trở thành tỷ muội thân mật nhất. chúng ta theo đuổi, cũng chỉ là hạnh phúc, không phải sao?”

Tô Lạp vừa định nói thêm gì đó, đột nhiên, Diệp Âm Trúc trên giường bỗng nhích động.

Thực lực của nhị nữ đều không kém, tâm hồn lại gắn liền với hắn, lập tức liền có phản ứng, vội vã tiến đến bên giường.

Tô Lạp khẽ kêu:

“Âm Trúc, Âm Trúc chàng đã thức tỉnh rồi sao?”



Ý thức dần dần trở về, cảm nhận được tất cả mọi việc xảy ra chung quanh, cảm giác đau nhức trong kinh mạch toàn thân cực kỳ mãnh liệt, nhưng đấu khí cùng pháp lực đó giống như nước triều dâng lại như trước làm cho hắn cảm thấy được sức mạnh tràn trề.

Đau đớn đúng bởi vì sử dụng lực lượng không phải thuộc về mình làm cho kinh mạch nhận được gánh nặng quá lớn, chỉ cần có thời gian là có thể khôi phục. Đúng như lời Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn đã nói như vậy, Diệp Âm Trúc lúc này, bất luận Đấu Khí hay là Ma Pháp lực, đều đã đạt tới Tử Cấp đỉnh phong.

“Tô Lạp, Tô Lạp.” Thanh âm có chút khàn khàn lập đi lập lại một cái tên, thủy chung hắn lo lắng nhất đúng là nàng. Mặc dù Lục Cảm Hoán Hồn Đoạt Phách đại pháp thành công, nhưng cứu Tô Lạp trở về vẫn để lại trong hắn một loại cảm giác rất không chân thực.

“Muội ở đây, Âm Trúc, muội ở đây.” Một đôi tay nhỏ bé lạnh lẽo nắm chặt bàn tay phải chỉ có bốn ngón của Diệp Âm Trúc, cảm xúc lạnh lẽo ấy cùng xúc động ở sâu trong linh hồn làm cho hắn có cảm giác sâu sắc sự tồn tại của Tô Lạp.

Mở hai mắt, mặc dù không nhìn thấy, nhưng mắt của Diệp Âm Trúc vẫn hướng đúng vị trí tại chỗ của Tô Lạp, không quản đến sự đau đớn của thân thể, đột nhiên kéo nàng vào trong lòng mình. chỉ có thắm thiết ôm lấy thân thể chân thật mềm mại ấy, hắn mới có cảm giác thực tế sự tồn tại của nàng.

“Bây giờ, nàng sẽ không rời khỏi ta nữa chứ.”

Gương mặt thanh tú của Tô Lạp ửng đỏ, vành mắt cũng đồng dạng đỏ lên, len lén liếc nhìn lại bên cạnh mình, nhưng phát hiện ra Hải Dương sớm đã lặng lẽ rời đi, chỉ để lại gian phòng cho hai người bọn họ.

“Không, sẽ không. Cho dù huynh đuổi muội đi, muội cũng sẽ không rời khỏi huynh nữa.” Líu ríu khẽ nói, trở tay ôm chặt hắn, Tô Lạp nhẹ nhàng tựa đầu vào trong lòng ngực ấm áp cường tráng ấy của hắn. chỉ có khi ở cùng một chỗ với hắn, Tô Lạp mới có thể cảm giác được sự ấm áp từ trong tim mình.

Nắm chặt bàn tay nhỏ bé Tô Lạp, Diệp Âm Trúc có chút vội vã từ trong Tu Di Thần Giới lấy ra cái không gian chỉ , nói:

“Gả cho ta, được không?”

Tô Lạp gạt nước mắt mỉm cười:

Đâu có ai như chàng vậy, nhẫn cũng tặng cho rồi mới đến cầu hôn. Đây là chàng bức hôn mới đúng.”

Diệp Âm Trúc ngang ngược nói:

“Mặc kệ, cầu hôn cũng tốt, bức hôn cũng được, bất luận như thế nào, ta cũng phải buộc chặt nàng bên mình.”

Tô Lạp đột nhiên trở nên trầm lặng đứng lên:

“Vậy Hải Dương thế nào? Hải Dương tỷ xử lý làm sao?”

Nghe đến hai chữ Hải Dương, Diệp Âm Trúc ngây người một chút, do dự một hồi lâu nói:

“Xin lỗi, Tô Lạp. Ta yêu nàng, nhưng ta cũng yêu Hải Dương. Ta biết ta rất ích kỷ. Nhưng mà, ta thật sự không cách nào đưa ra được tuyển chọn trong hai người các nàng. ta nghĩ, đồng thời lấy hai người các nàng làm vợ, ngoại trừ buông bỏ Hải Dương ra, ta nguyện ý đáp ứng nàng bất cứ điều kiện gì.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cầm Đế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook