Chương 54: Trở về Mễ Lan (phần 2)
Đường Gia Tam Thiểu
06/04/2013
Phất Cách Sâm tán thưởng gật đầu:
-Tốt, không hổ là đệ tử của ta. Ta tôn trọng ý kiến của ngươi. Lần này ngươi bị ngân long thành mang đi. Các nhân vật cao cấp của đế quốc cực kì xem trọng. Nhất là hai vị Nguyên soái cũng vì hành vi ngân long thành như vậy địa mà phẫn nộ. Bất luận là Mễ Lan đệ nhất cao thủ Tây Đa Phu nguyên soái hay là Mễ Lan hộ quốc Mã Nhĩ Đế Ni nguyên soái, tại đế quốc có địa vị cực cao, cơ bản là đại biểu tối cao của quân đội. Ngươi có thể bình an vô sự trở về. Sợ rằng bệ hạ đối với ngươi sẽ coi trọng vô cùng, ngươi có tính toán gì chưa? Ta nói rõ hơn một chút, tương lai không xa, ngươi có thể để đế quốc sử dụng không? Cái này quan hệ đến tiền đồ của ngươi đó.
Diệp Âm Trúc sửng sốt một chút. Hắn không nghĩ tới lúc này sư phụ lại hỏi một câu như vậy. Suy nghĩ một chút, nói:
-Sư phụ, ta cũng không biết tương lai của mình sẽ như thế nào. Nhưng ta ở hoàng gia đồ thư quán xem qua một ít về sách chính trị, ta nghĩ việc này tịnh không thích hợp với ta. Sau này có hay không vì Mễ Lan xuất lực, ta cũng không thể nói trước. Bây giờ ta chỉ là một đệ tử của Mễ Lan ma võ học viện, lý tưởng của ta, là có thể đem chức nghiệp thần âm sư phát dương quang đại, làm cho những giai điệu cầm khúc truyền khắp mọi ngõ ngách đại lục.
Trên mặt Phất Cách Sâm toát ra vẻ tươi cười
-Lý tưởng rất đúng a! Kỳ thật, trên quan điểm của ta, ta cũng không hy vọng ngươi tiến vào dòng nước chính trị. Việc đó sẽ làm vấy bẩn tâm linh thuần khiết của ngươi. Ta cũng thấy được, việc ngân long thành lần này đối với ngươi đả kích rất lớn, làm sư phụ, ta muốn nói cho ngươi biết, muốn ngươi tự mình quyết định vận mệnh của mình. Chính mình phải nắm trong tay lực lượng của mình.
Ánh mắt hai thầy trò giao nhau. Vẻ tương cười trên mặt nhất thời trở nên cứng nhắc, bên trong nụ cười dường như có thêm một chút gì.
Từ phòng Phất Cách Sâm đi ra, đã quá giữa. Vốn Phất Cách Sâm muốn Diệp Âm Trúc cùng ăn cơm, nhưng Diệp Âm Trúc lại nóng lòng muốn gặp các bằng hữu của mình, khéo léo từ chối hảo ý của sư phụ.
Theo con đường quen thuộc trở lại túc xá, bạch lâu vẫn thanh u như trước. Vừa mở cửa, ngay lập tức cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái. Mặc dù bên ngoài khí trời rất lạnh, nhưng trong túc xá cửa sổ đều là mở. Diệp Âm Trúc biết, đây là thói quen của Tô Lạp. Tô Lạp từng nói qua, phòng phải thông gió thường xuyên, như vậy đối với thân thể mới tốt.
Túc xá rất sạch sẽ, từ bàn ăn cho đến mặt đất, không chút bụi. Tất cả đồ vật đều không khác gì với trước khi hắn rời đi. Đồ đạc sắp xếp ngăn nắp, an bài hợp lý. Trên mặt toát ra một tia tiếu ý nhàn nhạt, Diệp Âm Trúc trong lòng thầm nghĩ, Tô Lạp thật sự là thích sạch sẽ. Không biết lúc xưa hắn cải trang thành tiểu khất cái làm thế nào mà chịu được.
Tô Lạp chưa về, Diệp Âm Trúc ý thức đi vào phòng ngủ. Khi hắn rời đi, vì giúp Hải Dương trị liệu, phòng ngủ có chút hỗn loạn, nhưng bây giờ đã thu dọn tốt rồi, chăn chiếu đều rất sạch sẽ. Khí tức thanh tân làm cho người ta cảm giác rất thoải mái. Tủ đồ bên cạnh quần áo của mình đều phân loại chỉnh tề phơi ở đó. Không cần nhìn, hắn cũng có thể tưởng tượng ra Tô Lạp đã đem quần áo của hắn giặt giũ sạch sẽ. Một cảm giác ấm áp tràn ngập trong lòng, mặc dù nơi đây chỉ là túc xá, nhưng giống như là nhà mình ở Bích Không Hải. Vừa nghĩ đến Tô Lạp từng nói cả đời làm quản gia cho mình, Diệp Âm Trúc không khỏi nở nụ cười.
Tô Lạp, ngươi chừng nào thì trở về a! Ngươi biết không, ta rất nóng lòng muốn ăn thức ăn ngươi nấu. Hơn một tháng rồi, ngươi khỏe không?
Đang trong lúc suy tư, bên ngoài túc xá tiếng mở cửa vang lên, Diệp Âm Trúc trong lòng vui vẻ, nhanh chóng từ phòng ngủ đi ra phía ngoài.
Bên ngoài cũng không có tiếng bước chân, khi Diệp Âm Trúc từ phòng ngủ đi ra, vừa lúc nghe được một âm thanh lạnh như băng nghi vấn hỏi:
-Ai đó?
Thanh âm quen thuộc, đúng là Tô Lạp. Chỉ là khi Diệp Âm Trúc đi tới đại sảnh lại không thấy bóng dáng Tô Lạp.
-Tô Lạp, là ta! Ngươi ở đâu?
Diệp Âm Trúc nghi hoặc lớn tiếng hỏi.
-Âm Trúc.
Âm thanh băng lãnh nhất thời biến thành kinh hô, một bóng đen như tia chớp từ trên trời giáng xuống, trong chớp mắt đã tới trước mặt Diệp Âm Trúc. Đôi mắt kích động ngập nước, bờ vai gầy nho nhỏ run rẩy.
-Là ta! Tô Lạp, ta đã trở về.
Diệp Âm Trúc mỉm cười nhìn bạn cùng phòng, hơn một tháng không gặp,nhìn bên ngoài, Tô Lạp tựa hồ cũng không có thay đổi gì, nhưng ánh mắt hắn lại phảng phất rất mệt mỏi. Vòng tay nắm lấy bả vai vì kích động mà run rẩy của hắn, Diệp Âm Trúc có thể cảm giác sâu sắc được sự ân cần của Tô Lạp đối với mình.
-Ngươi rốt cục đã trở về. Đói bụng không, ta, ta làm cơm cho ngươi.
Tô Lạp có chút bối rối nhanh chóng chạy vào phòng bếp. Lúc chạy đi, nước mắt vì kích động rơi ra, ướt cả giáo phục trên người hắn. “Hắn đã trở về, hắn rốt cục đã trở về. Âm Trúc, ngươi biết ta lo lắng cho ngươi bao nhiêu không? Nhưng ta lại không thể nói, cũng không thể giãi bày, Âm Trúc, Âm Trúc, bất kể thế nào, ngươi rốt cục đã trở về. Chỉ cần hắn bình an trở về là tốt rồi.”
Diệp Âm Trúc đi theo Tô Lạp đến ngoài cửa phòng bếp, dựa vào cạnh cửa, mỉm cười:
-Mấy ngày nay ngươi khỏe không?
Tô Lạp gật đầu, cũng không lên tiếng. Bởi vì hắn biết mình mà mở miệng lập tức khóc to ngay. Tại phòng bếp bối rối múa loạn, nhưng đồ ăn đều là rau cỏ, không có một chút thịt.
-Tô Lạp, ta vắng mặt ngươi toàn ăn như vậy sao? Chúng ta bây giờ có thiếu tiền đâu!
Tô Lạp vẫn chưa lau sạch vết nước trong mắt mình, ngẩng đầu nhìn Diệp Âm Trúc
-Xin lỗi, ta, ta không biết ngươi hôm nay trở về. Ta không thích ăn thịt. Hơn nữa, tiền không phải từ giếng múc lên, không thể lãng phí. Sau này có lẽ ngươi còn cần dùng đến. Học kỳ này sắp kết thúc, sau khi học kỳ kết thúc lại phải đóng học phí. Ngươi chờ một chút, ta bây giờ ra ngoài mua thịt, ngươi đã trở về, chúng ta ăn mừng một chút.
Nói, hắn mặc áo khoác vào.
Diệp Âm Trúc nắm Tô Lạp, cảm động vô cùng, hắn nhớ rất rõ, trước khi mình rời đi, Tô Lạp luôn nấu nướng các món ăn ngon và biến đổi luôn, mà hắn lại ăn rất ít. Khi đó, mỗi bữa cơm cơ hồ đều có cá thịt. Hắn ngay cả thịt cũng không hề ăn bao giờ. Thiên không hội viên càng thêm sáng tỏ sự coi trọng của hắn với tiền. Nhưng Diệp Âm Trúc lại càng hiểu được, trong lòng Tô Lạp, mình nhất định so với tiền càng quý hơn. Từ chuyện hai người cho thấy, hắn cho tới bây giờ không để mình tiết kiệm, đều là yên lặng từ hắn mà tiết kiệm. Đồ ăn ngon luôn cho mình trước.
-Đừng đi. Chỉ cần là ngươi nấu, rau cỏ cũng ăn ngon.
Nhìn Tô Lạp, Diệp Âm Trúc đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, nhớ tới thân thể Tô Lạp, trong lòng không khỏi vài phần liên tưởng.
Cảm thụ nhiệt lượng từ bàn tay to của Diệp Âm Trúc truyền đến. Tô Lạp khe khẽ gật đầu, xoay người đi trở về phòng bếp, nhưng lại đóng cửa phòng bếp lại.
-Tô Lạp, ngươi sao phải đóng cửa?
-Trong phòng bếp khói mịt mù, , ngươi đi nghỉ ngơi đi.
Diệp Âm Trúc có chút mờ mịt gật đầu
-Nga. Ta ở đại sảnh chờ ngươi.
Dựa lưng vào cửa bếp, nước mắt không ngừng chảy xuống. Tô Lạp phát hiện lòng mình đã không cách nào khống chế. Cái loại cảm giác nầy đã làm hắn chìm sâu trong đó mà không cách nào tự kềm chế. Hơn một tháng, hắn mỗi ngày đều không ngừng nhớ mong, cầu khẩn. Nếu hắn có thể bình an trở về, cho dù giá nào cũng nguyện ý. Lúc này, hắn rốt cục đã trở về, chính mình lại không biết nên như thế nào đối mặt hắn. Dù sao, trong mắt hắn, mình chỉ là một người bạn cùng phòng, là một nam nhân. “Âm Trúc, ngươi biết không, ta đóng cửa, là không muốn ngươi thấy ta khóc. Tại sao vận mệnh trêu người như thế, tại sao ta ngay cả chân diện mục của mình cũng không dám cho ngươi xem. Không thể, ta không thể hại ngươi.”
Bữa cơm Tô Lạp từ từ làm xong. Mặc dù đều là nấu vội, trong điều kiện thiếu thốn, nhưng hắn có khả năng nêm nếm rất tuyệt, mùi vị tuyệt hảo. Khi Tô Lạp từ phòng bếp đi tới, tâm tình hắn đã khôi phục bình tĩnh. Mỉm cười nhìn Diệp Âm Trúc ăn cơm, chính mình lại ăn rất ít.
-Tô Lạp, ngươi sao không ăn? Ngươi gầy đi nhiều qua, nên ăn nhiều một chút.
Tô Lạp mỉm cười nói:
-Ngươi ăn đi. Ăn ngon không?
Diệp Âm Trúc thể hiện một động tác có chút khoa trương:
-Ăn ngon, quả thực là ăn quá ngon. Tô Lạp, bất luận lúc nào, ta đều thích ăn nhất là cơm ngươi nấu. Ngươi chớ quên, ngươi đã đáp ứng cả đời nấu cơm cho ta.
“Ta thực có thể sao? Một chút bi thương mãnh liệt trỗi dậy trong lòng Tô Lạp, Âm Trúc, nếu ta thực sự có thể cả đời nấu cơm cho ngươi, đó chính là hạnh phúc lớn nhất của đời ta. Nhưng ta không thể a!”
-Ngốc tử. Nhanh ăn đi. Vừa rồi khi ta trở về, còn tưởng rằng có tên trộm vặt nào tới, đang chuẩn bị đánh lén. May mà ngươi lên tiếng.
Diệp Âm Trúc vừa ăn vừa cười nói
-Không hổ là thích khách hệ tài cao, luôn cẩn thận. Bất quá, ngươi làm sao biết trong nhà có người? Sau khi ta vào đã đóng chặt cửa lớn mà.
Tô Lạp mỉm cười:
-Ta đương nhiên biết, bởi vì bất luận là cừa chính hay cửa sổ, ta đều để một sợi tóc, ngay khi ngươi bước vào tự nhiên đứt đoạn. Mặc dù ngươi không có cảm giác, nhưng ta trở về là biết ngay. Làm một thích khách, bất cứ lúc nào cũng phải cẩn thận.
Diệp Âm Trúc chợt nói:
-Nguyên lai như thế. Năng lực của ngươi tựa hồ lại tiến bộ rồi, ta cũng không cảm giác được bản lĩnh chân thực của ngươi.
Tô Lạp nói:
-Dù sao cũng không bằng ngươi, tân sanh quán quân, Mễ Lan đế quốc cầm thành lĩnh chủ a! Âm Trúc, lần này đi ngân long thành, ngươi lại tiến bộ rồi. Ánh mắt của ngươi nói cho ta biết, thực lực của ngươi hẳn là đã tăng lên. Long tộc có làm khó ngươi không?
Diệp Âm Trúc không muốn Tô Lạp lo lắng, mỉm cười nói:
-Không có. Chỉ là gặp một chút khảo nghiệm đơn giản. Bọn họ nghĩ năng lực của ta sau này có thể hữu dụng với bọn họ, trước sau không có làm khó ta. Lại còn lưu ta tại ngân long thành tu luyện mấy ngày. Ngươi xem, ta đã trở về. Ta không phải vẫn rất tốt sao?
-Vậy là tốt rồi.
Sắc mặt Tô Lạp tựa hồ trở nên càng thêm buồn bã, trắng bệch ra không còn chút máu, sâu trong đôi mắt hắn tựa hồ đang có vài phần bất đắc dĩ và bi thương. Chỉ là Diệp Âm Trúc đang cố gắng ăn hết thức ăn trước mặt, cũng không chú ý tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.