Cầm Đế

Chương 52: Thần khí Khô Mộc Long Ngâm (phần 3)

Đường Gia Tam Thiểu

06/04/2013



Diệp Âm Trúc thở dài một tiếng

-Nặc Khắc Hi, ngươi vẫn còn thật sự vì Long tộc mà bảo hộ hết mình, dù chết vẫn không ngừng.

Nặc Khắc Hi ngạo nghễ nói:

-Là thần thánh cự long, thủ hộ Long tộc là trách nhiệm của ta. Ta một mực chịu đựng thống khổ thật lớn, không cho tinh thần lạc ấn của mình hồn phi phách tán, chính là muốn đợi ngươi khôi phục lại Long vực như bình thường, lại dùng lực lượng cuối cùng của mình tiến vào tinh thần chi hải của ngươi, đem ngươi hoàn toàn hủy diệt, cùng ta giống nhau ngay cả một tia linh hồn cũng sẽ không lưu lại trên thế giới này. Chỉ có như vậy, ta mới có thể an tâm ra đi. Mặc dù ta chết, nhưng ta cả đời này vẫn là ánh hào quang như trước, cho dù là trước khi chết, cũng lưu lại cho Long tộc hai kiện thần khí. Còn muốn cảm tạ ngươi, không có ngươi cũng vô pháp chế tạo ra Khô mộc long ngâm cầm cấp bậc thần khí, chỉ cần ngươi chết, nó và Nặc Khắc Hi kiếm sẽ vĩnh viễn ở lại trong Long vực, cùng ta chìm vào giấc ngủ sâu. Uy hiếp của ngươi đối với Long tộc cũng không tồn tại.

Tinh thần chi hải phát sinh biến hóa so với ban đầu, hết thảy chung quanh đã hoàn toàn biến thành màu nhũ trắng, thân thể hư ảo của Diệp Âm Trúc cũng bắt đầu trở nên càng ngày càng mơ hồ. Nhưng là, lúc này hắn lại trở nên rất bình tĩnh, yên lặng nhìn thần thánh cự long phía đối diện.

-Nặc Khắc Hi, long tộc các ngươi thật sự đều ích kỷ như vậy sao? Có lẽ nhìn từ góc độ của ngươi, ngươi cũng không sai. Đáng tiếc, ta không có cách nào cho ngươi được như ý muốn. Ta vốn không muốn chứng kiến hết thảy sự việc phát sinh trước mắt, hy vọng ngươi có thể thỏa mãn ra đi sau khi nhìn Long vực khôi phục bình thường. Nhưng hiện giờ xem ra, điều này hết thảy đã không có khả năng nữa.

Nặc Khắc Hi ngây người một chút, hắn không nghĩ tới Diệp Âm Trúc trước tình huống nguy cơ như vậy, còn nói những lời này. Mặc dù tiến vào trong tinh thần chi hải của Diệp Âm Trúc chỉ là một tia tinh thần lạc ấn cuối cùng của lão, nhưng lão ta là ai? Lão từng là thần thánh cự long vĩ đại nhất Long tộc, Nặc Khắc Hi! Chỉ bằng vào tia tinh thần lạc ấn cuối cùng này tiến hành linh hồn trùng kích, cũng tuyệt không phải là Diệp Âm Trúc một cầm ma pháp sư nho nhỏ có khả năng chống lại. Nhưng là, tại sao hắn lúc này còn tỉnh táo như vậy. Một loại dự cảm không rõ tràn ngập trong ý thức cuối cùng của thần thánh cự long, ngân quang trong mắt dao động tựa hồ không còn sống được lâu.

-Ngươi đã đoán được? Ta không tin.

Thanh âm của Nặc Khắc Hi từ vang vọng trở thành trầm đọng lại rất nhiều.

Diệp Âm Trúc thản nhiên nói:

-Từ khi ta rất nhỏ, đã đi theo luyện cầm cùng Tần gia gia, tu luyện xích tử cầm tâm khó tu luyện nhất của cầm tông chúng ta. Xích tử cầm tâm một khi tu luyện thành công, sẽ sinh ra một năng lực phụ trợ, mặc dù không có tác dụng quá lớn, nhưng lại có thể giúp ta rất dễ dàng phán đoán tốt xấu, mặc dù ngươi vẫn không nói gì thêm, nhưng ta lại có thể cảm giác được ngươi đối với ta cảnh giác và bất thiện. Cho dù lúc ngươi giúp ta trở thành ngoại tịch Ngân Long, loại cảm giác này cũng vẫn tồn tại như trước.

Nặc Khắc Hi sửng sốt nói:

-Chỉ bằng cảm giác hư vô mờ mịt này ngươi có thể phán đoán ra ta sẽ gây bất lợi cho ngươi?



Diệp Âm Trúc lắc đầu, nói:

-Đương nhiên không phải, bởi vì ta cũng lo phán đoán của mình là sai, dù sao ngươi đối với ta có sự trợ giúp lớn như vậy, giúp ta trở thành ngoại tịch Long tộc, còn tăng lên thực lực, hơn nữa, khi đó ta cũng căn bản không phải là đối thủ của ngươi. Nhưng là, hết thảy những gì ngươi làm sau này, lại khiến cho ta trong lòng sinh cảnh giác.

Nặc Khắc Hi khinh thường nói:

-Ngươi là muốn kéo dài thời gian, muốn tìm kiếm sự sơ hở của linh hồn ta sao? Nhưng lý do của ngươi lại quá buồn cười. Trước khi ngươi khôi phục lại sự bình thường của Long vực, mọi việc ta làm hết thảy có thể nói là hoàn mỹ, căn bản là không có một tia sơ hở. Kể cả ta đối với sự khống chế khí tức. Ngươi căn bản không thể phát hiện cái gì.

Diệp Âm Trúc nói:

-Đúng là bởi vì ngươi làm quá hoàn mỹ, ta mới có thể sinh ra cảnh giác. Khi ngươi đưa Long hồn mộc tốt nhất cho ta, ta đã thấy có chút kỳ quái, tại sao ngươi ngay cả do dự cũng không có, đã chặt ngay một gốc Long hồn cho ta? Ngươi không có khả năng không biết, chỉ một đoạn Long hồn mộc cũng đủ cho ta chế tạo cầm. Ngươi phảng phất là hy vọng ta có thể làm ra Khô mộc long ngâm cầm tốt nhất. Nhưng chỉ điều này thì ta còn không thể dám chắc, nhưng là ngươi lại lập tức chế tạo long giác trân quý nhất của mình chế thành Nặc Khắc Hi kiếm tặng cho ta, thậm chí lúc ta cần, còn nhổ xuống long nha của mình. Mặc dù ta đối với Long tộc chưa tính là hiểu rõ, nhưng cũng hiểu được việc đó đối với ngươi mà nói tuyệt đối là sỉ nhục. Càng huống chi ngươi cuối cùng lại mang tới bảy sợi long cân của bảy Long vương, là thần thánh cự long, ngươi làm như vậy đối với tộc nhân mà ngươi thủ hộ là đúng sao? Nặc Khắc Hi, những điều ngươi làm hết thảy thật sự quá hoàn mỹ, mà đó cũng là sơ hở duy nhất của ngươi.

-Không, không có khả năng. Ngươi không có khả năng đoán được. Cho dù ngươi đoán đúng thì làm sao? Bây giờ tinh thần chi hải của ngươi đã hoàn toàn do ta khống chế, chẳng lẽ ngươi còn có biện pháp gì sao? Ta biết trên người ngươi có một ma pháp vật phẩm có thể thi triển tuyệt đối phòng ngự. Nhưng là, trong tinh thần chi hải, ngươi lại thi triển như thế nào?

Diệp Âm Trúc phảng phất không nghe thấy nghi ngờ của Nặc Khắc Hi

-Vốn ta muốn cho ngươi yên ổn ra đi, rời thế giới này. Nhưng ngươi vẫn còn để cho ta thất vọng, hoặc là nói, là long tộc các ngươi khiến ta thất vọng. Từ khi ta bắt đầu tiếp xúc cửu cấp Ngân Long và Hắc long, long tộc các ngươi chưa cho ta một ấn tượng tốt nào. Ngân Long thành bức bách ta đi tới tử địa như này, nếu không phải ta vận khí tốt, sợ rằng sớm bị hủy diệt. Ta đã không phải là thiếu niên cái gì cũng không hiểu lúc mới bước vào xã hội, Nặc Khắc Hi, hy vọng cuối cùng của ngươi vẫn thất bại như trước, đồng thời ngươi cũng khiến long tộc sau này có thêm một địch nhân.

Nặc Khắc Hi rốt cục nhẫn nại không được

-Đi tìm chết đi loài người. Ta xem ngươi sau khi hồn phi phách tán, như thế nào thành địch nhân của long tộc ta.

Quang mang nhũ trắng khổng lồ trong nháy mắt lan tràn, thân thể hình rồng của Nặc Khắc Hi hóa thành một đạo thiểm điện vọt tới hướng Diệp Âm Trúc.

Mắt nhìn Nặc Khắc Hi lao đến, Diệp Âm Trúc vẫn phiêu phù như trước ở đó, cảm nhận tâm thần không ổn định của Nặc Khắc Hi, hắn trên mặt toát ra một tia mỉm cười thản nhiên, tay phải ưu nhã giơ lên, liên tiếp điểm ra ba lần. Thứ nhất, điểm tại cổ tay trái, thứ hai điểm vào giữa ngực và bụng, thứ ba điểm chỗ phía trên ngực cách ba tấc.

Theo ba lần điểm nhẹ của hắn, nhũ bạch, đỏ đậm, vàng nhạt, ba loại màu sắc bất đồng đồng thời sáng lên, nhìn qua ba điểm màu sáng cũng không cường đại phiêu đãng bay lên, trong nháy mắt dung hợp thành một quang đoàn ba màu ẩn vào trong tay phải của hắn, làm tay hắn biến thành một loại sắc màu đặc thù.

