Chương 63: Thất ức đích Tinh linh nữ vương (phần 3)
Đường Gia Tam Thiểu
06/04/2013
Diệp Âm Trúc cười khổ nói:
-Sợ rằng ai cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Hẳn là tinh thần lạc ấn nàng ta xuất hiện dị biến, tạm thời mất trí nhớ, quên đi tất cả. Bất quá, nàng bây giờ như thùng thuốc súng, tùy thời đều có thể nổ mạnh. Tử, ta nghĩ chúng ta trước tiên đem nàng đến chỗ An Nhã tỷ tỷ, sau đó sẽ đi cực bắc hoang nguyên sau.
-An Nhã? Một cái tên rất quen thuộc, dường như ta nghe qua ở nơi nào rồi.
An Kỳ toát ra vẻ mặt suy tư. Đột nhiên, nàng đau khổ ôm đầu, giữa mi tâm ánh tím lóe ra, tinh thần lực tranh đấu tựa hồ lại xuất hiện.
-Đau quá, Tử ca ca, ta đau đầu quá.
An Kỳ dựa đầu vào bộ ngực rộng rãi của Tử, thân thể mềm mại nằm trong lòng Tử run rẩy không ngừng.
Diệp Âm Trúc từ trên mặt Tử thấy vẻ mặt hắn biến đổi phức tạp. Đầu tiên là ngốc trệ, sau đó là vẻ mặt bất đắc dĩ. Hắn đường đường Tử tinh bỉ mông mà một chút biện pháp cũng không có, mắt nhìn An Kỳ trong lòng, hai tay buông xuôi, lóng ngóng không biết phải làm thế nào.
Nguyệt Minh cau mày nói:
-Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra. Người này là ai? Các ngươi dường như đều biết nàng. Chúng ta không phải muốn đi cực bắc hoang nguyên sao? Chẳng lẻ hành trình còn muốn trì hoãn?.
-Ta muốn đi, ta cũng muốn đi cực bắc hoang nguyên. Tử ca ca, ta không đi Cầm thành, không muốn đi gặp An Nhã gì gì đó. Vừa nghĩ đến nàng ta thôi đã đau đầu, nàng ta nhất định là người xấu.
An Kỳ từ trong lòng Tử ngẩng đầu lên, cơn đau đầu tựa hồ đã không còn nữa. Nhưng vẻ mặt sợ hãi, nắm bàn tay to lớn của Tử day qua day lại, nhìn như tiểu cô nương làm nũng.
-Tử.
Diệp Âm Trúc nhìn hảo huynh đệ của mình, trong mắt toát ra vẻ dò hỏi. Hắn đột nhiên phát hiện, trong ánh mắt Tử luôn trầm mặc, tựa hồ thấy được một ánh mắt ôn như nhè nhẹ.
Tử nhìn An Kỳ đang an tĩnh nằm trong lòng hắn, nhè nhẹ đầu. Tử nói:
-Mọi người đều cũng đã tới, chúng ta không nên trì hoãn thời gian nữa. Âm Trúc, ngươi yên tâm đi. Có ta ở đây, nàng sẽ không gây ra chuyện gì đâu.
Nhìn bộ dạng quan tâm sâu sắc của An Kỳ với Tử, lại nhìn hai vị hoàng kim bỉ mông sau lưng Tử, Diệp Âm Trúc gật đầu, nói:
-Vậy được rồi. Bất quá ngươi cũng nên cẩn thận một chút.
Ngày hôm qua, khi đem An Kỳ tới, hắn đã đem thân phận tinh linh nữ vương của An Kỳ nói cho Tử. Diệp Âm Trúc tin tưởng, Tử luôn luôn vững vàng. Nếu Tử nói có thể, vậy không có vấn đề gì.
Tử nói:
-Địch Tư, ngươi cùng Mạt Kim Tư cản hậu. Âm Trúc, ta đi trước, chúng ta hỗ trợ nhau, bảo trì ma pháp sư. Cực bắc hoang nguyên là thú nhân lãnh địa, đại khái mọi việc ta đã có chuẩn bị. Xuất phát.
Theo sườn núi xuống, hoàn hảo chỗ ngồi này ngọn núi cũng không quá cao. Mất một chút thời gian, đoàn người đã xuống núi, theo sau Tử, nhằm thẳng phương bắc mà đi.
Tử đi phía trước, An Kỳ thủy chung đều đi theo sát hắn, hơn nữa, An Kỳ sau khi mất trí nhớ có một thói quen phi thường kỳ quái, vô luận lúc nào, nàng cũng tự nhiên ôm chặt một cánh tay của Tử. Bây giờ, nhìn nàng, không thấy có nửa điểm của một tử cấp bát giai cao thủ cả!
Tử đi cùng An Kỳ , Mã Lương cùng Thường Hạo, mặt sau thì có Diệp Âm Trúc cùng Tô Lạp, Hải Dương cùng Nguyệt Minh hai nữ tử, sau cùng là hai vị hoàng kim bỉ mông. Như vậy sẽ dễ dàng cho việc bảo vệ mọi người. Cứ như vậy, bọn họ bắt đầu hành trình về phía cực bắc hoang nguyên.
Sau khi xuống núi, đi được không lâu, thân thể mấy vị ma pháp sư bắt đầu có chút mệt mỏi, nhất là hai vị nữ hài tử. Chỉ bất quá các nàng, một người là ám ma hệ pháp sư tính cách quật cường, người kia lại sợ mình gây ra phiền toái cho tất cả mọi người, mặc dù chân tay bắt đầu mỏi rã rời, nhưng cũng không có ai dám đề nghị trước.
-Mã Lương, phiền ngươi một chút.
Diệp Âm Trúc đột nhiên mở miệng. Lần hành động này hắn là đội trưởng, cầm đầu. Thấy Tô Lạp ra hiệu, hắn cũng phát hiện ma pháp sư có chút không được.
Mã Lương xoay người lại, cười, nói:
-Ngươi không gọi ta, ta cũng nhịn không được đây.
Tử cũng quay lại, hỏi:
-Làm sao vậy? Có chuyện sao?
Diệp Âm Trúc nói:
-Ma pháp sư thân thể không thích hợp đi bộ, phải kiếm vật cưỡi.
Tử sửng sốt, nói:
-Vật cưỡi? Nơi này tìm đâu ra vật cưỡi? Không được, để ta bảo Địch Tư bọn họ
Diệp Âm Trúc mỉm cười ngắt lời Tử
-Không cần, ngươi chờ xem. Chúng ta học viện ma pháp sư mỗi người đều có tuyệt kỹ riêng.
Trước mắt mọi người, Mã Lương ánh mắt chợt lóe, hắn cầm ma pháp trượng vốn dĩ là họa bút vào tay, đồng thời trong lòng tay trái xuất hiện một bình mực đen. Trường bút bay lượn, hắn giữa hư không trổ tài họa bút.
Vốn là một đồ họa không đơn giản, sau khi cây bút trong tay hắn vẽ vài đường, một vòng sáng ma pháp xanh biếc tản mát ra, một luồng khí nhàn nhạt vặn vẹo nhô ra, một giác mã đã xuất hiện trước mặt hắn. Làm Tử kinh ngạc chính là, từ bức tranh thủy mặc bước ra một giác mã, nét mực còn chưa khô, Mã Lương quát nhẹ một tiếng, ô quang hiện lên, một giác mã sống thực thụ đã xuất hiện trước mặt mọi người.
-Như vậy cũng được sao?
Địch Tư trợn mắt há hốc mồm nhìn giác mã sống sờ sờ trước mặt, thì thào:
-Nếu thú nhân cũng có ma pháp sư như vậy, chẳng phải là không cần vì miếng ăn mà lo buồn nữa sao? Vị huynh đệ này, giác mã của ngươi dùng được không?
Mã Lương mỉm cười, nói:
-Tại sao lại không được? Giác mã này của ta là do huyết họa mà thành, trải qua đặc thù triệu hoán ma pháp, nó cùng giác mã có đồng dạng đặc tính, với tinh thần lực của ta, loại giác mã cấp thấp ít nhất có thể tồn tại một ngày, dù nó chỉ là năng lượng hình thái, nhưng dùng để cưỡi thì không có vấn đề gì.
-Vậy ngươi làm như thế nào gọi chúng về?
Ngay cả Tử cũng không nhịn được, cất tiếng hỏi.
Cảm giác trở thành trung tâm chú ý của mọi người làm cho Mã Lương có chút hưng phấn, nhưng bổn tông bí mật hắn làm sao mà dám nói ra? Nghe Tử hỏi, hắn chỉ mỉm cười không nói, trong tay họa bút lại múa lên một hồi, trong chốc lát một giác mã nữa. Với kỹ năng đặc thù triệu hoán hệ của hắn, chỉ ngắn ngủn vài khắc thời gian, tổng cộng bốn giác mã đã từ hư không xuất hiện. Thậm chí ngay cả yên cương cũng có đủ.
Diệp Âm Trúc nói:
-Ma pháp sư tất cả lên ngựa đi, rồi cứ như vậy mà tiến lên. Nếu không còn gì thắc mắc, chúng ta có thể tăng tốc.
Bốn ma pháp sư không có vũ kỹ cũng không khách khí, đều lên ngựa. Lúc này, hai vị hoàng kim bỉ mông vốn không thích những người này, sau khi chứng kiến tuyệt kỹ thần kỳ triệu hoán thuật của Mã Lương, cũng đã thu hồi sự khinh mạn trong lòng. Sau khi bốn vị ma pháp sư lên ngựa, một nhóm mười người lập tức tăng tốc., có giác mã tốc độ di chuyển nhanh hơn hẳn.
Đang cưỡi giác mã chạy, Hải Dương nhìn về phía Diệp Âm Trúc nói:
-Âm Trúc, ngươi cũng là ma pháp sư, không bằng cũng cỡi ngựa đi. Giác mã này khỏe lắm, chúng ta hai người cùng cưỡi cũng sẽ không sao đâu.
Nàng ấp úng hồi lâu, mới có đủ dũng khí nói ra những lời này, biểu lộ với Diệp Âm Trúc, những băng giá ở nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn nàng đã hoàn toàn tan ra, nhất là trước mặt Diệp Âm Trúc. Nhưng cũng bởi vì như thế, nàng ngược lại trở nên càng thêm dễ ngượng ngùng hơn trước. Nàng cũng không biết Diệp Âm Trúc đối với mình đến tột cùng cảm giác như thế nào, cho nên trong lòng thập phần bất ổn, chỉ hy vọng có thể cùng người [trong mộng ở cùng một chỗ.
Thích thì chỉ là tình yêu nhè nhẹ, nhưng yêu thì chính là chân ái. Hải Dương đối Diệp Âm Trúc chính là từ yêu thích sâu đậm ngưng tụ mà thành chân ái.
Diệp Âm Trúc mỉm cười nói:
-Không cần đâu, ta thân thể rất dẻo dai.
Hải Dương thầm mắng một câu “đồ ngốc”, thấp giọng nói:
-Nhưng mà ta không quen cưỡi ngựa, ta sợ mình sẽ rơi xuống không chừng.
-A? Thế à!
Diệp Âm Trúc sửng sốt một chút, ngay lúc này, Tô Lạp bên cạnh hắn đột nhiên nói:
-Ta đi trước thám thính, Âm Trúc, ngươi cỡi ngựa đi. Như vậy cũng có thể tiết kiệm một chút thể lực.
Lời chưa dứt, Tô Lạp đã vượt lên trước.
Không biết tại sao, Tô Lạp lúc này lại dùng toàn lực.
Đi xa xa phía trước là Tử, hắn chỉ cảm thấy bên người một bóng xám lướt qua, khi hắn định nhãn xem xét thì, thân ảnh Tô Lạp đã chỉ còn là làn khói xám mờ mờ phía xa.
-Nhanh thật.
Tử có chút kinh ngạc than thở. Trong lòng thầm nghĩ, Âm Trúc mang theo những người này quả nhiên không sai. Mặc dù chỉ là học viện đệ tử, nhưng bất luận triệu hoán thuật của ma pháp sư vừa rồi hay là tốc độ của võ sĩ nhỏ gầy trước mắt đều đủ để kẻ khác kinh ngạc.
Diệp Âm Trúc nhẹ nhàng nhảy lên, rơi vào sau lưng Hải Dương, giải thích với Tử:
-Tô Lạp là thích khách hệ đệ tử, sở trường ẩn trốn, tìm kiếm, ám sát mấy loại kỹ năng. Chúng ta xâm nhập cực bắc hoang nguyên, để hắn đi trước do thám cũng có thể dễ dàng tránh một ít nguy hiểm.
Tử xoay người lại nhìn Diệp Âm Trúc giơ ngón cái, hai người trao đổi ánh mắt, đồng thời toát ra một tia tiếu ý..
-Ngươi cầm cương nhé.
Hải Dương thấp giọng nói.
-Nga.
Diệp Âm Trúc tiếp lấy dây cương, lúc này hắn hai tay nắm dây cương, vừa khéo ôm Hải Dương vào giữa hai vòng tay. Không để hắn suy nghĩ nhiều, Hải Dương đã khe khẽ dựa vào lòng hắn. Khuôn mặt ẩn dấu sau khăn che mặt toát ra một vẻ mỉm cười thỏa mãn.
Ở bên cạnh, Nguyệt Minh nhìn Hải Dương cùng Diệp Âm Trúc, trong lòng không khỏi có chút kỳ quái, đó chẳng phải là nữ tử vẫn được xưng tụng là thần âm hệ hàn băng nữ Hải Dương đó sao? Từ lúc nào nàng trở nên ôn nhu như vậy, hơn nữa nhìn qua nàng tựa hồ đối với Diệp Âm Trúc rất có ý tứ. Nhưng còn dung mạo nàng...
Ngay lúc này, bóng xám vừa mới rời đi như tia chớp quay lại, tiếng của Tô Lạp trong phút chốc truyền vào tai Diệp Âm Trúc:
-Có quân đội thú nhân.
Diệp Âm Trúc biến sắc, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy cách đó không xa bụi đất bay lên, đội ngũ có chút hỗn loạn, đang hướng về phía bọn họ chạy đến. Mặc dù đội ngũ cũng không chỉnh tề, nhưng tốc độ nhanh.
-Là lang kỵ binh.
Tử dừng bước, đồng tử co lại một chút.
-Lang kỵ binh, một trong những binh đoàn chủ lực của Lôi Thần tộc. Theo tình hình trước mắt, số lượng lang kị binh đang đến, ít nhất cũng là ba ngàn.
Dõi mắt ra xa, Tử phát hiện, đám lang kỵ binh này mục tiêu tựa hồ không phải bọn họ. Giữa ba ngàn lang kị binh, một thân ảnh màu đỏ không ngừng bay lượn, tựa hồ muốn phá vây mà đi, nhưng mỗi khi thân ảnh này lao ra lại bị một toán lang kị binh vây chặt lại. Dĩ nhiên là lang kị đang đi săn, đứng từ xa nhìn lại, Tử và Diệp Âm Trúc đều xuất hiện trong lòng một dấu hỏi lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.