Cầm Đế

Chương 330: Tịch Diệt chi pháo phá Phản Ma thuẫn (phần 3)

Đường Gia Tam Thiểu

06/04/2013



Trên mặt đất, Diệp Âm Trúc cẩn thậm ôm Hương Loan vào trong lòng. Hít một hơi thật sâu, lúc này hắn đã không còn để ý gì đến Nam nữ hữu biệt. Tay phải đặt trên trái tim Hương Loan, vô cùng cẩn thận đưa Sinh mệnh năng lượng của mình vào trong cơ thể Hương Loan. Đồng thời Hồn Châu cũng bay ra từ Mi Tâm, thử thăm dò Sinh mệnh chi hải của Hương Loan.

Vào lúc này, trên ngực Hương Loan đột nhiên phát ra một vầng Kim quang mờ nhạt. Diệp Âm Trúc hơi sửng sốt, nhìn vào cổ áo nàng, thì thấy trên cổ Hương Loan đang đeo một vòng cổ, trên vòng cổ có một Bảo thạch Kim sắc, Kim quang đúng là phát ra từ đây. Không đợi Diệp Âm Trúc suy nghĩ, kim quang nhàn nhạt đã nhẹ nhàng dung nhập vào trong Mi tâm Hương Loan, khẽ rên lên một tiếng, nàng đã tỉnh lại.

- Âm Trúc.

Hương Loan không hề động đậy, vẻ mặt nàng rất tái, không có một giọt máu nào, trong đôi mắt nhìn Diệp Âm Trúc đầy phức tạp.

- Hương Loan, Linh hồn của nàng thực sự không bị thôn phệ, tốt quá, thật tốt quá.

Diệp Âm Trúc vui quá nên khóc, nước mắt không thể khống chế được chảy xuống. Tát Lâm Na không lừa mình, Linh hồn của Hương Loan vẫn còn tồn tại. Thực ra, không phải Tát Lâm Na không muốn Thôn phệ Linh hồn của Hương Loan. Khi nàng ta xâm nhập vào Tinh thần chi hải của Hương Loan, thì Hương Loan lập tức phát hiện ra. Linh hồn của Tát Lâm Na vô cùng cường đại, bị áp bách, nên Linh hồn của Hương Loan bị đánh bay ra khỏi Tinh thần chi hải, tiến vào trong viên Bảo thạch trên ngực nàng.

Bảo thạch có tên là Thần Thánh Bảo Hộ, là một Thần khí, tạm thời bảo vệ cho Linh hồn của Hương Loan không bị Thôn phệ. Đương nhiên, đây cũng là do Ma Đạo pháo của Cầm Đế hào phát động kịp thời, không cho Tát Lâm Na thời gian công phá Thần khí, nếu không Linh hồn của Hương Loan cũng sẽ bị hủy diệt.

- Không cần cần phí sức. Chẳng lẽ chàng không cảm thấy, thân thể của thiếp đã bị Tử Năng của Ma Vương kia hoàn toàn xâm nhập sao? Không ngờ rằng Linh hồn của thiếp còn có thể trở về thân thể của mình, còn có thể để thiếp nói với chàng mấy câu, thiếp đã thỏa mãn lắm rồi.

Diệp Âm Trúc đương nhiên cảm giác được biến hóa trong cơ thể Hương Loan. Tử Năng của Hắc Yêu Ma Vương Tát Lâm Na vô cùng cường đại. sau khi xâm nhập vào trong cơ thể Hương Loan, nếu là do nàng khống chế, thì thân thể Hương Loan tự nhiên không có vấn đề gì. Nhưng khi Tát Lâm Na thoát đi, Tử Năng còn lại trong nháy mắt ăn mòn thân thể Hương Loan, hoàn toàn phá vỡ các cơ năng của nàng, lục phủ ngũ tạng cũng bị suy kiệt.Bị thương như vậy, cho dù là Sinh mệnh năng lượng của Diệp Âm Trúc cũng không thể làm gì được.

Dù sao, Sinh mệnh năng lượng và Tử Năng có thể khắc chế lẫn nhau, tất cả đều đã quá muộn. Nếu không phải Sinh mệnh năng lượng của Diệp Âm Trúc giữ lại một hơi thở cuối cùng của nàng, thì cho dù Linh hồn của nàng trở về, thì thân thể của nàng cũng đã chết rồi.

- Hương Loan, không, không. Ta nhất định chữa khỏi cho nàng.

Diệp Âm Trúc ôm chặt lấy Hương Loan, cảm giác sắp mất đi người thân yêu khiến trái tim hắn vô cùng đau đớn.

- Âm Trúc, không phải chàng muốn hỏi thiếp, lời của Tát Lâm Na là thật hay giả sao?

Hương Loan nhẹ giọng nói, tay nàng giật giật, muốn nâng lên, nhưng như thế nào cũng không thể làm được.



Diệp Âm Trúc vội vàng nắm lấy tay nàng, đặt lên tay mình:

- Không, ta không hỏi. Điều này không quan trọng, quan trọng là, ta muốn nàng sống.

Hương Loan khe khẽ lắc đầu, mỉm cười nói:

- Ngốc, chết cũng không đáng sợ. Có lẽ, đối với thiếp mà nói, chết là sự giải thoát rất tốt. Sắp phải rời khỏi Thế giới này, thiếp cũng không cần phải che giấu nữa, có thể nói những điều trong lòng với chàng. Chàng muốn nghe không?”

Diệp Âm Trúc khóc không thành tiếng gật đầu, mặc dù chiến trường đã giành được thắng lợi cuối cùng theo sự tính toán, xếp đặt của hắn. Nhưng điều trước mặt này, hắn không thể nào tính ra được.

- Ngay cả thiếp cũng không biết mình đã thích chàng từ lúc nào. Có lẽ do vẻ bề ngoài của chàng, cũng có lẽ bởi vì Cầm Ma Pháp của chàng. Nhưng, chàng khi đó đã có Hải Dương. Cho đến bây giờ thiếp vẫn không nghĩ rằng, chúng ta sẽ phát sinh chuyện gì. Còn nhớ không, lúc trước ở Thất Quốc Thất Long Bài Vị Chiến, thiếp đã nói. Nếu chàng có thể dẫn dắt Mễ Lan Chiến Sĩ chúng ta giành được ngôi vị quán quân. Vậy thiếp sẽ lấy thân báo đáp. Đó không phải lời nói đùa, hơn nữa thiếp quả thật đã làm được.

Ho nhẹ hai tiếng, máu đen từ trong miệng Hương Loan trào ra, khuôn mặt nàng đã có vài phần nhuốm màu đen.

- Đừng nói nữa Hương Loan, nàng nghỉ ngơi đi đã.

Diệp Âm Trúc liều mạng đưa Sinh mệnh năng lượng vào trong cơ thể Hương Loan. Nhưng dù như thế nào cũng không thể ngăn cản Sinh mệnh lực của nàng trôi đi.

- Không, hãy để cho thiếp nói, nếu bây giờ không nói, sau này sẽ không còn cơ hội nữa. Đến hôm chàng kết hôn, thiếp vẫn một mực nói với mình rằng, chàng và thiếp không thể có chuyện gì. Thiếp không thể cướp đi Nam nhân của Tỷ muội tốt nhất. Ngày đó, đúng là thiếp thừa dịp chàng say rượu, trao cái đáng giá ngàn vàng cho chàng. Đến tận khi đó, thiếp vẫn không cho rằng thiếp đã yêu chàng. Thiếp tự nói với mình, đây là quả báo, chỉ là quả báo mà thôi. Sau này thiếp mới hiểu mình thật ngu ngốc, tất cả những điều này, đều là thiếp tự dối mình, gạt người mà thôi. Không lâu sau, thiếp phát hiện mình có Duệ Cầm. Lúc đó thiếp vô cùng kinh ngạc. Nhưng, chàng có biết không, khi đó thiếp không cảm thấy chút bi thương nào, mà là hạnh phúc. Thiếp có Hài tử với chàng, đến tận khi đó, thiếp mới hiểu được rằng tình cảm mà thiếp dành cho chàng sâu đậm đến mức nào, điều này khiến thiếp cũng cảm thấy kinh hoàng. Nhưng thiếp cũng không thể làm gì, không làm gì hết. Bi kịch của Nãi Nãi và Gia Gia dường như lại xảy ra trên người chúng ta. Nhưng mà Nãi Nãi còn biết tình cảm của Gia Gia với người, nhưng chàng lại không có gì hết.

Nói đến đây, Hương Loan cười tự giễu, khuôn mặt hồng hào lên một chút, đúng là Hồi quang phản chiếu.

- Không, Hương Loan, nàng có. Ta thích nàng, vẫn luôn thích nàng, nàng đẹp như vậy cơ mà. Nàng ngốc lắm, vì sao lại chịu đựng một mình, vì sao không nói cho ta biết. Vì sao?

Trong mắt Hương Loan sáng lên:

- Âm Trúc, cám ơn chàng. Thiếp rất hạnh phúc, có thể trước khi chết nghe thấy chàng nói thích thiếp. Cho dù là chàng gạt thiếp cũng không quan trọng.

- Không, Hương Loan…



- Âm Trúc, không cần nói, chàng không cần nói gì hết. Thời gian của thiếp không còn nhiều nữa. Để thiếp hát khúc cuối cùng cho chàng nghe. Ngoại trừ Đàn Tỳ Bà, thiếp hát cũng hay lắm. Nhưng mà, thiếp chưa bao giờ hát cho ai nghe. Chàng là Nam nhân của thiếp, thiếp hy vọng dâng hiến những gì tốt nhất của mình cho chàng cảm nhận, được không?

Diệp Âm Trúc gật đầu, nắm chặt tay Hương Loan đặt trên mặt mình, nước mắt chảy xuống làm ướt ống tay áo Hương Loan.

Bên trong Thâm Uyên vị diện, xung quanh là máu và giết chóc. Nhưng trong không gian không lớn của Hương Loan và Diệp Âm Trúc, bọn họ đã quên đi mọi thứ xung quanh, trong mắt họ lúc này chỉ còn có nhau mà thôi.

Trong mắt Hương Loan hiện lên vẻ mê mang, nhỏ giọng hát:

- Có một con đường mang tên Hoàng Tuyền, ngập đầy đau thương.

Có một dòng sông tên gọi Vong Xuyên, ràn rụa thê lương.

Đã tới cầu Nại Hà, chảy theo Vong Xuyên

Một chén Mạnh bà thang, có thể quên đi kiếp nầy, chuyển tới kiếp sau.

Một tảng đá bên bờ Vong Xuyên tên gọi Ba Sinh.

Một giếng nước hiện rõ kiếp sau, một bóng dáng thân quen, hân hoan nhảy xuống. Dung nhan kiều diễm suốt kiếp này kiếp tới, dành riêng cho chàng...

Tay dần dần lạnh như băng, nằm trong lòng ngực ấm áp của Diệp Âm Trúc, nàng khẽ cười, chỉ có một giọt lệ trào ra khóe mắt cho thấy nàng không cam lòng. Cả người Diệp Âm Trúc lúc này đã ngây ngốc, hắn không hề hy vọng mọi điều trước mặt là sự thật. Nhưng mà thân thể của Hương Loan dần dần lạnh như băng lại nhắc hắn tất cả là sự thật. Đột nhiên, Diệp Âm Trúc như là tỉnh ngộ, rất nhanh cấm lấy vòng cổ của Hương Loan, Sinh mệnh năng lượng trong cơ thể điền cuồng đưa vào trong Vòng cổ, đồng thời cũng bắt đầu nhỏ giọng ngâm xướng Chú ngữ.

“Hương Loan, ta sẽ không để cho nàng chết, tuyệt đối không”.

Đây là suy nghĩ duy nhất trong lòng Diệp Âm Trúc. Một đạo năng lượng rất nhỏ mắt thường không nhìn thấy được, dưới sự bảo hộ rất cẩn thận của Tinh thần lực Diệp Âm Trúc được đưa vào bên trong Bảo thạch Kim sắc. Diệp Âm Trúc rất cẩn trọng đưa Sinh mệnh Trữ Tổn Bảo Thạch vào trong, rồi đưa vào Tu Di Thần Giới, tương đương với ba đạo phòng ngự.

Dựa vào Vong Linh Ma pháp, Diệp Âm Trúc đã giữ lại Linh hồn của Hương Loan. Nhưng là sau khi người chết, Linh hồn chỉ còn lại có bản năng, trí nhớ sẽ biến mất. Trừ phi là giống như Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn Đại sư, Linh hồn đã đạt đến Thứ Thần Cấp đỉnh, mới có thể giữ được trí nhớ, cùng với toàn bộ Linh hồn lực. Đương nhiên, Thần Cấp cường giả như Thần Long Vương thì càng không cần phải nói.

Lúc này Diệp Âm Trúc thông qua Vong Linh Ma pháp, tạm thời bảo vệ Linh hồn của Hương Loan lại. Dựa vào Sinh mệnh năng lượng khổng lồ của hắn, tạm thời để cho Linh hồn của Hương Loan giữ lại được trí nhớ, nhưng thời gian không dài. Hắn cứ phải cách một thời gian lại đưa Sinh mệnh năng lượng vào bên trong Bảo Thạch, nếu không Linh hồn của Hương Loan sẽ lập tức mất đi trí nhớ, thậm chí ngay cả Linh hồn cũng tiêu tan. Dù sao thực lực của nàng còn chưa đạt đến Tử Cấp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cầm Đế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook