Chương 219: Tô Lạp,nàng còn nhớ không?(phần 2)
Đường Gia Tam Thiểu
07/04/2013
Âm Trúc tới đây cũng chính là vì những lời này của hắn nên hỏi tới:”Nói như vậy, chỉ cần nàng đồng ý gả cho ta, bệ hạ tuyệt đối sẽ không ngăn cản?”
Mã Tây Mạc mỉm cười nói:”đương nhiên, có thần dân của Lam Địch Á Tư chứng kiến, trẫm tuyên bố, chỉ cần Phượng Hoàng đồng ý, trẫm sẽ gả nàng cho ngươi, nhưng mà, ngươi cũng nên chuẩn bị tâm lý đi, Phượng Hoàng của ta không dễ dàng bị lay động như thế đâu, là quán quân duy nhất, ngươi hãy cho nàng thấy tài năng và nhưng vinh diệu mà ngươi có được. Ta kỳ vọng sự thành công ở ngươi.”
Sự lạnh lùng của Tô Lạp, Mã Tây Mạc đã quá hiểu rõ, cho nên hắn mới ở trước mặt Diệp Âm Trúc mà nói thế. Hắn đã tính toán rất kỹ, nếu như nữ nhi của hắn đồng ý gả cho Diệp Âm Trúc đương nhiên điều đó quá tuyệt vời nhưng nếu như nàng không đồng ý thì vẫn có thể trực tiếp đem Khắc Lôi Na công chúa gả cho hắn, như thế thì vẫn có thể lưu lại một nhân tài.
Từ Khắc Lôi Tư Ba và Khắc Lỗ Tư, Mã Tây Mạc đã biết giữa Diệp Âm Trúc và Khắc Lôi Na có có quan hệ thân mật, điều này khiến hắn rất là hài lòng, có Khắc Lôi Na dự phòng, hơn nữa lại có quyền lực cùng tài phú hấp dẫn, hắn tin tưởng không ai có thể cấp cho Diệp Âm Trúc đãi ngộ tốt hơn hắn.
“Đa tạ bệ ha.” Diệp Âm Trúc lại hướng Mã Tây Mạc thi lễ.
Bên cạnh đó, Khắc Lôi Na không biết tại sao lại có cảm giác chua xót trong lòng, từ lúc nàng biết Diệp Âm Trúc đến nay nàng chưa từng thấy Diệp Âm Trúc khiêm tốn như thế. Tất cả chỉ là vì Loan Phượng công chúa – con gái đế vương hay sao? Tất cả là vì vinh hoa phú quý hay sao? Thì ra hắn cũng không thể nào thoát khỏi cám dỗ.
“Bệ hạ, Loan Phượng công chúa nàng …” Sau khi Diệp Âm Trúc thi lễ, hắn đã có chút gấp rút không thể chờ nữa mà hướng Mã Tây Mạc hỏi.
Mã Tây Mạc hiển nhiên là hiểu được hắn, thấy được ánh mắt lo lắng của hắn thì trong lòng cảm thấy rất là cao hứng. Xem ra vinh nhục chính là nhược điểm của thiếu niên trước mắt này, chỉ cần có nhược điểm là quá tốt rồi.
“Người đâu, mau mời Phượng Hoàng.”
Khắc Lôi Tư Ba bên cạnh cao giọng hô:”Hữu Phượng Lai Nghi.”
Chẳng biết từ chỗ nào truyền đến một điệu nhạc du dương. Xa xa, một phiến vân vụ hồng sắc phiêu nhiên. Đến gần, mọi người nhìn thấy thì phát hiện ra đó cũng không phải là vân vụ mà là chẳng biết là do bao nhiêu cánh hoa mà tạo thành một màn hoa vũ.
Hồng, phấn, bạch ba sắc hoa bay nhẹ trong gió từ trên trời rơi xuống, dưới màn hoa vũ, một tòa kim xán cao thai hiện ra. Thai cao ba mươi thước, phía trên có sa mạn màu trắng, ẩn ước có thể nhìn thấy một cung trang nữ tử ngồi ngay ngắn, cho dù là có sa mạn ngăn trở không thể nào nhìn thấy rõ dung mạo được nhưng lại như ẩn như hiện có cảm giác như đang ở trong mơ vậy.
Người khác có lẽ nhìn không tới, nhưng sa mạn này không thể nào ngăn trở được Diệp Âm Trúc. Hắn phát ra một linh hồn lặng yên tiến vào trong sa mạn, khi thấy rõ dung nhan của nữ tử thì cả người Diệp Âm Trúc ngây dại.
Là nàng, thật sự là nàng, so với trước kia thì nàng càng thêm phong hoa tuyệt thế.
Tô Lạp lẳng lặng ngồi ở trên đó, hai mắt ửng đỏ, khóe mắt vẫn còn vương vài hạt thủy châu trong suốt, suối tóc dài màu lam thả xuống, dung nhan tuyệt mỹ khuynh quốc khuynh thành không hề có một điểm tì vết nào. Cung trang màu vàng trên người nàng càng khiến cho nàng có thêm khí chất cao quý và ưu nhã.
Quang minh thánh nữ Mã Lệ Na đã là tuyệt sắc trong tuyệt sắc, nhưng nếu lúc nàng nàng đứng bên cạnh Tô Lạp thì chí có thể làm tôn lên vẻ đẹp của Tô Lạp mà thôi.
Vẻ đẹp của Tô Lạp, chính là vẻ đẹp siêu phàm thoát tục. Nếu không phải khóe mắt nàng vương lệ, mang theo nổi thương cảm mà chỉ thế gian mới có thì sợ rằng bất luận kẻ nào nhìn thấy nàng cũng tưởng rằng nàng chính là tiên giáng trần.
Thu hồi linh hồn. một chút lo lắng cuối cùng của Diệp Âm Trúc cuối cùng cũng đã tan thành theo mây khói, chỉ cần Loan Phượng công cúa này chính là Tô Lạp thì đối với hắn mà nói, mọi chuyện khác không có vấn đề gì.
“Diệp Tô, Diệp Tô …” Khắc Lôi Na nhẹ kêu Diệp Âm Trúc vài tiếng. trong lòng thầm nghĩ, khi hắn thấy mình không có ngây người như thế, chẳng lẽ mình không phải là một mỹ nữ? Mà cho dù là lúc nhìn thấy Mã Lệ Na tỷ tỷ thì hắn cũng không có ngây dại như thế này.
Nhưng Khắc Lôi Na từ trong mắt của Diệp Âm Trúc lại phát hiện một chút bất đồng, ánh mắt của hắn mặc dù tỏ vẻ si mê, nhưng lại trong suốt như nước , ở sâu tận trong đáy mắt chỉ có thâm tình vô tận, ánh mắt si ngốc đó không biết tại sao lại khiến cho Khắc Lôi Na trong lòng có chút chua xót. Nàng phát hiện, chính mình có chút hy vọng ánh mắt kia là nhìn về phía của mình.
Khắc Lôi Na kêu liên tục vài tiếng, Diệp Âm Trúc mới hồi tỉnh lại, có chút nghi hoặc nhìn về phía nàng.
Khắc Lôi Na thấp giọng hỏi:”ngươi có nhìn rõ hình dáng của nàng chưa? Bất quá, màn hoa vũ này thật là xinh đẹp!”
Đa số người đều giống như Diệp Âm Trúc, ngẩng đầu nhìn cao thai màu vàng, đương nhiên bọn họ không có được khả năng như Diệp Âm Trúc có thể nhìn thấy rõ bên trong, nhưng mỗi người đều nghĩ đến Lam ĐỊch Á Tư đệ nhất mỹ nữ, đến tột cùng đẹp đến thế nào? Đương nhiên, ngoại trừ các đại thần đã từng chứng kiến đôi mắt lạnh như băng của Tô Lạp.
Cao thai màu vàng gần với vũ bỉ bình thai, Mã Tây Mạc phất tay, mọi người tránh ra nhường cho Diệp Âm Trúc một thông lộ.
Mã Tây Mạc mỉm cười nói:”Diệp Tô, ngươi hãy hướng Phượng Hoàng thi triển một chút kỹ nghệ đi.”
Âm Trúc trong mắt chỉ có cao thai kia, nghe vậy đáp:”Đồng thời.”
Giơ tay lên, tu di thần giới hiện ra, trong lòng bàn tay hiện ra một một tia sáng màu ngọc.
Mã Tây Mạc ngây dại, những người bên cạnh hắn cũng như thế, xuất hiện trong tay của Diệp Âm Trúc chính là một cái hạp tử, một cái hạp tử nhỏ bằng bàn tay, nhưng hạp tử này chính là dùng vàng điêu trác thành.
Ai có thể nghĩ đến, thanh niên trước mắt ngay cả một thanh ma pháp trượng cũng có không có, lại có thể xuất ra một cái hạp tử được chế tác bằng vàng, đó là sự xa xỉ đến cỡ nào? Chiếc hạp tử thôi mà đã trân quý thế này rồi thì đồ vật bên trong đó không biết trân quý đến mức nào?
Mã Tây Mạc trong tay đổ mồ hôi lạnh, một khối vàng như thế… thanh âm của Diệp Âm Trúc lại vang lên bên tai hắn, “Phiền toái bệ hạ, dâng lễ vật này cho công chúa điện hạ.”
Mã Tây Mạc đột nhiên phát hiện, thanh niên trước mắt này tựa hồ càng không thể nhìn thấu, tiện tay tặng vàng cho người khác, hắn là một tiểu tài phú sao? Vàng quả thật là quá trân quý, hắn giao cho Khắc Lỗ Tư bên cạnh, vị nguyên soái này tự mình đưa lên.
Sau khi vàng rời khỏi tay thì Diệp Âm Trúc hầu như không còn quan tâm đến nó nữa, đi theo thông lộ mà mọi người tạo ra, tiếp tục đi đến phía dưới của cao thai, ngửa đầu nhìn lên, “Công chúa điện hạ, ta nguyện hát tặng nàng một ca khúc, mong nàng hãy lắng nghe”
Nghe được Diệp Âm Trúc lại muốn hiến ca, mọi người nhất thời giật mình lui về sau một bước, bọn họ đều biết, tiếng hát của Diệp Âm Trúc chính là tinh thần ma pháp, ngay cả quang minh thánh nữ cũng bị đánh bại.
“Diệp Tô, ca khúc …” Mã Tây Mạc nhịn không được nói.
Diệp Âm Trúc lắc đầu, ngồi xuống tại chỗ, “bệ hạ yên tâm, ta sẽ không truyền ma pháp lực vào.”
Quang mang chợt lóe, song tất của Diệp Âm Trúc hé ra, một thanh cổ cầm với xà phúc ngưu mao cùng với tiểu băng liệt đoạn văn, cổ cầm vừa ra, khí chất của Diệp Âm Trúc lại thay đổi, tựa như là một tinh tú trên bầu trời, khí chất ưu nhã, cao quý toát ra ở mỗi cái giở tay nhấc chân, cho dù là quang minh thánh nữ Mã Lệ Na cũng không nhịn được mà bị ảnh hưởng.
“Triêu dương ký thăng, sào phượng hữu thanh, chu ti nhất tấu, thiên hạ văn minh” Cầm tên: Minh Phượng,Diệp Tô mượn phượng cầu hoàng chi ý,nguyện vì công chúa điện hạ sở tấu.
Khi một thanh âm của huyền cầm vang lên sắc mặt của những người trên đài đồng thời biến đổi.
Quang minh thánh nữ Mã Lệ Na từ trong tiếng đàn đó đột nhiên nghĩ đến thân phận của hắn, mà Mã Tây Mạc đại đế trong long cũng có chút cảm giác bất an mơ hồ, hai chữ trong đầu chợt lóe qua, lại nhớ đến lời cầu xin trước đây của nữ nhi, tâm trạng của hắn trầm xuống, nhưng khi tiếng đàn vang lên thì đã không ai có thể ngăn cản.
Đúng vậy, Diệp Âm Trúc không hề sử dụng một chút ma pháp lực nào đối với Tô Lạp, nhưng một tiếng đàn đã chấn nhiếp những người ở trên bình đài, hỗn hợp linh hồn khí tức với tiếng đàn, dưới tình huống không hề chuẩn bị, cho dù là Mã Lên Na cũng không thể miễn dịch, càng không cần phải nói đến những người khác.
Cũng khi tiếng đàn vang lên thì hạp tử được điêu trác bằng vàng kia cũng đến tay của Tô Lạp từ Khắc Lỗ Tư.
Không có ngoại nhân, song tuyệt thế mỹ mâu đã không cần phải che dấu dung quang vốn có bằng ánh mắt lạnh như băng, vàng vào tay, nồng nặc nguyên tố năng lượng truyền vào tay bàn nàng, một cảm giác kỳ dị từ sâu kín trong nội tâm nàng nổi lên.
Dưới ảnh hưởng của tiếng đàn, Tô Lạp không có dũng khí để mở hạp tử ra mà chỉ gắt gao để trong lòng bàn tay.
Âm luật của Minh Phượng du dương, nhưng lúc này thanh âm thanh thúy đó lại diến tấu một nhạc khúc bi thương và thê lương, tựa hồ như muốn nói, xa rời người yêu là vô cùng thống khổ, nỗi tương tư là thống khổ vô tận.
Nhưng nghe theo tiếng đàn, khi thì như tùng đào nộ hào, khi thì như đỗ quyên bi đề, thanh âm xoay quanh không dứt, quả thật rất tuyệt diệu.
Khúc dạo đầu xong, tiếng hát vang lên, hòa hợp với thanh âm của tiếng đàn, khiến cho nỗi thương cảm càng tăng lên.
“Na nhất cá nhân,
Na nhất song nhãn,
Bất nhu yếu ái nhân đích an úy。
Na nhất khỏa tâm,
Na nhất phân tình,
Bất tưởng yếu khiên thủ đáo minh thiên。
Tình nhược thị hoa khai hoa tạ,
Ái chung cứu thương hải tang điền,
Biệt vấn ngã cai như hà,
Tài hội đáo vĩnh viễn。
Khán thế gian duyến khởi duyến diệt,
Mạc tiếu ngã vô oán vô hối,
Thùy hựu đổng chẩm dạng ái,
Tài thị chân vĩnh viễn。
Ngã khán bất kiến,
Ngã thính bất kiến,
Thiên trường địa cửu đích nặc ngôn。
Ngã chích khán kiến,
Ngã chích thính kiến,
Tằng kinh ủng hữu đích triền miên。”
Bi thương đích ca thanh dừng lại,Diệp Âm Trúc trong mắt đồng dạng mông lông, hình ảnh dĩ vãng như từ từ hiện về theo ca từ trước mắt chàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.