Cầm Đế

Chương 146: Tịch diệt chi pháo (phần2)

Đường Gia Tam Thiểu

06/04/2013



Khí thế của Ải nhân tộc chính là hùng hồn nhất, khải giáp trên người bọn họ cơ hồ đều là tự mình chế tạo thành, đây là nhiệm vụ đầu tiên và quan trọng nhất mà mỗi một Ải nhân khi trưởng thành phải làm. Công nghệ của Ải nhân tộc không thể nghi ngờ là cực kỳ tinh tế, mức độ cứng rắn của khải giáp trên người bọn họ thì ngay cả Hùng nhân trọng bộ binh của Thú nhân tộc cũng khó có thể phá vỡ. Tất cả Ải nhân tộc chiến sĩ cầm trong tay chiến phủ hoặc chiến chùy do tộc trường Lỗ Đặc Tư chỉ huy đứng ở bên cạnh những chiến sĩ nhân loại.

Diệp Âm Trúc bình tĩnh đi vào Cầm Thành, đây là lãnh địa của hắn nếu hắn ngay cả chút dũng khí này cũng không có thì hắn như thế nào có thể bảo trụ tự do vốn có cho đồng bọn đây?

Vừa đi vào Cầm Thành, Diệp Âm Trúc đã nhìn thấy trên đường phố Cầm Thành Đông Long bát tông chiến sĩ xếp thành hàng ngay ngắn chỉnh tề.

Các chiến sĩ Đông Long bát tông phân biệt quả thực rất rõ ràng, Mai Tông chiến sĩ mặc hồng sắc khải giáp, Lan Tông chiến sĩ mặc lam sắc khải giáp, Trúc Tông chiến sĩ mặc lục sắc khải giáp, Cúc Tông chiến sĩ mặc hoàng sắc khải giáp.

Diệp Âm Trúc khi đi vào Cầm Thành, ngoại trừ lục sắc khải giáp của Trúc Tông của mình là không có nhìn thấy, đội ngũ tam tông chiến sĩ khác đều sắp hàng chỉnh tề ngay ngắn, bầu trời Cầm thành lúc này sát khí tràn ngập. Ánh mắt mỗi người bọn họ khi nhìn Diệp Âm Trúc lạnh như băng không hề có chút tình cảm.

Diệp Âm Trúc biết trong lòng những chiến sĩ này có thể đã coi mình là tội nhân của Đông Long bát tông rồi, nhưng mà hắn cũng không hề quan tâm đến những ánh mắt bất thiện này mà ngẩng đầu sải bước hiên ngang thẳng hướng lĩnh chủ phủ đi đến.

Đi như ‘xe nhẹ chạy đường quen’ tới cửa lĩnh chủ phủ, phủ môn mở rộng ra, hai bên phân biệt đứng gác là Mai Tông và Cúc Tông chiến sĩ, mỗi người tay nắm chặt trường kiếm bên hông, mắt dõi nhìn theo từng bước chân Diệp Âm Trúc đến tận trong phủ đệ.

Hiên ngang tiến vào, Diệp Âm Trúc đi thẳng vào trong đại sảnh lĩnh chủ phủ nơi nghị sự, đảo mắt qua nhìn một lượt đã thấy ba vị Thái thượng trưởng lão đang ngồi ngay ngắn trên thủ vị. Ở hai bên bọn họ, bên trái vẫn như trước ngoại trừ Cầm Tông là ma pháp tam tông tông chủ, phía bên phải còn lại ngoại trừ Trúc Tông chính là vũ kỹ tam tông tông chủ. Chỉ có điều ‘vốn cái tên lắm mồm’ Cúc Tông lão nhị Vị Thính Phong không thấy đâu mà đang ngồi ở nơi ấy là một lão giả mặc hoàng sắc trường bào. Người này sắc mặt lạnh như băng, từ đôi mắt trên gương mặt vàng nhạt của hắn lấp lóe hai luồng tinh quang. Ngồi ngay ngắn ở nơi đó lưng ưỡn thẳng tắp, một chút cũng không giống như người cao tuổi, từ hình dạng hắn lúc này thấy được, người này khi còn trẻ nhất định là cực kỳ anh tuấn. Không cần hỏi, vị này chính là Cúc Tông tông chủ Vị Linh Phong. Tại phía trên chỗ của hắn vẫn còn một người, người này tướng mạo cổ phác, tuổi tựa hồ so với Vị Linh Phong có lẽ lớn hơn một chút, sắc mặt bình tĩnh hòa hoãn, nhìn vào mặt hắn, thủy chung gây cho người ta một loại cảm giác tiêu tiếu, làm cho kẻ khác thấy dễ dàng thân cận. Đây chính là một vị khác trong vũ kỹ tứ tông tông chủ, Mai Tông tông chủ Mai Như Kiếm.

Diệp Âm Trúc tới giữa đại sảnh chậm rãi đứng tại đó.

- Bái kiến ba vị Thái thượng trưởng lão, xin chào các vị tông chủ.

Vị Minh Thái thượng trưởng lão ngồi ngay chính giữa, tay trái chỉ về phía cái ghế đầu tiên phía dưới, nói:

- Diệp tông chủ mời ngồi.

Diệp Âm Trúc suy cho cùng cũng là tông chủ của hai tông, địa vị cao vượt quá các vị tông chủ lục tông kia, lễ nghi vẫn còn hết sức chu đáo, để cho Diệp Âm Trúc ngồi ở vị trí gần Thái thượng trưởng lão nhất.

Diệp Âm Trúc cũng không khách khí cước bộ nhanh chóng tiến đến, đi tới vị trí cao nhất trong tám vị tông chủ gần ba vị thái thượng trưởng lão nhất này ngồi xuống. Ánh mắt hắn lướt qua mặt nãi nãi, từ trong ánh mắt Lan Như Tuyết hắn nhìn thấy có chút quang mang lo lắng. Diệp Âm Trúc nhất thời hiểu được, suy đoán của mình là không có sai lầm, ngày hôm nay tại tràng hội nghị này sợ rằng sẽ phải quyết định hết thảy mọi sự.



Vị Minh ánh mắt lướt qua mọi người, chậm rãi mở miệng nói:

- Tốt lắm, bát tông tông chủ đều đã đến đông đủ. Từ Đông Long đế quốc tuyên bố thành lập tới nay, bây giờ chúng ta có thể tổ chức toàn thể hội nghị lần đầu tiên. Mọi người đều biết, Đông Long đế quốc chúng ta lúc trước tại trong chiến tranh hủy diệt vì việc đánh lui Thâm Uyên ác ma Mẫu Yêu Vương mà cái giá phải trả cực kỳ to lớn nhưng sau khi chiến tranh chấm dứt lại bị công kích tàn nhẫn của dân bản địa trên đại lục này dẫn đến họa diệt quốc. Chúng ta đã trải qua mấy ngàn năm khôi phục nguyên khí. Bây giờ, là thời khắc Đông Long chúng ta một lần nữa quật khởi. Chúng ta sẽ lấy Cầm Thành này làm căn cứ địa, dùng hết khả năng chiêu mộ con cháu mọi thời đại của Đông Long đế quốc chúng ta, xây dựng lại đế quốc huy hoàng. Đế quốc đã thành lập, chúng ta nhất định cần phải cử hành đại điển khai quốc chính thức. Bởi vì thời gian quá ngắn, trước mắt cũng chỉ có thể lấy Cầm Thành này làm thủ đô đế quốc, lĩnh chủ phủ tạm thời làm hoàng cung. Nhiều năm qua, Đông Long bát tông chúng ta một mực yên lặng bảo vệ cho huyết mạch duy nhất của Đông Long hoàng thất, trên đại điển khai quốc, chúng ta sẽ cùng nói lên những lời thề nguyền hướng về đệ nhất đế vương tân nhậm cùa Đông Long đế quốc tuyên thệ sẽ nhất nhất trung thành. Đại điển khai quốc ba ngày sau sẽ cử hành, đồng thời, trước thời điểm đó, chúng ta cần phải chuẩn bị trước một số công việc trọng yếu.

Nói đến đây, thanh âm Vị Minh đột nhiên dừng lại một chút, ánh mắt nhìn về hướng Diệp Âm Trúc:

- Diệp tông chủ, ngươi nguyên là Cầm Thành lĩnh chủ, đối với hoàn cảnh chung quanh hiểu rõ nhất. Ngươi xem, sẽ do ngươi dựa theo danh sách chúng ta đưa xuống tiến hành mua sắm như thế nào? Tài chánh đế quốc sẽ chi cấp cho ngươi, nhất thiết phải trong vòng ba ngày hoàn thành. Được không?

Đông Long đế quốc đã thành lập rồi, Diệp Âm Trúc biết chính mình không có khả năng ngăn cản, chậm rãi gật gật đầu, nói:

- Có thể.

Sau khi nghe được Diệp Âm Trúc quả quyết trả lời đáp ứng, thần sắc trên mặt Vị Minh rõ ràng đã trở nên nhu hòa đi vài phần:

- Diệp lĩnh chủ quả thực là người biết cân nhắc nặng nhẹ, nhận thức rất rõ đạo lý quan trọng. Ngươi xuất thân từ Trúc tông, bây giờ lại đảm đương Cầm, Trúc nhị tông tông chủ đây quả thực là vị trí rất trọng yếu, không tới mười tám tuổi đã trở thành nhị tông tông chủ, tại trên lịch sử thành lập Đông Long bát tông sau này ngươi có lẽ là người đầu tiên. Đồng thời ngươi cũng là không tới mười tám tuổi đã là cao thủ tử cấp, tương lai tiền đồ không thể hạn lượng, ta nghĩ, có lẽ trong tương lai không lâu Đông Long chính thức quật khởi là lúc cái vị trí trưởng lão này của ta sớm muộn gì cũng sẽ do ngươi thay thế. Hy vọng Diệp tông chủ có thể vứt bỏ hiềm khích trước đây, hợp lực với các tông khác cùng chung kiến thiết tốt Cầm Thành, để cho nơi này trở thành căn cơ vững chắc cho Đông Long đế quốc chúng ta quật khởi.

Diệp Âm Trúc không có lên tiếng, trong lòng lại có chút kỳ quái, Vị Minh trưởng lão này tựa hồ đã quên đi sự bất kính của mình đối với hắn ngày trước, ngữ khí ngược lại trở nên hòa ái hơn rất nhiều, tâm tình vô hình trung cũng thoáng buông lỏng đi vài phần, chậm rãi gật gật đầu.

Vị Minh Thái thượng trưởng lão tiếp tục nói:

- Nếu Diệp tông chủ đã thừa nhận thân phận của mình tại Đông Long đế quốc, như vậy, tất cả thuộc hạ của ngươi tất nhiên cũng phải thuộc về đế quốc. Theo ta được biết, tại đây trong Cầm Thành ngoại trừ hai vạn bình dân bá tánh vốn có, bên ngoài còn có một số khách nhân đặc thù, những người này nếu là thuộc hạ Diệp tông chủ, như vậy, sau đại điển khai quốc của đế quốc cũng tự nhiên phải tiếp nhận sự an bài sắp xếp của đế quốc. Diệp tông chủ xin yên tâm, chúng ta sẽ không kỳ thị những dị tộc này, nhưng bọn hắn nhất định phải nghe mệnh lệnh từ đế quốc, ta tuyên bố, từ bây giờ bắt đầu, bên trong Cầm Thành tất cả các dị tộc không phải nhân loài, đều do Cúc Tông và Mai Tông tiến hành thống nhất quản lý. Sau khi đại điển khai quốc chấm dứt, tộc trưởng dị tộc sẽ được thụ phong.

- Vâng, Thái thượng trưởng lão.

Cúc Tông tông chủ Vị Linh Phong và Mai Tông tông chủ Mai Như Kiếm đồng thời khom người nhận lệnh.

Diệp Âm Trúc trong mắt toát ra một tia lãnh quang nhàn nhạt:



- Chờ một chút!

Vị Minh Thái thượng trưởng lão nhìn về phía Diệp Âm Trúc:

- Như thế nào? Diệp tông chủ còn có ý kiến gì sao? Cũng không phải ta không nghĩ đem những dị tộc này giao cho ngươi lãnh đạo như trước, chỉ là ngươi vẫn còn quá trẻ tuổi, tại phương diện lãnh đạo tự nhiên phải kém hơn so với mấy vị tông chủ có kinh nghiệm. Ta nghĩ trước mắt Diệp tông chủ nên tăng cường tu luyện mới là điều quan trọng nhất, tranh thủ chút thời gian trở nên càng thêm cường đại, phải vì đế quốc mà tận lực cống hiến.

Diệp Âm Trúc nơi khóe miệng toát ra một nụ cười giễu cợt, Vị Minh thái thượng trưởng lão này đơn giản nói mấy câu đã nghĩ lôi cuốn được mình sao? có thể dễ dàng như vậy sao. Người này không ngờ thật sự là giỏi tính toán mà.

- Thái thượng trưởng lão, ta nghĩ chuyện này không thể cứ như thế đưa ra quyết định quấy quá cho xong chuyện. Đầu tiên, ta nên trước tiên hướng về các vị giải thích một chút. Trước khi đế quốc tiến vào Cầm Thành, Cầm Thành vốn có bá tánh ở bên trong ngoại trừ số người ở bên ngoài, còn lại các tộc đều không phải là thuộc hạ của ta, bọn họ chỉ là những bằng hữu ta thỉnh mời đến trợ giúp kiến thiết Cầm Thành. Cho nên, ta không có quyền ra mệnh lệnh đối với bọn họ. Lúc trước, ta đã đáp ứng qua bọn họ, Cầm Thành và Bố Luân Nạp sơn mạch vĩnh viễn là nhà của bọn họ, họ cũng vì việc kiến thiết Cầm Thành mà bỏ ra vô số nỗ lực. Đế quốc thành lập tại Cầm Thành, lấy Cầm Thành làm cơ sở ta không phản đối. Nhưng là ta hy vọng đế quốc có thể cùng người dân vốn có của Cầm Thành hòa bình chung sống, song phương duy trì địa vị bình đẳng với nhau không can thiệp vào công việc của nhau. Ta thậm chí có thể xin bọn họ đem Cầm Thành hoàn toàn nhượng lại giao cho đế quốc, rút lui vào sâu trong Bố Luân Nạp sơn mạch.

Điều này là Diệp Âm Trúc đã cố nén tức giận mà đưa ra nhượng bộ lớn nhất. Cũng là hắn sớm đã nghĩ đến kế hoạch này

Vị Minh nhướng mày:

- Diệp tông chủ, nếu ngươi trước kia là Cầm Thành lĩnh chủ, hết thảy Cầm Thành cùng Bố Luân Nạp sơn mạch này tất cả tự nhiên thuộc về ngươi. Nhưng bây giờ đế quốc tiến vào, làm Đông Long đế quốc cao tầng, là một phần tử của đế quốc, vì đế quốc vì tông tộc của mình ngươi đem lãnh địa cống hiến ra thì không có gì đáng trách, những người dân vốn có này tất nhiên cũng phải quy về trong đế quốc. Ngươi phải biết rõ là bây giờ đế quốc chính đang ở bước khởi đầu phát triển, cần phải phải có luồng sinh khí mới mẻ để có thể phát triển tốt, ta nghe nói tại nơi này ngươi chẳng những có Tinh Linh tộc, thậm chí còn tồn tại Địa Tinh và Ải Nhân tộc. Đế quốc phải lệnh cho bọn hắn trợ giúp chế tạo ra vũ khí trang bị càng nhiều để về sau này có chỗ dùng. Diệp tông chủ, không nên bị những dị tộc này chi phối, hãy trở thành những người dân của Đông Long đế quốc chúng ta, đối với bọn họ mà nói đã là sự khoan dung rất lớn rồi.

Diệp Âm Trúc cười lạnh một tiếng, nói:

- Hóa ra Thái thượng trưởng lão là mong muốn nhận được chế tạo của Ải Nhân tộc và khoa kỹ của Địa Tinh bộ lạc! Cần gì phải nói một cách to tát như vậy? Ta nhắc lại một lần nữa! bất luận là Địa Tinh bộ lạc, Ải Nhân tộc hay là Tinh Linh tộc, đều là khách nhân của ta, cũng là một phần tử trong Bố Luân Nạp sơn mạch cùng Cầm Thành lãnh địa. Bọn họ và chúng ta trong đó vĩnh viễn đều là quan hệ bình đẳng. Nếu như ngài nhất định muốn nô dịch bọn họ, xin lỗi, ta làm không được.

- Diệp Âm Trúc, không được quên thân phận của ngươi! Ngươi là người của Đông Long.”

Vị Minh Thái thượng trưởng lão thốt nhiên giận dữ, tự bản thân không kìm được phách một chưởng trên mặt bàn bên cạnh.

- Ngươi quả là muốn bao che cho những dị tộc này sao?

Diệp Âm Trúc tự nhiên sẽ không bị sự phẫn nộ của vị thái thượng trưởng lão này hù dọa:

- Bao che, cái gì là bao che? Bọn họ là bằng hữu của ta, ta không thể để cho bọn họ bởi vì tín nhiệm ta mà mất đi tự do quý giá nhất của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cầm Đế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook