Chương 144: Thân kiêm nhị tông (phần 1)
Đường Gia Tam Thiểu
06/04/2013
Ánh mắt Diệp Âm Trúc dời từ trên người Diệp Thiên chuyển hướng nhìn sang Vị Thính Phong, ánh mắt vốn bình thản bắt đầu bao phủ một vẻ sắc lạnh. Diệp Âm Trúc lạnh nhạt nói:
- Bằng không, tốt nhất Cúc tông Vị Thính Phong ngươi và Nhị gia gia lên cùng một lượt đi.
- Tiểu tử. ngươi nói cái gì?
Vị Thính Phong vốn không phải người tu tâm dưỡng tính tốt. Người này đối với Diệp Ly càng hận thấu tận xương tủy, nếu không thì sao mà từ trước đến nay luôn đối nghịch với Trúc Tông?
- Thật sự là không có gia giáo gì cả.
- Vị Thính Phong, ngươi muốn chết?
Ánh mắt lạnh lẽo của Lan Như Tuyết quét qua khiến cho Vị Thính Phong rùng mình. Diệp Âm Trúc là cháu Diệp Ly thì tất nhiên cũng là cháu mình, Lan Như Tuyết và Diệp Ly tuy quan hệ không tốt, nhưng rốt cục đây vẫn là cháu của mình.
- Ách …….! Như Tuyết, ta không phải nói ngươi. Được! ta không nói lời nào nữa là được chứ gì.
Không biết tại sao cùng với Diệp Ly tranh đấu mà Vị Thính Phong khi thấy Lan Như Tuyết thì lập tức thối lui, thậm chí là vẻ mặt có nét tươi cười.
- Nếu Diệp Thiên quyết định hướng tân nhiệm Trúc Tông tông chủ Diệp Âm Trúc khiêu chiến, vậy thì bắt đầu đi!
Vị Minh Thái thượng trưởng lão nhàn nhạt nói.
Lan Như Tuyết quay đầu lại nhìn về phía Vị Minh.
- Vị trưởng lão, Âm Trúc nó còn là một hài tử.
Vị Minh lạnh nhạt nói:
- Nhưng chính Diệp Ly đã quyết định đem chức Trúc Tông tông chủ truyền cho hắn, bất luận hắn tuổi lớn hay nhỏ, bây giờ chính là đại biểu cho Trúc Tông tông chủ . Huống chi lần khiêu chiến này cũng là người trong nội bộ của Trúc Tông đề xuất, chúng ta không được quyền can thiệp.
Diệp Thiên thở dài một tiếng:
- Vậy được rồi! Âm Trúc, Nhị gia gia sẽ cùng ngươi luận bàn một chút, nếu ngươi thua đừng quên ngươi vừa mới nói hứa hẹn điều gì . Đại ca, ta xin lỗi.
Diệp Ly vừa định ngăn cản, nhưng phát hiện tay mình đã bị Tần Thương giữ lại, quay đầu nhìn lại ông phát hiện Tần Thương đang hướng ông gật gật đầu. Diệp Ly mặc dù có chút không rõ ý Tần Thương. Nhưng ông cũng biết lão bằng hữu của mình tuyệt sẽ không hại Âm Trúc. Nếu nói về sự quan tâm với Âm Trúc thì có lẽ còn hơn mình nữa, phải biết rằng Trúc Tông có hai ngàn đệ tử, mà Cầm Tông chỉ có duy nhất Diệp Âm Trúc mà thôi.
Tất cả mọi người từ chỗ ngồi đi ra bên ngoài sân. Sân này có diện tích chừng năm trăm thước vuông, giữa sân chỉ còn lại có hai người Diệp Âm Trúc và Diệp Thiên.
- Nhị gia gia, xin được tứ giáo!
Đối với Diệp Thiên thì Diệp Âm Trúc không hề có một tia ác cảm. Dù sao đây cũng là nhị gia gia của mình, hơn nữa đứng từ góc độ của Diệp Thiên mà suy nghĩ thì hành động của hắn không sai. Chức Trúc Tông tông chủ này do ông nội truyền cho mình nhưng chính mình cũng phải chứng minh cho ông nội cùng với mọi người trong Đông Long Bát Tông là mình có thực lực ngồi ở vị trí này.
- Âm Trúc, cẩn thận!
Diệp Thiên hướng Diệp Âm Trúc gật đầu. Tay phải nắm lại thành quyền, tay trái hướng không trung huy vũ. Một đạo tử sắc quang mang nhàn nhạt loé lên, “rắc” một tiếng nhỏ vang lên. Nhánh cây nhỏ từ không trung hạ vào lòng bàn tay Diệp Thiên. Diệp Thiên khẽ rung tay một cái nhất thời cành lá biến mất, chỉ lưu lại ở không trung chút phấn mạt đang rơi xuống.
Diệp Thiên chỉ một động tác nhỏ đã lộ ra thực lực cường hoành. Diệp Ly sắc mặt càng trở nên khó nhìn. Tại đây ngoài ông thì tông chủ các tông đều toát ra sự kinh ngạc ,tử cấp, đó là biểu tượng của cường giả. Trúc tông và Ngạo Trúc kiếm pháp so sánh khi đạt tới tử trúc cấp bậc thì trúc đấu khí cực kỳ cường đại. Trong tứ tông vũ kỹ thì Trúc Tông có thể thua sút Mai Tông và Lan Tông về sự biến ảo, nhưng Trúc tông đấu khí trong tứ tông lại là cường đại nhất.
Cúc tông Vị Thính Phong trong lòng thầm giật mình kinh ngạc, Diệp gia lão nhị không biết từ lúc nào mà cũng tu luyện đến tử cấp, tử cấp sơ giai đây là cấp bậc mà hoàng cấp cửu giai không thể so sánh.
Diệp Âm Trúc nhìn nhánh cây mà Diệp Thiên cầm trong tay, biết ông không có ỷ lớn hiếp nhỏ, cũng không muốn đả thương mình, nhìn động tác rất tự nhiên của ông ta cùng với tử trúc đấu khí, Diệp Âm Trúc lập tức ngưng thần đối phó, không dám chút nào khinh thường. Hắn biết cho dù đấu khí mình có thể mạnh hơn so với Diệp Thiên, nhưng tại Ngạo Trúc kiếm pháp thì căn bản mười năm tu luyện của mình cũng không thể so sánh với nhị gia gia.
Bất quá, trong lúc này Diệp Âm Trúc tuyệt không thể để mình rơi vào thế yếu, cái này cũng không phải để so với Diệp Thiên mà là để những người Đông Long Bát Tông chung quanh đang quan chiến nhận thấy.
- Nhị gia gia, xin đươc tứ giáo! mời ngài xuất chiêu.
Vừa nói hắn vừa xuất ra động tác giống như Diệp Thiên, tay trái đưa ra sau lưng, tay phải xuất ra một cái thủ thế, nhưng trong tay hắn không có cầm bất cứ vũ khí gì.
Diệp Thiên sửng sốt một chút.
- Âm Trúc, kiếm của ngươi đâu ?
Diệp Âm Trúc suy nghĩ một chút, nói:
- Đây là kiếm của con.
Vừa nói hắn liền tiện tay vung lên kẹp lấy một chiếc lá khô vừa rụng xuống , chiếc lá khô tựa hồ có thể nát vụn ra bất cứ lúc nào.
Sắc mặt Diệp Thiên biến đổi , mọi người thuộc Đông Long Bát Tông chung quanh đang quan chiến cũng không nhịn được đồng thời biến sắc. Lúc này đây, ngay cả Tần Thương cũng nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ tiểu tử này không sử dụng âm nhận mà ngay cả vũ khí cũng không thèm sử dụng, vừa rồi khi ông ngăn Diệp Ly cũng đã dụng tinh thần ba động truyền âm cho Diệp Âm Trúc để cho hắn dụng âm nhận kỳ tập bẻ gãy vũ khí của Diệp Thiên chế thắng. Tần Thương đã sớm phán đoán rằng Diệp Thiên không có khả năng dùng kiếm thật động thủ với Diệp Âm Trúc, nhưng lúc này phản ứng của Diệp Âm Trúc tựa hồ là không có nghe thấy ông dặn dò.
Lá khô và nhánh cây so sánh thì yếu hơn không biết bao nhiêu lần, hành động này của Diệp Âm Trúc chính là muốn nói cho mọi người biết hắn tuyệt sẽ không chiếm tiện nghi về vũ khí.
Ánh mắt Diệp Thiên hiện lên vẻ giận dữ.
- Hảo cuồng tiểu tử. Xem ra ta thật tình muốn thay đại ca giáo dục ngươi.
Nhân kiếm hợp nhất, khí thế tựa lôi lệ phong hành, Diệp Thiên nhún một bước đã tới bên người Diệp Âm Trúc, quang mang tử sắc nhàn nhạt ngưng tụ trên nhánh cây, so với lợi kiếm thậm chí còn cứng rắn hơn vài phần. Mũi kiếm huyễn hóa ra vô số trúc ảnh bao phủ toàn thân Diệp Âm Trúc kín như mưa không chừa một khe hở.
Ngạo Trúc kiếm pháp!
Diệp Âm Trúc tự nhiên là nhận thức được. Một mảnh kiếm ảnh hướng hai vai hắn đâm tới. Có thể thấy Diệp Thiên cho dù là phẫn nộ nhưng vẫn lưu tình không muốn đả thương hắn.
Diệp Âm Trúc không hề di chuyển tránh né hay đón đỡ, thủy chung vẫn bất động, mắt nhìn kiếm ảnh bao phủ thân thể mình, lần trước tại Mễ Lan ma võ học viện cùng cha giao thủ, Diệp Trọng chánh thức triển hiện ra sự ảo diệu trong Ngạo Trúc kiếm pháp thì hắn thậm chí ngay cả một kiếm cũng không tiếp được, nhưng bây giờ nhưng đã không giống với lúc đó, lúc này hắn không chỉ có đã nắm giữ chỗ tinh diệu của Ngạo Trúc kiếm pháp. Đồng thời thực lực hắn cũng chánh thức tăng lên tới tử cấp chi cảnh, cùng kinh nghiệm giao thủ với Hắc Phượng Hoàng. Thử hỏi chiến sĩ đồng cấp bậc thì có ai tốc độ có thể so sánh với Hắc Phượng Hoàng?
Mắt thấy kiếm ảnh đã tới sát người Diệp Âm Trúc nhưng thấy hắn vẫn bất động, Diệp Thiên có chút hốt hoảng. Mặc dù hắn công kích chỉ là hai vai Diệp Âm Trúc, nhưng đấu khí dù sao cũng là tử cấp lực lượng. Một khi trúng đòn ắt sẽ bị thương nặng. Lại nhớ tới Diệp Âm Trúc đang mặc một trang phục ma pháp sư, Diệp Thiên cấp tốc thu hồi đấu khí vài phần, đồng thời kiếm ảnh cũng hướng hai bên dời ra.
Đúng lúc Diệp Thiên bằng vào sự tinh diệu khống chế lực di động mục tiêu kiếm pháp công kích, Diệp Âm Trúc rốt cục cũng động, trong nháy mắt, hắn phảng phất cùng kiếm ảnh Diệp Thiên đánh ra hợp thành một chỗ, thân hình hơi nghiêng, làm một động tác đơn giản vọt nhanh tới trước, trực tiếp nhập vào trong kiếm ảnh của Diệp Thiên, tay phải đồng thời phất lên. Trong phút chốc Diệp Thiên rõ ràng nhìn thấy phiến lá khô cơ hồ lúc nào cũng có thể nát vụn trong tay Diệp Âm Trúc hoàn toàn phủ một tầng tử sắc quang mang.
Phốc phốc phốc phốc phốc phốc ……, liên tiếp tiếng kình khí vang lên. Thân hình Diệp Âm Trúc và Diệp Thiên đã hoán đổi phương vị.
Diệp Thiên ngơ ngác đứng đó, thậm chí không có quay lại nhìn Diệp Âm Trúc. Nhánh cây trong tay hắn chỉ còn lại có một đoạn ngắn. Mà ngay tại vị trí trái tim đang có phiến lá khô của Diệp Âm Trúc.
Chiến đấu từ bắt đầu đến lúc chấm dứt chỉ trong nháy mắt, ở đây mọi người không người nào không phải cường giả trong Đông Long Bát Tông. Ngoại trừ tứ tông ma pháp tông chủ nhãn lực yếu một chút thì những người khác đều thấy rõ ràng chuyện gì đã xảy ra.
Diệp Âm Trúc lựa chọn vị trí tấn công khi kiếm pháp Diệp Thiên ở thời điểm bạc nhược nhất. Từ bên trong đột phá trong nháy mắt, lá cây dưới tác dụng tử trúc đấu khí của hắn đã biến thành lưỡi dao sắc bén. Bằng vào mép lá cây đã cắt nhánh cây trong tay Diệp Thiên thành từng khúc ,cuối cùng thì phiến lá trực tiếp nhập vào vị trí trái tim trên áo Diệp Thiên, nếu Diệp Âm Trúc muốn lấy tánh mạng Diệp Thiên thì vừa rồi trong nháy mắt cho dù là mười Diệp Thiên cũng không toàn mạng.
Diệp Âm Trúc chắp tay mà đứng, từ lúc chiến đấu bắt đầu đến khi chấm dứt. Tay trái hắn thủy chung giấu trong người hành động giống hệt Diệp Thiên. Diệp Thiên muốn nhường cho hắn, nhưng hắn lại không muốn chiếm một điểm tiện nghi.
- Nhị gia gia. bất luận lúc nào cũng không nên coi thường đối thủ của mình. Ngài thua ngay ở trong tâm lý chiến của mình rồi.
Lời Diệp Âm Trúc vang lên bên tai Diệp Thiên, ông ta chậm rãi quay lại nhưng sắc mặt đã trở nên cực kỳ khó coi.
- Không tính, cái này không tính, rõ ràng là Diệp lão nhị cố ý nhường.
Vị Thính Phong bất mãn nói. Người này khiến người ta không cảm thấy một chút phong độ của một vị tiền bối Cúc Tông.
Diệp Âm Trúc lạnh lùng nhìn về phía Vị Thính Phong, khóe miệng đột nhiên toát ra nụ cười.
- Nếu như vậy, thỉnh Cúc Tông tiền bối chỉ giáo, ta nguyện ý đem chức vị Trúc Tông tông chủ cùng ngươi đánh cuộc, nếu ngươi thua thì Cúc Tông tông chủ để cho ta, nếu ta thua, ta sẽ đem Trúc Tông tông chủ để cho ngươi, ngươi xem như thế nào?
Vị Thính Phong thanh âm ngừng bặt, sắc mặt mất tự nhiên, hắn ngồi lại vị trí của mình ra vẻ không có nghe thấy gì.
Trong mọi người ở đây thì ngoại trừ vợ chồng Diệp Trọng thì đấu khí của ông ta cũng chỉ tương đương lam cấp hoàng cúc bát giai, mà trong Đông Long Bát Tông hoàng cấp cùng tử cấp chênh lệch rất lớn. Nếu đối thủ của Diệp Âm Trúc là ông ta thì hắn căn bản không cần kỷ xảo gì, trực tiếp dùng đấu khí là có thể áp đảo, thông minh như ông ta tự nhiên sẽ không tự rước nhục, nên miệng ngậm lại ra vẻ không muốn so đo cùng tiểu bối.
Diệp Ly ngơ ngác nhìn tôn tử mình, kỳ thật lúc này đây mọi người đều nhìn Diệp Âm Trúc đến ngẩn người cơ hồ không chỉ có Vị Thính Phong và đối thủ của Diệp Âm Trúc là Diệp Thiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.