Chương 10: Tân sanh đại tái chi sơ chiến ( Phần 4 )
Đường Gia Tam Thiểu
06/04/2013
Tử mỉm cười , nói : “ Đúng như ước hẹn , ta tới rồi đây . Cũng đã chứng kiến trận đấu của ngươi trên đài vừa rồi , xem ra , ngươi đã dung nhập với cuộc sống nơi này rồi . “
Diệp Âm Trúc gật đầu , nói : “ Tử , ngươi sống có tốt không ? Ta cảm giác ngươi tựa hồ có chút mệt mỏi . “
Tử trong mắt hiện lên một đạo hàn quang , “ Không có gì , chỉ là đi làm một việc thôi . Hơn nữa , đây mới là bắt đầu thôi . “
Âm Trúc trong lòng cả kinh , “ Tử , ngươi lại phải đi nữa sao ? “ Hỏi ra những lời này , thanh âm hắn đã thay đổi vài phần , tràn ngập tâm tình không đành lòng chia tay .
Tử nở một nụ cười hiếm thấy , ” Ngươi là đệ tử ở nơi này , không thể mang ngươi theo bên mình . Ngươi ở chỗ này học tập đi , trên Mễ lan đại lục , chỗ này là phi thường thích hợp với ngươi . Ta đã nghe qua , Mễ lan học viện , danh xưng là hoàng gia học viện , tại đại lục có danh tiếng cực cao . Có lẽ cầm ma pháp của ngươi ở chỗ này cũng không học thêm được cái gì , nhưng kinh nghiệm xã hội lại dễ dàng tăng trưởng , hơn nữa , ở chỗ này , ngươi sẽ không gặp nguy hiểm gì cả . “
Diệp Âm Trúc trong mắt hiện lên ánh mắt kiên quyết , tay phải giống như tia chớp phóng ra , nắm chặt cánh tay trái của Tử , “ Tử , nếu ngươi phải đi , ta với ngươi cùng nhau , đồng thời đi . hai vị gia gia cho ta đi ra đại lục để lịch lãm , ở cùng một chỗ với ngươi đồng dạng , cũng là lịch lãm . Ta không muốn cùng với ngươi tách ra . “ Tay hắn mặc dù chỉ có bốn ngón , nhưng cứng như cương thiết , ngay cả Tử cũng phải kinh ngạc trước khí lực của Diệp Âm Trúc .
Tử vỗ vỗ bả vai Âm Trúc , “ Ta đồng dạng cũng không muốn xa ngươi . Nhưng là , bây giờ chúng ta tại đại lục , không thể đạt được tất cả những gì muốn làm . Lưu lại với ngươi mới là tốt . Cho nên , ta bây giờ có một biện pháp , không biết ngươi có nguyện ý hay không ? “
- Biện pháp gì ? - Diệp Âm Trúc tò mò hỏi .
Tử nói : “ Biện pháp này giúp ta mặc dù không thể ở bên ngươi . nhưng có thể làm cho chúng ta tùy thời có thể gặp lại . “
Âm Trúc sững sờ , nghi hoặc nói : “ có biện pháp như vậy sao ? “
Tử gật đầu , trong mắt toát ra một tia quang mang kiên định , “ Ta có mặt ở đây hôm nay , đều là ngươi gọi ta tới , đừng hỏi ta tại sao . Chờ ngươi đủ thực lực rồi , khi đó , ta sẽ nói ra hết thảy cho ngươi . Biện pháp này theo như lời ta nói , là đồng đẳng bổn mạng khế ước . “
- Đồng đẳng bổn mạng khế ước ? Nó là cái gì ? “
Tử nói : “ Trên đại lục , ma pháp sư có thể gọi về thủ hộ ma thú của mình , nhưng chiến sĩ cũng có thể gọi về tọa kỵ của mình , bất quá không giống ma pháp sư gọi về dễ dàng mà thôi . Nhưng là , khi ma pháp sư gọi ma thú về , thập yêu đẳng cấp ma pháp sư cũng chỉ có thể gọi về thập yêu đẳng cấp ma thú mà thôi . Mà ma pháp sư cả đời chỉ có thể cùng một ma thú khế ước , bởi vậy ma pháp sư cấp thấp sẽ không dễ dàng khế ước với ma thú . Mà đều đợi ma pháp của mình đề thăng tới cực mạnh , khi đó mới tìm kiếm một ma thú thích hợp làm đồng bạn . Đây là chủ tòng khế ước .
Mà ma thú sở dĩ không thể gọi về quá cấp bậc , nguyên nhân rất đơn giản , bởi vì trong lúc gọi về , ma pháp sư phải tiêu hao tinh thần lực của chính mình . Một khi triệu gọi ma thú hơn cấp , đối với ma pháp sư sẽ có ảnh hưởng lớn . Ngoại trừ chỉ có ma pháp sư chuyên môn tu luyện thuật triệu gọi . Bởi vậy , như đệ tử trong Mễ lan học viện của các ngươi , trừ phi chính mình có thể phát triển khả năng của ma thú , còn không thì tự mình đi kiếm ma thú được .
Mà đồng đẳng bổn mạng khế ước của ta lại đánh tan loại quy tắc của chủ tòng khế ước này . Cũng đồng dạng , cả đời một người chỉ có thể có một cơ hội hoàn thành loại khế ước này . Nhưng loại khế ước này chỉ có ta mới biết chú ngữ . Một khi hoàn thành lại không thể sửa đổi . Đơn giản mà nói , nếu ngươi cùng ta lập khế ước , vậy , chúng ta sẽ trở thành khế ước đồng bọn . Sau này bất luận ở địa phương nào , tinh thần cũng sẽ có một tia liên lạc . Ngươi có thể gọi ta về bên cạnh ngươi , ta cũng có thể gọi ngươi về bên cạnh ta . Như vậy , bất luận khoảng cách chúng ta có xa bao nhiêu , cũng đều có thể gặp mặt . Mỗi lần gọi về có thể duy trì nửa giờ . Đơi với bản thân , tiêu hao tinh thần lực cực nhỏ . “
Diệp Âm Trúc kinh hãi nói : “ Loài người chỉ có thể cùng ma thú lập khế ước sao ? Còn có loại khế ước thần kỳ như vậy sao ? Thật tốt quá , chúng ta bây giờ bắt đầu đi . “
Tử vừa muốn nói cái gì đó , đột nhiên , sắc mặt hắn biến đổi , lạnh như băng , ánh mắt lạnh lùng hướng chỗ rừng cây hơi nghiêng nhìn lại . “ Chờ một chút . “ Một thân ảnh lóe ra hoàng sắc quang mang chớp mắt đã tới trước mặt hai người , cho dù Diệp Âm Trúc , cũng không thể nhìn rõ cước bộ của đạo nhân ảnh này , bởi vì tốc độ thực sự quá nhanh . Nhưng là , phân biệt không nhất định phải bằng hai mắt , khí tức quen thuộc là đủ rồi .
- Ba ba . – Âm Trúc hưng phấn quát to một tiếng , đúng vậy , thân ảnh đột nhiên xuất hiện này , chính là cha của Diệp Âm Trúc , Diệp Trọng .
Diệp Trọng mặc nhất kiện hôi sắc ( màu xám ) chiến sĩ trang , mặc dù đã gần bốn mươi tuổi , nhưng nhìn qua so với Âm Trúc tựa hồ không hơn bao nhiêu , chỉ là thành thục hơn . Một thanh trường kiếm màu xanh biếc mang theo bên người , nhìn Âm Trúc ánh mắt tràn ngập vẻ từ ái .
Tử nhìn về phía Diệp Trọng , Diệp Trọng cũng chuyển hướng ánh mắt dang hắn , ánh mắt hai người tại không trung va chạm , Diệp Âm Trúc phảng phất chứng kiến , giữa không trung xuất hiện một chuỗi hoa lửa . Trong mười sáu năm thời gian , Diệp Âm Trúc lớn lên . Trúc đấu khí của Diệp Trọng cũng đã từ hoàng cấp sơ giai luyện tới hoàng cấp lục giai . Tương đương với trên cấp bậc bảy sắc cầu vồng là thanh cấp cao giai thiên không chiến sĩ , khoảng cách chiến sĩ chỉ có thể nâng lên từng cấp một mà thôi
- Khó trách từ khi ly khai Bích không hải , ta thủy chung cảm giác có người theo dõi , thì ra là ngươi . – Tử trầm giọng nói .
Diệp Trọng mỉm cười , “ Ta chỉ có một con trai , bất luận là ta và mẹ của nó hay là hai vị gia gia , cũng đều không có khả năng hoàn toàn yên tâm để cho nó một mình hành tẩu trên đại lục . Cho nên ta một mực âm thầm bảo vệ nó . Bây giờ nó đã tới Mễ lan học viện , nhiệm vụ của ta cũng coi như hoàn thành . “
- Cái gì , ba ba , người một mực đi theo ta ? – Diệp Âm Trúc giật mình nhìn Diệp Trọng, “ Vậy người có biết cái giới chỉ kia ở noi nào không ? “
Diệp Âm Trúc không mở miệng , Tử sắc mặt đã đại biến , ánh mắt nhìn xuống tay trái bốn ngón của hắn , lúc này mới phát hiện , không gian giới chỉ đã không còn . “ Âm Trúc , ngươi đã đánh mất không gian giới chỉ sao ? Vậy cầm của ngươi ... ... “
Âm Trúc cười khổ nói : “ Cả tín vật giới thiệu cùng với tiền cũng đồng thời đánh mất . “
- Cái gì ? – Tử gầm nhẹ một tiếng , một cỗ khí tức bá đạo từ trên người hắn chợt phóng thích , mặc dù không có quang mang tức giận , nhưng Diệp Trọng lại hoảng sợ chứng kiến , dưới chân Tử , thổ địa vô thanh vô tức xuất hiện một vết nứt . Tử phẫn nộ , ngay cả hắn cũng cảm thấy vài phần áp lực . hai tay nắm chặt , phát ra một trận tiếng xương tay kêu răng rắc , “ Để cho ta biết là ai , ta nhất định sẽ đập nát xương hắn .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.