Mang theo vài phần cảm thán và thương cảm, tay phải Diệp Âm Trúc hướng về phía Nặc Khắc Hi lao đến giơ lên, nhàn nhạt nói: “Di - hoa - tiếp - mộc-.”



Bốn chữ đơn giản, nhưng lại khiến tất cả thay đổi, một đoàn quang ảnh ba màu lấy tay phải Diệp Âm Trúc làm trung tâm, trong nháy mắt khuếch tán tựa như mở ra một cái lưới rộng lớn không lọt, bao phủ hướng tinh thần lạc ấn cuối cùng của thần thánh cự long.

Quang mang nhũ trắng kia mặc dù cực kỳ cường đại, nhưng như thế nào cũng không thể phá tan quang ảnh kỳ dị đó, cũng không có cảm giác bị ngăn cản. Nặc Khắc Hi cảm giác thấy rõ ràng, linh hồn lực của mình phảng phất bị đưa tới một chỗ nào đó, hết thảy chung quang đều bắt đầu trở nên trì độn.

Ý thức của lão cũng bắt đầu tiêu tán.

Quang mang nhũ trắng lặng yên biến mất, tinh thần chi hải lại biến về bộ dáng màu vàng nhạt vốn có, màn hào quang ba sắc dung hợp thành một đạo ánh sáng trong suốt màu vàng lam, lặng yên biến mất, mà hư ảnh hóa thân bởi tinh thần lạc ấn của Diệp Âm Trúc cũng dần dần mờ đi.

Long vực lại bình yên như trước, Long nguyệt cũng vẫn tròn đầy như vậy, mấy ngàn cốt long đã ngủ say ở chỗ này không biết bao nhiêu năm tại lãnh địa đang thong thả di động. Bọn họ linh hồn đã mất đi ý thức cũng không biết, ngay trong nháy mắt vừa rồi, tương lai long tộc đã xảy ra biến hóa long trời lở đất.

Trung tâm long vực, thân ảnh cứng ngắc một làn nữa khôi phục sinh cơ, tay hắn đã thay đổi, tay phải hoàn toàn biến thành màu vàng lam, theo hai trong mắt hắn trở về nguyên bổn sắc màu, tay phải Diệp Âm Trúc giơ lên, mang theo quang mang màu vàng lam, cẩn vào long thủ của Khô mộc long ngâm cầm.

Tiếng rên rỉ thê lương hóa thành một tia thở dài bi ai cuối cùng trên bầu trời long vực, một khắc đó, tất cả thân thể cốt long đều bị khựng lại trong giây lát.

Quang mang màu vàng lam từ từ biến mất trên tay Diệp Âm Trúc, giống như nước chảy, hoàn toàn rót vào trong cổ cầm trước mặt hắn.

Trên bảy dây cầm hiện lên màu sắc bất đồng với lần đầu tiên, là một tầng ánh sáng màu vàng lam, ngay sau đó, tầng sáng màu vàng lam biến mất như sương khói.

Trong thân cầm màu vàng nhạt, một đạo hào quang màu nhũ trắng lặng yên chảy qua những điểm sáng màu vàng, tràn ngập tâm tình không cam lòng. Khi nó ở trong thân cầm màu vàng nhạt tả xung hữu đột, nhưng như thế nào cũng không thể tìm được một lỗ hổng ra ngoài.

Bảy dây đàn, đều bắt đầu trở nên lóe sáng, nguyên tố bất đồng chấn động không ngừng phát ra tiếng ngâm trầm thấp, cây Khô mộc long ngâm cầm giống như một con cự long chưa thuần phục muốn bay lên,nhưng lại không cách nào có đủ lực lượng.

Diệp Âm Trúc vẫn ngồi khoanh chân như trước ở đó không có động, thần sắc hắn có vẻ rất mệt mỏi, cảm thán nói:

-Ở đó đi, ngủ say trong long hồn mộc, đó là nơi tốt nhất mà linh hồn đã mất đi ý thức của ngươi nên tới, cũng chỉ có lưu lại trong Long hồn mộc cực phẩm, một tia tinh thần lạc ấn của ngươi mới không hoàn toàn tiêu tán. Mặc dù ngươi đã không có ý thức, nhưng trên thế giới này, cuối cùng vẫn còn sót lại một tia khí tức đã từng cường đại của ngươi.

Trong thân cầm màu vàng nhạt, đoàn quang hoa màu nhũ trắng phảng phất như hiểu lời nói của Diệp Âm Trúc, càng thêm kịch liệt va động, nhưng là lực lượng của nó vô luận thế nào cũng không thể trốn ra khỏi thân cầm. Đó là ý thức cuối cùng của Nặc Khắc Hi, theo tinh thần lạc ấn từ từ tiêu tán, quang hoa màu nhũ trắng trùng kích càng ngày càng yếu, tinh thần lạc ấn biến mất, cũng tuyên bố một đời thần thánh cự long hoàn toàn tiêu vong, chỉ có linh hồn đã mất đi ý thức, giống như hồn phách những cốt long còn sót lại, bất đồng là, hồn phách hắn lại lưu trong Khô mộc long ngâm cầm, trở thành cầm hồn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cầm Đế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook