Chương 199: Trở về Cầm Thành (phần2)
Đường Gia Tam Thiểu
07/04/2013
"Âm Trúc."
Trước tiên ánh mắt của An Nhã nhìn xuống Thần nguyên ma pháp bào mà Diệp Âm Trúc đang mặc trên người.
Lúc này mọi người mới có phản ứng, vô cùng mừng rỡ . Đặc biệt là Hải Dương, không hề ngại ngùng trước ánh mắt của mọi người, giống như yến về tổ, lao thẳng vào ngực của Diệp Âm Trúc.
Một cổ nhuyễn ngọc ôn hương ập đến, phần cơ thể mềm mại nhưng có chút rắn chắc chạm vào làm cho Diệp Âm Trúc cảm nhận sự kích động trong lòng Hải Dương, trong đầu hắn chợt mường tượng ra một khuôn mặt yêu kiều khác.
- Âm Trúc, rốt cuộc ngươi cũng trở lại. Nếu Kim Sắc không đem về một chút tin tức, chúng ta đã lo lắng muốn chết. Ngươi đi suốt một thời gian dài như vậy mà cũng không có hồi báo thật sự làm ta lo lắng muốn chết.
Nụ cười tươi tắn hiện lên khuôn mặt xinh đẹp của An Nhã, nàng nhìn Diệp Âm Trúc, lời lẽ tuy trách mắng nhưng thanh âm lại dịu ngọt vô cùng.
Nói về năng lực quản lý tại Cầm Thành không ai có thể so sánh với An Nhã, ngay cả Diệp Âm Trúc cũng không thể đứng ngang hàng với nàng. Âm Trúc dẫn mọi người đi, mọi chuyện lớn nhỏ của Cầm Thành đều đè nặng lên đôi vai của An Nhã. Bận rộn đến nỗi nàng không còn cả thời gian để tu luyện.
Diệp Âm Trúc hạ ý thức nắm lấy đôi tay mảnh khảnh của Hải Dương cười khổ nói:
”Chiến sự ở tiền phương rất khẩn trương, An Nhã tỷ tỷ, ta thật sự không có chút thời gian a. Chiến tranh ở biên giới phía đông đã tạm chấm dứt, chờ ta truyền tống tất cả mọi người về đã, rồi sẽ kể rõ với các ngươi sau.”
Trong lòng Diệp Âm Trúc, Hải Dương ngẩng đầu lên nhưng nàng vẫn siết chặt hai tay quanh người hắn, những giọt nước mắt vẫn thánh thót rơi đều, vì quá vui mừng nên không để ý thần sắc của Diệp Âm Trúc có chút không được tự nhiên.
An Nhã mỉm cười khẽ nói:
”Hải Dương muội muội, hãy để cho hắn đi đi. Hắn sẽ còn trở lại, không chạy thoát được đâu”
Hải Dương a lên 1 tiếng, bây giờ nàng mới phát hiện ngoại trừ mãnh cầm Đức Lỗ Y ra mọi người đang nhìn mình và Diệp Âm Trúc mỉm cười, mặt nàng vụt đỏ bừng ngay cả nước mắt vương đầy má cũng quên chùi đi mất. Lúc này mới buông 2 tay đang ôm chặt Diệp Âm Trúc ra, trong lòng rất ngượng ngùng nhưng không hề muốn để hắn rời đi. Nàng nhìn Diệp Âm Trúc trong ánh mắt toát lên nỗi nhớ nhung vô tận, những ngày vừa qua, nàng lúc nào cũng nghĩ đến hắn. Nhưng khi hắn trở lại, nàng lại không thể thốt lên 1 lời nào.
Diệp Âm Trúc nhìn Hải Dương mỉm cười, gật đầu nói tiếp:
”Đại sảnh nghị sự quá nhỏ, ta phải thiết lập một điểm truyền tống khác”.
Trước tập kích Lam Địch Á Tư cùng Ba Bàng liên quân đại doanh thì hắn truyền tống dựa trên trí nhớ, bây giờ truyền tống cả bỉ mông cự thú thì sẽ khiến cho phủ lĩnh chủ này sập mất.
Tất cả mọi người đều đứng lên. Các trưởng lão của Ải nhân tộc, Địa tinh bộ lạc khom người hành lễ với Diệp Âm Trúc, trong mắt bọn họ toát lên niềm khâm phục không cách nào che dấu, mà cũng chẳng cần che dấu để làm gì, đều kính cẩn hô lên 1 tiếng Cầm Đế đại nhân. Trong khi trưởng lão Cầm Thành và tông chủ của các tông cũng cung kính hô vang Nhiếp Chính vương, tuy bối phận của Diệp Âm Trúc tại Đông Long bát tông là rất nhỏ nhưng cho dù nhân mã của Cúc tông đứng ở đây, tuyệt không hề có chút bất kính.
Diệp Âm Trúc cũng không chú ý đến việc này, trước khi mang được tất cả các chiến sĩ của Cầm Thành trở về, hắn không cách nào thoải mái đón nhận những tình cảm này được. Sau khi hướng về mọi người hành lễ, lập tức đi khỏi phủ lĩnh chủ
Phủ Cầm Thành lĩnh chủ nằm ở trung tâm Cầm Thành, cũng là trung tâm của Bố Luân Nạp sơn mạch. Khi Diệp Âm Trúc bước ra khỏi phủ lĩnh chủ, cước bộ chợt ngừng lại, cả người đờ ra vì khiếp sợ.
Đây… đây là Cầm Thành ư? Những gì diễn ra trước mắt khiến hắn giật mình. Cầm Thành vốn là một toà thành thị nhỏ bé với mấy vạn dân, nhưng lúc này Diệp Âm Trúc đang đối diện với một cảnh phồn hoa tấp nập, nơi đâu cũng toàn là người mắt đen tóc đen đang nhộn nhịp đi lại. Cả toà Cầm Thành mặc dù vẫn như trước nhưng hắn vẫn thấy được Bố Luân Nạp sơn mạch đã có sự chuyển biến thật lớn.
Đường vào Bố Luân Nạp sơn mạch hai bên có 2 ngọn núi cao sừng sững, giữa 2 ngọn núi đó vốn là một hẻm núi rộng lớn nhưng bây giờ đã mọc lên một bức tường thành thật lớn, độ cao dễ phải hơn 300 thước. Mặc dù từ đây hắn không nhìn thấy tường thành dày bao nhiêu, nhưng một bức tường cao 300 thước phải cần một lực lớn chừng nào để chống đỡ? Tuy khoảng cách không hề gần, nhưng hắn vẫn có thể thấy rõ toàn bộ tường thành đều làm từ đá hoa cương, có hình thành nên một cái cổng thành khổng lồ.
Có bức tường thành này, từ bên ngoài muốn tiến vào Bố Luân Nạp sơn mạch, chỉ có thể thông qua cửa thành cao hơn 50 thước nằm ở dưới. Trên tường thành, vô số điểm đen đang nhấp nhô không ngững, rõ ràng là những công nhân đang lao động. Đây đúng là một công trình khổng lồ và vĩ đại!
Nhớ lại thuở ban đầu, Diệp Âm Trúc không kìm được nhiệt huyết sôi trào trong người mình. Mặc dù trước mắt hắn chỉ có thể thấy một mảng tường thành đang mọc lên nhưng trong thâm tâm hắn hiểu rất rõ Cầm Thành giờ đây không còn là 1 toà thành nhỏ nhoi nữa mà phải nói là đã trải rộng ra khắp Bố Luân Nạp sơn mạch mới đúng.
An Nhã đến bên cạnh Diệp Âm Trúc,
“Thế nào? Sợ rồi chứ. Ngươi ở tiền tuyến khổ cực chiến đấu, chúng ta ở hậu phương cũng chẳng ngồi không. Ny Na công chúa tuân thủ lời hứa, đã chuyển tổng số hơn hai trăm vạn hậu duệ của Đông Long. Đó là số lượng mà 6 thành thị lớn có thể chứa. Mặc dù ta không rõ công chúa đã làm thế nào nhưng ta vẫn mơ hồ cảm giác được việc đó có quan hệ không nhỏ với chuyện ngươi chiến đấu ở biên giới phía Đông”
Diệp Âm Trúc quay đầu nhìn An Nhã, cảm kích thốt lên:
”Tỷ tỷ, đã làm khổ người rồi”.
Mặc dù An Nhã không nói thêm bất cứ điều gì nhưng hắn rất rõ an bài tốt cho hai trăm vạn người đã là một chuyện khó khăn, bất luận cơm ăn áo mặc, hay sắp xếp bọn họ kiến thiết Cầm Thành đều là những vấn đề vô cùng phức tạp. Mà kết quả đang hiện ra trước mắt chính là một cảnh tượng ồn ào sôi động. Đây chính là công lao của An Nhã và những người quản lý. Tuy bọn họ không chiến đấu ở tiền tuyến nhưng mức độ cực khổ không hề thua kém tướng sĩ đã tắm máu ở sa trường.
An Nhã chỉ mỉm cười:
”Tiểu tử ngốc, nói những chuyện này để làm gì. Ta là tỷ tỷ của ngươi cơ mà, huống chi kiến thiết Cầm Thành cũng chính là xây dựng gia viên của chúng ta, sao lại có thể không cố gắng được chứ, thật ra ta chỉ muốn thơm ngươi một cái. Mỗi khi Kim Sắc vận chuyển tài vật từ tiền tuyến về, ta đều không kiềm chế được niềm vui sướng, mắt phải sáng đến vài ngày, thật không biết ngươi làm thế nào mà lại thu được lượng tài vật nhiều đến vậy. Bây giờ Cầm Thành chúng ta có thể coi như là giàu nứt đố đổ vách rồi. Thôi mau đi truyền tống những người khác về đi, khi tất cả mọi người đã trở lại, ta còn muốn vị lĩnh chủ đại nhân nhà ngươi nghe hết mọi chuyện về Cầm Thành nữa đấy.”
“Được”.
Diệp Âm Trúc thoái mái đáp ứng. Không cần hắn nói, An Nhã đã hạ lệnh cho người ở Cầm Thành chuẩn bị sẵn một khoảng đất trống, hơn 1000 chiến sĩ nhân loại mặc khinh giáp bao quanh, để cho Diệp Âm Trúc ở trung tâm khắc hoạ ma pháp trận.
Truyền tống lại tiếp tục thực hiện theo đúng kế hoạch một cách hoàn mỹ. Sau 3 ngày truyền tống không gặp bất cứ chuyện gì phiền toái, thì Diệp Âm Trúc cũng đã chuyển nhóm Giác ưng kỵ sĩ cuối cùng trở về. Lần này có thể nói đối với trận chiến với Phật La quốc, Cầm Thành đã đặt những viên gạch đầu tiên cho một thời kỳ huy hoàng của chính mình.
Mặc dù Diệp Âm Trúc cũng nóng lòng muốn biết Cầm Thành đã đạt đến trình độ kiến thiết như thế nào. Nhưng qua 3 ngày truyền tống liên tục, cũng khiến hắn tiêu hao rất nhiều sức lực, tuy hắn cũng có nghỉ ngơi vài lần nhưng quan trọng là tinh thần lực phải mất 1 thời gian mới hồi phục lại được. Chiến sĩ của Cầm Thành trở về, đều được An Nhã sắp xếp, bọn họ đã trở về nơi mà họ đã ra đi. Diệp Âm Trúc rốt cuộc cũng có thể trở phủ lĩnh chủ mà nghỉ ngơi, phục hồi sức lực.
Diệp Âm Trúc minh tường suốt 1 ngày 1 đêm mới khiến cho tinh thần của hắn ổn định trở lại. Nhưng khi mở mắt ra hắn phát hiện mình đang bơi trong 1 đôi mắt âu yếm, vẻ mặt si dại đó khiến tim hắn chợt rung lên bồi hồi.
“Chàng tỉnh rồi sao? Ăn chút gì đi nhé”.
Vừa nói Hải Dương vừa lấy từ trong giỏ ủ ra 1 cái âu nhỏ. Nắp âu vừa mở ra, lập tức một mùi thơm ngào ngạt lan toả khắp nơi chui thẳng vào mũi của Diệp Âm Trúc, khiến cho hắn thèm ăn đến cực độ.
Kết quả là âu cháo mà Hải Dương mang đến, chỉ cần mới nghe mùi, Diệp Âm Trúc đã không kịp nói chuyện mà ôm lấy cái âu ăn thoả thích. Sau một thời gian dài chiến đấu nhất là từ khi Tô Lạp rời đi, hắn không còn được ăn ngon nữa. Trong cháo không biết có những thứ gì mà hương vị rất ngọt ngào, Diệp Âm Trúc một hơi ăn sạch sẽ cả 1 âu cháo.
“Ngon không? Ta sẽ mang thêm cho chàng ít nữa”.
Hải Dương ôn nhu cầm lấy cái tô, nhìn khuôn mặt đầy thoả mãn của Diệp Âm Trúc, trên mặt toát lên 1 tia cười dịu dàng. Trong đôi mắt đen tuyền của nàng cố gắng đè nén tình cảm của mình, không để bộc phát.
“Không cần đâu, ta đã ăn no rồi. Đây là do nàng nấu hay sao?”
Diệp Âm Trúc nhìn Hải Dương một cách kinh ngạc.
Khuôn mặt diễm lệ của Hải Dương chợt ửng đỏ,
”Có ngon không? Là ta học từ Lan nãi nãi đó. Trước kia Tô Lạp luôn nấu cho huynh ăn, sau này ta cũng muốn như vậy. À, lần này mọi người trở về, sao ta không thấy Tô Lạp đâu cả, hắn đâu rồi?”
Nghe Hải Dương nhắc đến 2 chữ Tô Lạp, vẻ mặt của Diệp Âm Trúc đột nhiên đông cứng lại, nỗi nhớ nhung mãnh liệt và nỗi đau đớn khôn cùng như muốn bóp nát trái tim hắn, khiến cho khuôn mặt hồng hào của hắn chợt tái hẳn đi.
Hải Dương vô cùng kinh hãi,
”Âm Trúc huynh làm sao vậy? Chẳng lẽ Tô Lạp hắn đã…”.
Nàng từ nhỏ đến lớn đều ở cạnh Tây Đa Phu nguyên soái, dĩ nhiên hiểu được chiến tranh rất tàn khốc. Nhìn vẻ mặt quái dị của Diệp Âm Trúc lập tức nghĩ đến tình huống xấu nhất có thể xảy ra.
Diệp Âm Trúc lắc nhẹ đầu, hắn biết Hải Dương đang hiểu lầm,
”Không, Tô Lạp không sao cả. Mặc dù nàng có gặp nguy hiểm nhưng đã biến nguy thành an rồi”.
Hắn cũng không biết giải thích mọi chuyện giữa mình và Tô Lạp như thế nào để có thể cho Hải Dương hiểu. Nhưng hắn cũng biết rất rõ rằng, nếu không gỡ được được mớ chỉ rối bòng bong này đúng là không hề công bằng với Hải Dương. Khi phải đối diện với tình cảm của chính mình, hắn hy vọng không bao giờ làm tổn thương Hải Dương chút nào cả.
“Là…”
Hải Dương có chút không rõ cho nên vẫn chăm chú nhìn hắn.
Hít 1 hơi thật sâu, dù sao Diệp Âm Trúc cũng đã trải qua nhiều phong ba bão táp, hắn biết lúc này chỉ có lời nói thật mới là lựa chọn tốt nhất. Ánh mắt mơ hồ chợt kiên định hẳn lên, nhìn thẳng mắt Hải Dương, không hề có chút do dự,
”Hải Dương ta yêu Tô Lạp”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.