Chương 183: Tô Lạp biến thành Hắc Phượng Hoàng (phần2)
Đường Gia Tam Thiểu
07/04/2013
“Chàng vốn đã biết ta là công chúa Lam Địch Á Tư, nhưng chàng biết không, ta như thế nào không muốn danh phận này! Danh phận này không những mang đến cho ta thống khổ, cũng chỉ mang đến cho ta khuất nhục mà không phải vinh diệu”
sóng mắt di chuyển, một tia nhàn nhạt bi thương hiện ra , khí chất lạnh lùng trên người nàng tựa hồ trở lại vài phần.
Gắt gao ôm Tô Lạp, phảng phất sợ bỏ tay ra sẽ mất đi người con gái này, Diệp Âm Trúc dán tại đỉnh đầu nàng , lẳng lặng lắng nghe.
- Âm Trúc, chàng còn nhớ không? Tại lần quyết chiến cuối cùng của thất long thất quốc, ta đã nói với chàng, mẫu thân của ta là một cung nữ trong hoàng cung Lam Địch Á Tư. Dựa theo quy củ hoàng cung, cung nữ khi đạt hai mươi hai tuổi có thể đi ra bên ngoài , cùng người mình yêu thương thành gia , mẫu thân ta cuộc sống cũng yên bình, đã có thể tại khi nàng hai mươi hai tuổi rời khỏi hoàng cung , tối hôm đó người bị cha ta mượn rượu chiếm đoạt, cũng từ khi đó những thống khổ mẫu thân ta phải chịu khi còn sống cũng bắt đầu , lúc trước ta thân phận là Tô Lạp hay Hắc phượng hoàng cũng đều không lừa dối chàng , chỉ là ta che dấu đi một bộ phận , hai thân phận này dung hợp lại một chỗ chính là chánh thức thân thế của ta.
“Tô Lạp”
Diệp Âm Trúc vốn rất thiện lương, hắn trí nhớ rất tốt, Tô Lạp lúc trước từng kể cho hắn chuyện một đồng ngân tệ khi xưa hắn vẫn nhớ rõ, tái liên tưởng đến kinh nghiệm thống khổ của hắc phượng hoàng , hắn thật sự không cách nào tưởng tượng được như thế nào tao ngộ bi thảm đều xuất hiện trên người Tô Lạp .
- Mẫu thân ta bị cha ta, một kẻ cầm thú cưỡng gian, sau khi rời khỏi hoàng cung, đáng tiếc mẫu thân đã có thai, sau chín tháng, người sinh hạ ra ta cùng đệ đệ, đệ đệ ta vì không có tiền chữa bệnh mà đã sớm mất đi, mẫu thân vì thuỷ quả tế cho đệ đệ mà biến thành tàn tật, chúng ta mỗi ngày đều cố gắng, cuộc sống đến cả nô đãi cũng không bằng. Khi người cha cầm thú, kẻ mà ta căm ghét nhất tìm tới ta , mẫu thân vì bệnh tật đã qua đời. Lưu lại di vật cho ta cũng là một đồng ngân tê, cho dù là lúc gần chết, ta cũng chưa bao giờ dùng nó. Công chúa sao? khắp thiên hạ sợ rằng cũng không có công chúa nào cảm thụ cuộc sống như ta. Còn nhớ Tát Ma Đa kẻ đã bị ta giết không? Hắn chính là ca ca cùng cha khác mẹ với ta. Hoàng thất là một địa phương nguy hiểm, cho đến khi ta được sư phụ mang đi ,cho đến khi ta trừng phạt Tát Ma Đa, thống khổ tánh mạng của ta mới được giải thoát , Âm Trúc , chàng biết sư phụ mang ta đi , người giúp ta trừng phạt Tát Ma Đa tột cùng là ai không?
“Là ám tháp tháp chủ Tư Long”
Diệp Âm Trúc thanh âm có chút chần chừ nói.
Tô Lạp có chút sửng sốt nói :
“Nguyên lai chàng biết rồi a, đúng vậy, sư phụ ta là Tư Long, một trong Pháp Lam thất tháp tháp chủ, được vô số vinh diệu bao quanh, cường đại thánh ma đại sư. Sư phụ vì cừu hận trong lòng ta mới cứu ta, thu làm đồ đệ, từ đó, cuộc sống của ta mới có chút khởi sắc, mặc dù mỗi ngày tu luyện đều gian khổ nhưng ta không ngừng nghỉ , ta muốn báo thù , trả thù tất cả những thương tổn của ta cùng mẫu thân , cho nên ta liều mạng tu luyện , tại điểm này quang minh thánh tháp tiểu sư muội đâu thể hiểu được? Nàng sinh trưởng trong quang minh nhưng ta thuỷ chung bị vây bởi hắc ám”
Dừng một chút, thanh âm Tô Lạp chậm lại vài phần,nụ cười mang theo vài phần xám xịt, bích ngọc ma long chi độc trong cơ thể nàng đã bắt đầu phát tác nhưng nàng lại cố nén đau đớn trong thân thể không biểu lộ ra ngoài.
“Sau khi học xong tại ám tháp, ta trở về Lam Địch Á Tư, bởi vì xuất thân của ta, cha ta cũng không quên ta ngược lại còn rất trọng thị, sư phụ có nói với ta, bất luận như nào cũng không cho phép ta hướng cha mình trả thù, hắn dù sao cũng là cha ta, trên thân thể ta có một phần huyết mạch của hắn, vì muốn cùng hắn đoạn tuyệt quan hệ, ta đáp ứng với hắn, làm cho hắn ba việc , việc đầu tiên hắn yêu cầu chính là để ta lẻn vào Mễ Lan ma vũ đế quốc, tìm kiếm bí mật về số lượng ma pháp sư.
Nói đến đây, thần sắc Tô Lạp từ từ trở lên nhu hoà, nàng dụi mặt vào lồng ngực của Diệp Âm Trúc
“cũng chính lúc đó, ta thi triển nguỵ trang thuật, biến thành một tiểu khất cái rồi gặp chàng, người duy nhất làm ta hạnh phúc trong cuộc đời này”
Ngân quang nhàn nhạt loé lên, Ly Sát thân thể chậm rãi biến mất. Kỳ thật giới hạn thời gian gọi về còn chưa tới nhưng Ly Sát lại rất rõ, chính mình lưu lại cũng không có tác dụng gì, bất luận vì nguyên nhân gì, nàng hiểu được thời gian cuối cùng này chỉ nên dành cho hai con người này.
Diệp Âm Trúc tự nhiên biết Ly Sát rời đi, nhưng tâm trí hắn lúc này hoàn toàn đặt tại Tô Lạp.
Tô Lạp trên mặt toát ra nụ cười nhàn nhạt, trên cánh tay nàng chất độc không ngừng lan toả nhưng lúc này nàng rất hạnh phúc.
“Còn nhớ không? Lúc ấy chàng cho ta kim tệ , ta có nói gì với chàng?”
Diệp Âm Trúc ôn nhu nói:
“Nàng nói ta là người tốt”
Tô Lạp gật đầu nói:
“Chàng vẫn còn nhớ kỹ, ta nói thật , ta thấy qua rất nhiều dạng người nhưng lần đầu tiên thấy người đan thuần ngốc nghếch như chàng, cũng có người bố thí cho ta một ít, nhưng chỉ có chàng cho ta nhiều tiền như vậy, ta ăn cắp giới chỉ của chàng cũng không biết là vì làm kỉ niệm hay vì tiền nữa.”
Diệp Âm Trúc cũng nhớ lại tình cảnh đó, đánh mất giới chỉ, chính mình lúc ấy nghèo khó muôn phần, cũng may lúc ấy gặp được An Nhã tỷ tỷ.
- Sau đó đến học viện, chàng cùng ta ở chung một túc xá , ta hoàn toàn bị chàng doạ , ta còn tưởng chàng tìm ra ta, bất quá nhìn thần sắc hồ đồ của chàng không thấy thần sắc biến hoá của ta, còn cùng ta thành bạn cùng phòng, chàng biết ta từ lúc nào thích chàng không?
Diệp Âm Trúc nhẹ nhàng lắc đầu, ngay cả nàng là nữ nhân mình cũng không biết , như thế nào lại biết được chuyện này.
Tô Lạp mỉm cười nói
“Chính là lúc ta lấy đi toàn bộ tài sản trên người chàng, chàng khi đó căn bản không nghĩ tới ta sẽ lừa chàng, chàng biết không, từ nhỏ đến lớn, ngoài mẫu thân ra , chàng là người đầu tiên hoàn toàn tin tưởng ta, có lẽ bởi vì sự tín nhiệm của chàng đối với ta, ta mới thích chàng”
Diệp Âm Trúc sửng sốt một chút
“Đơn giản như vậy sao, ta còn tưởng là vì ta anh tuấn chứ”
Tô Lạp cười lớn :
“Xấu đẹp quan trọng như vậy sao , cứ là nam nhân anh tuấn thì sẽ yêu sao? Ta thích chàng, đơn giản bởi vì chàng tâm hồn thuần khiết. Ta vốn không nghĩ tới dụng từ thuần khiết để hình dung một nam nhân nhưng cùng chàng nhận thức, ta mới biết được, nguyên lai trên thế giới này còn có người tốt như vậy, có lẽ vì ta kinh nghiệm không nhiều , ta thích chàng đơn giản chỉ vì nguyên nhân này. Ngoại mạo xuất sắc cùng cầm ma pháp thần kì tuyệt không có quan hệ”
Dừng lại một chút, trên mặt Tô Lạp khí độc trầm trọng thêm vài phần, tiếp tục nói :
“Theo thời gian ở bên cạnh chàng càng ngày càng dài, tình cảm ta dành cho chàng càng thêm sâu đậm , khi ta thấy chàng cùng với Hải Dương và Hương Loan ở cùng một chỗ , không hiểu sao tim ta co thắt lại . Đến lúc đó ta mới hiểu được, nguyên lai , ta đã yêu chàng, chàng đã trở thành một phần tính mạng, một bộ phận không thể thiếu của ta . Vốn muốn cùng chàng hạnh phúc ở cùng một chỗ nhưng tất cả đều phải dừng lại”
“Tại sao?”
Diệp Âm Trúc khó hiểu hỏi.
Tô Lạp ngước lên nhìn cánh tay trúng độc của mình đang được bàn tay bốn ngón của Diệp Âm Trúc nắm chặt
“bởi vì ta sợ , ta sợ sau này chàng có thêm những người phụ nữ khác sẽ không để ý đến ta nữa. Ta biết trong lòng chàng chỉ coi ta là hảo huynh đệ thôi, nhưng ta nhịn không được cảm giác lo sợ chàng sẽ rời xa ta , cái cảm giác này làm ta không cách nào kiềm chế, ngay cả ta cũng không biết tại sao , trong một đoạn thời gian , ta đã lâm vào thống khổ cùng mâu thuẫn”
- Vậy tại sao nàng không nói cho ta biết nàng là nữ? Nàng nghĩ ta sẽ để ý đến thân phận nàng sao? Tô Lạp , không đâu , sẽ không đâu , bất luận nàng xuất thân Mễ Lan cũng tốt mà Lam Địch Á Tư cũng được, ta như thế nào lại để ý đến thân phận của nàng đây?
Tô Lạp thở dài một tiếng:
“Bởi vì ta biết chính mình không thể cùng chàng ở cùng một chỗ , cho nên thuỷ chung không nói ta là nữ nhân, kinh nghiệm từ nhỏ đã biến ta thành một người rất lý trí. Cùng chàng ở chung một chỗ chỉ là ta đơn phương mà thôi, dù ta không biết sau khi chàng biết ta là nữ hài tử thì sẽ như thế nào, nhưng ít ra cũng có thể thích ta, chàng nghĩ lại xem , cùng tài năng của chúng ta ở học viện , chúng ta có thể yên lặng tại túc xa sao? Nếu chàng biết ta là nữ hài tử , chàng không thích ta , như vậy ta càng thêm thống khổ , huống chi cho dù chàng thích ta thì sao , sẽ có một ngày ta phải rời xa chàng , cái cảm giác sinh tử ly biệt này sợ rằng cả ta và chàng đều không thể thừa nhận, chàng tâm địa đan thuần, ta không hy vọng tổn thương chàng, cho nên...
Nói đến đây, thanh âm Tô Lạp có chút nghẹn ngào. Lệ quang trong mắt hiện ra, Diệp Âm Trúc để tay Tô Lạp lên trên mặt mình
“Cho nên nàng lựa chọn chính mình im lặng sao, Tô Lạp , nàng ngốc lắm, nàng rất ngốc”
Tô Lạp than nhẹ một tiếng
“Không thừa nhận thì có thể thế nào? Ta chỉ sợ dù chúng ta chỉ có một phần vạn cơ hội ta cũng sẽ không buông tha nhưng thật sự chúng ta không có khả năng đó , giữa hai chúng ta , thật sự có rất nhiều cách trở. Lúc này , ta cùng chàng nói chuyện , cũng là lúc ta sắp rời khỏi thế giới này, ta không muốn những đồ vật này còn tồn tại , Âm Trúc, đáp ứng ta, nếu chàng còn có vài phần tình cảm đối với ta , dù có là tình cảm huynh đệ cũng tốt , sau khi ta chết đi, hãy quên ta đi”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.