Chương 217: Tô Lạp - Quy khứ (phần2)
Đường Gia Tam Thiểu
07/04/2013
Mã Lệ Na trong lòng thất kinh - Tử cấp. Từ một cái phất tay đơn giản của Diệp Âm Trúc nàng đã nhận ra người trước mặt mình cũng là một tử cấp đại ma đạo sư, hơn nữa ma pháp cấp bậc so với mình còn cao hơn. Nếu không hắn chắc chắn không thể nào dễ dàng hoá giải ma pháp tấn công của mình.
Mã Lệ Na thân hình chợt lóe, thân hình đã biến mất - dịch chuyển tức thời chính là ma pháp cao cấp của Không gian hệ ma pháp sư.
Diệp Âm Trúc vẫn đứng tại chỗ, bình tĩnh nói: “ Vô dụng thôi, ngươi sử dụng dịch chuyển tức thời, trong nháy mắt có thể thay đổi vị trí, nhưng linh hồn của ngươi không cách nào thoát được sử cảm ứng của một Tinh thần hệ ma pháp sư.” Vừa nói Diệp Âm Trúc vừa vung tay trái lên, hướng bên trái thân thể mình chưởng nhẹ, một cỗ nồng nặc ma pháp nguyên tố phát ra, đem ma pháp Mã Lệ Na phát động Quang minh và Không gian hai đạo ma pháp đồng thời hóa giải.
Mã Lệ Na trong lòng cả kinh:
- Ngươi là tinh thần hệ sao?
Diệp Âm Trúc gật gật đầu.
Dịch chuyển tức thời một lần nữa, bất quá Mã Lệ Na cũng chỉ là gia tăng khoảng cách của mình và Diệp Âm Trúc.
Diệp Âm Trúc giương mặt nhìn về phía nàng:
- Mã Lệ Na tiểu thư, ta biết ngươi về lĩnh vực khống chế ma pháp kỷ xảo vô cùng cao minh, nếu chúng ta cứ chiến đấu như vậy, có lẽ hao phí rất nhiều thời gian. Ta xem không bằng như thế này, ngươi nếu không triệu hồi ma thú, cực mạnh công kích của ngươi có phải là Thần hàng thuật?
Mã Lệ Na chậm rãi gật đầu.
Diệp Âm Trúc nói:
- Ngươi xem!
Hai tay giao nhau trước ngực, một tia nhàn nhạt linh hồn ba động hỗn hợp màu nhũ trắng trong nháy mắt phát ra.
Mặc dù chỉ là một đạo quang mang, một tia linh hồn khí tức, nhưng lại khiến cho Quang minh thánh nữ trước mặt sắc mặt đại biến.
Đó là hơi thở của Ma thú? Không, chính xác là hơi thở của Thần thú, ma thú khế ước của hắn cũng là một thần thú Bạch cảnh.
Cảm giác kinh hãi xâm chiếm nội tâm Mã Lệ Na, nàng không thể nào tưởng tượng được, tại trận đấu ma pháp này lại gặp một người, một người trẻ tuổi cường đại thần bí.
Kỳ thật, Diệp Âm Trúc phóng thích hơi thở cũng không phải hơi thở của đồng bạn Tử của bản thân, bởi vì Tử còn chưa đạt tới Bạch cảnh. Hắn sử dụng chính là một tia linh hồn hơi thở của Thần thánh cự long Nặc Khắc Hi, mê hoặc Mã Lệ Na mà thôi.
Hít một hơi dài, Mã Lệ Na cố gắng làm cho mình tỉnh táo một chút:
- Ngươi muốn nói cho ta biết tới cùng là điều gì?
Diệp Âm Trúc nói:
- Không có gì, ta chỉ là muốn chứng minh cho ngươi biết, ma thú khế ước của ta và ngươi cũng giống nhau. Nếu như vậy, ta nghĩ, chúng ta không cần gọi ma thú về. Ta không muốn phá hủy nơi này.
Mã Lệ Na chậm rãi gật đầu, năng lực của người này không thể nào đoán được. Nếu hai người cùng dốc toàn lực thi đấu, sợ rằng kết giới của ba vị đại ma đạo sư cũng không có khả năng ngăn cản uy lực của ma pháp. Dân chúng chung quang sẽ gặp tai ương không đáng có.
Diệp Âm Trúc tiếp tục nói:
- Cho nên, ta nghĩ, muốn cùng ngươi đưa ra một biện pháp giải quyết. Nếu cực mạnh ma pháp của Mã Lệ Na tiểu thư là Thần hàng thuật. Vậy ta muốn mời Mã Lệ Na tiểu thư thi triển Thần hàng thuật dưới tình huống nghe ta hát một bài. Khi bài hát chấm dứt, cũng là lúc chúng ta quyết định thắng thua.
Mã Lệ Na có chút thở phào nhẹ nhõm. Nàng hiểu được. Diệp Âm Trúc hát một bài là hắn đang thi triển tinh thần ma pháp công kích mình. Nhưng nàng đối với Thần hàng thuật rất là tự tin. Dưới tác dụng của Thần hàng thuật, Linh hồn và tinh thần lực của nàng hoàn toàn đạt tới trình độ ngưng tụ cao nhất. Nàng tự tin có thể ngăng cản tất cả tinh thần hệ ma pháp.
- Ngươi là người tốt, có thể nghĩ ra biện pháp quyết định kết quả trận đấu hòa bình như vậy. Trước đây chưa từng thấy ah.
Mã Lệ Na tưởng Diệp Âm Trúc cũng giống mình lo sợ người vô tội gặp nguy hiểm. Nhưng nàng đâu biết, trong đầu người thanh niên trước mặt còn có dụng ý khác.
Mặc dù hai người trong lúc công kích thử rất ngắn ngủi, Nhưng Mã Lệ Na lại phi thường cẩn thận, trước mắt thí sinh số một gây cho nàng một áp lực rất lớn. Từ khi rời Pháp Lam, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy bị một người khác uy hiếp ah.
Diệp Âm Trúc ánh mắt trong lúc vô ý quét về phí đài khách qúy, ánh mắt Tô Lạp đang hướng xuống sàn đấu. Hai người ánh mắt nhìn lướt qua, mặc dù chỉ va chạm trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng tâm trạng Tô Lạp lại khẩn trương. Ánh mắt kia, ánh mắt kia, tại sao lại giống nhau như thế?
Kim quang sáng khởi, thần khí tài quyết một lần nữa xuất hiện trong tay Mã Lệ Na, bản thân ma pháp thực lực của nàng đã rất mạnh, nhưng muốn thi triển Thần hàng thuật cũng không phải dễ dàng như vậy, phải mượn sự trợ giúp của thần khí này mới có thể đạt tới hoàn mỹ.
Diệp Âm Trúc vung tay trái lên, che dấu bên trong ống tay áo của ma pháp bào, tay hắn chỉ phát ra một dạo quang ti màu tím, trong không trung chậm rãi xẹt qua, tử quang phiêu phù ở giữa không trung, ngương kết thành một đường thẳng tắp. Tinh thần ba động cực kỳ mãnh liệt tựa hồ giờ phút này chợt bộc phát, vầng sáng màu tím nhàn nhạt bay vòng quanh thân Diệp Âm Trúc làm rung động xung quanh.
Đối diện chính là Mã Lệ Na bị chấn động, thất thanh nói:
- Nguyên tố ngưng đọng.
Nguyên tố ngưng đọng mỗi ma pháp sư đều có thể làm được, nhưng ngưng kết nguyên tố thành một hàng đường thẳng tắp trước mặt thì không phải là ma pháp sư bình thường có thể làm được. Nếu không có ma pháp lực khổng lồ làm trụ cột, đồng thời cũng phải có khả năng khống chế cường hãn mới nắm giữ được.
Diệp Âm Trúc cũng không thấy Mã Lệ Na giật mình, lạnh nhạt nói:
- Tiểu thư cẩn thận, ta bắt đầu đây.
Mã Lệ Na không dám chậm trễ, giơ tài quyết trong tay lên, ngâm xướng:
- Thần thuyết, yếu hữu quang.
Chung quanh thân thể kim quang bạo phóng, một hư ảnh to lớn như trước xuất hiện sau lưng, hai tay trước ngực, một đoàn quang cầu màu vàng hình thành. Một hư ảnh to lớn xuất hiện sau lưng, hơi thở thần thánh phát ra, hào quang thật lớn bao phủ lấy thân thể của nàng vào bên trong.
Cùng đối mặt với cơn lốc băng tuyết của Khắc Lôi Na so sánh, lúc này Thần hàng thuật càng thêm sáng ngời. Xung quanh Mã Lệ Na tử quang đã hình thành, không ngừng thông qua tài quyết pháp trượng chuyển hoá thành Thần hàng thuật ma pháp lực, mang thân thể chính mình bao phủ bên trong, ma pháp lực – tinh thần lực lấy linh hồn nàng làm trung tâm hình thành bảo vệ tốt nhất.
Diệp Âm Trúc hai tay đồng thời vung lên, hai ống tay áo hạ xuống trên dãy quang mang màu tím trước mặt, dưới sự che dấu của hai ống tay áo, ai cũng không thể nhìn ra tay hắn đang làm gì.
Cúi đầu xuống, ánh mắt của Diệp Âm Trúc hoàn toàn tập trung lên hàng ánh sáng màu tím trước mặt, ngón cái và ngón trỏ của tay trái như bắt được năng lượng, nhẹ nhàng rung lên, năng lượng không khí xung quanh nhất thời xuất hiện ba động kì dị, chỉ dùng ánh mắt không thể nào thấy được, dãy ánh sáng trong không khí dưới tác dụng của tinh thần hệ ma pháp lực khổng lồ, ngưng tụ thành hình giống như một cây cầm bình thường.
Tay phải phát ra năng lượng, ông minh một tiếng cầm chợt phát ra. Quang mang màu tím bên người Diệp Âm Trúc trong nháy mắt như một đống lửa đang thiêu cháy.
Trong phút chốc bộc phát, Ngọn lửa màu tím làm cho toàn trường tràn ngập tiếng kinh hô.
Nếu nói lúc Diệp Âm Trúc yêu cầu sử dụng phương pháp này cùng Mã Lệ Na quyết định thắng bại, đa số mọi người đầu nghi ngờ, nhưng trong lúc này, thấy được ngọn lửa màu tím sáng ngời, thậm chí có chút thâm thúy, bọn họ mới hiểu được, Diệp Âm Trúc cũng không phải là tự cao tự đại.
Tay trái thủ án, tay phải đàn, đàn chỉ có 1 dây, nhưng đối với Cầm Đế mà nói, không tạo thành chướng ngại gì cả.
Sau khi tiếng đàn vang lên, phảng phất mang theo vô tận bi thương, tiếng đàn dưới tử cấp ma pháp lực tác dụng truyền đi xa, không chỉ làm rung động tâm tư Mã Lệ Na, cũng làm cho tâm tư mỗi người trong trường đấu rung động.
Theo sự bộc phát của ngọn lửa màu tím, cầm khúc xâm nhập vào lòng người, từ từ ngưng tụ thành một vòng tròng màu tím, phiêu phù cách ba thước trên đỉnh đầu Diệp Âm Trúc, cùng Thần hàng thuật sau lưng Mã Lệ Na hoàn toàn tương ứng, khí thế chẳng những không kém gì Quang minh thánh nữ đến từ Pháp Lam, thậm chí còn có cảm giác siêu việt hơn.
Mã Lệ Na trong lòng cảm thấy rất kỳ quái, nàng kinh hãi phát hiện. Mỗi lần tiếng đàn của Diệp Âm Trúc phát lên đều khiến cho tâm tình của nàng kịch liệt run rẩy, ma pháp lực và tinh thần lực ngưng tụ bên ngoài tựa hồ không thề ngăn cản được, tiếng đàn vẫn xâm nhập, khiến linh hồn nàng run rẩy.
Đây là lực lượng như thế nào? Như thế nào ma pháp? Tinh thần hệ ma pháp tại sao lại khiến cho linh hồn run rẩy?
Mang theo vô số nghi vấn, Mã Lệ Na đã có chút hối hận, nhưng việc đã đến mức này, nàng chỉ có thể bình ổn linh hồn lạc ấn của mình, tận lực bảo vệ, không cho nó chịu sự tác động của tiếng đàn.
Tiếng đàn cao ngang trời, tựa như là bầu trời, ngay lúc Mã Lệ Na trong lòng thoáng kinh hoảng, quang hoàn màu tím trên đỉnh đầu Diệp Âm Trúc bay tới, vốn ở trên đầu Diệp Âm Trúc giờ đã đến trên đầu Mã Lệ Na, ánh sáng tím chiếu rọi, bao phủ nàng và cả Thần hàng thuật vào bên trong.
Tiếng ca trầm thấp ngay giờ phút này vang lên, cùng với tiếng đàn bi thương, tiếng ca tràn ngập áp lực lên tâm tình.
Lần này ta quyết định thật sự rời đi,
Sự chia ly này không hiểu vẫn bi ai.
Ta muốn chàng quên sầu bi, tư lự,
Để thoát ra được mãi mãi tự do.
Vậy mà khi ta lơ đãng rời đi,
Làm cho ta không đổi mãi mãi bi ai.
Bởi vì không cách nào quay trở lại,
Bởi thế nên ta vẫn mãi không về.
Tiếng đàn chợt run lên dữ dội, mãnh liệt ông minh vang lên, nương theo tiếng ca trầm thấp. Ngay lúc này, Diệp Âm Trúc song chưởng mở ra, ngọn lửa màu tím chung quanh thân thể hắn cũng mạnh mẽ lên, hình thành một dòng suối màu tím, giống như cắn nuốt thiên địa, liên tục thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.