Chương 101: Tử La Lan gia tộc thật có tiền (p2)
Đường Gia Tam Thiểu
06/04/2013
Giáng Châu khẽ cười một tiếng, đi đến bên cạnh bờ đài đấu giá, theo nhịp bước chân bộ ngực cao vút phập phồng lên xuống làm khách nhân nhìn muốn rớt con mắt ra ngoài.
Kiện vật phẩm đấu giá thứ nhất rất nhanh chóng được đưa lên sàn, có một điểm Diệp Âm Trúc thấy ở đây cũng làm giống như Lôi Thần thương hội là vật phẩm đấu giá đều được phủ kín bằng vải đỏ. Từ ngoại hình của lớp vải đỏ bao phủ bên ngoài có thể thấy, vật phẩm đấu giá này không nhỏ, cao ngang đầu người.
Áo Lợi Duy Lạp thốt lên một tiếng kinh dị:
-Thú vị thật, xem ra hôm nay gặp may rồi. Hình như đây là một kiện khôi giáp! Âm Trúc, ngươi có hứng thú không? Hôm nay lại do Giáng Châu tiểu thư tự thân điều hành, sợ rằng cấp bậc cũng phải là hồn khí.
Diệp Âm Trúc lắc đầu:
-Ta là ma pháp sư, cần khôi giáp làm gì? Hơn nữa ta cũng khôgn có tiền mà mua.
Áo Duy Lạp nói:
-Không đúng, ngươi đâu phải là Ma pháp sư đơn thuần. Còn nói là không có tiền, ngươi làm sao có thể thành khách quý ở đây? Mặc dù nơi này phục vụ cực tốt, nhưng nếu muốn trở thành khách quý tuyệt đối không thể đi cửa sau, trừ phi ngươi có thư giới thiệu của Hương Loan tiểu thư tặng cho.
Trên khán đài, nhân viên của đấu trường đã mang kiện vật phẩm đấu giá tới bên cạnh Giáng Châu. Nàng ta giơ tay phải lên nắm lấy tấm vải đỏ, mỉm cười:
-Mọi người có muốn biết đây là cái gì không? Có lẽ không dấu được đôi mắt tinh anh của quý vị, từ hình dáng bề ngoài của tấm vải đã phán đoán ra đây là một kiện khải giáp. Đúng vậy, đây đúng là một kiện khải giáp, không phải là một ma pháp vật phẩm. có lẽ mọi người lại hỏi, chỉ là một kiện khải giáp thuần túy thì có gì đáng giá đây? Giáng Châu có thể nói cho các vị khách quý biết, đây là một kiện khải giáp đặc thù, hoặc có thể nói, đây là một kiệt tác nghệ thuật. Nếu một chiến sĩ mạnh mẽ mặc trên mình bộ khải giáp này, Giáng Châu cũng không thể cưỡng lại vẻ hấp dẫn của hắn.
Diệp Âm Trúc khen thầm trong lòng, thật là một động lực lớn lao ah! Những khách nhân bên cạnh khán đài đều đã đứng cả dậy, ai mà không hi vọng mê hoặc được một mĩ nữ khuynh thành như thế chứ?
Áo Lợi Duy Lạp bên cạnh ánh mắt sáng ngời, hào khí can vân tưởng như có thể nhảy ra giữa khán đài bất cứ lúc nào. Khó trách vị Giáng Châu tiểu thư này lại có thể thúc đẩy sinh ý của Phòng đấu giá càng ngày càng tăng cao như thế.
-Mời mọi người cùng xem.
Giáng Châu hiểu rất rõ tâm lí con người, chờ đến lúc không khí trong phòng đấu giá khẩn trương đến cực điểm rồi mới nhẹ nhàng kéo tấm vải đỏ xuống. Trong chớp mắt, tất cả các ma pháp đăng trong phòng đều tắt vụt, kể cả luồng ánh sáng trắng chiếu trên người Giáng Châu cũng biến mất.
Cả hội trường rộng lớn bỗng chốc chìm trong bóng tối, nhưng mọi ánh mắt đều tập trung trên đấu giá đài. Ở đó có một kiện khải giáp, một kiện khải giáp vô cùng mỹ lệ.
Toàn thân khải giáp hiện ra màu lam, mặc dù không có một chút ánh sáng chiếu xạ nào nhưng nó vẫn phát ra quang mang nhàn nhạt, những điểm ánh sáng màu vàng lấp lóe khắp bề mặt khải giáp, có thể nói mỗi tấc khải giáp một tấc kim chúc ah. Cầu vai và ngực giáp cực kì rộng rãi, từ bề ngoài của nó có thể thấy, đây hoàn toàn là một kiện trọng trang chiến sĩ khải giáp. Mỗi hoa văn trên thân giáp đều cực kì hài hòa thống nhất, từ trên xuống dưới không tìm thấy bất kì một tỳ vết nào, giáp thân toàn một màu lam.
Không biết là khải giáp này được chế tạo bằng loại chất liệu gì mà cả bộ giáp mơ hồ tỏa ra khí tức vương giả, khiến cho tất cả mọi người không ai là không động tâm.
Dưới quang mang màu lam lập lòe của khải giáp, thân thể động lòng người của Giáng Châu như ẩn như hiện, nàng ta giơ tay vỗ nhẹ lên cỗ khải giáp, một tràng âm thanh sắc bén đổ dồn vang vọng làm những khán giả bên dưới giật mình bừng tỉnh.
Giáng Châu lại cất tiếng, trong giọng nói có chút mê say:
-Giáp này là của một vị khách quý, tên là Tinh Lam Chiến Khải. Thích hợp nhất với trọng kiếm chiến sĩ hoặc là trọng kị binh. Toàn bộ khải giáp là do Tinh vân thiết và Lam tinh cương phối chế tạo thành, thân giáp dày năm ly. Trước khi bắt đầu đấu giá, chúng ta đã mời chú tạo sư nổi tiếng đến kiểm tra mới kinh ngạc phát hiện, cả kiện khải giáp này bất luận là bộ phận nào, kể cả đầu các đốt ngón tay độ dày đêu là năm ly. Kĩ thuật chế tác mức này con người chúng ta tuyệt đối không thể làm được. Điều càng làm người ta kinh ngạc hơn là toàn thân khải giáp đều rất nhẹ nhàng uyển chuyển, hoàn toàn tự do không gây ra bất cứ ảnh hưởng gì tới hành động của chiến sĩ. Tổng cộng nó chỉ nặng có mười lăm cân.
Ồn ào, toàn trường lập tức rộ lên. Trong phòng khách quý, Áo Lợi Duy Lạp cũng đã đứng bật dậy, trong mắt như có lửa. Màu lam luôn là màu ưa thích của hắn, cỗ Tinh Lam Chiến Khải này trong mắt hắn cơ hỗ là khải giáp hoàn mĩ nhất thế giới! So với Sáo khải giáp hắn đang mặc thì mạnh hơn rất nhiều. Các đốt ngón tay linh hoạt, không gây ảnh hưởng đến hoạt động cá nhân, phòng ngự lực tốt, chất liệu hoàn hảo, tất cả những yếu tố đó đều góp đủ, hắn làm sao có thể không chú ý được.
Nhưng thông tin tiếp theo mà Giáng Châu đưa ra cũng chẳng khác nào một viên tạc đạn:
-Chúng ta đã kiểm tra kĩ lưỡng cỗ Tinh Lam Chiến khải này, mặc dù không tồn tại thuộc tính ma pháp nhưng lại kháng ma pháp cực mạnh, là thượng phẩm hồn khí. Chúng ta đều biết rắng, trong các vật phẩm đấu giá thì khải giáp cũng không ít, nhưng nếu là Hồn khí khải giáp thì lại quá ít ỏi, loại trang bị gần như thần khí này lại càng làm cho người ta khó tin hơn nữa. Có lẽ các vị khách quý hôm nay từ chất liệu và nghệ thuật chế tác cũng đã đoán được. Đúng vậy, trên Long Khi Nỗ Tư đại lúc này, có thể chế luyện Lam tinh cương chỉ có Ải Nhân tộc mà thôi. Cỗ Tinh Lam Chiến khải này chính là một kiệt tác của Ải Nhân tộc.
Càng về cuối, giọng nói của Giáng Châu càng trở nên cao vút, kích thích tâm tình của mọi người trong phòng đấu giá tăng cao đến cực độ.
Nàng ta dừng lại một chút, toàn trường lập tức im bặt, âm thanh mượt mà của Giáng Châu lại vang lên rõ ràng:
-Tinh Lam chiến khải, là kiệt tác của đại sư Ải Nhân tộc, giá khởi đầu là một trăm vạn kim tệ. Mỗi lần tăng giá không ít hơn một vạn kim tệ. Bây giờ bắt đầu. Thẳng thắn mà nói, nếu có thể Giáng Châu rất muốn có thể lưu lại cỗ khải giáp này. Trước khi đấu giá bắt đầu ta cũng rất muốn tìm chủ nhân cỗ khải giáp để thương lượng một phen xem có thể bán cho ta hay không.
Khi Giáng Châu cười khẽ một tiếng, ma pháp đăng lại bừng sáng soi rõ toàn trường, cũng đốt lên hào khí của các vị khách tham gia đấu giá. Đương nhiên, không phải ai trong số họ cũng có tài sản một trăm vạn kim tệ. Nhưng nếu ở Mễ Lan thành – đệ nhất thành thị của Long Khi Nỗ Tư đại lục thì con số một trăm vạn kim tệ cũng không phải là lớn.
-Một trăm mười vạn kim tệ. Cảm ơn vị khách quý số sáu bảy.
Giáng Châu nhanh chóng xướng lên báo giá của vị khách đầu tiên tham gia.
-Được, một trăm hai mươi vạn kim tệ.
-Một trăm ba mươi lăm vạn kim tệ, cảm tạ quý khách số chín mươi bảy.
Diệp Âm Trúc ngồi trong phòng khách quý cũng đang ngây người. Đương nhiên, hắn không phải vì Tinh Lam Chiến Khải mà giật mình. Cỗ khải giáp này là lễ vật của Đại trưởng lão Ải Nhân tộc Lỗ Tây Nặc tặng cho hắn lúc hắn rời Cầm thành. Đối với Diệp Âm Trúc mà nói, Tinh Lam Chiến Khải cũng không có tác dụng gì lớn. Nhưng Lỗ Tây Nặc trưởng lão cũng nói rằng đây một trong những tác phẩm tốt nhất của đại sư chế tạo Ải Nhân tộc.
Cho nên, khi đến phòng đấu giá này hắn lập tức mang cỗ chiến giáp này ra đấu giá, đến lúc này hắn mới hiểu, tác phẩm của đại sư chế tạo Ải Nhân tộc trân quý đến mức nào. Giá khởi điểm là một trăm vạn kim tệ ah, từng đó tiền đủ cho cả Cầm thành sống sung túc trong hai năm!
Phía dưới hội trường cuộc đấu giá đang diễn ra hết sức kịch liệt, báo giá liên tục bị phá, Giáng Châu tiểu thư vẫn ung dung từ tốn xướng tên từng người một. Trong khi Diệp Âm Trúc đang thất thần thì giá của cỗ Tinh Lam Chiến Khải đã được đẩy lên tới hai trăm bốn mươi vạn kim tệ!
-Vô sỉ, quá vô si. Giá như vậy mà cũng dám xướng.
Áo Lợi Duy Lạp đột nhiên tức giận vỗ bàn một cái “rầm…”
Diệp Âm Trúc thản nhiên nói:
-Quả thật, giá này có chút quá cao.
Áo Lợi Duy Lạp có chút quái dị nhìn Diệp Âm Trúc:
-Cao? Âm Trúc ngươi vừa nói gì? Ngươi có biết một cỗ khải giáp hoàn mĩ có ỹ nghĩa như thế nào với một chiến sĩ hay không. Tinh Lam Chiến Khải lại là kiệt tác của Ải Nhân đại sư, sao có thể dùng tiền mà so được. Báo giá loại này, đều là làm nhục Tinh Lam Chiến khải.
Nói xong, khi Diệp Âm Trúc đang trợn mắt há mồm nhìn hắn thì Áo Duy Lạp khẽ nhảy đến bên án vỗ vài cái. Trên đài, Giáng Châu tiểu thư ra dấu, lập tức toàn trường im thin thít.
-Vị khách quý số tám mươi tám ra giá năm trăm vạn kim tệ!
Nàng tất nhiên biết rõ vị trí của phòng khách quý số tám mươi tám, Thông qua hình ảnh ma pháp thạch (giống như TV của mình), Diệp Âm Trúc thấy rõ ràng nàng ta đang hướng về phía này nở ra một nụ cười mê người.
Áo Lợi Duy Lạp hết sức đắc ý, sung sướng ngồi xuống.
-Năm trăm vạn kim tệ? Áo Lợi Duy Lạp đại ca, ngươi có bị nhầm lẫn không đó?
Diệp Âm Trúc đột nhiên phát giác ngực mình đang đánh trống dồn. Hắn phát hiện, ngoài Áo Lợi Duy Lạp vẫn tỏ vẻ an nhiên như không có chuyện gì, ngay cả La Lan bên cạnh hắn cũng tròn mắt kinh ngạc.
Áo Lợi Duy Lạp hài lòng bảo:
-Có thể khiến cho Giáng Châu tiểu thư mỉm cười, xem ra ta ngã giá rất đúng thời cơ. Âm Trúc ngươi cứ chờ xem đi, đấu giá bây giờ mới chính thức bắt đầu cơ.
Quả nhiên Áo Lợi Duy Lạp vừa dứt lời thì ở dưới hội trường đã có người xướng giá năm trăm năm mươi vạn kim tệ, chỉ một lần báo giá mà đã tăng những năm mươi vạn kim tệ, thiên hạ thật là có tiền.
Toàn trường đang yên lặng chờ đợi thì từ một phòng khách quý lại có báo giá.
-Bảy trăm vạn kim tệ! cảm ơn vị khách quý số mười tám.
Áo Lợi Duy Lạp dương dương tự đắc khi thấy thực tế đang diễn ra đúng như hắn dự đoán.
Diệp Âm Trúc nuốt một ngụm nước bọt, hắn cảm thấy cổ họng khô khốc, thật muốn hét lên một tiếng thật lớn. Tử La Lan gia tộc này thật có tiền ah.
-Tám trăm vạn kim tệ! Vị khách quý số bảy mươi sáu đặt giá.
Lại một lần tăng thêm một trăm vạn kim tệ, khiến cho Áo Lợi Duy Lạp cũng phải nhíu mày. Nhưng thông tin về các phòng khách quý được bảo mật cực tốt, ngay cả hắn cũng không biết người vừa báo giá là ai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.