Chương 103: Tổng hợp thực lực bại Ngân Long (p3)
Đường Gia Tam Thiểu
06/04/2013
Sau một hồi rất lâu sau,Ly Sát khe khẽ thở dài một tiếng:
- Cám ơn ngươi, Âm Trúc.
- Cám ơn cái gì?
Cười thản nhiên, Ly Sát nói:
- Cám ơn ngươi làm cho ta không còn cảm giác cô độc, làm cho ta cảm thụ được trên thế giới này còn những điều tốt đẹp đáng lưu luyến như vậy.
- Tô Lạp sao còn chưa trở về, Thích khách hệ đã không tham gia Tân Sanh Đại Tái, mấy ngày hôm nay lẽ ra cũng không lên lớp,hắn chạy đi đâu vậy kìa?
Cảm thụ được Ly Sát có bộ dáng đặc biệt ôn nhu, Diệp Âm Trúc thật sự có chút không quen, vội vàng chuyển sang chuyện khác.
Vẻ mê ly trong mắt Ly Sát dần dần khôi phục như thường, nét băng lãnh trở lại, lạnh nhạt nói:
- Ngươi ở học viện còn có sự việc gì cần thì nhanh chóng giải quyết. Ta đi tìm Á Tu Tư thúc thúc, thương lượng cách phối hợp, buổi chiều ta sẽ trở lại tìm ngươi.
Thân ảnh nhoáng lên, Ly Sát xuất ra một không gian ma pháp, trong nháy mắt truyền tống khỏi Kí túc xá. Nhìn lại vị trí nàng vừa đứng, Diệp Âm Trúc không khỏi mỉm cười. Kinh nghiệm thực chiến của cô nàng Ngân Long hơn ngàn năm tuổi này cũng thật là tệ hại. Nếu lúc đầu nàng ta dùng ngay loại ma pháp truyền tống này để né tránh thì hắn đâu có dễ áp đảo như vậy, nhưng mà dù sao loại ma pháp cao cấp này cũng tiêu hao pháp lực rất lớn.
“Lần này li khai thời gian khá dài, học viện có thể đã được Mễ Lan đế quốc thông tri, nhưng có chút sự tình phải do chính mình thu xếp mới ổn thỏa..”, nghĩ đến đây, Diệp Âm Trúc nhanh chóng rời khỏi túc xá,vội vã hướng kí túc Hải Dương và Hương Loan đi tới.
Trước lúc cuộc thi đấu kết thúc, Hải Dương và Hương Loan đều đã trở về túc xá nghỉ ngơi. Trận chiến Thần Âm Hệ cùng Phong Hệ, sự xuất hiện của cửu cấp Ngân Long mang đến cho Hương Loan công chúa chấn động thật lớn. Nàng từ trước đến giờ không biết Diệp Âm Trúc còn có thực lực cường hoành như vậy.Trái lại Hải Dương là người hiểu rõ thực lực thật sự của Diệp Âm Trúc tịnh không có quá nhiều kinh ngạc. Đương lúc Diệp Âm Trúc đến túc xá của bọn họ, Hương Loan đang bức vấn Hải Dương, Ngân Long của Diệp Âm Trúc rốt cuộc là từ đâu mà có. Nàng tự nhiên nghĩ không ra, Ngân Long hôm nay xuất hiện trên chiến tràng chính là Ly Sát lần trước mang Diệp Âm Trúc đi.
- Hải Dương, Hương Loan học tỷ. Các ngươi có nhà không?
Tiếng gọi cửa vọng đến, đang hàn huyên nhưng nhị nữ đều nghe ra giọng nói của Diệp Âm Trúc.
Hải Dương khúc khích cười.
- Ngươi không phài là muốn biết Ngân Long kia là từ đâu mà ra sao? Hiện tại vừa đúng lúc có thể trực tiếp hỏi hắn cho rõ ràng.
Mở cửa, Hải Dương mời Diệp Âm Trúc vào trong, nếu không sắp phải li khai một thời gian, Diệp Âm Trúc còn thật sự không nguyện ý vào thời gian này đối diện với Hương Loan. Hoàn toàn không còn một chút dấu hiệu ôn nhu nào như lần hai người gặp riêng nhau, thậm chí vẻ mặt của Hương Loan còn có phần băng lãnh hơn Hải Dương lúc chưa khôi phục lại dung mạo.
