Chương 217: Tô Lạp - Quy khứ (phần3)
Đường Gia Tam Thiểu
07/04/2013
Được linh hồn khiên dẫn và công kích, chỉ có vậy thì tiếng ca và tiếng đàn mới hòa nhập được với nhau.
Bất luận Mã Lệ Na đóng kín lục quan (sáu giác quan) của mình hay ngưng tụ toàn bộ năng lượng trấn thủ linh hồn, nàng vẫn có thể nghe thấy tiếng ca buồn bã như trước, mỗi câu, mỗi lời đều như vang lên trong sâu thẳm linh hồn nàng. Linh hồn nàng đã gần tới mức không thể khống chế nổi nữa.
Ủng khởi lạc lạc dư huy nhâm nhĩ thải trích.
Lưu trụ sát na vĩnh viễn vi nhĩ khai.
Dịch nghĩa (tớ cực kỳ kém thơ văn, mong anh em chỉ bảo thêm):
Giữ lại ánh hoàng hôn mặc cho nàng ngắt.
Giữ lại giây phút này vĩnh viễn cho nàng.
Kịch tính trong tiếng đàn và tiếng hát trong nháy mắt đạt tới đỉnh điểm của cao trào. Thần hàng thuật sau lưng Mã Lệ Na trong nháy mắt vỡ nát. Linh hồn nàng đã thất thủ, nước mắt tuôn ra, khóc nấc lên không thành tiếng, kim quang và tử quang quanh thân thể dường như cùng biến mất, chỉ còn lại tử sắc quang hoàn của Diệp Âm Trúc lơ lửng trên đầu.
Tiếng đàn đột nhiên biến thành nhẹ nhàng, so với sự mạnh mẽ lúc trước như chim nhỏ trên cây vừa tỉnh dậy lúc bình minh.
Thân hình Diệp Âm Trúc đứng đó chậm rãi chuyển hướng về phía quý tân thai (chỗ ngồi của khách quý), hai tay hạ xuống. Tiếng đàn vẫn còn dư âm nhưng tiếng ca của hắn lại vang lên đúng vào lúc ánh mắt hắn hướng về phía quý tân thai. Tiếng ca trở nên rất thong thả, mỗi chữ đều cực kỳ rõ ràng, ngoại trừ những người trên bình thai, không ai có thể cảm nhận được kích thích của ma pháp nhưng mọi người đều gần như đã bị sự bi thương của tiếng đàn và tiếng ca làm cho rơi lệ.
Na thứ thị nhĩ bất kinh ý đích ly khai
Thành vi ngã giá hứa cửu bất biến đích bi ai。
Vu thị đạm mạc liễu phồn hoa chích vi nhĩ khai hoài,
Yếu bồi nhĩ viễn ly tịch mịch tự do tự tại。
Dịch nghĩa: (Sao mà ngại dịch thế ko biết. Đúng là kém thơ ca nên ngại nhất dịch thơ ca):
Nàng vô tình lúc trước quay lưng đi,
Khiến ta buồn bã mãi không thôi。
Cuộc sống không có nàng thật vô nghĩa,
Muốn cùng nàng xa rời nỗi cô đơn, tự do tự tại。
Tất cả mọi người chìm đắm trong lời ca khúc nhạc. Trong giờ phút này, cả đất trời dường như chỉ còn có hai người bọn họ.
Nước mắt không cách nào khống chế nổi, cứ chảy xuống từ đôi mắt màu tím lạnh lẽo của khách quý trên đài. Mà tương tự như vậy, lệ quang cũng đang xuất hiện không thể nào khống chế nổi trong mắt của người đang đàn hát kia.
- Là chàng là chàng chắc chắn là chàng.
Thâm tâm Tô Lạp điên cuồng gào lên. Mặc dù chàng không xuất ra cổ cầm mà chỉ dùng năng lượng ngưng kết thành cầm huyền (dây đàn) để thay thế, nhưng trên thế giới này còn ai có thể đàn nổi khúc nhạc động lòng người như vậy ? Ngoại trừ chàng, còn ai có thể hát lời ca như vậy ?
Âm Trúc, chàng có thể theo ta đi xa thật xa khỏi nỗi tịch mịch, vĩnh viễn tự do tự tại được không? Ta rất mong muốn, ta thực sự mong muốn như vậy. Chỉ có điều ta không thể, ta thực sự không thể! Xin lỗi Âm Trúc.
Diệp Âm Trúc bị nước mắt ướt nhòe khiến người yêu trước mặt trở nên mờ ảo. Tô Lạp, nghe được tiếng ta ca không? Ta tới đây.
Tô Lạp - đứng ở trên đài dành cho khách quý, lắc mạnh đầu để văng đi những giọt nước mắt. Một lần nữa ngồi lại vị trí của mình, đôi mắt nàng lại trở nên lạnh lẽo như băng. Ánh mắt màu tím chẳng những không yếu đi mà ngược lại còn trở nên mạnh mẽ hơn.
Lúc này, những người khác đều đang chìm đắm trong tinh thần thế giới mà Diệp Âm Trúc dẫn dắt tới. Chỉ Diệp Âm Trúc mới có thể cảm nhận được rõ ràng biến hóa trên người Tô Lạp, nước mắt lại chảy xuôi xuống má, thấm ướt cả khăn che mặt.
Nàng nhận ra ta rồi, nàng nhất định đã nhận ra ta. Nhưng, tại sao nàng lại khôi phục vẻ lạnh lùng như trước?
Trái tim đau đớn khiến Diệp Âm Trúc không thể nào thở nổi. Cho dù đối mặt với địch mạnh mẽ tới mức nào, hắn cũng không hề có cảm giác gần như tuyệt vọng như lúc này. Hắn muốn gọi nhưng hết lần này tới lần khác đều nói không ra câu, ngực như bị một ngọn núi lớn đè lên. Nỗi thống khổ mãnh liệt khiến hắn nắm chặt hai tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay cũng không hề có cảm giác, chỉ có máu tươi lặng lẽ chảy xuôi xuống theo những ngón tay.
Đúng lúc đó thì một tiếng hú dài vang lên:
- Ca ngợi Pháp Lam, ta đã thua.
Thanh âm tràn đầy sự kinh ngạc đã kéo Diệp Âm Trúc từ trong cực độ bi thương trở về. Đột nhiên trong đầu hắn linh quang chợt lóe, nỗi đau đớn trong lòng cũng biến mất trong nháy mắt.
Pháp Lam. Đúng, nguyên nhân chính là vì Pháp Lam! Tô Lạp không chịu nhận mình chính là vì gã sư phụ hèn hạ của nàng đã cướp đi của nàng một hồn một phách sao ? Nàng sợ liên lụy chính mình, sợ mình sẽ bị Pháp Lam trả thù.
Nghĩ thông điều này, ánh mắt tuyệt vọng của Diệp Âm Trúc biến thành kiên định. Tô Lạp, nàng đã xem thường quyết tâm của ta rồi. Bất kể đối mặt với những khó khăn tới mức nào, lúc này đây, ta cũng sẽ không cho nàng rời khỏi ta. Ta sẽ dùng tính mạng của chính mình, linh hồn mình, thậm chí là hết thảy, hết thảy để bảo vệ an nguy của nàng.
Thu giấu tâm tình lại, Diệp Âm Trúc quay người đối mặt với Quang minh thánh nữ Mã Lệ Na.
Trước đó, Mã Lệ Na đã xuất hiện biến hóa rất lớn, nụ cười và ánh mắt vốn ôn hòa và tràn ngập tự tin đã biến mất, đang thất thần đứng đó. Phía trước ma pháp bào khiết bạch (trắng tinh) của nàng đã bị nước mắt làm cho ướt sũng. Nàng dường như người mất hồn, ngơ ngác đứng đó, thậm chí cả Tài quyết pháp trượng trong tay cũng đã mất đi hào quang.
- Có thể nói cho ta biết bài ca này tên là gì không?
Thanh âm của Mã Lệ Na có chút khàn khàn.
Diệp Âm Trúc gật đâu nói:
- Tên là ‘Quy khứ’ (Trở về).
Mã Lệ Na thì thào:
- ‘Quy khứ’, ‘Quy khứ’, quả nhiên là tên rất hay. Có cảm xúc mà phát ra ca khúc, vang vọng tới tận nơi sâu nhất trong linh hồn. Ngươi đã đạt tới ý nghĩa thực của tinh thần hệ ma pháp. Cho dù là chủ nhân Hồn tháp Mạch Khắc Mễ Lan sư phụ cũng không thể làm tốt hơn ngươi được. Người cũng không thể có cảm nhiễm lực (sức lây truyền, lan truyền) như của ngươi. Ta nghĩ, cho dù không có dựa vào pháp lực thì bài ca này của ngươi cũng có thể cảm nhiễm rất nhiều người.
