Cầm Đế

Chương 14: Ước định chi chiến ( phần 4 )

Đường Gia Tam Thiểu

06/04/2013



La Lan lúc này đã tỉnh táo lại , dìu người đệ tử năm hai đi xuống võ đài , nàng thậm chí không dám nhìn thẳng vào hai mắt Âm Trúc .

Lúc này Âm Trúc bắt gặp cái nhìn kinh ngạc đến ngây người của Hương Loan , khóe miệng nở ra một nụ cười , tựa như muốn nói với nàng : ta thắng , thần âm hệ đã thắng .

“ Âm Trúc “ . Tuyết Linh là người đầu tiên đi đến gần hắn , Lam Hi , Khổng Tước , Hải Dương theo sau . Lúc này mái tóc dài của Hải Dương lại che nửa mặt như cũ , sắc mặt nàng lúc này trắng bệch không có một tia huyết sắc .

Diệp Âm Trúc nhìn tứ nữ : “ Chúng ta đã thăng ! Ta đã nói rồi , ta sẽ thay các ngươi công kích và ta đã làm được . Oa “ . Phun ra một ngụm máu tươi , cả người Diệp Âm Trúc ngã xuống . Hải Dương cả kinh , vội chạy đến đỡ lấy Diệp Âm Trúc , mùi máu tanh không làm mất đi mùi ngai ngái của nam nhân , khiến mặt nàng đang trắng bệch trở nên ửng hồng , tay chân luống cuống không biết phải làm sao cho phải .

Trong cơn mê , Diệp Âm Trúc tựa hồ như thấy được những bộ phận trong cơ thể mình , từ kinh mạch , máu , lục phủ ngũ tạng … đều hiện ra trước mắt .

Di , tại sao ta lại có thể chứng kiến chuyện này ? Trong lòng hắn tràn ngập nghi hoặc . Tại đây bắt đầu xảy ra biến hóa , máu hắn từ đỏ tươi dần chuyển qua màu tím nhạt , rồi rất nhanh chóng các bộ phận khác cũng đều có màu tương tự . Cảm giác đau đớn truyền khắp toàn thân , phảng phất như đầu khớp xương hắn rời ra rồi lại lắp lại , hết lần này tới lần khác mà không cách nào dừng lại được . Cảm giác đau đớn ngày càng mãnh liệt , rồi một luồng nhiệt khí không ngừng di chuyển trong cơ thể , khiến hắn như bị hành hạ thêm , không thể chịu nổi . Nội tâm hắn thống khổ mãnh liệt , liều mạng giãy dụa nhưng cũng không thành công , muốn hét cũng không het được , thân thể hoàn toàn không tuân theo sự điều khiển của hắn .

Không biết trải qua bao nhiêu thời gian , Diệp Âm Trúc sắp không chịu nổi , định buông xuôi tất cả thì luồng nhiệt khí trở nên ôn hòa , ấm áp , xoa dịu đi mọi cơn đau , thống khổ trước đó . Nhiệt lưu sau một thời gian cũng từ từ thối lui , Diệp Âm Trúc mơ hồ đưng lên , toàn thân có cảm giác sảng khoái vô cùng , không nhịn nổi rên lên một tiếng . “ Ư ! “ . Diệp Âm Trúc chậm rãi mở hai mắt .

“ Ca ngợi Pháp lam , ngươi rốt cuộc cũng tỉnh rồi “ . Thanh âm Tô Lạp hưng phấn vang lên .

Diệp Âm Trúc toàn thân có một cảm giác ấm áp , những hình ảnh trước vẫn mờ mờ ảo ảo. Đầu của hắn hình như được gối lên đùi của ai đó . Mũi hắn ngửi được mùi thơm xử nữ đâu đây . Thoải mái , sao lại thoải mái đến thế này cơ chứ , đây là cảm giác sảng khoái nhất của đời hắn từ trước đến nay . Đồng thời hắn phát hiện , hai tay mình đang bóp vật gì rất mềm mại mà tràn ngập tính đàn hồi .

“ Hải Dương ? Sao lại là ngươi ? Ngươi , ngươi như thế nào lại ở chỗ này ? “ . Tỉnh táo lại , Diệp Âm Trúc há hốc mồm trước những gì nhìn thấy .

Hắn đnag ở trong tư thế cực kì quái dị , đầu đang gối lên đùi Hải Dương , mặt dán sát vào tiểu phúc của nàng , hai tay đang vòng qua người nàng tiếp xúc với kiều đồn nàng . Thì ra hương thơm hắn ngửi được toát ra từ người Hải Dương , còn hai tay hắn thì … .

Hắn vội vã buông hai tay ra , chồm dậy , phát hiện cơ thể mình cứng ngắc , xem ra đã ở trong tư thế đó một thời gian dài . Tim hắn đập thình thịch , so với lúc nhìn thấy Hương Loan còn muốn nhanh hơn nhiều . Hải Dương đang cúi gằm mặt xuống nhưng hắn cũng đã nhìn thấy mặt nàng đang đỏ bừng .