- Hương Loan học tỷ…
Diệp Âm Trúc cẩn thận kêu lên một tiếng, đắc tội với nữ nhân đúng là đáng sợ, hậu quả của việc đắc tội mĩ nữ thì càng thêm nghiêm trọng. Bây giờ hắn đã thật sâu sắc hiểu được đạo lí này.
- Hừm...
Hương Loan đằng hắng một tiếng, cũng không lí gì tới Diệp Âm Trúc, trực tiếp ngồi xuống trường kỉ.
Ánh mắt Hải Dương nhìn Diệp Âm Trúc tựa hồ muốn nói: ”Không phải đã bảo ngươi đợi qua vài ngày cơn giận của Hương Loan tỷ đã tiêu rồi lại đến bồi tội sao? Giờ sao lại ở đây."
Diệp Âm Trúc bất lực gãi gãi đầu, nói:
- Hải Dương, ta phải đến cáo từ các ngươi.
- Cáo từ?
Hai từ này tức thời làm cho Hương Loan chú ý, dù vậy nhưng trên mặt lại xuất một biểu tình băng lãnh, cực nhanh đến sát trước mặt:
- Ngươi lại muốn đi đến địa phương nào?
Diệp Âm Trúc cười khổ nói:
- Sự tình này ta không thể nói ra được. Nhưng Hương Loan học tỷ đáng ra sẽ biết thôi, qua hai ngày nữa ngươi đi hỏi Tây Nhĩ Duy Áo thúc thúc. Nếu ông nguyện ý nói, ngươi tự nhiên có thể biết.
Hải Dương tịnh không hỏi Diệp Âm Trúc đi đâu, chỉ là vẻ mặt có chút trầm xuống, nhẹ giọng nói:
- Cần đi bao lâu?
Diệp Âm Trúc suy nghĩ một hồi,nói:
- Cụ thể cần bao nhiêu lâu ta cũng không biết. Ta chỉ có thể nói sau khi sự tình kết thúc ta sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để trở về, ít nhất cũng cần hai tháng.
- Lâu như vậy sao?
Hải Dương ngẩng đầu lên, bạch quang che chắn trên khuôn mặt nhẹ nhàng tiêu thất, lộ ra khuôn mặt tuyệt sắc của nàng. Từ trong ánh mắt nàng, Diệp Âm Trúc thấy được tình cảm nồng đậm quyến luyến không muốn rời xa ,sự dịu dàng của Hải Dương lúc này lại như là một loại vũ khí sắc bén nhất, ghi khắc vào sâu thẳm nội tâm Diệp Âm Trúc. Lúc này đây hắn mới kinh ngạc nhận ra rằng, nguyên lai ở trong lòng mình, sự ôn nhu của nàng lại quan trọng như vậy.
Diệp Âm Trúc trong mắt toát ra một tia nhu hòa.
- Chuyện này ta cần phải đi, bởi vì ta không có sự lựa chọn.
Hải Dương rất thông minh, trong lòng rung động.
- Lẽ nào có liên quan đến việc hôm nay của Ngân Long kia sao?
Diệp Âm Trúc nhè nhẹ gật đầu, xem như mặc nhiên thừa nhận.
- Vậy ngươi khi nào đi?
Hải Dương nhẹ giọng hỏi.
Diệp Âm Trúc nói.
- Buổi chiều.
Hải Dương trầm mặc nhìn Diệp Âm Trúc, đôi mắt của nàng đã tràn ngập làn nước.
Hương Loan ngây ngốc kế bên, nàng đột nhiên phát hiện, giờ này, khắc này bản thân lại hoàn toàn trở thành người ngoài cuộc, đến nói cũng không nói vào được một câu. Một loại cảm giác không tên khiến nàng rất khó chịu, những oán hận trong lòng đối với Diệp Âm Trúc cũng âm thầm tiêu mất. Thay vào đó, là một cảm giác khiến nàng tựa hồ khó tiếp nhận, chậm rãi lui ra, mang theo một tia lạc lõng tịch mịch, trở về phòng của mình. Trong lúc này, nàng không muốn làm phiền người tỷ muội tốt nhất của mình.
Hải Dương không hỏi Diệp Âm Trúc nói những câu như ngươi có thể đừng đi hay không? Nàng biết rằng, nam nhân đều phải có những việc cần phải làm, nhất là nam nhân xuất sắc như Diệp Âm Trúc. Tương lai của hắn không thể hạn lượng, sao lại có thể bởi vì mình mà làm trở ngại sự phát triển của hắn?
Hải Dương nhẹ giọng nói:
- Ta muốn đi cùng ngươi, được không?
Diệp Âm Trúc trong lòng rung động. Hắn chợt nhận ra, bản thân không ngờ lại vô pháp nói ra lời để cự tuyệt Hải Dương, nhìn vào trong mắt nàng đã ngân ngấn hơi nước như muốn tràn ra ngoài, bật thốt ra lời:
- Được rồi.
Hải Dương trước tiên là toàn thân cứng nhắc một hồi,nàng thật ra cũng không có ôm nhiều hy vọng Diệp Âm Trúc sẽ đáp ứng. Từ sau khi chủ động hướng Diệp Âm Trúc biểu lộ, mặc dù Diệp Âm Trúc tịnh không có nói ra lời cự tuyệt, nhưng nàng lại có thể cảm nhận rõ ràng giữa mình và Diệp Âm Trúc thủy chung vẫn duy trì một khoảng cách nhất định. Ngoài từng nắm tay mình ra, thời gian cùng nhau trên đường đi Cực Bắc Hoang Nguyên ôm mình ngồi trên lưng ma thú ra. Hắn có thể nói là một quân tử thuần khiết nhất, chưa bao giờ có hành động gì quá đáng, điểm này làm cho Hải Dương vui mừng nhưng cũng không khỏi có chút mất mát. Nàng biết rằng Diệp Âm Trúc còn chưa có xem mình là nữ nhân của hắn, thủy chung chỉ là bạn tốt mà thôi. Mà lúc này, ánh mắt của hắn tựa hồ phát sinh một ít biến hóa, đó tựa hồ là luyến ái, lại tựa hồ như thêm vài thứ đặc thù. Nữ hài tử trong phương diện tình cảm đều cực kì mẫn cảm, Hải Dương cũng không ngoại lệ. Cho nên,nàng rất rõ ràng nhận biết được, quan hệ của mình và Diệp Âm Trúc từ giờ phút này đã trở nên không giống với trước kia nữa.
Sau khi thốt lời đáp ứng, Diệp Âm Trúc tịnh không có hối hận. Trong số tất cả những nữ hài tử mà hắn quen biết, Hải Dương là người mang đến ít phiền toái nhất, cũng là người nhu thuận nhất. Thời gian ở Cực Bắc Hoang Nguyên, nàng luôn luôn yên lặng theo sát bên mình, từ trước giờ không làm những việc dư thừa. Mà pháp lực của nàng cũng đã đề thăng đến trình độ thanh cấp, cùng cầm tranh hợp bích với mình không nghi ngờ gì nữa sẽ phát huy uy lực âm nhạc pháp lực càng mạnh mẽ hơn. Cho dù đội quân đã có quân số năm trăm, thuyết phục Tây Nhĩ Duy Áo đối với mình mà nói tịnh không quá khó, có thêm Hải Dương, cũng càng nắm chắc thêm phần thắng.
- Âm Trúc, ngươi thật là tốt.
Tâm tình kích động, Hải Dương cũng không kềm nén được tình cảm trong lòng, lao vào trong lòng của Diệp Âm Trúc. Nàng thật sự đã khóc, nhưng là vì quá vui mừng mà khóc, cũng đồng dạng là nứơc mắt, nhưng tâm cảnh hoàn toàn bất đồng.
Ôm nhẹ vùng eo thon mảnh của Hải Dương, ngửi được hương thơm nhẹ nhàng trên tóc nàng, Diệp Âm Trúc không khỏi một trận mê say.
- Vốn ta định để ngươi ở lại giúp đỡ Yên La bọn họ tu luyện, ngươi đã muốn đi, vậy thì cùng nhau đi. Yên La bọn họ hiện tại vừa bắt đầu học tập nhạc khí diễn tấu, nhạc khúc căn bản còn cần thời gian luyện tập, đợi chúng ta trở về lại giúp các nàng ấy đề thăng cảm thụ âm nhạc cũng không muộn.
- Ừm…
Hải Dương khẽ ừ một tiếng.
Lồng ngực của Diệp Âm Trúc rất ấm áp. Nàng đột nhiên phát hiện trái tim mình và Diệp Âm Trúc lần đầu tiên gần nhau như vậy, mà loại cảm giác này sao lại tuyệt hảo như thế. Hai mắt nhắm lại thỏa mãn, nàng thậm chí hy vọng thời khắc này vĩnh viễn không tiêu thất.
- Khục…khục…
Hương Loan không biết từ khi nào lại từ trong phòng ra đến.
- Diệp Âm Trúc, ta cũng muốn đi.
Hải Dương như là kinh cung chi điểu, bay nhanh từ trong lòng Diệp Âm Trúc ra xa, bạch quang sáng lên, che chắn khuôn mặt đỏ bừng của nàng.
Diệp Âm Trúc cười khổ nhìn Hương Loan.
- Hương Loan học tỷ, công chúa điện hạ, ngài xin đừng làm khó ta. Thật ra, lần trước ta mang Hải Dương đi, mà không có cho ngươi biết, là bởi vì ngươi thân phận bất đồng ah! Là một đế quốc công chúa đột nhiên biến mất, Mễ Lan Thành không phải là được một phen ầm ĩ sao?
Hương Loan giận dữ nhìn Diệp Âm Trúc.
- Ta mặc kệ. Tại sao các ngươi đều có thể ra ngoài chơi, ta thì không được? Lần này nói sao ta cũng phải đi theo.
Diệp Âm Trúc bất lực nói:
- Chúng ta tịnh không phải đi chơi ah! Nếu không như vậy đi, học tỷ,ngươi chỉ cần thuyết phục Tây Nhĩ Duy Áo thúc thúc, ta sẽ mang ngươi đi. Nói cho cùng, lần này ta đi là giải quyết công việc của Mễ Lan đế quốc.
- Vì đế quốc làm việc?
Hương Loan sửng sốt một chút.
Diệp Âm Trúc gật đầu nói:
- Ta không thể giải thích, công chúa điện hạ đi hỏi Tây Nhĩ Duy Áo thúc thúc đi, cấp sự lần này rất nguy hiểm. Đương nhiên, phiền ngươi ngày mai đi hỏi lại, trong thời gian ngắn, mặc dù ta sẽ mang Hải Dương li khai học viện, nhưng sẽ không li khai Mễ Lan Thành. Tây Nhĩ Duy Áo thúc thúc sẽ biết chúng ta đang ở địa phương nào, ta đi trước nha.
Hắn không dám để cho Hương Loan tiếp tục dây dưa nữa, sau khi hướng Hải Dương gật đầu ngụ ý, lập tức nhanh chóng bỏ chạy.
Diệp Âm Trúc lại đi tìm Mã Lương, Thường Hạo, đem việc mình tạm thời li khai nói cho bọn họ. Nhưng tịnh không nói ra việc Thất quốc thất long bài vị chiến, một phần là không muốn bọn họ vì mình lo lắng. Ngoài ra, Thất quốc thất long bài vị chiến dẫu sao cũng là cuộc thi đấu bí mật do Pháp Lam chủ trì. Hiểu biết quá nhiều, đối với bọn họ tịnh không có chỗ nào tốt.
Sau khi từ chỗ Mã Lương, Thường Hạo đi ra, Diệp Âm Trúc lại đi tìm Yến La, báo cho các nàng biết mình trong vòng ba tháng sẽ không trở về. Nếu các nàng có chuyện gì có thể trực tiếp đi tìm Ni Na chủ nhiệm hỏi thăm. Về phần học tập nhạc khí căn bản không cần hắn dặn dò. Hiện tại mười một Lam tinh linh mỹ nữ bọn họ trải qua trận đấu cùng Phong hệ, lòng say mê âm nhạc đã tiến nhập trạng thái cuồng nhiệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.