Diệp Âm Trúc cười khổ một tiếng:
- Đáng tiếc, nó lại không thể nào cảm động người mà ta thực sự muốn tác động đến.
Tâm tình Mã Lệ Na dường như đã khôi phục vài phần, nháy mắt vài cái. Trên hàng mi dài vẫn còn đọng lại một giọt nước mắt, giống như lê hoa đái vũ (hoa lê gặp mưa), dáng vẻ động lòng người.
- Nếu không phải tình yêu chân thành nhất, làm sao có thể hát nổi bài ca như vậy?
Diệp Âm Trúc nói:
- Đa tạ đã khích lệ, tỉ thí của chúng ta có thể xem như kết thúc rồi chứ?
Mã Lệ Na nhẹ nhàng gật đầu
- Dùng phương thức gì, sợ rằng ta cũng không thể nào chiến thắng nổi ngươi. Sự vinh diệu của Pháp Lam đã vì ta mà ảm đạm. Nhưng một ngày nào đó ta nghĩ rằng có thể khiêu chiến được ngươi, ta nhất định sẽ trở lại tìm ngươi. Ta có thể nhìn mặt thật của ngươi, biết tên của ngươi không?
Lúc này, căn cứ vào thực lực mạnh yếu và khoảng cách khác nhau tới sàn đấu, những khán giả cũng dần dần tỉnh lại từ trong tiếng ca thê mỹ (thê lương, mỹ lệ). Chỉ có điều trong lòng mỗi người đều rất nặng nề, sức cảm nhiễm của tiếng ca cứ đọng lại mãi không rời. Cường giả tỉnh lại đầu tiên vừa lúc nghe được lời Mã Lệ Na nhận thua.
Mã Tây Mạc đại đế ngơ ngác nhìn Diệp Âm Trúc. Hắn đã chiến thắng Quang minh thánh nữ đến từ Pháp Lam, hơn nữa chỉ dùng tinh thần ma pháp. Đây rốt cuộc là loại cường giả như thế nào? Hắn có thực sự là người không? Không biết tại sao, lúc này trong lòng lão lại sinh ra một chút tâm tình khủng hoảng, chính chỉ vì thân ảnh của người thanh niên đó.
Diệp Âm Trúc nhìn Mã Lệ Na lắc đầu:
- Xin lỗi, bây giờ thì chưa được.
Mã Lệ Na thất vọng nhìn hắn:
- Tại sao?
Diệp Âm Trúc nói:
- Bởi vì ta còn muốn tham gia vũ kỹ đại bỉ (đại hội thi võ). Nếu ngươi nguyện ý chờ, khi vũ kỹ đại bỉ chấm dứt, ngươi sẽ được thấy hình dáng của ta, cũng sẽ biết tên của ta.
Mã Lệ Na thoáng thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Được rồi, ta sẽ đợi một chút vậy. Lãng Cách đại sư, ma pháp quyết tái (trận chung kết cuộc thi ma pháp) có thể kết thúc.
Nói xong, nàng đi thẳng xuống dưới đài, bóng lưng vốn rất thần thánh lúc này lại có thêm vẻ cô đơn.
Lan Địch Nhĩ, Sâm Cách, Lãng Cách, ánh mắt ba vị đại ma đạo sư đều tập trung trên người Diệp Âm Trúc. Ma pháp phòng ngự kết giới mà họ bố trí trước khi thi đấu đã biến mất. Dưới khúc ca của Diệp Âm Trúc, bọn họ đều mê man, mất khả năng điều khiển chính mình, bất kể ai cũng đều ướt đầm vạt áo trước ngực.
Lãng Cách mãi đến khi Diệp Âm Trúc đi xuống đài mới lấy lại sức, cất cao giọng nói:
- Ma pháp đại bỉ quyết tái (trận chung kết hội thi ma pháp) đã kết thúc. Kết quả sẽ được tuyên bố sau khi vũ kỹ đại bỉ chấm dứt. Sau khi nghỉ ngơi nửa canh giờ, vũ kỹ đại bỉ sẽ được diễn ra tại sân thi đấu vũ kỹ
Trong vô số thanh âm bàn tán, Diệp Âm Trúc biến mất, không ai thấy hắn rời đi như thế nào. Trong lúc nhất thời, dân chúng Lam Địch Á Tư bàn tán nhiều nhất về việc thí sinh trong trận đấu chung kết ma pháp này rốt cuộc có thân phận gì.
Có lẽ, bình thường dân chúng cũng không thể biết rõ được tình huống cụ thể trên sàn thi đấu ma pháp, nhưng khi Diệp Âm Trúc vừa mới bắt đầu đánh đàn đã phóng ra hào quang màu tím thì mọi người đều biết, vì thải hồng (cầu vồng) cấp bậc đã sớm xâm nhập vào lòng người từ lâu.
Trên quý tân thai (chỗ ngồi dành cho khách quý - hàng ghế VIP), Mã Tây Mạc ngồi trở lại vị trí. Lão chỉ cảm thấy hôm nay đã bị kích thích mạnh, sau nửa ngày mới khôi phục được tâm tình. Nhưng tiếng đàn ca của Diệp Âm Trúc như vẫn phảng phất bên tai, rất lâu không tiêu tan.
Trong lúc vô ý quay đầu nhìn con gái mình, lão kinh ngạc phát hiện, đôi mắt Tô Lạp hơi hồng, liền vô thức nói:
- Phượng Hoàng, ca khúc vừa rồi rất động lòng người. Ta không ngờ nổi âm nhạc lại có sức cảm nhiễm lớn đến như vậy. Ngay cả ngươi cũng bị cảm động. Có lẽ, bây giờ ngươi nên cân nhắc đề nghị của ta một chút đi.
Tô Lạp liếc nhìn Mã Tây Mạc, nói:
- Ta nói rồi, ta sẽ không xem xét gì cả. Nếu ngươi muốn, ta có thể lấy danh nghĩa gả cho người này. Nhưng sau khi thành hôn, ta sẽ không gặp lại hắn.
Mã Tây Mạc không hề biết, trái tim của người con gái lạnh như băng này đã đập nhanh hơn gấp ba lần so với bình thương. Bởi vì nàng ảo tưởng rằng dù không thể ở cùng Diệp Âm Trúc nhưng nếu chính thức được gả cho hắn thì cuộc đời đã không còn gì đáng thất vọng nữa. Nhưng nội tâm nàng đang giằng xé, nếu thực sự tới lúc đó, hắn (chàng) sẽ thế nào đây?
Sau nửa canh giờ, ánh mắt của đám dân chúng đã chuyển sang sân đấu vũ kỹ. Mặc dù họ vẫn chưa khôi phục sau cú sốc ở trận chung kết ma pháp nhưng cũng không muốn bỏ qua vòng chung kết hoành tráng ba năm một lần này.
Cả năm tuyển thủ vào chung kết đều giống nhau, mang mũ che mặt, chỉ khác một chút là ma pháp bào đã chuyển thành trang phục võ sĩ.
Trên sân thi đấu của các võ sĩ cũng có một bình thai (sàn đấu, sân khấu). Chỉ có điều, lần này bình thai không phải để thi đấu. Bởi vì có thể tiến vào vòng chung kết thì tất cả đều là kỵ sĩ cường đại, bọn họ đều có tọa kỵ của chính mình. Bởi vậy nên diện tích cả nửa giáo trường bên này đều là phạm vi thi đấu vũ kỹ.
Khắc Lôi Tư Ba đi tới trên đài, thanh âm được đấu khí phóng ra rất xa:
- Hội thi văn võ, vòng chung kết vũ kỹ sắp bắt đầu. Xin mời Vũ nhạc thai chủ.
Đám dân chúng đều nghe thấy, lúc này được vào vòng chung kết vũ kỹ có ba võ sĩ đã đạt tới tử cấp. Vũ nhạc thai chủ rốt cuộc sẽ là ai? Khắc Lỗ Tư nguyên soái chăng?
Một thân ảnh màu đen nhẹ nhàng hạ xuống từ phía quý tân thai, song chưởng giang rộng ra hai bên như một con chim lớn hạ xuống, đôi mắt màu tím lạnh băng như không có tiêu điểm, vừa giống như đang nhìn gì, vừa như không nhìn gì cả. Trong nháy mắt, một giọt lệ đã được che giấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.