Tô Lạp đang đứng ở một bên , trong tay cầm một cái khăn ướt , thì ra lúc nãy cảm giác mát dịu là do cái khăn này mang đến . Tô Lạp đang cười cười nhìn hắn : “ Ngươi còn hỏi người ta sao lại ở đây ư ? Từ lúc trên võ đài ngươi ngất đi bền bám chặt lấy Hải Dương , ta hết lần này đến lần khác muốn kéo ngươi ra mà ngươi có chịu buông đâu , thế nên Hải Dương chỉ còn biện pháp cõng ngươi về nhà . Vốn dĩ tưởng để ngươi trên giường là xong , ai ngờ ngươi lại thay đổi ‘địa phương’ , cứ dính chặt như sam ấy . May mà Hải Dương mềm lòng , chứ nếu là ta thì , hừ hừ … “ .

“ Cái này … điều này … “ . Diệp Âm Trúc không biết nên nói gì nữa . Mặt hắn bây giờ so với Hải Dương còn đỏ hơn , cúi đầu không dám nhìn nữ tử bên cạnh .



Nét đỏ bừng trên mặt Hải Dương dần dần thối lui , nàng đã trở về trạng thái lạnh như băng vốn có , trên khuôn mặt trắng bệch nở ra một nụ cười ôn hòa : “ Ngươi không sao chứ ? “ .

Diệp Âm Trúc lúc này mới nhớ ra là mình chiến đấu với lục long Phỉ Phỉ bị thương nặng . Phong nhận thổ tức của lục long nào phải loại tầm thường , nếu không phải Diệp Âm Trúc trong lúc đó kịp lấy ra vũ khí đặc thù hóa giải phần lớn lực sát thương thì bây giờ cả đội thần âm hệ không biết sẽ ra sao nữa . Hắn cũng nhớ ra là sau trận đấu , cơ thể hai lần bị thương nặng nên đã hôn mê .

Giật mình xem lại , hắn phát giác trong cơ thể hoàn toàn chẳng có tí cảm giác đau đớn nào cả , thậm chí ngay cả ma pháp lực cũng khôi phục bảy , tám phần , toàn thân tràn đầy sinh lực , chỉ có điều cử động là hơi khó khăn .

“ Ta không có việc gì , tại sao cơ thể ta lại hồi phục nhanh đến vậy nhỉ ? Chẳng lẽ trong lúc ta hôn mê các ngươi đã giúp ta trị thương ? “ .

Tô Lạp nói : “ Không có . Từ lúc trở về , toàn thân ngươi nóng rực lên , không ngừng run rẩy , ta cố gắng dùng đấu khí đưa vào trong cơ thể giúp ngươi trị thương nhưng lại bị lực phản chấn bắn ngược trở lại . Sau đó ngươi không ngừng xuất mồ hôi , toàn thân dường như có một cỗ khí tức màu tím không ngừng lưu chuyển . Rồi ngươi từ từ an tĩnh, ôm Hải Dương ngủ . Bây giờ đã là nửa đêm rồi . Lúc ấy thương thế ngươi có vẻ nặng đấy , bây giờ thật sự không có việc gì sao ? “ .

Không đợi Diệp Âm Trúc mở miệng , Hải Dương đã đứng lên định rời đi , nàng chịu ở đây lâu như vậy hiển nhiên vì Âm Trúc lưu lại . “ Nếu ngươi không có việc gì , ta đi đây . Trận đấu tiếp theo mà thân thể ngươi chưa hồi phục thì cũng không nên tham gia “ .

Nói xong , nàng xoay người rời đi . Diệp Âm Trúc thấy rõ được ánh mắt nàng đnag che dấu những tia thẹn thùng .

“ Hải Dương “ . Diệp Âm Trúc kêu lên một tiếng . Hải Dương dừng cước bộ lại .

“ Cám ơn ngươi ! “ .

Hải Dương khe khẽ lắc đầu , không nói gì thêm , lặng lẽ rời đi .

Nhìn bóng dáng Hải Dương dần khuất trong màn đêm , trong lòng Diệp Âm Trúc đã có một quyết định . Hắn phát hiện ra sở dĩ Hải Dương có tính cách lạnh lùng hoàn toàn là do mặc cảm nửa khuôn mặt bị hủy hoại .

“ Đừng nhìn nữa , người đã đi rồi . Âm Trúc , nhanh nói cho ta biết , tại trận đấu hôm nay rốt cuộc ngươi đã sử dụng vũ khí gì hả ? Ta từ trước đến giờ chưa thấy qua “ . Tô Lạp tò mò hỏi , vẻ mặt không dấu nổi sự háo hức chờ mong .

“ A ! Thứ đó là … “ . Diệp Âm Trúc giơ hữu thủ lên .

Hết quyển 2

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cầm Đế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook