Chương 111: Trận đánh quyết liệt ở hoang nguyên (phần 2)
Đường Gia Tam Thiểu
06/04/2013
Đại địa chiến sĩ rất nhanh đã quây quanh đôi thân vệ sư nhân,chiến sĩ sư nhân toàn dựa vào thân thể cường hãn cùng lực lượng của chúng, đáng tiếc,lúc này những nhân sư tương đương với hoàng cấp sơ giai chiến sĩ gặp được lại là lục cấp đại địa chiến sĩ. Mà số lượng là 150 đối 100, trận chiến vừa bắt đầu. Đội thân vệ sư nhân đã bị áp chế tuyệt đối ở thế yếu. Chia ra 3 chiến sĩ đối phó 2 sư nhân. Trường chiến đấu này đã hiện ra cục diện bên nào phải ngã xuống.
Đúng lúc này, một tiếng sang sảng rõ ràng,tiếng đàn “đinh đong” trong trẻo như mây trôi nước chảy vang lên, phảng phất như nước chảy xuống ghềnh, lại tràn ngập khí thế nguy nga,tựa như núi cao ngưng trọng.Một cơn sóng màu vàng nhạc từ trên trời giáng xuống,bao phủ cả chiến tràng lẫn người hai bên.
Trên đỉnh núi, thân ảnh ưu nhã kia đang gảy trên một cây cổ cầm chanh sắc. Linh hồn khí tức cúa Phi Bộ Liên Châu cầm lại phóng ra một khúc . Dựa vào tinh thần lực khống chế chuẩn xác, mặc dù khoảng cách không gần, nhưng Diệp Âm Trúc lại không chế cầm ma pháp của mình từ trên cao giáng xuống, Trực tiếp bao trùm phạm vị chiến đấu không lớn kia, đây là một loại hình thức mở rộng của thần âm quang hoàn, đem âm nhạc đặt lên một vị trí với phạm vi càng lớn hơn, mà hiệu quả của cầm ma pháp cũng không tản mác. Càng tập trung phát huy tác dụng, đây là vì mỗi ngày đều thao túng thần âm quang hoàn nhưng không cách nào bao phủ tất cả chiến sĩ, Diệp Âm Trúc khổ sở suy nghĩ rất lâu mới nghĩ ra một loại phương pháp sử dụng cầm ma pháp mới,lúc này, vừa vặn dùng những sư nhân trước mặt làm thí nghiệm.
Đồng thời đem một thần âm quang hoàn thật lớn bao phù hơn 200 người, được thiên tài Cầm Đế tương đương lam cấp ma pháp sư Diệp Âm Trúc toàn lực diễn tấu, lập tức sinh ra tác dụng.
Cùng dạng đang chiến đấu, nhưng chiến sĩ nhân loại cùng Chiến sĩ thú nhân lại có hai loại cảm giác nóng lạnh khác hẳn nhau.
Đội thân vệ sư nhân bị tiếng đàn nhu hòa bao phủ, dưới âm luật tang mỹ(…), chỉ có thể cảm thấy toàn thân giãn ra mà chiến ý thôi thúc trong lòng cũng nhanh chóng giảm xuống, bất luận công kích ra ngoài hay lực lượng trong người cũng đều vô hình trung nhanh chóng yếu đi, mà cùng với bọn chúng tương phản, chiến sĩ nhân loại lại cùng một dạng hưng phấn, lục cấp đấu khí chớp mắt đề thăng, đạt tới lục cấp cao giai chiến sĩ, thậm chí đạt tới thanh cấp sơ giai tiêu chuẩn, vốn đang ở thế mạnh chớp mắt biến thành thế áp đảo.
Thân vệ sư nhân trong một thoáng đã tiêu tùng, từng tên sư nhân từ từ gục ngã. Trường chiến tranh này không còn gì để lo lắng. Lam cấp thần âm, Cầm Tông đệ nhất cầm khúc tăng phúc cùng tước nhược (tăng phúc-làm yếu).Lần đầu tiên đạt hiệu quả hoàn mỹ nhất. Cũng nhờ khúc này mà trận chiến 500 chống 5000 trở thành không có tổn thất nào.
Đấu khí lam sắc nhờ cầm khúc mà tăng vọt. Mã Cách Lợi cao 3 mét bị Áo Lợi Duy Lạp một kiếm đánh bay, 3 đạo lam sắc kiếm quang trên không trung xoay vòng như vẽ ra sự tử vong, nhân loại cùng thú nhân chiến sĩ so sánh, ngoại trừ ma pháp sư mang đến ưu thế lớn, thì ưu thế lơn nhất là trang bị. Nhớ đấu khí bản thân cùng ưu thế gia tăng của Tim Lam chiến giáp cùng với trọng kiếm thủy lam sắc. Áo Lợi Duy Lạp thực lực đã vượt qua Mã Cách Lợi với ưu thế thân thể to lớn. Dưới phụ trợ của , Mã Cách Lợi thậm chí cơ hội làm cho Áo Lợi Duy Lạp gặp phiền toái cũng đã biến mất.
Áo Lợi Duy Lạp không phải loại chiến sĩ tấn công điên cuồng. Hắn luôn tĩnh táo để thống suất. Loại tĩnh tảo này cũng tồn tại trong chiến đấu.
Tiếng “Ầm Ầm” vang lên, vũ khí trong tay Mã Cách Lợi bị 3 đạo kiếm trảm hoàn toàn nghiền nát, mà sau đó một khắc, vị quân đoàn trưởng của lôi thần bộ lạc đã thấy được tử thần triệu hoán.
Bộ lông sư nhân màu hoàng kim được lục cấp đấu khí bảo vệ trong nháy mắt bị nghiền nát, lam quang vẽ ra một đường cong hoàn mỹ. Đường tròn nọ đột xuất, nhắm vị trí phòng ngự thấp nhất của sư nhân là yết hầu.
Nhìn lại hai đạo thân ảnh chênh lệch với nhau. Nương theo từng điểm lục sắc tinh quang bể nát, Áo Lợi Duy Lạp đã xuất hiện sau lưng Mã Cách Lợi, trọng kiếm trong tay giơ lên cao, cùng là tuyên bố thắng lợi cuối cùng của chiến trường.
Trong mắt Mã Cách Lợi tràn ngập vẻ không cam lòng. Ánh mắt hung hãn từ từ biến mất, thân thể to lớn giống như một khối núi bị đổ ầm ầm ngã xuống, đầu cùng cơ thể đã chia làm hai bộ phận riêng biệt.
Ngoại trừ 300 tử thần, Mễ Lan chiến sĩ cùng ma pháp sư đều giơ cao vũ khí cùng ma pháp trượng torng tay, tiếng hoan hô thắng lợi cùng với cầm khúc vang vọng khắp núi, thắng lợi, đây là thắng lợi đầu tiên của bọn chiến sĩ Mễ Lan trong nhiệm vụ lần này, hơn nữa là thắng lợi khi đối diện địch nhân gấp 10 lần a! Mà thắng lợi này, chính thức xác nhận địa vị của Diệp Âm Trúc trong lòng bọn chiến sĩ, chỉ huy của Diệp Âm Trúc có lẽ vẫn còn sơ hở, nhưng khi chiến đấu bất luận là âm nhận bảo vệ hay thần âm tăng phúc sau này, đều đem đến tác dụng quyết định trong chiến đấu.
Áo Lợi Duy Lạp ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi, Diệp Âm Trúc hai tay giữ dây đàn, giảm đi dư âm của . Ánh mắt chạm nhau, Áo Lợi Duy Lạp đưa kiếm vào tay trái, tay phải giơ lên đỉnh đầu, vươn ngón cái ra, dưới tác dụng của thần âm bao hàm cả vui sướng lẫn lâm li, làm công kích của hắn đạt đến lực lượng chiến đấu cao giai hơn,mặc dù chỉ là lần đầu tiên. Nhưng Áo Lợi Duy Lạp lại phát hiện, chính mình lại thích được thần âm quang hoàn bao phủ khi chiến đấu.
Hồ nhân Khẳng Đặc bị 3 trọng kiếm áp chế đưa đến trước mặt Diệp Âm Trúc. Lúc này sắc mặt của vị trí giả Hỗn Biên quân đoàn đã biến thành màu xám, là 5000 đánh 500 a! Từ khi chiến đấu bắt đầu đến khi kết thúc, lại chỉ có một đoạn thời gian ngắn, hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, 500 người trước mắt lại cường hãn như thế, kỳ thật, bọn thú nhân phán đoán cũng không sai, địch nhân của họ chỉ có 500. Nhưng một người trong 500 lực lượng tinh nhuệ này so với 2 người trong Mễ Lan quân đoàn còn lợi hại hơn, không tổn thất, đối phương không tổn thất a! Đừng nói chống cự, Khẳng Đặ bây giờ thậm chí đã từ bỏ ý niệm giữ lại sự sinh tồn của mình.
Lam quang lóe lên. Áo Lợi Duy Lạp đi tới bên người Diệp Âm Trúc “Âm Trúc. Theo truyền thống của quân đoàn thú nhân, hồ nhân là quân sư, người này chắc là có thể cung cấp cho chúng ta không ít tin tức.”
Diệp Âm Trúc thu hồi Phi Bộc Liên Châu. Nhìn Khẳng Đặc. Ánh mắt trong suốt của hắn trở nên giống như hàn đàm thâm sâu, hai đạo ánh mắt lăng lệ như khoan thẳng sâu trong mắt Khẳng Đặc “Ngươi tên gì?”
Thanh âm của Diệp Âm Trúc rất nhẹ nhàng. Mễ Lan chiến sĩ bên cạnh thấy ra thì không có cảm nhận gì. Nhưng trong đầu hồ nhân Khẳng Đặc thì như ma âm xâm vào não. Tinh thần phòng tuyến vốn yếu đuối của hồ nhân trong nháy mắt tan rã.
“Ta. Ta gọi là Khẳng Đặc.” Ánh mặt hồ nhân trở nên mù mịt. Tinh thần ma pháp thôi miên khống chế hắn tuyệt đối không có khả năng chống cự.
“Lôi thần bộ lạc gần đây đều binh đến Cực Băc Hoang Nguyên làm gì? Tại sao số lượng quân thủ ở đây của các ngươi so với lúc trước không giống nhau?
“Cụ thể tại sao ta cũng không biết, chúng ta chỉ là theo mệnh lệnh của tù trưởng truyền xuống, hình như đang tìm tung tích của ải nhân tốc. Mà hiện tại cũng không có kết quá. Bọn ta có 3 quân đoàn phòng thủ biên giới thì hai đã được lệnh vào Cực Bắc Hoang Nguyên tham gia hành động, nghe nói, lần này tìm tòi rất kỹ lưỡng, không chỉ Lôi Thần bộ lạc, cả chiến thần Bộ Lạc cùng Sở La Môn bộ lạc cũng tham gia vào. Ba vị tù trưởng đại nhân tựa hồ phi thường coi trọng.”
Tìm kiếm ải nhân sao? Diệp Âm Trúc trong lòng thầm cười lạnh, sợ ra tìm Tử Tinh Bỉ Mông cùng Sơn Lĩnh Cự Nhân thì đúng hơn. Để cho bọn chúng tìm cho kỹ đi, đánh vỡ đầu bọn chúng cũng không có khả năng tìm ra thân ảnh của Tử cùng Minh . Bọn họ đều ở lại trong lãnh địa Cầm Thành của mình a!
Quang mang nhàn nhạt lóe qua. Trong mắt Diệp Âm Trúc lộ ra một tia hàn quang nhàn nhạt. Tiếp tục hỏi “Bây giờ quân đoàn trưởng của ngươi đã chết. Ngươi có thể ra lệnh cho 5000 lang kỵ binh hay không?”
“Có, có thể, địa vị của ta trong quân đoàn gần như là quân đoàn trưởng.” Khẳng Đặc không chút do dự trả lời. hàn quang trong mắt Diệp Âm Trúc làm hắn hoàn toàn mê muội quên mất cả chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.