Cầm Đế

Chương 183: Tô Lạp biến thành Hắc Phượng Hoàng (phần3)

Đường Gia Tam Thiểu

07/04/2013



“Không --- không! ta sẽ không để cho nàng chết, nhất định không”

Diệp Âm Trúc chợt kinh hãi , lúc này hắn mới phát hiện, cả cánh tay của Tô Lạp đã biến thành màu đen, hắn vội vàng đặt tay lên trên bích ty, nhanh chóng thúc dục tử trúc đấu khí trong cơ thể vào trong, giúp nàng áp chế độc tố.

- Ngốc tử, chàng đừng phí sức nữa, vô dụng thôi , nếu độc tính của bích ngọc ma long có thể dễ dàng hoá giải như thế , ta khi nào lại vội vã như vậy? Có thể chết vì chàng có lẽ là hạnh phúc của cuộc đời ta. Âm Trúc chàng có biết ta từng mâu thuẫn như thế nào không? Ta từng mong không dưới một lần có thể nói cho chàng biết ta là nữ hài tử nhưng chính là mỗi lần lời nói đến bên miệng rồi lại không nói nên lời, sau này ta hy vọng chàng có thể phát hiện ra. Nhưng chàng đan thuần là một đứa ngốc, chỉ biến ta thành một hảo huynh đệ mà thôi. Cho đến thất quốc thất long bài vị chiến, chàng mới lần đầu thấy dung nhan của ta, chàng thật khờ, cư nhiên nói với ta chàng cảm thấy rất thân thiết, quả là đồ ngốc, chúng ta hai người ở cùng một chỗ lâu như vậy , hai người tái kiến cùng một chỗ làm như thế nào mà không có cảm giác thân thiết đây? Đại biểu Lam Địch Á Tư tham gia thất long thất quốc bài vị chiến cũng là sự kiện thứ hai ta đáp ứng với cha ta, lúc ấy, nếu ta thu được thắng lợi cuối cùng thì chuyện thứ ba không cần hoàn thành nữa, chính là ta không nghĩ đến chàng cuối cùng lại đánh bại ta , kì thật , trong trận cuối cùng, ta còn có điểm giữ thực lực nhưng chàng bằng vào lực lượng chánh thức đánh bại ta, mặc dù ta có chút ngỡ ngàng nhưng ta lại rất cao hứng , chàng đã có năng lực tự bảo vệ cho mình. Cho dù Lam Địch Á Tư cùng Ba Bàng bao vây ở bên ngoài , chàng cũng có đủ khả năng để phá vây chạy thoát.

Thất long thất quốc bài vị chiến , sa mạc tịnh quyển , mấy lần vô hình thân mật , tiếp xúc, Diệp Âm Trúc trong lòng không nhịn được càng thêm thống khổ. Rõ ràng sơ hở như vậy, tại sao mình không nhận ra? Thậm chí lúc phát hiện ra có vấn đề cũng bị hắc phượng hoàng tự xưng là sư tỷ của Tô Lạp thoát khỏi nghi ngờ của mình, chính mình quả là ngu ngốc, thật ngu ngốc.

- Thất long thất quốc bài vị chiến chấm dứt , ta vốn không muốn gặp lại chàng nữa bởi ta sợ, ta sợ gặp lại chàng làm ta vĩnh viễn không thể kiềm chế cảm xúc của mình, chính là khi cha ta nói cho ta một năm trước khi quyết định việc thứ ba. Lúc đó Pháp Lam phong bế, ta nhịn không được tiến bước tới Cầm thành, chàng biết không, khi đó chính ta cũng tự hỏi mình tại sao lại đi về phương Bắc, khí hậu rét lạnh ở đây đã làm ta tỉnh táo lại, ta mới phát hiện ra ta đã rất gần Cầm thành, vì vậy ta một lần nữa lừa gạt chính mình, dù sao cũng còn có một năm, vậy sao không tới bên chàng nghỉ ngơi một năm. Vì vậy ta một lần nữa tới bên người chàng , một lần nữa yêu chàng tha thiết, ngốc tử.

Khụ… khụ…!

Ho khan thành tiếng, máu đen theo khoé miệng Tô Lạp trào xuống , ánh mắt nàng càng thêm hư nhược , nhưng trên mặt vẫn như trước mang theo nụ cười

“ngốc tử , ta rốt cuộc cũng có thể không cần về Lam Địch Á Tư cùng Pháp Lam nữa. Chính là chết , không còn gì luyến tiếc trong cuộc sống , ta càng hy vọng có thể chết trong lòng chàng , đây chính là hạnh phúc của ta, hạnh phúc cuối cùng.

Thân thể Diệp Âm Trúc đã bắt đầu kịch liệt run rẩy , lúc này đây, bởi vì đấu khí tiêu hao quá lớn, hắn cơ hồ liều mạng đưa đấu khí vào bích ty cùng tử trúc thần châm nhưng vẫn như trước không cách nào ngăn cản độc tố tiếp tục phát tán. Lúc này, độc tố của bích ngọc ma long bắt đầu mãnh liệt phát tác. Theo hắc sắc lan tràn, tánh mạng của Tô Lạp cũng từ từ biến mất, con mắt nàng cũng dần dần khép lại.

“Không được ngủ, Tô Lạp , mở mắt ra đi, nàng không thể ngủ , hãy đáp ứng ta, nàng nhất định không thể ngủ”

Diệp Âm Trúc rơi lệ đầy mặt tê hống . Âm thanh Tô Lạp giải thích mặc dù bình thản nhưng mỗi câu mỗi chữ đều bao hàm vô hạn tình thâm.

Luôn luôn lặng lẽ bảo vệ cho mình, luôn luôn ở bên cạnh mình, hết thảy mọi việc lúc này đều làm cho hình bóng mơ hồ trong lòng hắn dần dần hiện lên rõ ràng , hắn rốt cục phát hiện ở sâu trong nội tâm , sở dĩ không thể tiếp nhận tình cảm của Hải Dương , bởi vì nơi đó đã chứa hình bóng của một người , chính là Tô Lạp. Chỉ bất quá trong lòng hắn lúc đấy Tô Lạp là nam nhân , cái cảm tình đặc thù này ở sâu thẳm từ từ đứng lên , mà giờ phút này, hết thảy chân tướng được rõ ràng , tình cảm giấu trong nội tâm cũng bộc phát , Diệp Âm Trúc cũng hiểu được trong lòng mình tới cùng có ai.

“Âm Trúc”



Tô Lạp miễn cưỡng mở hai mắt nhìn nam nhân mà mình đã dành trọn tình cảm cả đời cho hắn.

“Có thể nói với ta một tiếng yêu không? Dù là lừa gạt cũng tốt”

“Tô Lạp , ta yêu nàng. Ta yêu nàng, ta yêu nàng..”

lệ nhãn mông lung , Diệp Âm Trúc không để ý hết thảy tất cả hô to, tâm hồn hắn phảng phất bị nghiền nát tan tành, đau đớn, tâm tình kịch liệt ba động dẫn đến kinh mạch không ngừng rối loạn ,oa một tiếng, phun ra một ngum máu tươi.

Tô Lạp thương tiếc nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn

“Ngốc tử, cuối cùng cũng có một lần không ngốc. Chàng biết ta hy vọng nhất được nghe gì không, chính là ta bây giờ lo lắng, Âm Trúc tỉnh táo một chút, được không? Chàng như vậy, sao ta có thể an tâm ra đi. Kỳ thật, ta biết chàng thống khổ hơn ta nhiều lắm, yêu một người, dù là đến chết cũng không thôi, lưu lại thống khổ cho chính mình đáng tiếc , ta không thể tiếp tục”

Một phiến hồng xuất hiện trên gương mặt kiều mỹ của Tô Lạp, tinh thần nàng đột nhiên phấn chấn hẳn lên

“Âm Trúc , đáp ứng ta , đáp ứng ta một việc , ta từ trước tới giờ chưa từng yêu cầu chàng làm gì đúng không?”

Diệp Âm Trúc nghẹn ngào không nói lên lời , chỉ có thể liều mạng gật đầu , hắn đã tiêu hao quá nhiều đấu khí, năng lượng trong cơ thể không ngừng giảm xuống , thậm chí ngay cả tánh mạng lực cũng không ngừng tiêu thất.

- Âm Trúc đáp ứng ta , nếu chàng yêu ta, hãy bình tĩnh lại, quên ta đi, coi như tiểu khất cái kia chưa từng xuất hiện.

“Không --------!, không , Tô Lạp nàng không thể chết…” D

iệp Âm Trúc gắt gao ôm lấy nàng, lại phun ra một ngụm máu tươi, ngụm máu đó rơi trên quần áo của Tô Lạp đã nhanh chóng được thẩm thấu hết cũng giống như tình yêu mà Tô Lạp dành cho hắn không hề so đo tính toán mà chỉ biết đó là yêu. Dòng ái huyết kia đã nhiễm hồng trên quần áo Tô Lạp .

Ngân long tiểu Ngân Tệ từ một bên nhảy đến, nó ngay một bên nhìn cũng cảm giác rõ ràng được Tô Lạp không ổn, cái loại cảm giác tánh mạng mãnh liệt trôi qua, làm khế ước giữa nó và Tô Lạp cũng đạm hoá, tiểu long kêu lên bi thương như đỗ quyên nhỏ máu



“mụ mụ, mụ mụ không được chết, không được chết”

Tô Lạp cầm tay Diệp Âm Trúc từ từ hạ xuống, trên mặt nàng nét ửng đỏ cũng dần tiêu hắc hoá thành màu đen cùng màu với cái thế giới âm u của tử thần đang kêu gọi nàng, ánh mắt nàng không có nhìn tiểu Ngân Tệ, đạo tinh thần cuối cùng đều lưu lại bên cạnh nam nhân yêu thương của mình , dù cho linh hồn biến mất cũng muốn đưa dung mạo hắn khắc sâu trong trí nhớ mình.

“Ta phải đi rồi, Âm Trúc, phiền chàng an táng ta cùng với một mai ngân tệ kia ở cùng một chỗ. Quên ta đi, nhớ kĩ nhất định phải quên ta”

hai hàng thanh lệ chảy xuống, hai tay Tô Lạp vô lực buông xuống , tánh mạng lực cơ hồ trong nháy mắt biến mất. Tử tịch, chánh thức tử tịch xuất hiện trên dung nhan tuyệt mỹ của nàng, hai mắt nàng chậm rãi nhắm lại.

“Không------!”

tiếng kêu như xé tim, Diệp Âm Trúc quỳ xuống trước giường Tô Lạp, gắt gao ôm lấy thân thể Tô Lạp , hắn như nào cũng không thể tin nội tâm của mình vừa mới tìm được chân ái tình lại cứ thế vĩnh viễn biến mất.

- Tô Lạp …,Tô Lạp ,van cầu nàng, sống lại, Tô Lạp ,bất luận như nào, xin nàng sống lại dù có phải đổi lấy tính mạng của ta.

Nước mắt đã khô , khoé mắt Diệp Âm Trúc xuất hiện nhàn nhạt vết máu, đó là cực độ thống khổ, huyết lệ đã lăn dài trên mặt hắn. Ở sâu trong nội tâm hắn , hắn thừa nhận , thống khổ này đã bóp ngẹt tim hắn khiến hắn vô pháp hít thở, thân thể Tô Lạp từ từ lạnh dần, tánh mạng của nàng cứ thế trôi qua làm Diệp Âm Trúc cơ hồ điên cuồng.

Đột nhiên, hắn nghĩ tới một chuyện, đúng! Lúc trước không phải Tử cũng đã chết hay sao? nếu sử dụng tánh mạng lực , thông qua bích ty, có thể đưa tánh mạng lực của mình truyền cho Tô Lạp , nói không chừng nàng có thể sống lại.

Nhưng rất nhanh , điểm hy vọng của Diệp Âm Trúc biến thành thất vọng, bởi hắn phát hiện, thân thể Tô Lạp không cách nào nhận một phần tánh mạng lực của mình, thân thể nàng giống như một bình kín hoàn toàn phong bế , mình cố gắng như thế nào cũng vô pháp đưa tánh mạng lực vào trong.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ,Tô Lạp! Diệp Âm Trúc luống cuống, hắn chưa bao giờ bối rối như vậy, gắt gao ôm lấy thân thể mềm mại của Tô Lạp, hắn thuỷ chung không muốn buông.

- Tô Lạp, nàng nói ta quên nàng, nàng có biết như vậy nàng đã bảo ta làm một việc vốn là không thể không? nàng ra đi, để lại ta một người, nàng có thể biết ta có thể chống trụ được bao nhiêu không?

Trong lồng ngực của Diệp Âm Trúc, Tô Lạp nàng nằm đấy trên mặt vẫn mang theo vẻ mặt hạnh phúc, nàng dù đã đi, nhưng nàng chết trong vòng tay của Diệp Âm Trúc, đối với nàng cũng hạnh phúc cuối cùng mà có lẽ trời già ban cho một con người có số phận bất hạnh như nàng. Nếu nàng còn sống, nhất định không muốn nhìn Diệp Âm Trúc bây giờ , chính là mãnh liệt thống khổ, sao có thể thanh thản mà ra đi đây?

Đúng vậy, để Diệp Âm Trúc quên Tô Lạp là một việc vô pháp khả thi . Bọn họ cũng không phải là chung tình mà là vô số tình cảm tích luỹ mà thăng hoa, cái loại cảm giác từ kinh ngạc, vui mừng cùng mất đi, thống khố, đánh sâu vào bên trong nội tâm. Cho dù là tử cấp cường giả, Diệp Âm Trúc cũng vô pháp thừa nhận, sự bi thống trong nội tâm hắn đã lên tới đỉnh điểm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cầm Đế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook